Đọc truyện Chạm Yêu – Chương 2
Đã đến lúc chia tay Jonathan.
– Nói lại xem sao cậu quyết định vậy? – Lissa hỏi.
Cô ấy đang ngồi trên giường tôi, tay gõ gõ lên mấy đĩa nhạc, miệng phì phèo điếu thuốc lá. Cả căn phòng nhanh chóng ngập chìm trong mùi và khói thuốc, còn Lissa thì quả quyết là hoàn toàn không có mùi, quên mất cái vị trí gần cửa sổ của mình. Tôi ghét cái mùi khó chịu này từ trước cả khi bỏ thuốc. Nhưng với Lissa, tôi luôn có khuynh hướng cư xử nhẹ nhàng hơn so với thói quen bình thường. Tôi nghĩ mỗi người đều có ít nhất một người bạn khiến mình như thế.
– Ý tớ là, tớ thấy mến Jonathan. – Lissa tiếp tục.
– Cậu thì ai mà chẳng mến chứ. – Tôi vừa nói vừa ghé sát vào gương, kiểm tra lại đường viền son.
– Có phải vậy đâu. – Lissa vừa nói vừa nhặt một đĩa nhạc lên, lật nó lại để xem mặt sau. – Tớ chưa bao giờ có cảm tình với thầy Mitchell nhé. Ông ta chuyên nhìn chòng chọc vào ngực tớ mỗi khi tớ lên bảng trả bài. Mà ngực ai ông ấy chả nhìn cơ chứ.
– Lissa, – tôi nhắc, – thời phổ thông qua rồi. Giáo viên không tính ở đây.
– Thì tớ chỉ lấy ví dụ thế thôi.
– Vấn đề là ở chỗ, – tôi chầm chậm di chuyển cây chì kẻ môi theo đúng đường môi mình, – giờ hè rồi. Đến tháng Chín là tớ nhập học. Còn về Jonathan… Tớ cũng chẳng biết sao nữa. Chỉ đơn giản là cậu ta không hợp với tớ. Phải tốn công sắp xếp thời gian bên nhau làm gì khi chỉ vài tuần nữa là đường ai nấy đi.
– Nhưng khi ấy chắc gì hai người đã chia tay.
Tôi ngả người về sau, thầm khen ngợi “tác phẩm” của mình, rồi dùng cọ tán dọc theo vành môi trên cho đều màu.
– Chúng tớ sẽ chia tay nhau. – Tôi nói. – Tớ sẽ đến Stanford và nhất quyết không mang theo bất kỳ vướng mắc không cần thiết nào.
Lissa cắn môi, vén một lọn tóc quăn vào sau tai, cúi đầu với vẻ buồn bã. Dạo này cô ấy thường như thế mỗi khi chúng tôi lái câu chuyện về thời điểm kết thúc mùa hè này. Chỉ còn tám tuần nữa. Lissa còn từng ấy thời gian để tự dỗ yên lòng mình, và sau đấy, mỗi người chúng tôi sẽ bước theo con đường riêng.
Lissa lặng lẽ nói:
– À, tất nhiên là không rồi. Mà ý tớ là, sao lại như vậy?
– Lissa, – tôi thở dài. – Tớ không nói về cậu. Cậu biết mà. Tớ chỉ muốn nói đến… – Tôi đưa tay chỉ về phía cánh cửa phòng ngủ khép hờ, ngầm ám chỉ nơi phát ra những âm thanh leng keng của máy đánh chữ và tiếng đàn vĩ cầm réo rắt làm nền đang vọng vào phòng tôi. – Đấy, cậu hiểu rồi chứ.
Lissa gật đầu, nhưng tôi biết là cô ấy không hiểu hết được. Lissa là người duy nhất trong chúng tôi cảm thấy buồn khi kết thúc thời trung học. Cô ấy thậm chí đã khóc nức nở trong buổi lễ tốt nghiệp, đủ để đảm bảo trong mọi bức hình và các đoạn băng, cô ấy đều xuất hiện với cặp mắt đỏ hoe và khuôn mặt lem luốc, và để hai mươi năm sau còn có cái cớ mà than phiền mỗi khi giở lại kỷ niệm cũ. Trong khi đó, tôi, Jess và Chloe thật không thể đợi đến lúc được băng ngang qua sân khấu mà nhận lấy tấm bằng – mảnh giấy chứng nhận sự tự do. Cuối cùng cũng được tự do! Tự do muôn năm!
Trong nhóm, Lissa luôn ủy mị hóa mọi chuyện. Thế nên tất cả chúng tôi đều có xu hướng muốn bảo vệ cô ấy, và đó cũng là lý do tôi thấy lo lắng khi bỏ Lissa ở lại. Cô ấy sẽ vào học tại một trường đại học trong vùng với suất học bổng toàn phần – quá tốt để có thể bỏ qua. Suất học bổng đó cũng giúp cho Adam, bạn trai cô ấy, có thể theo học tại đây. Lissa đã lên mọi kế hoạch cho cả hai. Nào là cùng tham gia buổi hội thảo giúp định hướng cho tân sinh viên, nào là ở cùng một khu ký túc xá và học chung một vài lớp. Giống như cuộc sống ở trường trung học vậy, chỉ có điều là quy mô lớn hơn.
Mỗi chi tiết trong kế hoạch đó làm tôi rùng mình. Tôi không giống Lissa. Tôi đã vững vàng vượt qua hai năm học vừa qua chỉ với một mục tiêu duy nhất: Rời khỏi đây. Biến mất khỏi nơi này. Tôi đã giành được điểm số cần thiết để cuối cùng cũng được sống cuộc sống của riêng mình. Không còn lên kế hoạch tổ chức đám cưới. Không còn đống bản thảo vương vãi về những cuộc tình lãng mạn. Không còn xoay vòng xung quanh những ông bố dượng. Chỉ mình tôi và tương lai của tôi mà thôi. Đến giờ thì đó chính là viễn cảnh tốt đẹp nhất mà tôi tin tưởng.
Lissa chồm người bật radio, khiến căn phòng bỗng trở nên rộn ràng với một bản nhạc sôi động có đoạn điệp khúc la-la-la rộn rã. Tôi bước lại tủ quần áo, mở ra để tìm bộ đồ nên mặc.
– Vậy cậu tính mặc gì để đá một anh chàng? – Lissa hỏi, ngón tay trỏ quấn tròn một lọn tóc. – Màu đen để thể hiện sự buồn bã? Hay màu sắc tươi tắn để kéo anh ta khỏi nỗi buồn? Hoặc cậu nên mặc một bộ đồ hóa trang đi, thứ có thể giúp cậu biến mất một cách nhanh chóng trong trường hợp anh ta không chấp nhận được chuyện bị bỏ rơi.
– Tớ ấy à, – tôi trả lời, vừa nói vừa lôi ra một đôi vớ đen và cầm nó trên tay. – Tớ nghĩ đến bộ đơn giản màu tối có đường xẻ, và đồ lót sạch sẽ.
– Tối nào cậu chẳng mặc thế.
– Ừ, thì tối nay có khác gì mọi tối đâu. – Tôi trả lời, đưa mắt tìm chiếc áo sơ mi màu đỏ ưa thích đang nằm đâu đó trong tủ quần áo mà vẫn chưa tìm ra được. Như vậy là có ai đó đã vào phòng tôi và mang nó đi đâu rồi. Tôi luôn sắp xếp tủ quần áo theo phong cách quen thuộc của mình: ngăn nắp và gọn gàng. Khắp căn nhà này của mẹ là một sự bừa bộn lộn xộn, vậy nên chỉ có trong phòng mình, tôi mới có thể giữ cách sắp xếp gọn gàng theo ý thôi. Trong căn phòng này, mọi thứ đều ở đúng vị trí một cách ngăn nắp hoàn hảo, nên tôi có thể dễ dàng tìm được món đồ mình cần ngay lập tức. Thôi được, tôi có thể hơi bị ám ảnh một chút. Nhưng có sao đâu chứ. Ít nhất tôi không phải là một kẻ bừa bãi.
– Nhưng tối nay đặc biệt hơn. – Lissa nói, và khi thấy tôi liếc nhìn, cô ấy nói thêm. – Đây sẽ là một tối đặc biệt với Jonathan. Anh chàng sắp sửa bị bỏ rơi, và thậm chí còn chưa biết điều đó. Đối tượng giờ này có thể đang ăn một cái bánh phô mai, đang sửa soạn để trông thật bảnh, mà không hề có một khái niệm gì về điều sắp sửa xảy đến với mình.
Tôi đành từ bỏ ý định mặc chiếc áo đỏ đó, và dùng một chiếc áo thun sát nách thân dài thay thế. Tôi không biết nên nói gì với Lissa nữa. Đúng là bị đá thì quả là tệ, nhưng chẳng phải mọi chuyện đều tốt hơn nếu ta thành thật sao? Thà rằng thừa nhận rằng cảm xúc của mình cho người đó không bao giờ có thể nồng nàn hơn nữa vẫn hơn là để họ tốn thời gian chờ đợi và hy vọng. Tôi thật sự đang làm điều tốt cho Jonathan. Tôi trả tự do để anh có thể tìm kiếm một cơ hội tốt hơn. Trường hợp này, tôi giống một vị thánh hơn một kẻ lạnh lùng không tim.
Đích xác rồi!
Ba mươi phút sau, hai chúng tôi tới cửa hàng Quik Zip và thấy Jess đã chờ sẵn ở đó. Chloe lại trễ, như thường lệ.
– Chào, – tôi nói, bước lại chỗ Jess. Cô ấy đang đứng dựa vào bên hông chiếc Chevy cũ của mình, miệng ngậm ống hút lon nước ngọt Zip Coke lớn, loại nước uống mà bọn tôi ưa thích. Nó được bán khá rẻ trên phố, giá chỉ 1,59 đô một lon và có thể dùng cho nhiều dịp khác nhau.
Lissa đóng cửa xe rồi nói với tôi và Jess:
– Tớ đến hiệu Skittles đây, có ai cần mua gì không?
– Một Zip Diet cho tớ, loại siêu lớn nhé. – Tôi đáp, định rút tiền đưa cho Lissa, nhưng cô nàng đã gạt đi và thẳng tiến đến Skittles.
Lissa gục gặc đầu khi bước qua cánh cửa dẫn vào cửa hàng. Dáng đi của cô ấy thậm chí còn tràn đầy vẻ tự tin và kiêu hãnh, với đôi tay thong dong đút vào túi áo khoác khi hướng về phía quầy kẹo bánh của Skittles. Lissa nổi tiếng là người thích ăn đồ ngọt, cô ấy là người duy nhất mà tôi biết có thể phân biệt rõ sự khác biệt giữa nho khô trong bánh và nho khô phủ chocolate.
– Chloe đâu? – Tôi hỏi, nhưng Jess chỉ nhún vai, thậm chí không rời môi khỏi ống hút. – Bọn mình đã hẹn bảy rưỡi đúng mà?
Jess nhướng mày nhìn tôi:
– Thong thả chút đi nào, – Jess lắc lắc cái ly, tiếng đá lạo xạo vang lên. – Mới sáu giờ thôi mà.
Tôi thở dài, đứng tựa người vào xe. Tôi rất ghét người hay trễ nải. Và Chloe luôn chỉ khởi hành trước giờ hẹn năm phút, nếu hôm đó đẹp trời. Lissa thường đến sớm nhất, và Jess thì luôn đúng giờ.
Jess trở thành bạn thân của tôi từ hồi lớp Năm và là người duy nhất mà tôi biết là tôi có thể trông cậy. Chúng tôi chơi với nhau từ sau vụ xếp chỗ ngồi trong lớp của cô Douglas. Ngồi đầu bàn là Mike Schemen – biệt danh “Móc mũi”, tới Jess, tới tôi và cuối bàn là Adam Struck với hơi thở khò khè. Còn cách nào khác ngoài hai cô gái phải thân thiết với nhau chứ, nhất là khi bị “bao vây” bởi hai ông con trai hết sức í ẹ.
Từ hồi ấy, Jess đã khá to lớn. Tuy nhiên, cô ấy không thuộc loại mập mạp, mà chủ yếu là do cao lớn, cơ thể chắc nịch với khung xương to. Khi còn nhỏ, Jess to con hơn bất kỳ cậu con trai nào trong lớp. Cô ấy có thể ném một quả bóng mạnh đến nỗi nếu nó đập trúng mặt ai, “nạn nhân xấu số” sẽ nhận lấy một vết bầm đỏ sưng húp suốt cả ngày trời. Nhiều người nghĩ rằng Jess xấu tính và hay tủn mủn, nhưng không phải thế. Họ không biết về hoàn cảnh của Jess: mẹ cô ấy qua đời vào mùa hè trước khi năm học mới bắt đầu, và cô ấy phải có trách nhiệm chăm sóc hai đứa em trai trong khi bố phải đi làm cả ngày tại nhà máy điện. Chi tiêu trong gia đình Jess luôn là vấn đề khó khăn, và cô ấy không thể nào làm một đứa trẻ vô tư được nữa.
Tám năm sau đó, sau khi cùng vượt qua thời cấp hai ngán ngẩm, vượt qua thời cấp ba buồn tẻ dù có đỡ tệ hơn, hai chúng tôi vẫn thân thiết với nhau. Dù Jess vẫn giữ kín mọi chuyện cho riêng mình thì tôi vẫn biết được nhiều điều về cô ấy. Đó cũng là người duy nhất không chấp nhất tính khí của tôi, và tôi trân trọng điều đó.
– Nhìn kìa, – Jess khoanh tay. – Nữ hoàng tới rồi.
Chloe đỗ chiếc Mercedes cạnh chúng tôi, tắt máy xe rồi kéo tấm kiếng che nắng trước mặt để kiểm tra lại son môi. Jess thở lớn, còn tôi phớt lờ.
Chloe bước ra, đóng sập cửa lại rồi bước tới chỗ chúng tôi. Cô nàng chăm chút chuyện ăn mặc như mọi khi: quần dài đen, áo sơ mi xanh, và hôm nay có thêm áo khoác mới. Mẹ Chloe là tiếp viên hàng không và khá bạo tay trong việc mua sắm. Sự kết hợp này dẫn đến kết quả sau: Chloe luôn sở hữu những món đồ thời trang nhất, hợp mốt nhất, từ những khu mua sắm tốt nhất. Nhà định hình phong cách cho chúng tôi chính là đây.
– Chào mấy cậu, – Chloe nói, đưa tay vén tóc qua vành tai. – Lissa đâu?
Tôi xoay đầu, hất mặt về phía cửa hàng. Lissa đang đứng ở quầy tính tiền, trò chuyện với người thu ngân trong khi anh này đang tính tiền gói kẹo cho cô ấy. Chúng tôi trông theo khi Lissa vẫy tay chào anh ta rồi bước ra với một gói kẹo Skittles cỡ lớn đã xé bao ngự sẵn trên tay.
– Có ai ăn kẹo không? – Cô ấy hỏi rồi mỉm cười khi trông thấy Chloe. – Woa, áo đẹp quá vậy!
– Cảm ơn, – Chloe nói, vuốt nhẹ lên thân áo. – Áo mới đó.
– Ngạc nhiên chưa? – Jess cất giọng mỉa mai.
– Ăn kiêng há? – Chloe độp lại, mắt hướng về cốc nước trên tay Jess.
– Thôi thôi các cô, – tôi giảng hòa, đưa tay vẫy vẫy giữa hai người. Lissa đưa tôi ly Zip Diet và tôi nhấp một ngụm, tận hưởng vị đặc trưng của thứ đồ uống ưa thích. Nó đúng là chẳng khác gì món rượu tiên của các vị thần. – Thế tối nay, kế hoạch là gì nào?
– Tớ có hẹn với Adam ở tiệm Double Burger lúc sáu rưỡi, – Lissa nói, cho một viên kẹo nữa vào miệng, – rồi chúng tớ sẽ nhập bọn với các cậu ở Bendo hay đâu đó.
– Tối nay ai biểu diễn ở Bendo? – Chloe hỏi, lạch xạch chùm chìa khóa trên tay,
– Không biết nữa, – Lissa trả lời. – Một nhóm nào đó. Hoặc chúng ta có thể đến bữa tiệc của Matthew Ridgefield ở Arbors. Và… quên nữa, sự kiện của tối nay: Remy chính thức “đá” Jonathan.
Giờ thì cả đám quay sang nhìn tôi.
– Không cần phải cho chuyện đấy vào danh sách. – Tôi nói.
– Vậy là “kỷ nguyên” Jonathan sẽ kết thúc. – Chloe cười lớn, lôi gói thuốc từ trong túi áo khoác ra mời nhưng tôi lắc đầu.
– Cậu ấy bỏ thuốc rồi, không nhớ à? – Jess bảo Chloe.
– Gì mà cậu ấy chẳng bỏ được. – Chloe đáp, bật lửa châm thuốc, rồi tiếp lời. – Thế anh chàng đã làm gì vậy hả Remy? Quỳ mọp xuống dưới chân cậu và tuyên bố tình yêu bất tử của mình à?
Tôi chỉ lắc đầu, biết chắc chuyện gì sắp xảy ra. Jess cười toét cả miệng:
– Hay anh ta mặc bộ đồ quá chỏi với cậu?
– A, hút thuốc trong xe nàng, – Chloe tiếp, – chắc chỉ có thế thôi.
– Mà có khi, – Lissa đưa ra giả thuyết, vừa lắc tay tôi, – là do anh ta mắc vài lỗi chính tả quá sức trầm trọng và trễ hẹn đến muời lăm phút.
– Ôi, kinh khủng quá! – Chloe thốt lên, rồi cả ba cùng cười ngặt nghẽo.
Tôi đứng yên đó, đón nhận hết thảy sự trêu chọc của đám bạn. Đây chẳng phải là lần đầu tiên cả ba “đồng lòng” với nhau đến vậy. Họ chỉ như vậy mỗi khi chọc quê tôi thôi.
– Vui vẻ xong chưa? – Tôi lạnh nhạt lên tiếng. Tốt thôi, có thể tôi mắc phải “căn bệnh” trông mong quá nhiều vào các mối quan hệ. Nhưng ít nhất thì tôi cũng có những tiêu chuẩn của mình. Chloe thích hẹn hò với các chàng sinh viên đại học – những người chỉ toàn lừa dối cô ấy; Jess tránh phiền phức bằng cách chẳng bao giờ hẹn hò với ai; còn Lissa, ừm, cô nàng này vẫn hạnh phúc với anh chàng mà mình đã trao thân, vậy nên không tính vào đây. Nhưng tôi không có ý định lôi hết từng ấy chuyện ra ở đây. Vấn đề là tôi đã sẵn sàng lên đường để tiến tới mục đích xa hơn cho tương lai của mình.
– Thôi thôi được rồi, – cuối cùng Jess nói, – giờ mình tính sao đây?
– Lissa đi gặp Adam, – tôi chốt lại kế hoạch. – Cậu, tớ và Chloe đến điểm tập kết trước, sau đó đến quán Bendo, được không?
– Được rồi, gặp các cậu sau nhé. – Lissa nói rồi lái xe đi.
Chloe cũng lái xe đi gửi trong sân nhà thờ bên cạnh. Còn Jess cầm tay tôi, nhìn một lúc lâu rồi thắc mắc:
– Cái gì đây? – Cô ấy nhìn xuống những con số bằng mực đen lem nhem trên lòng bàn tay tôi. Trước khi đi, tôi đã định rửa cho sạch nhưng rồi lại quên mất. – Số điện thoại à?
– Có gì đâu, chỉ là một gã ngốc tớ đụng phải hôm nay thôi.
– Cậu đấy. Chỉ chuyên làm tan nát trái tim lũ con trai thôi. – Jess bình luận.
Chúng tôi cùng chui vào xe Jess, tôi ngồi ghế trước còn Chloe ngồi sau. Chloe nhăn mặt khi phải đẩy cái bọc đồ lấy từ tiệm giặt ủi về nhưng rồi chẳng than thở chút nào. Trong đó chất đầy quần áo, một cái mũ bảo hiểm chơi bóng, và vài miếng lót bảo vệ đầu gối của em trai Jess. Chloe và Jess tuy có tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng hai người họ vẫn biết khi nào thì nên dừng lại.
– Tới điểm tập kết phải không?
Jess vừa hỏi tôi vừa nổ máy xe. Tôi gật đầu, và cô ấy chầm chậm quay đầu xe lại. Tôi nghiêng người về trước, với tay bật radio trong khi Chloe hút thêm điếu thuốc nữa ở băng sau. Khi chuẩn bị lái xe nhập vào làn đường, Jess đưa mắt về hướng cái thùng rác to bằng kim loại bên cạnh cây xăng, cách xe chúng tôi khoảng năm sáu mét.
– Cá không? – Cô ấy hỏi. Tôi nghển cổ lên để phán đoán khoảng cách, rồi cầm ly Zip Coke đã gần hết của cô ấy lên, ước lượng trọng lượng.
– Chơi luôn, – tôi quyết. – Hai đô nha.
– Ôi trời, – Chloe rên rỉ từ ghế sau, thở hắt ra thật mạnh. – Đã “bái bai” thời phổ thông rồi nha. Làm ơn bỏ lại cái trò này hộ tôi đi các cô.
Jess phớt lờ, cầm ly nước đã cạn queo lên, bóp mạnh rồi xoay xoay, điều chỉnh cổ tay bên ngoài cửa sổ. Cô ấy nheo mắt lại, nâng cằm lên và rồi, bằng một động tác đanh gọn, Jess bật tay ra và ném ly nước đi. Chúng tôi cùng dõi theo khi chiếc ly xoay vòng trên không trung theo một đường xoắn hoàn hảo trước khi rơi trúng phóc vào trong thùng rác với tư thế thẳng đứng, và ống hút vẫn còn cắm vào ly.
– Tuyệt vời. – Tôi thốt lên kinh ngạc, và cô ấy nhìn tôi mỉm cười. – Tớ không hiểu sao cậu có thể ném hay như vậy đấy.
– Bọn mình đi được chưa? – Chloe hỏi.
– Cũng giống như mọi thứ khác thôi, – Jess nói, lái xe vào làn đường. – Bí quyết là ở cổ tay.
Điểm tập kết – nơi chúng tôi luôn chọn làm điểm khởi đầu cho những chuyến phiêu lưu của mình, thuộc quyền sở hữu của Chloe. Cha mẹ Chloe ly dị năm cô ấy lên lớp ba. Khi rời khỏi thành phố với người tình mới, cha Chloe bán hết tất cả những điền sản đã tích cóp được, chỉ chừa lại một mảnh đất nơi ngoại thành này, nơi chỉ là một đồng cỏ xanh ngắt, chẳng có gì ngoài một tấm bạt nhún lò xo mà cha Chloe đã mua tặng con gái nhân dịp sinh nhật bảy tuổi. Mẹ Chloe đã nhanh chóng loại bỏ tấm bạt lò xo ấy ra khỏi mảnh sân sau nhà bởi nó chẳng ăn nhập với khu vườn được thiết kế theo kiểu Anh của bà – một nơi với toàn bờ rào điêu khắc và những băng ghế đá. Tấm bạt cuối cùng được đưa về đây, bị lãng quên cho đến khi chúng tôi đủ lớn để tự lái xe rong ruổi trên đường, đủ lớn để cần một chốn riêng làm thế giới của mình.
Chúng tôi thường ngồi trên tấm bạt nhún đặt giữa đồng cỏ này, bởi đây là vị trí lý tưởng để nhìn ngắm bầu trời và thưởng ngoạn trăng sao. Tấm bạt vẫn còn đủ độ đàn hồi để khi một ai đó đột ngột đứng dậy thì những người còn lại sẽ bị nảy vào nhau. Do vậy, chỉ cần một người trong chúng tôi lỡ tay làm đổ ly nước trên tay, và vội vàng đứng lên theo phản xạ, thì phản ứng đổ nước dây chuyền sẽ xảy ra tiếp ở những người còn lại.
– Cẩn thận nào. – Chloe bảo Jess, đưa tay rót ít rượu rum vào ly nước ngọt của tôi. Đó là một trong những chai rượu dung tích nhỏ để dùng trên máy bay mà mẹ cô ấy thường mang về từ chỗ làm. Chúng khiến tủ rượu nhà Chloe trông như thể được thiết kế cho người tí hon vậy.
– Nào nào, các cậu yên nào. – Jess vừa đáp vừa bắt tréo chân, chống tay ngả người về sau.
– Không có Lissa là phiền phức thế này đây, – Chloe càu nhàu, khui một chai rượu nữa cho mình. – Trọng lượng không có cân bằng gì hết á.
– Chloe, thư giãn đi nào. – Tôi nói và nhấp một ngụm cay nồng của rượu rum rồi đưa cốc mời Jess cho phải phép, dù biết rằng cô ấy sẽ từ chối. Jess không bao giờ uống rượu hay hút thuốc. Cô ấy cũng luôn là người cầm lái cho chúng tôi. Làm “mẹ” của hai đứa em trai quá lâu khiến Jess không thể có được tuổi trẻ vô lo, bốc đồng giống như bạn bè đồng trang lứa.
– Buổi tối tuyệt nhỉ? – Tôi nói và Jess gật đầu tán thành. – Thật khó tin là thời trung học đã kết thúc rồi.
– Tạ ơn Chúa. – Chloe nói, lấy mu bàn tay quệt miệng. – Cuối cùng nó cũng kết thúc.
– Hãy uống mừng vì điều đó. – Tôi nói, và nhoài người qua để cụng với chai rượu tí hon của Chloe. Rồi chúng tôi cùng ngồi đó, lặng yên. Xung quanh yên ắng không một âm thanh ngoại trừ tiếng ve sầu râm ran trên rặng cây.
– Lạ thật, – Chloe phá tan sự im lặng. – Tớ chẳng cảm thấy có sự khác biệt nào hết.
– Về cái gì cơ? – Tôi hỏi.
– Về mọi thứ. Bọn mình đều mong chờ điều này, phải không? Thời trung học đã kết thúc. Thật là một điều mới mẻ, vậy mà tớ vẫn có cảm giác như cũ.
– Đó là bởi vì chúng ta chưa bắt đầu cái mới. – Jess nói. – Đến hết hè, mọi thứ sẽ đều mới mẻ.
Chloe lại lấy thêm một chai rượu nữa ra khỏi túi áo khoác và bật nắp. Lần này là một chai rượu gin.
– Thật chán khi phải đợi chờ mọi thứ bắt đầu.
Có tiếng còi xe vang lên thật lớn rồi sau đó nhạt dần trên con đường phía sau chúng tôi. Điểm tập kết của chúng tôi tuyệt như vậy đấy: ở đây, chúng tôi có thể nghe mọi thứ, nhưng không ai có thể thấy chúng tôi.
– Đây chỉ giai đoạn chuyển giao, – tôi lên tiếng. – Nó sẽ qua nhanh hơn cậu nghĩ.
– Tớ cũng hi vọng vậy, – Chloe trả lời.
Tôi ngả người ra sau, chống khuỷu tay để nhìn lên bầu trời đang ửng màu hồng nhạt với những vệt đỏ ối cắt ngang. Đây là thời điểm đẹp nhất trong ngày, khi thời gian kéo mình để chuyển từ chạng vạng sang đêm. Dường như chúng tôi đã luôn đợi chờ khoảnh khắc hoàng hôn tan biến này đây. Tôi có thể cảm nhận được tấm bạt nhè nhẹ rung theo từng hơi thở của chúng tôi, mang chúng tôi tiến gần hơn đến bầu trời đang tắt dần những sợi nắng cuối cùng, nhường lại không gian cho những ngôi sao đầu tiên xuất hiện.
Chúng tôi đến quán Bendo vào lúc chín giờ. Lúc này, tôi đã cảm thấy phấn chấn hơn vì tác dụng của mấy ly rượu. Cho xe vào bãi, chúng tôi đưa mắt về phía anh chàng bảo vệ to lớn trước cửa quán.
– Tốt quá, là Rodney. – Tôi nói, kéo tấm che nắng xuống để kiểm tra qua lớp trang điểm của mình.
– Chứng minh thư của tớ đâu mất rồi? – Chloe nói, tay lục tìm trong áo khoác. – Tớ nhớ mới cầm đây mà.
– Có phải trong áo ngực của cậu không? – Tôi nói và quay lại. Chloe nháy mắt, đưa tay vào bên trong áo sơ mi rồi chỉ trong một loáng đã giơ ra thứ mình cần tìm. Chloe thường cất đồ linh tinh bên trong áo ngực của mình: chứng minh thư, tiền, mấy dây cột tóc dự phòng. Khi lôi ra những thứ cần thiết từ bên trong áo mình, Chloe trông như thể một nhà ảo thuật lấy đồng xu ra khỏi vành tai của khán giả, hay lấy con thỏ ra khỏi mũ nồi vậy.
– Xong. – Chloe nói, đút chứng minh vào túi trước.
– Cổ điển nha. – Jess bình luận.
– Nhìn ai đang nói kìa, – Chloe trả miếng. – Ít ra tớ cũng mặc áo ngực.
– Ờ, ít nhất là tớ cũng cần một cái. – Jess đáp.
Chloe cau mặt lại. Ngực cậu ấy thuộc loại nhỏ nên Chloe vẫn hay mặc cảm về điều đó.
– Thôi đi, – tôi can, – chúng ta đi nào.
Rodney dõi theo chúng tôi từ chỗ ngồi của anh ta trên cái ghế đẩu cạnh cửa. Bendo là quán bar dành cho người từ mười tám tuổi trở lên, nhưng chúng tôi đã vào đó từ năm thứ hai trung học. Quy định thanh niên trên hai mươi mốt tuổi mới được uống rượu, nhưng với chứng minh thư giả, Chloe và tôi vẫn được đóng dấu chấp nhận vào tay để có thể mua rượu. Rodney thường là người kiểm và cho chúng tôi qua.
– Remy, Remy, tốt nghiệp rồi cảm thấy thế nào? – Rodney hỏi khi tôi thò tay vào túi lôi ra chứng minh giả. Tên tôi, mặt tôi nhưng ngày sinh là của anh tôi.
– Anh nói gì lạ vậy. – Tôi nói, mỉm cười với anh ta. – Tôi đã là sinh viên đại học rồi mà.
Anh ta hầu như không nhìn vào chứng minh thư của tôi, chỉ nắm lấy tay tôi vuốt nhẹ rồi đóng dấu chấp nhận lên mu bàn tay. Thật kinh tởm.
– Vậy em học chuyên ngành gì?
– Văn chương Anh, – tôi trả lời, – chuyên ngành phụ là kinh doanh.
– Anh có một phi vụ kinh doanh cho em đây. – Anh ta nhăn nhở, cầm chứng minh thư của Chloe và đóng dấu chấp nhận vào tay cô. Chloe nhanh chóng rút tay và lùi lại khiến dấu mực bị lem ra trông thật xấu xí.
– Thật gớm chết! – Jess khinh bỉ, nhưng anh ta chỉ phẩy tay ra hiệu cho chúng tôi vào, mắt lại hau háu nhìn về nhóm các cô gái đang vào sau.
– Tớ thấy tởm quá! – Chloe thở dài khi chúng tôi bước vào trong.
– Cậu sẽ cảm thấy đỡ hơn sau khi uống một chai bia.
Bendo lúc này đã rất đông khách. Ban nhạc chưa bắt đầu nhưng quán đã gần như kín chỗ. Bầu không khí đặc quánh mùi khói thuốc trộn lẫn mùi mồ hôi khét lẹt.
– Tớ sẽ đi tìm bàn. – Jess nói to với tôi, và tôi gật đầu, tiến về phía quầy bar với Chloe theo sau. Chúng tôi đi xuyên qua đám đông, tránh hết người này đến người khác, cho đến khi tìm được một khoảng trống nhỏ cạnh vại bia.
Tôi chống khuỷu tay xuống bàn để nâng người lên, cố vẫy tay gọi người pha chế rượu thì có ai đó chạm người vào lưng tôi. Tôi cố gắng tránh ra, nhưng chung quanh chẳng còn lấy một khoảng trống nên đành đẩy ra hai bên để giành chỗ. Đúng lúc đó, một giọng nói rót vào tai tôi. Thanh âm ấy rất lạ, nhẹ nhàng đúng theo kiểu mẹ tôi thường mô tả trong tiểu thuyết của bà.
– A, mình lại gặp nhau.
Tôi nhè nhẹ quay đầu lại, và ngay trước mặt tôi là gã khùng tôi đã gặp ở đại lý xe. Anh ta nở nụ cười tươi rói, trên người mặc chiếc áo thun đỏ với dòng chữ quảng cáo bột giặt Mountain Fresh – NOT JUST FRESH:MOUNTAIN FRESH![11]
– Trời! – Tôi rên lên.
– Không phải, tên anh là Dexter mà. – Anh ta đáp lời rồi đưa tay định bắt tay tôi, nhưng tôi phớt lờ. Tôi nhìn quanh tìm Chloe, nhưng cô ấy còn “bận” với một chàng trai mặc áo sơ mi trắng bên cạnh mà tôi chưa từng gặp.
– Cho hai bia. – Tôi gọi lớn về phía người phục vụ cuối cùng cũng đã trông thấy tôi.
– Ba ly luôn đi. – Dexter hét lớn.
– Tôi không gọi chung với anh. – Tôi thẳng thừng.
– Anh cũng không có ý đó, – anh ta nhún vai, – nhưng mình thay đổi sau vẫn được mà.
– Này, – tôi nói với người phục vụ khi anh ta đặt ba ly bia trước mặt tôi, – tôi đâu có…
– Em vẫn giữ số điện thoại của anh này. – Anh ta ngắt lời rồi chụp lấy một ly. Anh ta cũng bỏ xuống một tờ 10 đô, chuộc lại một chút cho sự vô duyên của mình, nhưng không nhiều lắm.
– Tôi bận quá nên chưa rửa tay được.
– Thế việc anh ở trong một ban nhạc có gây chút ấn tượng nào với em không?
– Không hề.
– Không á? – Anh ta nhướng mày. – Anh tưởng mấy cô gái mới lớn thường thích mấy chàng lãng tử chơi nhạc chứ.
– Thứ nhất, tôi không phải trẻ ranh mới lớn. – Tôi chộp lấy ly bia của mình. – Thứ hai, tôi có một quy tắc đối với các nhạc sĩ.
Tôi nói và cầm ly bia lên uống.
– Quy tắc gì thế?
Tôi quay lưng lại với anh ta, bắt đầu len vào đám đông đi về phía Chloe:
– Không dây dưa với đám nhạc sĩ.
– Anh sẽ viết một bài hát cho riêng em. – Anh ta đề nghị rồi cứ thế lẽo đẽo theo sau tôi. Tôi đi nhanh đến nỗi bia trong cốc sánh cả ra ngoài.
– Tôi không cần.
– Ai chẳng muốn một bài cho riêng mình chứ.
– À, không phải tôi. – Tôi vỗ vào vai Chloe và cô nàng quay lại, với vẻ mặt nai tơ cực kỳ và đôi mắt mở to, e lệ chuyên dùng cho những phi vụ tán tỉnh thế này. Tôi đưa ly bia cho Chloe và nói:
– Tớ đi tìm Jess nhé.
– Tớ đi với. – Chloe nói, vẫy vẫy mấy ngón tay chào chàng trai vừa nói chuyện cùng. Còn tên nhạc sĩ loạn trí kia vẫn bám theo tôi lải nhải không dứt.
– Chắc là em thích tôi rồi. – Anh ta khẳng định, trong khi tôi dẫm phải chân ai đó khiến người ấy phải kêu lên. Tôi mặc kệ, cứ bước tiếp.
– Hoàn toàn không. – Tôi thẳng thừng nói và cuối cùng cũng thấy Jess ở một góc phòng, tay chống cằm trông có vẻ chán chường. Khi thấy tôi, cô ấy giơ cả hai tay ra ý hỏi có chuyện gì, nhưng tôi chỉ lắc đầu.
– Anh chàng này là ai vậy? – Từ phía sau tôi, Chloe hỏi lớn.
– Tớ không quen. – Tôi trả lời.
– Anh là Dexter, – anh ta trả lời, đưa tay ra bắt tay Chloe trong khi vẫn bám sát theo tôi. – Hân hạnh được gặp em!
– À, chào anh. – Cô ấy đáp lại, có hơi chút không thoải mái trong giọng nói. – Remy này?
– Cứ đi tiếp đi. – Tôi nói vọng xuống, bước qua hai anh chàng có mái tóc cuốn lọn dài. – Rồi hắn sẽ bỏ cuộc thôi.
– Ừ, em cứ việc tin thế đi. – Hắn ta vẫn hồ hởi. – Anh chỉ mới bắt đầu thôi mà.
Cả nhóm chúng tôi đến chỗ chiếc bàn. Cả nhóm, tức là tôi, “ngài” nhạc sĩ Dexter và Chloe. Trong khi tôi chỉ muốn hụt hơi, Chloe bối rối, thì anh ta cứ thế thản nhiên sấn vào ngồi cạnh Jess, không quên đưa tay ra cho cô ấy:
– Xin chào, anh đi cùng hai bạn này.
Jess nhìn tôi, nhưng tôi đã quá mệt để có thể làm gì khác hơn là ngồi phịch xuống ghế và nhấp lấy một ngụm bia.
– Ồ, tôi đi chung với họ mà, có điều tôi chưa thấy anh bao giờ cả? Thế này là thế nào đây?
– Ừm, – anh ta không chút nao núng, – thì đó là cả một câu chuyện thú vị mà.
Không ai trong chúng tôi nói được gì. Cuối cùng, tôi rên rỉ:
– Ừ rồi, anh ta sẽ kể cho các cậu nghe.
– Thấy chưa, – anh ta bắt đầu. – Chuyện là thế này: Hôm nay, tôi tình cờ đi vào đại lý xe hơi và bất ngờ trông thấy một cô gái. Choáng váng, gần như sét đánh ngang tai ấy. Khoảnh khắc ấy mới đặc biệt và kỳ lạ làm sao, mấy em có hiểu được không?
Tôi trợn mắt nhìn hắn.
– Người đó là Remy à? – Chloe hỏi.
– Đúng, là Remy đấy. – Anh ta nói, mỉm cười khi lặp lại tên tôi. Rồi như thể chúng tôi là một cặp trăng mật hạnh phúc đang kể lại chuyện tình của mình với người khác, anh ta hỏi:
– Em muốn tự mình kể phần sau chứ?
– Không hề. – Tôi gạt ngang.
– Ừ, tiếp theo thì… – anh ta tiếp tục, đập tay xuống bàn để nhấn mạnh làm rung cả mấy ly bia của chúng tôi. – Tôi là người thích hành động, nên tôi bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô ấy và làm quen.
Chloe nhìn tôi mỉm cười:
– Thật thế à?
– Giờ anh đi được chưa? – Tôi hỏi anh ta. Ngay lúc đó, tiếng nhạc phía trên đầu chúng tôi bắt đầu ngưng và ban nhạc lục tục lên sân khấu thử âm thanh.
– Tới lúc anh phải đi rồi. – Anh ta đứng dậy, đẩy ly bia đã uống hết một nửa về phía tôi. – Gặp em sau nhé?
– Còn lâu.
– Được rồi, vậy mình sẽ nói chuyện sau.
Anh ta tiến về phía đám đông rồi biến mất vào trong đấy. Bọn tôi ngồi thừ một giây. Tôi uống hết phần bia của mình rồi nhắm mắt lại, cầm ly bia lên tựa vào thái dương. Sao tôi lại cảm thấy kiệt sức thế này chứ?
– Remy, – cuối cùng Chloe lên tiếng, – cậu không định kể với bọn tớ à.
– Đâu có, đây chỉ là chuyện vớ vẩn thôi mà. Tớ không để tâm nên cũng chẳng nhớ được gì.
– Nói nhiều quá. – Jess nhận xét.
– Tớ thích cái áo của anh ta. – Chloe nói. – Gu thời trang thú vị đấy chứ.
Ngay lúc đó, Jonathan bước tới và ngồi xuống bên cạnh tôi.
– Xin chào các quý cô. – Anh nói, choàng tay qua eo tôi rồi cầm lấy ly bia của gã nhạc sĩ loạn trí kia uống một hơi, ngỡ rằng đó là ly của tôi. Lẽ ra tôi có thể ngăn anh lại, nhưng hành động đó của Jonathan cũng là một phần trong vướng mắc giữa chúng tôi.
Tôi ghét những người thích tỏ ra sở hữu người khác, và Jonathan hành động y như thế ngay từ lúc đầu.
Anh ta cũng học cuối cấp như tôi, và đó là một chàng trai tốt. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa bắt đầu hẹn hò, anh ta đã muốn công khai ngay chuyện ấy với mọi người, rồi cứ thế từ từ xâm lấn lãnh địa của riêng tôi. Khi tôi còn hút thuốc, anh ta tự tiện lấy thuốc của tôi để hút; tự nhiên dùng điện thoại của tôi để gọi khi cần mà không hề xin phép. Rồi đến một ngày thì tự nhiên sử dụng xe tôi một cách tùy tiện – đây thật sự là một điều vô cùng cấm kỵ với tôi. Tôi chưa từng cho ai chuyển kênh nhạc yêu thích, hoặc chạm tay vào gạt tàn trên xe tôi, nhưng Jonathan tấn công những nguyên tắc cơ bản đó ngay lập tức. Anh ta nằng nặc đòi lái xe, cho dù đã từng gây tai nạn và “tiền sử” nhận vé phạt lái xe quá tốc độ thì dài bằng cả chiều dài hai tay tôi. Điều ngu xuẩn nhất là tôi đã để cho anh ta làm thế. Vì cái gọi là tình yêu. Và rồi anh ta muốn tôi trở thành người phụ lái ở trên chính chiếc xe của mình mãi mãi. Điều này càng dẫn tới những hành động tự nhiên và xâm phạm hết cỡ – như luôn ôm chầm lấy tôi giữa nơi công cộng hay chẳng cần xin phép đã nốc sạch ly nước mà anh ta tưởng là của tôi.
– Anh có việc phải về nhà một chút, – Jonathan nói, kề sát miệng vào tai tôi. Bàn tay anh ta di chuyển từ eo xuống đầu gối tôi. – Đi với anh nhé cưng?
Tôi gật đầu, và anh ta lần nữa cầm ly uống hết bia rồi đặt mạnh ly xuống bàn. Jonathan là một tay ưa uống – một tính cách nữa mà tôi cảm thấy không thể hòa hợp. Tôi cũng biết uống bia, nhưng anh ta thì uống như hũ chìm. Trong vòng sáu tháng kể từ khi quen nhau, tôi phải dành phần lớn thời gian ở các bữa tiệc để quẩn quanh trong khu vực nhà vệ sinh, đợi chờ anh ta nôn xong để có thể đi về.
Jonathan rời bàn, lồng ngón tay vào tay tôi.
– Tớ sẽ quay lại. – Tôi nói cùng Jess và Chloe. Chợt có ai đó chen ngang qua giữa chúng tôi, khiến Jonathan cuối cùng cũng phải buông tay tôi ra.
– Chúc may mắn. – Chloe nói. – Tớ không thể tin cậu để cho anh ấy uống bia của anh chàng kia.
Tôi quay lại, thấy Jonathan đang nhìn mình, vẻ nôn nóng.
– Một “nạn nhân” tiếp theo đang trên đường đến nơi “hành quyết”. – Jess nói nhỏ, và Chloe bật cười.
– Chào nhé. – Tôi nói và len vào đám đông, nơi Jonathan đang đưa tay ra chờ tôi tới.
– Này, – tôi nói, đẩy anh ta ra. – Chúng ta cần nói chuyện.
– Bây giờ á?
– Ngay bây giờ.
Anh ta thở dài, ngồi xuống giường, đầu tựa vào tường.
– Được rồi, – anh ta nói như thể đang phải nhượng bộ một điều kinh khủng. – Em cứ nói đi.
Tôi ngồi lên giường, sửa lại áo cho đàng hoàng. Nhưng Jonathan hết “chạy đi lấy cái này” đến “gọi điện thoại chút xíu”, và rồi cuối cùng anh ta chồm tới, đè tôi xuống gối trước khi tôi kịp bắt đầu. Nhưng rồi tôi cũng đã lôi được sự chú ý của anh ta.
– Vấn đề là, – tôi bắt đầu, – mọi thứ đã bắt đầu thay đổi với em. Tôi bắt đầu như thế. Nhiều năm qua tôi đã học được rằng để chia tay một người nào đó cần phải có kỹ thuật. Mỗi người sẽ có một phản ứng khác nhau: người thì tức giận và xả ra, người thì than thở và khóc lóc, người khác lại trầm ngâm lạnh lùng. Tôi đã mong mối quan hệ với Jonathan sẽ là mãi mãi, nhưng thật sự tôi không lường trước được điều gì.
– Cho nên dù gì, – tôi tiếp tục, – em suy nghĩ rằng…
Ngay lúc đó chuông điện thoại reo, tôi lại mất trớn để nói. Jonathan chộp lấy điện thoại:
– A lô?
Và sau vài tiếng ừ hử, vâng dạ, anh ta đứng lên, băng ngang qua phòng để bước vào phòng tắm rồi tiếp tục rù rì trong đó.
Tôi đưa mấy ngón tay lên chải chải mái tóc, bực mình vì thấy lãng phí thời gian của đêm nay. Tai vẫn nghe tiếng nói chuyện rì rầm của Jonathan, tôi nhắm mắt lại, duỗi thẳng hai tay lên đầu. Ngón tay tôi vô tình đưa vào khe hở giữa tấm nệm và bức tường. Và tôi phát hiện ra vật đó.
Jonathan gác máy, liếc sơ trong gương và bước vào phòng ngủ. Tôi vẫn ngồi trên giường, gác chéo chân, trước mặt tôi là chiếc quần lót satin màu đỏ. Nhìn thấy chúng, vẻ tự tin của Jonathan biến mất. Anh ta đứng lặng đi.
– Ừm… – Anh ta lúng búng trong miệng, rồi bỗng trong chốc lát, khuôn mặt anh ta làm ra vẻ ngạc nhiên, người thẳng dậy hiên ngang. – Ủa, cái gì…
– Cái quái gì đây? – Tôi lạnh nhạt.
– Không phải của em à?
Tôi nhìn lên trần nhà, lắc đầu. Anh ta làm như thể tôi có thể mặc vào người loại đồ đỏ chót rẻ tiền làm bằng vải nhân tạo này vậy. Tôi có tiêu chuẩn riêng của tôi chứ. Mà có phải thế không nhỉ? Tôi đã uổng phí sáu tháng với loại người như thế nào chứ?
– Bao lâu rồi? – Tôi hỏi.
– Gì chứ?
– Anh đã ngủ với người khác từ khi nào?
– Không phải…
– Bao lâu rồi? – Tôi gằn từng chữ.
– Anh chỉ không…
– Bao lâu?
Anh ta nuốt nước bọt, ngừng một chút rồi khẽ nói:
– Mới chỉ hai tuần nay.
Tôi ngồi xuống, day ngón tay lên thái dương. Chúa ơi, điều này mới tuyệt làm sao. Không những tôi bị hắn ta lừa dối, mà có thể nhiều người còn biết điều này nữa, như thể tôi là một nạn nhân tội nghiệp – điều tôi ghét trở thành hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Tội nghiệp, tội nghiệp cho mày quá Remy ơi. Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn giết hắn ta.
– Đồ đê tiện. – Tôi nói.
Toàn thân anh ta rúng động, run rẩy, và tôi nhận ra rằng Jonathan cũng chỉ là một kẻ nhát gan và mau nước mắt mà thôi. Hay thật. Tôi không thể tin nổi điều này cho đến khi thấy nó hiển hiện trước mặt.
– Remy, hãy cho anh… – Anh ta vươn tay ra và chạm lấy tay tôi, nhưng lần này thì tôi đã có thể làm điều mình muốn: hất tay anh ta ra ngay lập tức như thể chúng khiến tôi bị bỏng.
– Đừng chạm vào tôi. – Tôi ngắt lời anh ta, chộp vội áo khoác, quấn nó ngang eo, rồi bước ra cửa. Dường như có tiếng anh ta trượt chân sau lưng tôi, nhưng tôi không quan tâm. Đóng sầm cửa lại, tôi vội vàng băng qua phòng khách để bước ra khỏi nhà. Đến tận lối đi bên ngoài rồi, tôi vẫn bước với tốc độ như tên bắn trước khi kịp nhận ra điều này có thể sẽ gây tò mò cho những người đi đường. Tôi cảm thấy Jonathan vẫn dõi theo tôi, nhưng anh ta đã không gọi hay nói điều gì. Đó không phải là điều tôi mong anh ta sẽ làm, cũng không phải chúng có thể khiến tôi suy nghĩ lại. Nhưng hầu hết những gã trai tôi biết đều ít nhất cũng cố thử điều đó, dù chỉ là hình thức.
Tôi bước dọc trên vỉa hè, hoàn toàn tỉnh táo, chẳng có một chiếc xe nào để đi nhờ, vào giữa đêm thứ Sáu này. Buổi tối thứ Sáu đầu tiên của tôi với tư cách người trưởng thành, không còn trường phổ thông nữa, bước vào một Thế Giới Thật. Đầy hứa hẹn làm sao!
***
– Cậu vừa lặn đi đâu vậy? – Chloe hỏi khi vừa thấy tôi trở lại quán Bendo bằng xe buýt, khoảng hai mươi phút sau đó.
– Cậu sẽ không tin nổi đâu. – Tôi bắt đầu.
– Khoan hẵng, – cô ấy nắm lấy cánh tay tôi, lôi tôi đi xuyên qua đám đông để ra ngoài, nơi tôi thấy Jess đã ngồi sẵn trong xe cô ấy, cửa xe phía tài xế đang mở.- Tụi mình có chuyện cần giải quyết đây.
Thoạt đầu khi vừa bước tới xe, tôi không trông thấy Lissa. Cô ấy đang cuộn tròn ở ghế sau, ôm một cục khăn giấy loại thường được dùng trong nhà vệ sinh công cộng. Mặt Lissa đỏ bừng và đầy nước mắt.
– Có chuyện gì vậy? – Tôi hỏi, vội mở cửa sau để bước vào ngồi bên bạn.
– Adam ch-chia tay t-t-tớ. – Lissa nấc lên. – Anh ấy vừa đ-đ-đá tớ.
– Ôi trời. – Tôi nói, vừa lúc Chloe bước vào ghế trước, sập cửa xe lại. Jess đã quay đầu lại nãy giờ, nhìn tôi và lắc đầu.
– Khi nào?
Lissa hít một hơi rồi lại òa khóc:
– Tớ không thể… – Cô ấy lắp bắp, lấy khăn giấy lau khuôn mặt ướt đẫm của mình. – Tớ chưa b-b-bao giờ có thể…
– Vừa tối nay, lúc cậu ấy đến chỗ làm đón anh ta. – Chloe nói với tôi. – Cậu ấy đưa anh ta về nhà để tắm trước khi đến đây, nhưng anh ta nói chia tay luôn ở nhà, chẳng có rào trước đón sau gì hết.
Lissa sụt sịt kể thêm:
– Khi ra khỏi nhà, tớ phải đ-đ-đi qua chỗ b-b-bố mẹ anh ấy nữa. Họ nhìn tớ như thể tớ là một con ch-ch-chó vừa bị đá ra đường.
– Anh ta đã nói gì? – Tôi hỏi.
– Anh ta nói muốn được tự do, – Chloe nói rõ ràng trong vai trò người phát ngôn cho bạn mình, – vì bây giờ tốt nghiệp trung học rồi, anh ta không muốn cả hai bỏ lỡ cơ hội nào ở trường đại học hết. Anh ta muốn chắc rằng cả hai đều…
– Đều có thể tận hưởng một cuộc sống hoàn toàn mới. – Lissa tiếp lời, đưa tay quệt nước mắt.
– Gã khốn! – Jess gầm lên. – Cậu nên quên phắt gã ta đi.
– Tớ y-y-yêu anh ấy! – Lissa rên rỉ, và tôi choàng tay ra ôm lấy cô ấy.
– Rồi sẽ ổn thôi mà. – Tôi an ủi.
– Tớ chẳng hiểu sao, – cô ấy nói, hít một hơi thật dài, rùng mình rồi ném khăn giấy trên tay mình sang một bên, khiến nó rơi thẳng xuống sàn xe, – sao tớ chẳng hề biết tí gì về điều anh ấy sẽ làm chứ.
– Lissa, rồi cậu sẽ ổn thôi. – Chloe nhẹ nhàng nói.
– Tớ giống như Jonathan vậy, – cô ấy nức nở, tựa người vào tôi. – Mọi việc vẫn như bình thường, bọn tớ vẫn cứ đem đồ khô vào nhà…
– Cái gì chứ? – Jess khó hiểu.
-…không hề biết gì, – Lissa kết thúc, – về việc tối nay mình sẽ bị đ-đ-đá.
– Còn cậu, – Chloe quay sang tôi. – Chuyện thế nào rồi?
– Thôi đừng hỏi làm gì. – Tôi nói.
Lissa ngừng khóc, mặt úp vào vai tôi. Nhìn qua đầu Chloe, tôi thấy khách khứa đã bắt đầu lấp đầy mọi khoảng không của quán Bendo, thêm cả một hàng dài người đang xếp hàng chờ vô cửa.
– Mình đi khỏi đây đi. – Tôi nói với Jess, và cô ấy gật đầu. – Đêm nay như vậy là quá đủ rồi.
Lissa xì mũi vào tờ khăn giấy tôi đưa, rồi nấc lên một tiếng nhỏ, cuộn người lại tựa vào tôi. Khi xe chạy, tôi đưa tay vỗ nhẹ vào đầu bạn mình an ủi, cảm giác rằng cô ấy đang đau đớn đến mức nào. Không có gì tệ hơn lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh này.
Tất nhiên chúng tôi lại tiếp tục một hiệp nữa với món đồ uống Zip mà chúng tôi yêu thích. Sau đó, Chloe tự lấy xe về, còn Jess đưa tôi và Lissa về nhà tôi.
Khi chúng tôi chỉ còn một ngã rẽ nữa là về đến nhà tôi, thì Jess bỗng nhiên chạy chậm lại và nói khẽ với tôi:
– Adam kìa.
Tôi nhìn sang trái, và rõ ràng là Adam đang đứng cùng đám bạn của mình trong bãi xe trước quán cà phê Shack. Và hắn ta đang cười. Thật khốn nạn. Tôi căm thù hành động đó của hắn: đá bạn gái và ngay sau đó đã vội đàn đúm cười đùa cùng lũ bạn.
Tôi nhìn ra phía sau, dè chừng, nhưng Lissa đang nhắm mắt, duỗi người dài trên ghế nghe radio.
– Tiến sát lại đi, – tôi nói với Jess khi quay người về lại ghế của mình. – Này Liss?
– Hử? – Cô ấy nói.
– Cậu ổn chứ? Cứ nằm im đó nhé.
– Được thôi.
Và chúng tôi tiến xe lại gần hơn. Jess hỏi:
– Cậu hay tớ?
– Tớ, – tôi nói, nhấp ngụm nước cuối cùng. – Tối nay tớ muốn làm.
Jess nhấn thêm chút ga.
– Cậu sẵn sàng chưa?
Tôi gật đầu, ly nước Zip Diet sẵn sàng trên tay. Thật hoàn hảo.
Jess nhấn mạnh ga, và chúng tôi vọt đi. Khi Adam quay lại nhìn thì đã quá trễ.
Đó không phải là cú ném tốt nhất của tôi. Nhưng nó cũng không tồi. Khi chúng tôi lao đi, ly nước quay vòng vòng trên không như thể không trọng lượng. Nó đánh trúng ngay phía sau đầu Adam, đổ nước và đá trên toàn bộ phần lưng của hắn.
– Chết tiệt thật. – Anh ta la lên phía sau lưng chúng tôi. – Lissa, Remy, khốn kiếp!
Hắn ta tiếp tục chửi rủa mặc dù bọn tôi đã đi xa.
***
Sau một gói rưỡi bánh Oreos, bốn điếu thuốc và vài hộp khăn giấy Kleenex đủ để rải một vòng quanh trái đất, cuối cùng tôi cũng dỗ được Lissa ngủ. Cô ấy ngủ ngay, hơi thở phập phồng đều đặn, chân gác lên chiếc gối ôm của tôi.
Tôi lấy một tấm chăn mỏng và một cái gối, rồi bước vào phòng để đồ của mình, nằm xuống ngay trên sàn. Tôi có thể trông thấy Lissa từ nơi này. Khi chắc rằng cô ấy đã ngủ say, tôi lục tìm trong đống hộp giày mà tôi đặt nơi góc phải, lôi ra một gói nhỏ mà tôi đã giấu kỹ ở đây.
Một đêm mệt mỏi quá sức. Không phải tối nào tôi cũng cần đến thứ này, nhưng thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy thật sự cần nó. Từ trước đến giờ, không ai biết về bí mật này của tôi.
Tôi co người lại, kéo chăn đắp lên người và mở chiếc khăn mà tôi đã quấn kỹ bí mật của mình: một chiếc máy nghe nhạc và tai nghe. Đeo tai nghe vào, tôi tắt đèn và vặn tới bài số bảy. Trong phòng để đồ này, tôi có thể nhìn thấy bầu trời từ một khung cửa sổ nhỏ, và nếu tôi nằm đúng vị trí, ánh trăng sẽ chiếu thẳng lên người tôi. Và đôi khi, tôi có thể thấy cả những vì sao nữa.
Bài hát bắt đầu với giai điệu chầm chậm. Sau tiếng guitar, chỉ một vài hợp âm thôi, một giọng hát mà tôi đã rất quen thuộc vang lên. Từng lời ca tôi đã thuộc nằm lòng. Chúng có một ý nghĩa nào đó lớn lao với tôi. Không một ai hiểu điều đó. Nhưng bản thân bài hát, chúng biết.
Chỉ vài từ,
Cha viết khúc ru ca
Thêm vào chút hợp âm,
À ơi, ru con ngủ
Giản dị và chân chất
Lặng yên căn phòng trống
Thanh âm này vẳng xa,
Dịu dàng vỗ về con
Dù nơi nào con qua,
Dẫu muộn phiền cha trao
Khúc ru ca
Vẫn dìu dặt
Tìm về bên con…
Tôi chìm vào giấc ngủ theo giọng hát ấy. Vẫn thường như vậy, mỗi khi tôi lắng nghe bài hát đó.
________________________________________
[11] Dịch nghĩa: Không chỉ là trắng sạch, mà là trắng sạch đẳng cấp Mountain Fresh!