Bạn đang đọc Chạm Vào Thương Nhớ – Chương 23: Em Gái
Chị Yuu thương
Không biết lúc chị đọc được thư này, em đã ở tận đâu rồi! Em xin lỗi chị, vì tất cả những gì em làm với chị lúc trước.
Em đã đoán trước thể nào em cũng phải chết. Em đã chết hụt một lần vì tai nạn giao thông rồi, nên không còn thấy sợ cái chết nữa. Chuyện tai nạn đó, chị đừng giận. Là em không cho Vô Thường và anh Đông nói với chị, em sợ chị lo. Em đi rồi, chị đừng khóc cũng đừng buồn gì nha. Chị phải mở lòng ra với ba, vì em nghĩ ba không ghét em đâu. Chị cũng phải sống thật hạnh phúc đó nha. Em sẽ luôn nhìn về chị.
Yêu chị
Em gái
Yuuki hừ một tiếng. Đã mất rồi vẫn còn bày ra thật lắm trò. Cô không khóc, cũng không tỏ ra đau buồn gì hết. Eric biết rõ là cô chỉ đang cố gắng ra vẻ vậy thôi. Nhìn Yuuki như vậy, anh thực sự rất đau lòng. Eric cảm thấy đôi tay cô hơi run rẩy, nhưng không biết nói gì cả.
– Tại sao giờ anh mới đưa ra? – Hiền hỏi, giọng trầm.
– Em đã nói không muốn gặp anh. – Eric nhếch môi, trông anh hơi kiêu ngạo rồi đó – Anh chỉ chờ em bớt giận thôi.
– Ừm.
– Anh sắp phải đi rồi. – Không để cho không gian kịp tĩnh lặng, Eric chợt thiểu não.
– Đi đâu? – Hiền nhìn anh nheo mắt, hỏi nhỏ.
– Nam cực!
– Nam cực? Điên à? – Yuuki tỏ thái độ. Từ hai năm nay, rất ít khi thấy một Yuuki như thế, có lẽ cô đang kinh ngạc lắm.
– Đùa thôi. – Eric trầm ngâm – Anh… có lẽ không còn là anh nữa.
– … – Hiền phóng mắt xuống phố. Vẫn dòng xe, dòng người đông đúc. Nhưng lòng cô hôm nay không rỗng tuếch như hôm ấy.
– Anh rút khỏi 2S rồi.
– Lý do gì? – Yuuki khịt mũi. Trời se lạnh.
– Anh sẽ đi làm người mẫu. – Eric nhướn mày gian xảo.
– Chắc người mẫu chim cánh cụt.
– Haha…
Eric cười lớn. Lâu rồi mới có thể nói đùa với một Yuuki như thế này. Yuuki chỉ nhếch mép. Cô dường như không biết đùa là gì.
– Đừng tự lý tưởng hóa bản thân quá đấy. – Yuuki dặn dò.
– Yuuki này, anh thích em.
Bỗng Eric hết sức nghiêm túc, Yuuki nhận thấy các tế bào cảm giác của mình tê rần cả. Luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
– Chuyện đó… tôi biết. – Yuu chớp nhẹ hàng mi cong – Nhưng bây giờ hết rồi, đúng không?
– Không hắn. – Eric ngửa mặt lên trời, hai tay đút vào túi quần – Chỉ không còn được như xưa thôi.
Eric cười nhạt. Đúng là Yuuki có khác, rất thông minh. Nhưng anh lại thấy sợ Yuuki này, cô ta quá sắc sảo, quá lạnh lùng, cứng rắn và quyết đoán. Còn “Bảo Hiền” thì lại khác. Cô bé Bảo Hiền mà anh quen biết, rất dễ thương, đáng mến. Nghe thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng sự thật là trong con người cô đã hình thành và tồn tại hai nhân cách hoàn toàn đối nghịch nhau.
– Tôi về đây, Vidia đang chờ.
– Tạm biệt. – Eric gật đầu, anh vẫn tay cho đến khi bóng cô gái khuất hẳn.
Thực ra mà nói thì Bảo Hiền thất vọng lắm. Chỉ tại cô không biểu lộ ra mà thôi. Cứ tưởng Eric tìm được manh mối gì trong vụ nổi, vậy mà tất cả những gì cô nhận được từ anh chỉ có một lá thư… và một lời tỏ tình muộn. Thật không ra làm sao!!
Vidia đang nghiền ngẫm một quyển manga. Thật đúng là hết nói nổi được cô nàng này rồi. Không biết cái này gọi là lạc quan hay chủ quan đây nữa. Người gì mà vô tư quá xá…
Buổi chiều hôm ấy trôi qua một cách bình lặng.
7:00PM, nhà Kimura.
Tất cả gia đinh trong nhà xếp thành hai hàng thẳng hai bên lối đi chính giữa được trải thảm đỏ. Tất cả, nam thì vận vest đen thắt calavat với sơ mi trắng, nữ thì trong trang phục maid.
Yuuki trở lại thành một Yuuki nghiêm nghị trong bộ quân phục màu xanh lục mượn của Vidia. Mặt cô lạnh ngắt như tiền, thẳng băng như đồng xu. Trong bối cảnh này, Yuuki có lẻ là kẻ kỳ cục nhất. Hình như trong nhà đang tổ chức tiệc tùng gì đó. Dù sao thì cô cũng vốn chẳng quan tâm, và sẽ chẳng bao giờ quan tâm. Cô chỉ quan tâm đến mục đích, và kết quả.
Yuuki kép sụp mũ xuống, thẳng tiến vào bên trong. Không ai ngăn cản. Khách mời xúm xít xì xào xôn xao với nhau. Có người còn chỉ trỏ Yuuki nữa, thật bất lịch sự hết chỗ nói. Yuuki mặc kệ hết. Cô vốn đâu quan tâm người khác nói gì về mình!
– Oh hey, Yuuki. – Giọng nói lảnh lót vừa vang lên bên tai sao nghe quen thuộc quá vậy?
– Vidia? – Hiền ngoảnh ra, ngạc nhiên – What are you doing here?
– Phạm lão gia kêu gọi mình tới. – Vidia nhe răng cười thoải mái.
– Là “mời” chứ không phải “kêu gọi”. – Yuu cau mày chỉnh lại.
– Whatever. – Cô bạn phẩy tay – Mượn quân phục để đến đây sao?
– Mình nói với cậu rồi đấy thôi! – Cô chun mũi, đáp.
– Định làm cho ông ấy mất mặt sao? – Thề là chưa bao giờ mặt Vidia đểu như lúc này. Cô cười rất xấu.
– Thậm chí mình còn không biết hôm nay ông ta mở tiệc nữa! – Yuuki cáu bẳn – Chào đón mình trở về à? Vớ vẩn thật!!
Vidia chun mũi, lắc đầu. Lúc nào Yuuki cũng như vậy hết, chẳng nghe lọt tai lời của người khác nói về ba cô bao giờ.
Phòng khách của tòa dinh thự to lớn như một hội trường sâu khấu. Mà còn chẳng biết đó có phải là cái phòng khách không nữa. Đây là một bữa tiệc đứng lịch sự và khá là trang nhã. Phong cách trang trí của bữa tiệc cũng rất bắt mắt nhưng Yuuki không có tâm trạng để ý.
Vidia cứ kè kè đi kế bênh Yuuki để chứng tỏ cả hai là bạn rất thân. Cứ như sợ người ta không biết là hai đứa có quen nhau vậy.
Một tên gia nô, còn khá trẻ (hơi đẹp trai một chút) tiến đến gần Yuuki. Hắn giữ một khoảng cách nhất định, cúi người thi lễ.
– Tiểu thư, lão gia cho gọi tiểu thư vào phòng sách.
– Vidia bỗng thoáng nhăn trán.
Yuuki ngần ngừ. Cô không muốn đối diện riêng với lão già trong phòng đọc sách gia đình. Cảm giác căm ghét hãy còn nguyên.
– Xin tiểu thư khẩn trương.
Yuuki thở ra nhè nhẹ. Cô mắt mắt, miễn cưỡng đi theo tên gia nô đến phòng đọc sách. Đường từ phòng khách đến đấy khá khó nhớ. Nhà gì mà như cái mê cung, đáng ghét. Cánh cửa phòng đọc sập nhẹ lại khi cô đã hoàn toàn lọt vào trong. Phạm lão gia ngồi chống cằm, nhìn cô trìu mến.
– Con vẫn không thay đổi gì cả.
– Lão gia gọi tôi có việc gì không? – Yuu lạnh lùng, phớt lờ lời mở thoại.
– Khoan vội, lát nữa ba sẽ thông báo cho tất cả mọi người.
– Tôi phải đi gấp, xin nói luôn.
Hiền vẫn giữ thái độ cứng rắn. Dường như Phạm lão gia đương khẽ run lên, nhưng ông cố nén, nuốt cơn giận vào người.
– Tôi được, ba có một việc thôi. Thực ra, ba muốn nói là… em gái con đã xuất hiện rồi.
– Em gái??
”Là Thiên Khởi sao?”
Yuuki đứng sững người một lúc. Vậy ra, ông già này đã biết giới tính thực sự của nhóc Thiên Khởi rồi…