Chậm Rãi Động Lòng

Chương 28: Em Nhớ Anh Không


Bạn đang đọc Chậm Rãi Động Lòng – Chương 28: Em Nhớ Anh Không


Edit: riri_1127
Chương 28: Em nhớ anh không?
Nghê Thường bận rộn cả buổi chiều, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến làn sóng lưu lượng lại đổ ập vào mình như thế.
Phía dưới video sườn xám cô đăng, số người bình luận lại càng không đếm xuể, lúc mở ra xem mỗi một cái đều khiến Nghê Thường mặt đỏ tim đập:
【! ! ! Cừ thật cư nhiên là bạn gái Trì thần! Đây mới là phá dỡ thành trì nha, không nghĩ ra được hai người này làm thế nào mà biết nhau.

.

.

.

.

.


【 ô ô hâm mộ tỷ tỷ có được bạn trai soái như vậy [ khóc ]】
【 a a a tiểu thư ơi Trì thần có mang ngươi đi áp loan không! ! 】
【 các ngươi vì cái gì đều hâm mộ tiểu thư này hả? Chỉ có ta hâm mộ Trì thần sao! Mỹ nhân sườn xám mềm mại ta cũng muốn ôm ô ô! ! 】
【 ta nhất thời cũng không biết nên hâm mộ ai.

.

.

.

.

.

Ta hâm mộ xe moto đi vậy! 】
【 chúc phúc! 】
【 chúc phúc nha ~】
【 chúc hạnh phúc! 】
【 chúc dục hảo hán [doge]】
【 xem qua trận đấu của Trì thần, mọi người mau xem, xe suýt bay anh ấy còn có thể đem xe cứu trở về, cái sức lực này rất dọa người nha, có điểm lo lắng mỹ nữ ăn không tiêu [doge]】
*tôi cũng muốn được edit cảnh H hahaha
【 a a a, ta đã muốn tưởng tượng ra cảnh xe moto play! 】
【 còn có sườn xám play [doge]】

.

.

.

.

.
Nghê Thường: “.

.

.

.

.

.”
Vì cái gì phần bình luận của cô lại biến thành như vậy ? ?
Nghê Thường giống như hiểu được ý nghĩa của “hormone hình người”.
Đúng là anh ấy ở đâu thì nơi đó sẽ.

.

.

.

.

.
Ngập nước: )
Cô lại sang Weibo của Viêm Trì xem qua.
Anh đăng ảnh cô phía dưới bình luận cũng rất nhiều, cũng không khác khu bình luận của cô là mấy.

Có một cái được like nhiều nhất là như thế này:
【 trì thần nội tâm OS: mọi người mau đến xem vợ tôi có bao nhiêu xinh đẹp! ! ( chống nạnh.

jpg) 】
【 chủ yếu là vợ phát hỏa, có người lâm vào nguy cơ →_→ chạy nhanh đi công khai cái chủ quyền 】
【@yanchi: đừng nói lung tung.

Còn đang truy.


【 @yanchi reply: oa cư nhiên rep ta ! ! 】
【 @yanchi reply: ? ? Không thể nào còn chưa truy thành công sao? ? 】
【@yanchi:.


【 cừ thật, trì thần @yanchi ngươi nắm chắc nha, lấy ra cái khí thế thi đấu từ 12 đuổi đến 1 đi! ! 】
Nghê Thường: “.

.

.


.

.

.”
Anh ấy lại còn reply.

.

.

.

.

.
Nghê Thường ở hai khu bình luận nhảy qua nhảy lại, trái tim cũng giống như bị chia ra, bang bang đập liên hồi.
Tất cả sự ngạc nhiên, phẫn uất, ngại ngùng và những cảm xúc phức tạp không rõ, cuối cùng đã biến thành một hành động cụ thể.

——
Nghê Thường rời khỏi Weibo, mở Wechat
Nghĩ muốn khiển trách anh bất thình lình làm ra chuyện này.
Nghĩ muốn trách cứ một chút tính tình không thu liễm đường hoàng.

.

.

.

.

.

Nghĩ muốn nói với anh.
Nghê Thường đầu ngón tay chà xát di động, chậm rãi nhấn vào ảnh đại diện.
Mới vừa do dự gõ vài chữ, hình đại diện bộ đồ đua màu đỏ và trắng đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Trái tim cô lỡ nhịp, nhìn chằm chằm vào màn hình đợi giọng nói bình tĩnh lại mới nhấn nút kết nối.
“.

.

.

.

.

.

alo?”
“Ngủ?” giọng anh thật giống như ngủ chưa tỉnh, có chút khàn khàn.
“Không.

.

.

.

.

.” Nghê Thường ôm gối lui đến trên giường, mím môi, “Có việc sao?”
Viêm Trì im lặng một lát, làm như bất đắc dĩ.
“Không có việc gì.”
Anh tựa tiếu phi tiếu: ” Anh đợi mưa bụi cả đêm cũng không có động tĩnh gì, đến xem một chút.”
Nghê Thường trong lòng nhảy dựng.

Bầu trời xanh đợi mưa bụi cả đêm.
Anh còn chờ cô đáp lại.

.

.

.

.

.
Cô cũng im lặng hai giây, nhẹ giọng: “Anh sao lại đăng như vậy?”
Ý định ban đầu là trách móc, nhưng lời nói thật ra lại có chút hờn dỗi: “Không phải nói im lặng sao.

.

.

.

.

.”
“Vậy em làm sao lại vô thanh vô tức liền đăng cái video?” Viêm Trì hỏi lại, tỏ vẻ có lý chẳng sợ, “Lão tử xem xong còn thấy rét lạnh trong lòng?”
Nghê Thường nghe mấy lời anh nói mặt cũng nóng lên.
“Em đăng với anh đăng khác nhau.” Cô muốn nói lại thôi, còn có chút nói năng lộn xộn, “Anh.

.

.

.


.

.

Trên mạng người nhiều như vậy đều có thể nhìn thấy.

.

.

.

.

.”
Viêm Trì hiểu rõ: “Em còn không biết thẹn sao?”
“Hiện tại tất cả mọi người biết anh theo đuổi em, còn trêu chọc nói lúc anh thi đấu không có đối thủ nào mà anh theo đuổi không được nhưng đến bây giờ theo đuổi em còn chưa thành công —— hai ta rốt cuộc ai dọa người hơn?”
Nghê Thường cong cong khóe miệng “Vậy anh cũng có thể không cần theo đuổi nữa!”
“Ý em là gì ?” Anh chậm rì rì hỏi, “Nói vậy là anh đã theo đuổi thành công rồi ư?”
Nghê Thường: “.

.

.

.

.

.”
Thật sự là thiên tài logic.
Điện thoại bên kia vang lên một tiếng vang lớn, nghe giống như tiếng anh đang khóa cửa gara.
Viêm Trì vòng vo đề tài: “Em mở tài khoản kia nghĩ muốn mở rộng sườn xám?”
Nghê Thường “ừm”, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt sáng rực lên.
“Anh nói xem, nhà của em về sau liền làm một cái.

.

.

.

.

.

Triển lãm sườn xám được không?”
Viêm Trì suy nghĩ một lát, nói: “Triển lãm sườn xám thì có thể.

Nhưng cụ thể là cái gì vậy, em nghĩ xong chưa?”
“Nếu là quần áo thì không dựng nên được một nhà trưng bày đâu.”
Nghê Thường mày liễu nhíu lại, rũ mi: “Này em còn chưa nghĩ ra.

.

.

.

.

.”
“Chậm rãi nghĩ.” Anh nhẹ nhàng nói.
Nghê Thường có cảm giác anh sắp cúp điện thoại, lập tức lại hỏi: ” Hai ngày này anh có thời gian rảnh không?”
Viêm Trì chậm rãi nói: “Xem thử ai hẹn.”
Nghê Thường mím môi, nhỏ giọng: “Ừm, bà nội muốn mời anh đến nhà ăn một bữa cơm.”
“Như thế nào?” Viêm Trì nghiền ngẫm hỏi lại, “Đây là cũng đưa anh đi gặp cha mẹ ?”
“Cái gì chứ, là chuyện nhà cổ, bà nội vẫn luôn muốn cảm ơn anh.

.

.

.

.”
“Chuyện này không đơn giản vậy đâu.” Anh lưu manh cười cười “Đem cháu gái hứa hôn thì mới là cảm ơn.”
“Aiidaa.

.

.

.

.

.” Nghê Thường nâng tay quơ quơ ở không khí, giống như đang đánh đánh cánh tay rắn chắc của anh.

“Anh đừng nháo!”
Viêm Trì nở nụ cười: “Khi nào?”
“Xem thời gian của anh thế nào” Nghê Thường đáp.
“Vậy anh muốn đi” Viêm Trì thấp giọng ám muội hỏi cô.

“Em cho anh đẩy nhanh tiến độ một chút được không?”
Nghê Thường mi mắt run run, đầu ngón tay chà xát lên ga giường.

“Chờ anh đến đây lại nói sau.

.

.

.

.

.”
Giống như sợ anh lại nói thêm điều gì trắng trợn hơn nữa, Nghê Thường vội vã nói lời tạm biệt rồi liền cúp máy.
Viêm Trì nhắn đến:
YC: 【 cũng không chúc anh ngủ ngon sao?】
Nghê Thường gửi một nhãn dán thỏ con chúc ngủ ngon, nghĩ nghĩ lại gõ ra một hàng chữ:
【 anh có rảnh liền báo cho em biết 】
YC: 【 ừm】
YC: 【 em khi nào sẵn sàng cũng liền nói cho anh】
Nghê thường có y: 【 vậy anh thích ăn gì? Em chuẩn bị trước.


YC: 【 không phải nói cái này 】
YC: 【 chờ em chuẩn bị tốt việc tiếp nhận anh, nói cho anh biết】
YC: 【 nếu nói ra lời thấy quá ngượng ngùng thì em ám chỉ cũng được】
*thích nam9 quá điiii
Nghê Thường nhìn bong bóng chat xanh lá, khẽ cắn cắn môi dưới.
Nghê Thường vũ y: 【 ngủ ngon.


YC: 【 ừm bé con ngủ ngon 】
Nghê Thường buông di động, khóe môi vẫn còn đang cong lên.
Đồng hồ đặt trên bàn đã điểm 0giờ, nhưng cô vẫn như trước không có thấy buồn ngủ.
Cô khoác áo dệt kim hở cổ, bước nhẹ bước chân xuống lầu, đi vào phòng làm việc ở tầng một.

Nguyên liệu hôm nay bà nội mang về đều đã chất đống trên bàn.

Nghê Thường bước đến bàn và xem qua từng cái một.
Tay cô phút chốc dừng lại.
Ngoài dự đoán còn có một mảnh vải da.

Nghê Thường lôi miếng da lớn màu cà phê sẫm ra, cẩn thận kiểm tra rồi sờ vào.
Chất liệu cao cấp, da dê rất rắn chắc và bền.

.

.

.

.

.
Nghê Thường trong đầu xuất hiện một ý tưởng.

Cô đảo mắt, cẩn thận cất miếng vải da rồi mang về phòng.
**
Một ngày sau, Viêm Trì đến nhà.Anh đến sớm hơn giờ hẹn một chút.

Nghê Thường cùng bà nội đang chuẩn bị cơm trưa.

Sau khi mở cửa ra, Nghê Thường giật mình một cái chớp chớp mắt, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
Cô chưa từng thấy qua Viêm Trì mặc quần áo nghiêm chỉnh.

Đương nhiên cái này cũng không tính là lễ phục.

Nhưng so sánh với áo phông và khoác da anh hay mặc nhìn trang trọng hơn rất nhiều.

Nhưng lại rất.

.

.

.

.

.
Kinh diễm.
Áo măng tô dài đến đầu gối, chỉ có chiều cao của anh mới có thể phù hợp được.

Bờ vai rộng và eo hẹp dưới lớp vải áo màu đen phẳng phiu, nhìn một cái không sót gì, bày ra dáng người hoàn mỹ cùng tỷ lệ ưu việt.
Nghê Thường trong đầu lập tức nhảy ra một từ:
Hắc kỵ sĩ.

.

.

.

.

.
Viêm Trì đuôi lông mày khẽ nhếch, búng tay trước mặt cô gái đang sững sờ.
“Như thế nào?” Anh một cánh tay mở ra, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, “Không thích hợp?”
Nghê Thường mặt đỏ lên.
“Không có.

.

.

.

.

.” Cô cúi đầu, lắc mình tránh chỗ để anh vào cửa.
Nghê Hồng Hạnh cũng từ nhà đi ra.
Viêm Trì gật đầu, chủ động chào hỏi: “Nghê nãi nãi.”
Nghê Hồng Hạnh cười đến hòa ái: “Viêm tiên sinh đến rồi sao.”
“Bà gọi con Viêm Trì là được rồi.” Anh đưa hộp quà tới trước mặt bà nội.

Nhìn thấy họa tiết cua lông trên hộp, Nghê Hồng Hạnh khoát tay: “Ôi, này, tốn kém quá.

.


.

.

.

.”
Viêm Trì lắc đầu khẽ nói: “Hiện tại đúng là mùa cua, ăn mới ngon ạ”
Nghê Hồng Hạnh lại khách khí hai câu, gật đầu: “Cậu có tâm.

.

.

.

.

.”
Nghê Thường tiến lên tiếp nhận hai hộp cua, kinh ngạc phát hiện trong tay anh cư nhiên còn có một bó hoa.
Viêm Trì nhìn bó hoa kiếm lan* trên tay sau đó đưa đến trước mặt bà nội.
* Là hoa lay-ơn VN mình cắm tết í
Nghê Hồng Hạnh bất ngờ: “Tặng ta? !”
“Này, ta đã là cái lão thái thái, còn nhận hoa cái gì a!” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng khóe mắt bà đều đã hiện lên ý cười.
Viêm Trì cũng cười: ” Nữ nhân bất cứ lúc nào cũng nên nhận được hoa.”
Nghê Thường: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.”
Nghê Thường xoay người đi vào nhà bếp cùng hộp cua trên tay, lắc đầu nói không nên lời.
Đây thật sự chính là “Hoa ngôn xảo ngữ*”.

*lời đường mật
Hừ.

Từ phòng bếp trở lại trong sân, Nghê Thường thấy bà nội vui vẻ ra mặt đang cầm bó hoa kiếm lan kia.
Hình như không chỉ có phụ nữ mới thích nhận hoa bất cứ lúc nào.
Mà là phụ nữ tuổi nào cũng không kháng cự được hoa ngôn xảo ngữ 🙂
Không khí rõ ràng khoan khoái không ít, Nghê Hồng Hạnh mỉm cười cùng nói gì đó với anh, Viêm Trì nâng mắt đánh giá bốn cây “Vàng ngọc cả sảnh đường” trong sân, gật đầu: “Lần trước đến, trên cây còn chưa ra quả lựu nào.”
Nghê Hồng Hạnh bảo cháu gái tiếp đón khách, còn bà vào bếp hấp cua.
Đợi cho bà nội đi khỏi, Nghê Thường mới sâu kín giận dữ liếc anh một cái: “Cái gì lần trước đến chứ, anh rõ ràng mấy ngày hôm trước mới đến.

.

.

.

.

.”
“Mấy ngày hôm trước?”
Viêm Trì ái muội nhìn cô: “Tiểu cô nương ơi, chúng ta cái kia gọi là gặp mặt riêng tư, không thể để cho người khác biết, em hiểu chưa? “
“.

.

.

.

.

.

Cái gì mà gặp mặt riêng tư!”
Nghê Thường lập tức nhớ tới lời thái gia gia nói trước kia, lời nói ông nhất quán hàm súc, nếu muốn nói cụm từ ” gặp gỡ riêng tư”, nghĩa là nam nữ lén lút qua lại hoặc là…
Là hai người tương tương, nhưỡng nhưỡng*.

.

.

.

.

.
*Tương tương, nhưỡng nhưỡng = sauce and sauce = “酱酱酿酿” = “this, this, that, that”
Và “this, this, that, that” có thể đề cập đến tất cả quá trình hành động, “làm thế này rồi làm thế kia” thường được dùng để chỉ một số thứ lên xuống không thể diễn tả được, hầu hết trong số đó là cảnh tự tưởng tượng trong tâm trí của bạn.
Ví dụ: Sau khi nam nữ chính ở bên nhau, họ sẽ làm nước sốt và pha chế, sau đó họ sẽ có một đứa con.????
Nghê Thường hai tai nóng lên.
“Anh đừng nói bậy.

.

.

.

.

.ngày đó anh chỉ ở có mười phút.”
Viêm Trì nhẹ giọng nói: “Ngày đó vội vàng rời đi, anh quên hỏi em.”
Nghê Thường đưa mắt nhìn.
Con ngươi đen sâu kín nhìn cô, anh nghiêng người lại gần: “Vài ngày không gặp ——”
“Em có nhớ anh không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.