Đọc truyện Chạm Vào Hạnh Phúc – Chương 10: Thắng thua
Trong quán ăn nhỏ ven đường có hai cô gái đang ngồi nói chuyện rôm rả. Băng Băng liến thoắng kể về bạn trai của mình với cô. Một bên vẫn khuyên Sam Y không nên qua lại với Phong Thần.
Sau một hồi trò chuyện, Băng Băng quyết định sẽ đi shopping sắm sửa cho buổi hẹn hò sắp tới và kéo theo cả Sam Y đi cùng vì cô là người có con mắt thẩm mỹ rất tốt. Hai người quyết định sẽ đi vào khu trung tâm thương mại gần đó mua sắm. Băng Băng dẫn Sam Y đi hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, hết thử bộ này rồi lại thử sang bộ kia làm cho Sam Y hoa hết cả mắt. Cô nàng đang thử một bộ váy màu tím nhạt không hài lòng liền trả lại rồi chạy tót sang phía cửa hàng đối diện, Sam Y bất đắc dĩ xách mấy túi đồ đi sang phía bên kia.
Đến trước cửa hiệu, Sam Y bị choáng ngợp bởi chiếc váy được bày trong tủ kính. Chiếc váy đó có màu đen tuyền, trông mềm mại như dải lụa đào. Trên chiếc váy còn được gắn những viên đá lấp lánh rực rỡ. Màu đen kiêu sa toả sáng lung linh dưới ánh đèn càng làm nổi bật lên sự sang trọng của nó. Sam Y mê mẩn nhìn chiếc váy ấy. Băng Băng đợi mãi không thấy bạn mình đâu liền chạy ra ngoài nhòm ngó. Thấy Sam Y đang say mê ngắm nhìn cái gì đó, cô liền tò mò chạy đến:
“Wow, đẹp quá!”
Cô nàng ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ:
“Nếu tớ nhớ không nhầm thì đây là chiếc váy đăng trên tạp chí thời trang tuần trước, được nhà thiết kế tài năng nổi tiếng thế giới Henry Thomas may tặng dành riêng cho người con gái mà anh ấy tình cờ nhìn thấy khi về nước. Anh ta chỉ miêu tả rằng:”Tôi đã gặp một tiên nữ lạc xuống trần gian”. Có tiền cũng không mua được đâu, Henry chỉ tặng riêng cho cô gái may mắn đó thôi. Haizz, ước gì người đó là tớ nhỉ!”
Băng Băng sau một hồi thuyết trình thì mơ màng nhìn chiếc váy rồi quay sang nhìn Sam Y:
“Đối với tớ cậu chính là người con gái đó. Cậu mau vào thử đi, biết đâu may mắn lại mỉm cười với chúng ta.” Sau đó liền kéo tay Sam Y đi thẳng vào cửa hiệu.
“Bạn tôi muốn thử chiếc vày này.”
Băng Băng lên tiếng nói với nhân viên bán hàng. Cô nhân viên ngẩng đầu, ngạc nhiên khi nhìn thấy Sam Y, khẽ thốt lên một tiếng rồi nhanh chóng mang chiếc váy tới đưa cho Sam Y thử. Chiếc váy còn chưa chạm vào tay Sam Y bỗng có một giọng nói ngăn cản:
“Tôi muốn thử nó trước.”
Hạ Khuê xuất hiện ở cửa hiệu, đi bên cạnh là Phong Thần, tay cô ta đang khoác trên tay anh. Cô nhân viên khó xử lên tiếng:
“Thưa cô, chiếc váy này cô đây sẽ thử trước.”
“Nhưng tôi muốn thử nó trước. Thần, anh bảo cô ta đi!” Hạ Khuê kéo tay Phong Thần làm nũng.
“Hôm trước còn sống chết nói yêu người khác, hôm nay lại có người khác rồi sao? Không ngờ trên đời này nhiều người bị mù đến vậy. Xin lỗi cô nha nhưng chúng tôi đến trước rồi!”
Băng Băng vẻ mặt khiêu khích nhìn Hạ Khuê. Sam Y không nói gì trực tiếp cầm chiếc váy đi thẳng vào phòng thay đồ.
“Chị, chị nhường cho em đi!”
Sam Y quay đầu lại nhìn Hạ Khuê:
“Tôi chưa bao giờ là chị của cô, và bây giờ cũng thế.”
“Thật sự là cô! Nhìn gần cô còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”
Không biết từ đâu Henry chạy tới trước Sam Y, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ:
“Tôi đã tìm kiếm cô bao lâu nay, không ngờ lại được gặp cô ở đây.”
Nhìn xuống tay chiếc váy trên tay Sam Y, anh thoáng bất ngờ:
“Cô đang định thử nó sao? Tôi đã thiết kế dành riêng cho cô đấy, hãy thử mau đi!” Nói rồi Henry đẩy Sam Y vào phòng trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Khi Sam Y bước ra khỏi phòng thay đồ không thấy ai, cô đi vòng ra phía đằng sau thì thấy Băng Băng đang ngồi trong phòng tiếp khách của cửa hàng. Cô bước vào trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
“Cậu đẹp quá Sam Y!” Băng Băng ngưỡng mộ ngước nhìn Sam Y.
Sam Y đẹp tựa như một nữ thần. Chiếc váy đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Chiếc cổ thiên nga thanh tú, bờ vai trắng ngần. Thấp thoáng đằng sau chiếc váy là những đường cong đầy đặn quyến rũ, những đường may cắt xẻ tinh tế để lộ ra đôi chân dài miên man. Mái tóc dài xoăn tím buông hờ sau lưng, một vài lọn rơi xuống vai càng làm nổi bật thêm sự quyến rũ của cô. Sam Y trông như một nữ hoàng cao quý. Gương mặt lạnh lùng đầy bí ẩn, ánh mắt cao ngạo liếc nhìn mọi vật dưới chân mình. Tất cả như đều bị vẻ đẹp của cô làm cho mê hoặc.
“Tôi chưa bao giờ chọn sai người. Chiếc váy thiết kế chỉ dành riêng cho cô.”
Henry là người bừng tỉnh đầu tiên sau cơn mê:
“Tôi muốn cô là người mẫu độc quyền cho hãng thời trang của tôi được chứ? Cô sẽ trở thành một người mẫu đắt giá nhất thế giới.”
“Tôi không có ý định trở thành người mẫu.”
Henry tiếc nuối nhìn Sam Y, vẫn ra sức thuyết phục cô. Sam Y chỉ cười:
“Tôi rất cảm ơn ý tốt của anh. Anh nói là chiếc váy này may riêng cho tôi đúng không? Vậy tôi sẽ mua nó.”
“Nhưng tôi cũng muốn mua nó!”
Hạ Khuê từ trước đến giờ muốn có cái gì là phải giành lấy bằng được. Sam Y muốn cái gì cô lại càng phải tranh lấy nó.
“Tôi vốn không bán nó, tôi thiết kế tặng riêng cho cô Sam Y đây.”
Henry hờ hững liếc nhìn Hạ Khuê rồi bảo nhân viên đến gói đồ cho Sam Y. Hạ Khuê tức giận mặt đỏ bừng, quay sang định nói với Phong Thần nhưng anh vẫn đang mải mê ngắm nhìn Sam Y cho đến khi cô khuất bóng sau cánh cửa phòng thay đồ.
Trước khi ra về Sam Y không quên để lại cho Hạ Khuê một câu:
“Những thứ không thuộc về mình sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình đâu. Buông tay đi thì hơn.”
Sam Y cười khẩy nhìn Hạ Khuê:
“Tôi chẳng làm gì cũng lấy được thứ tôi muốn, còn cô? Thật thảm hại!”