Bạn đang đọc Chạm Vào Thương Nhớ – Chương 13: Ngoại truyện 1 – Đêm Đom Đóm
Mỗi người đều đi những con đường khác nhau trong đời, nhưng dù chúng ta đi tới đâu, chúng ta cũng mang theo mình một phần của nhau.
Đêm trong bệnh viện thật âm u và đáng sợ. Âm khí bất tán nặng nề nhất trên đời chính là ở chỗ này, không phải nghĩ trang. Lúc trước có ai đó đã nói như vậy, Khởi không nhớ rõ lắm.
– Con nghe. – Bà Ân cứ gọi hết lần này đến lần khác, mặc kệ Eric không nhấc máy, bà vẫn kiên nhẫn gọi lại – Gì chứ? Sao…? Được, con về ngay!!
– Có chuyện gì, anh? – Khởi chớp đôi mắt, hai tay đan chặt vào nhau.
– Mẹ có việc, anh về một chút. – Anh bóp trán.
– Anh về đi. Lát nữa anh Đông vô với em rồi, đêm nay cho anh nghỉ phép. – Khởi gật, buông lời trêu đùa.
Eric lặng thinh một chút, sau đó anh nhanh chóng rời khỏi mà không nói thêm một lời nào. Tên nhóc đó sẽ vào với con bé. Tạm yên tâm.
Anh dời đi không được bao lâu thì tên oắt già Huỳnh Đông cũng tới, Thiên Khởi không phải cô đơn một mình quá lâu.
– Hey người đẹp. – Vừa vào đến là rộn ràng, Đông nháy mắt hỏi.
– Anh hay quá. – Khởi chun mũi, nhặng xị – Đi tay không tới kìa, còn dám hỏi em có ăn gì không nữa!! Đền đi.
– Đền gì chứ? – Đông thè lưỡi. Ở bệnh viện đã buồn, Eric lại ít nói chuyện, càng không biết nói đùa. Với Đông thì lại khác. Hắn luôn sôi động, mặc dù tính tình đôi lúc con nít thấy mà ghét, nhưng ở với hắn không có giây phút nào rảnh để buồn – Hun một cái nha?
– Đểu! – Khởi thụp vào bụng Đông một cái thật kêu khiến hắn la oai oái.
– Chời ơi tui đã làm gì sai chứ? – Tên con trai cười ra nước mắt, oán thán ôm bụng mà than thở.
– Blêu! – Con bé lè lưỡi trêu chọc. Huỳnh Đông không phục, nhào vô cù léc lại. Trong bệnh viện, gần chín giờ tối, hai đứa giỡn ầm ầm. Bác sĩ, y tá phải chạy sang dẹp loạn. Được một chốc, cả hai lại ồn ào như cũ. Các bệnh nhân cùng phòng chịu không nổi, rốt cục phải đuổi hai đứa ra ngoài. Và nhất định không được trở về phòng trước khi mọi người đã ngủ hết.
Sân bệnh viện chỉ còn lác đác vài bóng người. Ánh đèn leo lét, trông thật ảm đạm. Từ chỗ này đi xa thêm một chút nữa chính là nhà xác. Thiên Khởi chưa nhìn thấy ma bao giờ, nhưng nó sợ ma. Đơn giản, bởi vì sợ thế thôi. Đôi khi, sợ chết là nỗi sợ hãi phi lý nhất, vì người đã chết chẳng có nguy cơ bị tai nạn. Bất quá, đã là nỗi sợ thì lúc nào nó cũng tồn tài trong mỗi con người.
Gió hiu hiu thổi nhẹ, mơn trớn gương mặt của cả hai trong đêm tối. Đêm chớm thu, thời tiết đã không còn oi bức như những đêm trước. Đã sắp bước sang mùa thu rồi.
– Trời đẹp há. – Tự dưng lại chẳng biết nói gì, Đông ngập ngừng. Tim hắn đập mạnh hơn, cứ thình thịch thình thịch mãi.
– Hên xui thôi. – Khởi nhe răng cười.
– Gió mát ghê ta. – Đông lại cập nhật thời tiết.
– Ơ hay. Anh đang miêu tả cái gì thế? – Con bé đánh cái bốp vào lưng tên chồng khờ.
– Oái, đau! – Đông hơi nhăn – À đúng rồi, phía sau bệnh viện này có một cái hang. Vào đó chơi không?
– Không! – Con bé lắc đầu.
Nói thì nói vậy thôi, Đông hỏi ý kiến của con bé để tượng trưng, hỏi cho có, chứ không cần nó đồng ý. Hắn nắm chặt tay con bé lôi đi, mặc kệ ai kia phản kháng kịch liệt. Khởi không có hứng thú vô hang. Bệnh viện gì mà có cái hang ở phía sau chứ? Eo… Có khi có ma…
Thì ra, sợ ma chính là lý do mà Khởi từ chối đi cùng với Đông. Hỏi thừa, ma là phi thực thể đáng sợ nhất trên đời mà. Khởi nghĩ thế.
Gọi là hang động quả không ngoa. Phía sau bệnh viện là một vách núi, ở dưới chân vách núi có con một vòm hang nhỏ đủ để người chui vào. Cả hai đi khòm lưng, Đông vòng tay che mái đầu con Khởi, sợ con bé bị đụng trúng. Khởi níu áo Đông, đi nép sát vào người hắn. Phía trước có cái gì đó phát quang.
– Ma phải không? – Giọng con bé run run, nó dừng hẳn lại, úp vào người Đông.
– Không phải đâu. Đến đó đi. – Hắn mỉm cười thần bí. Đông kéo người con bé nhích sát vào người mình hơn, tay kia không che đầu cho nó nữa mà ôm chặt lấy vai Khởi để nó bình tĩnh hơn.
Đôi chân nhỏ lại tiến đến phía trước. Đến tận cùng con đường rồi.
– Oa…
Khởi mở tròn xoe đôi mắt. Hang động trong chớp mắt sáng rực lên, ánh sáng xanh dịu. Ánh sáng tiễn đưa hết đêm đen, tiễn đưa cả nỗi sợ vừa mới đây còn trong lòng Thiên Khởi. Con bé trầm trồ.
– Đẹp quá.
– Không hối hận khi tới đây chứ hả?
Đom đóm bay rợp trời. Đông hơi nhếch môi, xoa đầu con bé.
– Tại sao trong bệnh viện lại có chỗ như vầy? – Khởi cứ hỏi mãi, nó không tin vào mắt mình nữa – Làm sao mà anh biết được?
– Lúc nhỏ có theo ba vào chỗ này. – Gương mặt Đông se lại.
– Òa, thật sự là đẹp quá!!
Thiên Khởi không ngăn được thanh âm mình, cứ khen hoài, khen mãi. Khen có mỗi một câu đẹp, khen đến nỗi Đông muốn phát chán. Bất quá, hắn lại không chán. Chỗ này do hắn phát hiện ra, đương nhiên khen chỗ này cũng như khen hắn. Tự hào còn không kịp nữa là.
– Giống như một bầu trời thu nhỏ. – Khởi ngồi bệt xuống đất. Đông cũng ngồi theo.
– Cũng giống. – Hắn cười.
Khởi cố mở mắt thật to, tận hưởng thứ ánh sáng kỳ diệu này. Lần đầu tiên nó được nhìn thấy nhiều đom đóm đến vậy. À, thật ra thì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy đom đóm. Lúc nhỏ chỉ được đọc trong sách, Yuuki nói mỗi đom đóm là tượng trưng cho một linh hồn, không tốt. Bất quá, sự thật đã kiểm chứng đom đóm không phải là không tốt như Yuuki đã khẳng định. Chẳng biết chúng có phải là những linh hồn không thể siêu thoát được hay không, nhưng ánh sáng đó bỗng dưng làm cho mọi buồn đau tan theo bóng đêm, dần dần.
Cảm giác của con bé lúc này là thanh bình. Chưa bao giờ cảm thấy an nhiên như lúc này. Đom đóm thật tốt.
– Có thấy tụi nó nhảy múa từng đôi không? – Đông chỉ ngón trỏ vào không trung. Chẳng thấy đôi nào nhảy múa cả. Nhưng là tưởng tượng.
– Hì hì. Cảm ơn. – Con bé ngước lên thơm chụt vào má Đông. Hắn không kịp phản ứng, gương mặt đỏ rần rần.
Đêm đó, thời gian như ngừng trôi.