Đọc truyện Chạm Vào Hạnh Phúc – Chương 35: Bất ổn
Ra khỏi rạp phim trời đã nhá nhem tối. Quân Hàn nghe điện thoại xong quay sang nhìn Sam Y đang thơ thẩn một mình hát vu vơ.
“Này.”
“Hả?” Sam Y giật mình ngẩng đầu lên.
“Cha anh mời em đến nhà ăn tối. Thế nào? Đi chứ?” Quân Hàn vừa nói vừa xoay chiếc điện thoại trong tay rất kiểu cách.
“Sao tự nhiên cha anh lại mời tôi chứ?” Sam Y một bụng đầy nghi vấn thắc mắc.
“Anh bảo anh trốn việc là vì đưa em đi chơi. Thế là ông mới mời em đến.” Quân Hàn vừa cười vừa gãi đầu.
“Hừ, đem tôi ra làm bia đỡ đạn thì có.”
“Thế có đi không hả?”
“Đi chứ, được ăn miễn phí mà.”
Quân Hàn cười vui vẻ đưa cô đến nhà mình.
“Nhà anh cũng đẹp quá đi, thế mà còn nói nhà tôi xa hoa gì chứ.” Sam Y ngắm nghía tỉ mỉ bình luận.
“Nhà em khoá lần trong lần ngoài chứng tỏ giấu kho báu gì quý giá trong nhà mà. Thế mà còn không phải là xa hoa à?”
“Sao bằng nhà anh được? Người giúp việc trong nhà còn nhiều hơn cả số học sinh trong trường học ấy chứ.” Sam Y không cho là phải với ý kiến của Quân Hàn.
“Đâu có khoa trương như em nói. Cũng chỉ có vài người mà thôi. Bác quản gia này, đầu bếp, bác làm vườn, người quét dọn, còn…” Quân Hàn xoè bàn tay ra đếm từng người một.
“Thế mà là vài người.” Sam Y nhìn Quân Hàn vẫn đang lẩm nhẩm xem rốt cuộc trong nhà anh ta có bao nhiêu người.
Chỉ một chốc đã đến gian nhà chính, có vài người giúp việc chào hỏi hai người trên đường đi. Có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ra đón hai người vào.
“Đó là bác quản gia nhà anh. Bác ý thích chải chuốt lắm, nhưng là trợ thủ đắc lực cho cha anh đấy.” Quân Hàn tinh nghịch nháy mắt.
“Đến cả người làm trong nhà cũng ăn mặc sang trọng như vậy.” Sam Y cảm thán nói.
Bước chân vào nhà là cả một không gian rộng lớn mở ra. Sam Y không đến nỗi quá ngạc nhiên nhưng vẫn rất tò mò. Phòng khách được bày rất nhiều đồ cổ làm cho căn phòng trở nên cổ kính nhưng vẫn không kém phần sang trọng. Sam Y đặc biệt thích chiếc đèn chùm treo chính giữa căn phòng toả ra thứ ánh sáng vàng nhạt lung linh. Chiếc đèn được làm từ pha lê trong suốt, hình dáng trông như một bông hoa đang nở rộ đẹp đẽ.
“Em thật có con mắt thẩm mỹ.” Quân Hàn cũng quan sát chiếc đèn chùm lên tiếng.
“Rất nhiều người nói như vậy.” Sam Y nhớ lại những lần đi mua sắm cùng Băng Băng cũng có rất nhiều người khen như vậy.
“Cháu đến rồi à? Vào đây vào đây.” Dạ Quốc Việt niềm nở đón Sam Y vào.
“Rốt cuộc ai mới là con của cha hả? Còn con thì sao?” Quân Hàn lại dở thói trẻ con giậm chân tại chỗ.
Dạ Quốc Việt sững người lại một lát rồi cười:
“Thằng nhóc này, lớn tướng rồi còn cứ thích bày trò.”
Sam Y thì buồn cười nhìn Quân Hàn, không hiểu là anh ta cố tình hay thật sự trẻ con như thế.
“Thưa ông chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Bác quản gia lên tiếng nhắc nhở.
“Được, chúng ta vào ăn thôi. Bật mí cho cháu nhé, hôm nay bác đích thân vào bếp làm vài món cho cháu thưởng thức đấy. Cứ hỏi nhóc Hàn xem, bác chưa từng nấu cho nó lần nào đâu.” Nói rồi ông bật cười lớn.
Quân Hàn ghen tị mặt mày méo xệch:
“Đấy em xem, em là khách quý lắm luôn đấy, đến anh còn không nhận được sự ưu ái này đâu.”
“Chà chà, có người so bì đến mất ăn mất ngủ rồi kìa.” Sam Y cười tươi.
“Đi thưởng thức tay nghề đầu bếp nổi tiếng năm sao thôi.” Quân Hàn vẫn không thể nuối nổi cục tức này, đến tận giờ phút này mà anh mới biết cha mình có tài năng nấu ăn đấy!
Một bàn ăn đầy màu sắc vô cùng hấp dẫn. Quân Hàn mắt sáng long lanh, mon men đến định bốc một miếng nhưng bị ông Quốc Việt lườm một cái:
“Ngồi xuống ăn uống đàng hoàng, chẳng ra làm sao cả.”
Quân Hàn thè lưỡi một cái rồi ngồi xuống ăn như thể chết đói. Sam Y cũng không thể phủ nhận được rằng những món ăn trên bàn quả thật hết sức hấp dẫn.
Dạ Quốc Việt nhìn chăm chú Sam Y khiến cô hơi ngượng. Thấy cô không ăn nữa, ông liền gắp một miếng để vào bát cho cô:
“Cháu nên ăn nhiều vào, nhìn cháu gầy quá.”
“Bác cũng ăn đi, để cháu tự gắp cũng được ạ.”
“Giống, thật giống.” Dạ Quốc Việt liên tục lẩm bẩm.
“Cha bảo cái gì giống cơ?” Quân Hàn một miệng đầy đồ ăn nói.
Thấy Sam Y cũng đang nhìn với ánh mắt tò mò, Dạ Quốc Việt trả lời:
“Sam Y rất giống Thiên Lam, đến cả đồ ăn ưa thích cũng giống nữa.”
Từ nhỏ Sam Y đã ăn uống theo khẩu vị của mẹ, bà cũng thường xuyên nấu những món yêu thích của bà cho Sam Y nên giống cũng không có gì là lạ. Nhưng thế thì sao chứ?
“Thì Sam Y là con gái của cô Lam nên giống cũng là bình thường mà, sao cha cứ nói mãi thế.” Quân Hàn ra vẻ bị làm phiền nói.
“Thằng nhóc này chẳng biết gì cả, thôi ăn đi.” Dạ Quốc Việt cười cười.
Sau khi ăn tối, Sam Y cùng Dạ Quốc Việt ngồi uống trà. Quân Hàn không biết có việc gì đi ra ngoài.
“Cháu vẫn quản lý tốt công việc chứ?” Dạ Quốc Việt nhấp ngụm trà hỏi.
“Vâng, vẫn tốt. Dự án hợp tác giữa Tinh Yên và Dạ thị vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch.”
“Có gì cháu giúp đỡ chỉ bảo thêm cho nhóc Hàn, nhìn thế thôi chứ nó vẫn ham chơi, không chú tâm làm việc, thiếu kinh nghiệm.”
Sam Y dở khóc dở cười nhìn ông Quốc Việt. Anh ta gọi cô là em đấy!
“Ngoài ra cháu gặp khó khăn gì cứ tìm bác, chắc chắn bác sẽ giúp cháu!”
“Vâng ạ!” Sam Y vẫn không tin trên đời này có người sẵn sàng giúp mình mà không hề bận tâm. Chưa kể cô và ông đâu có quen biết sâu sắc gì?
Sam Y xin phép vào nhà vệ sinh. Dạ Quốc Việt đeo găng tay tranh thủ lấy tách trà của cô bỏ vào một chiếc túi, sau đó thay vào một tách trà khác.
Sam Y không quá để ý đến tách trà của mình, chỉ ngồi thêm một lát rồi ra về.
Về đến nhà thăm Miu một chút rồi đi ngủ. Cô mệt đến chết mất! Chẳng hiểu sao hoạt động thì ít mà cũng thấy mệt. Chắc cô già rồi!
Sáng hôm sau xuống nhà thấy Hạ Khuê cứ nhìn mình chằm chằm, ấp a ấp úng không nói được gì khiến Sam Y sinh nghi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Sam Y cô ghét nhất trò lập lờ thế này.
“À, không có gì. Chị, chị…tháng chưa?”
“Cô bị làm sao đấy? Cái gì mà cứ như gà mắc tóc thế?” Sam Y nổi cáu vô cớ.
“Không, không, chị ăn sáng nhé em ra ngoài đây.” Nói rồi Hạ Khuê chạy như bay ra ngoài.
Sam Y vẫn không hiểu, cái gì mà tháng?
Mang theo nỗi nghi hoặc đến công ty, vừa nhìn thấy Trịnh Vỹ đi vào cô liền hỏi:
“Này, có người hỏi tôi cái gì mà tháng ý, cậu hiểu không?”
“Tháng? TGĐ á?” Trịnh Vỹ trầm ngâm sâu xa, sau đó đột nhiên mặt đỏ ửng:
“Tôi không biết, xin phép giám đốc tôi ra ngoài.”
Sam Y phẩy phẩy tay rồi lại ngồi nghĩ tiếp. Nhớ đến khuôn mặt Trịnh Vỹ đỏ ửng lúc nãy Sam Y lập tức hiểu ra vấn đề. Cô em cũng rảnh rỗi quá đi, còn quan tâm đến cả vấn đề này của chị nữa.
Sam Y hiểu được liền lập tức ném vấn đề này ra khỏi đầu, cô bận rộn lắm không có thời gian nghĩ về chuyện này nữa.
Mấy ngày sau, đột nhiên Sam Y nhận được điện thoại của Quân Hàn.
“Cha anh mời em đến nhà dùng bữa.”
“Không phải vừa mới đến hôm trước sao? Suốt ngày đi ăn chực thế này.” Sam Y bật cười.
“Không hiểu ông lão nhà anh làm sao, bảo là có chuyện quan trọng cần thông báo với em.”
“Tí nữa tôi sẽ ghé qua.” Sam Y tiện tay mở sổ làm việc xem tối nay có việc gì không.
“Được.” Quân Hàn dập máy.
Lúc đến nhà Quân Hàn đã hơn 7 giờ tối, Sam Y được bác quản gia đưa vào trong nhà. Vẻ mặt Dạ Quốc Việt có vẻ vô cùng xúc động khi nhìn thấy cô.
“Cháu chào bác.”
“Chào con, nào, vào đây ngồi đi.”
“Hôm nay bác gọi cháu đến có chuyện ạ?”
“Ừ, vào ăn tối đi đã, bàn ăn đã dọn rồi.” Dạ Quốc Việt đứng dậy đưa Sam Y vào trong. Sam Y đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Quân Hàn, anh cũng nhún vai tỏ vẻ không hiểu có chuyện gì.
Ánh mắt Dạ Quốc Việt vẫn ấm áp và thân thiện nhưng có thêm chút gì đó mà Sam Y không thể hiểu. Nó giống như… ánh mắt người cha nhìn con mình.
“Hôm nay bác gọi cháu đến là có việc muốn nói. Sam Y, con gái của cha.” Nói đến đây ánh mắt của Dạ Quốc Việt đã hơi ướt, “Con chính là con gái ruột của cha.”
Sam Y đánh rơi chiếc bát trên tay xuống đất, Quân Hàn cũng cau mày khó hiểu quay sang nhìn cha mình.
“Dựa vào đâu mà bác nói thế?” Sam Y không thể hiểu được tâm trạng của mình lúc này. Tự nhiên sau bao nhiêu năm có một người nhận là cha ruột của mình chắc hẳn cảm giác không thể dễ chịu được rồi. Trái tim của cô không ngừng nhảy múa liên hồi, tâm trạng rối bời mà mờ mịt. Cô cảm giác tay mình đang run lên.
“Cha đã xét nghiệm ADN, kết quả hẳn con cũng rõ rồi, màu tóc tím đặc trưng không phải ai cũng có.” Ông vừa nói vừa đưa kết quả cho Sam Y.
Quân Hàn lúc này mới hiểu tại sao ở bên Sam Y lúc này anh cũng thấy ấm áp và quen thuộc đến lạ lùng, hoá ra là thế. Anh cười lạnh:
“Thế rốt cuộc cha xem con là cái gì? Con chắc không phải là con nuôi đấy chứ. Con đâu có màu tóc đẹp như thế đâu.”
Dạ Quốc Việt ngẩng đầu nhìn Quân Hàn, vẻ mặt không hề che giấu nỗi sung sướng và hạnh phúc khi tìm thấy con ruột của mình:
“Con đương nhiên vẫn là nhóc Hàn của cha rồi.”
Quân Hàn tức giận đập bàn bỏ ra ngoài. Sam Y vẫn ngơ ngẩn ngồi đờ đẫn trên ghế, Dạ Quốc Việt hỏi:
“Con sẽ nhận cha chứ?”
“Tại sao bao năm qua ông không đi tìm tôi, nhận gì chứ? Chỉ bằng một tờ giấy mà ông đã kết luận chắc chắn ư? Tôi không tin.” Sam Y cũng tức giận đứng dậy định đi về.
“Ta không biết mẹ con lúc đấy đã có thai con, ta, nếu ta biết…” Trên mặt Dạ Quốc Việt là nét đau khổ cùng tuyệt vọng.
“Trên đời này không có nếu như, tôi không tin, ông đừng giải thích gì hết.” Sam Y điên cuồng lắc đầu chạy ra khỏi nhà.
Dạ Quốc Việt đau khổ quỳ xuống nền nhà, có lẽ mọi lỗi lầm là tại ông…