Bạn đang đọc Chạm Vào Thương Nhớ – Chương 15: Mất Tích
1:45AM, trước nhà Thiên Khởi.
Ngọn lửa vẫn chưa cháy hết, còn tiếp tục hừng hực thiêu trụi mọi thứ. Màu cam rực của lửa soi sáng cả một vùng trời. Cảnh sát dựng rào chắn chung quanh, không cho bất cứ ai tiến vào phạm vi nguy hiểm. Một đám đông người dân đứng bao quanh dày đặc. Vài người là hàng xóm quanh đây, số còn lại vì hiếu kỳ nên đứng lại xem.
Khó khăn lắm Đông mới lách qua khỏi dòng người để vào được bên trong, Hắn chẳng thèm để ý gì cả, cứ thế ngang nhiên vượt rào, nhưng chưa được mấy bước đã bị lực lượng an ninh chặn lại.
– Mời cậu ra ngoài cho chúng tôi làm việc. – Một anh cơ động đại diện nói.
– Tránh ra. Tui là người nhà của nạn nhân!! – Mặt mày đỏ gay, Đông hét toáng lên và cố vùng vẫy. Ruột gan hắn như bị thiêu đốt.
– Người nhà sao? Xin hỏi từ chiều đến giờ cậu đã ở đâu, làm gì?
– Tôi…
– Đông! – Đương định trả lời thì có kẻ kêu lớn, cắt ngang. Đông nhìn quanh quất một hồi, nhận ra Vỹ đang hồng hộc chạy đến – Sao còn lần lữa ngoài này?
– Tui bị mấy ông này chặn lại. – Đông hất mặt.
– Đây là người nhà của nạn nhân. – Vỹ từ tốn giải thích – Phiền mấy chú, làm ơn cho qua.
Nghe Vỹ khẳng định như thế, các anh cảnh sát nhìn nhau cười trừ, xin lỗi rồi tránh đường cho Đông tiến vào. Như chỉ chờ có thể, Đông gạt tay ra rồi chạy xộc vào trong đám cháy. Lửa vẫn cao ngùn ngụt, bén đến tận trời. Hắn sững người vài giây, sau khi định thần lại thì chuẩn bị tư thế lao vào lòng chảo. Bất quá, Vỹ kịp thời giữ lại. Đông trừng mắt, sừng sộ quát.
– Bỏ tui ra!
– Đừng nghĩ là sẽ chạy vô trong đó. – Tên bạn bình tĩnh – Ông không thể trở ra được đâu.
– Mặc kệ, thả tui ra! – Đông hét toáng lên, vùng ra nhưng vô ích. Tên Thế Vỹ này bỗng dưng tràn trề sức lực. Bàn tay hắn cứng như thép nguội, giữ chặt lấy Đông.
– Bình tĩnh chút đi. Có lẽ người đẹp của ông không có trong nhà, nãy giờ chẳng thấy ai cả kêu cứu cả. – Vỹ điềm đạm phân tích.
– Ông thì biết cái gì chứ? Con bé đang ngủ.
Đông gào lên. Giọng hắn lạc hẳn đi, tên con trai này gần như muốn phát khóc lên được.
“Yuuki, tôi xin lỗi. Thiên Khởi, anh xin lỗi. Anh đã hứa với Yuuki là sẽ bảo vệ em… vậy mà…”
Mắt Đông nhòa dần đi. Lần đầu tiên trong đời, hắn khóc. Hắn đã khóc vì một cô gái. Cô bé mà hắn luôn xem như em gái của mình chẳng biết tự lúc nào đã dần trở thành máu thịt của mình, dần trở thành một người con gái rất quan trọng trong tim hắn. Vậy mà… Đông đã hứa với Yuuki là sẽ bảo vệ cho nhóc Khởi thật tốt. Giờ thì sao? Sao mọi chuyện lại thành ra như thế chứ? Nhìn ngọn lửa đương hả hê nuốt chửng cô gái ấy, mà Đông chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Hắn thấy mình thật vô dụng.
Vỹ vẫn giữ chặt tay Đông trong tay mình, không khỏi kinh ngạc. Chơi với nhau bao lâu nay, Vỹ chỉ thấy Đông làm cho con gái phải khóc vì hắn. Đây là lần đầu tiên Vỹ thấy tên bạn khóc vì một cô gái. Quả nhiên, vợ chồng có khác.
”Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Chí lý thật!”
Vỹ thở hắt ra, bàn tay có chút nới lỏng.
Ngọn lửa đã dần tàn lụi, cháy thêm một đỗi nữa rồi tắt ngấm. Nước mắt thôi rơi, Đông cũng như hóa thành đá.
– Tui không nghĩ ông lại buồn như vậy. – Vỹ đập vai thằng bạn, mở lời thông cảm – Ông thương người đẹp đó thật sao?
– Đó không phải là Bảo Hiền đâu. Tên cô bé đó… là Thiên Khởi. – Đông chợt nói, giọng vẫn lạc tận đâu.
– Thiên Khởi? – Vỹ cau mày, vẻ suy tư – Nhớ không nhầm thì đó là tên của thằng em cơ mà. Mê sảng à?
Đông không đáp. Hắn lặng người đi một hồi thật lâu.
Vỹ thở dài thườn thượt. Không biết từ lúc nào mà một chàng công tử bướng bỉnh, nóng nảy, hay cáu giận như Đông lại trở nên trầm tĩnh như vậy.. Tất cả chỉ vì một cô gái mà Đông đã từng mang lòng căm ghét. Tình yêu thật sự là một thứ ma thuật ảo diệu.
– Tại sao ông ở đây? Tố My đâu? – Đông lại bất ngờ hỏi.
– Gọi rồi, mà tắt máy. – Vỹ nhún vai.
– Còn Eric?
– Thuê bao ngoài vùng phủ sóng. – Vỹ chợt xoa cằm – Kể cũng lạ, chính ổng hẹn tui ra đây, sau đó lại không xuất hiện.
– Tại sao vậy? – Đông không để ý vế sau, hắn lại gào lên ba chữ, bức xúc – Mang tiếng là bạn thân, là anh em tốt mà lúc người ta gặp nạn lại mất biệt!!
Hắn giận dữ gầm lên trong đôi mắt kinh ngạc của Vỹ. Cả một vùng trời đang huyên náo bỗng dưng im bặt.
Đông thất thểu rẽ đám đông, rời khỏi. Bước vô định trong màn đêm, chẳng biết phải trở về nơi đâu, chân lạnh lê nhẹ trên phố khuya, mắt ngóng trông từ ánh đèn trong bóng tối. Hắn không đủ can đảm để chờ cho tới lúc người ta đem thi thể cháy đen của Thiên Khởi ra ngoài. Ừ, hắn sợ.
Hắn sợ mình sẽ không cầm lòng được. Hắn sợ mình sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Hắn sợ mình sẽ không chấp nhận được sự thật…
Brrrr…
Trong lúc chờ cho phía an ninh làm việc, điện thoại của Vỹ rung lên liên hồi. Chàng ta bắt máy tức khắc. Chẳng hiểu đầu dây bên kia nói gì mà mặt Vỹ biến sắc. Vừa tắt máy là cậu vội vàng chạy biến đi, gấp gáp. Bóng cậu đổ dài trên con đường tối, khuất sau màn đêm đen kịt.
…
7:00 AM…
Tức mình vì gọi mãi cho Đông mà không được, Thế Vỹ quyết định đến thẳng nhà hắn. Biết là có nhấn chuông cách mấy thì Đông cũng không thèm xuống tiếp nên Vỹ xông thẳng vào nhà, chẳng nói chẳng rằng. Bà quản gia sấn đến.
– Cậu chủ chúng tôi đã đi nghỉ rồi. Cậu có chuyện gì…?
– Không cần. – Vỹ xua tay, hỏi thẳng – Bà già, hôm qua tới giờ có thấy con My ghét qua đây không?
– Cô My? Không có. Có chuyện gì hả cậu?
– Haizz. Thôi, chừng nào thằng Đông dậy, bảo nó điện cho tui.
– Vâng. Tôi biết rồi.
– Vậy thôi ha. Tui về ngủ cái! – Vỹ ngáp dài, không thèm lấy tay che lại.
– Vậng. Ủa… hôm nay là thứ hai mà cậu?
Tiếng bà quản gia văng vẳng, nhưng Vỹ để ngoài tai. Từ đêm tới giờ, không có ngủ được. Thứ hai thứ ba gì cũng nghỉ học để ngủ bù tất.