Đọc truyện Chạm Nhẹ Vào Môi Em – Chương 16: Đi phi cơ riêng
Trải qua mười mấy ngày, không thấy Gia Lâm có biểu hiện khác thường quá mức nào, tâm trạng của Tiểu Đào cũng dần nhẹ nhõm trở lại. Mặc dù cô và anh gặp nhau có chút ngượng ngùng, nhưng mà phần ai người đó làm, nên cũng đỡ chạm mặt nhau nhiều. Tiểu Đào chỉ gặp Gia Lâm vào buổi sáng nấu thức ăn như thường lệ, còn buổi tối anh ta đi mất dạng đến khuya mới về làm cô vừa mừng lại vừa lo, sợ anh ta bấm chuông lần nửa, thì cô không biết sẽ đối phó với tên ác thần này như thế nào!.
Ngồi trên lớp cỏ xanh mướt, Tiểu Đào thẩn thờ nghĩ về buổi tối hôm ấy mà vẫn còn cảm giác rùng mình, cảm thấy dường như vẫn còn chút dư vị sót lại trên miệng, cô đưa tay lau miệng mình muốn đem dấu vết của Gia Lâm xóa sạch sẽ. Cứ lau lau một hồi, Tiểu Đào tức mình mắng xối xả như dội nước lên đầu:
“ Ông chủ chết tiệt, anh ta làm sao có thể.. Quá biến thái mà! Đáng lẻ mình phải tặng cho anh ta một cái tát thay vì đẩy anh ta ra “. Tiểu Đào lắc đầu nhận ra còn thiếu:
“ Chưa đủ, phải đạp anh ta một cái nửa, rồi nhéo từng chỗ hiểm yếu trên thân thể, để anh ta cảm thấy được đau đớn quỳ xuống xin tha, giày vò như vậy mới hả giận ha..ha.”.
Tỉ phú mà quỳ xuống dưới chân cô, với tình huống này sẽ đưa Tiểu Đào cô đây nổi danh khắp công ty, tất cả đồng nghiệp sẽ đồng loạt quy thuận và đưa cô lên thành giám đốc mới của công ty.
“ Giám Đốc Phương Tiểu Đào”.
Tưởng tượng một màn, thấy Thùy Dương hâm mộ nhìn về cô bằng ánh mắt tự hào, bà giám đốc cũ Mỹ Tâm tỏ vẻ khép nép đứng một bên chào cô không dám hó hé nửa lời, Gia Lâm thì sợ quá từ đó trở đi không dám khinh thường cô nửa. Tiểu Đào ôm bụng cười một lúc sau mới ngộ ra, bờ môi của mình nãy giờ bị chùi quá tay hơi bắt đầu sưng đỏ. Cô đau lòng xoa xoa, nâng niu cái miệng nhỏ nhắn, thì điện thoại trong túi rung lên:
“ Alo, tôi Phương Tiểu Đào xin nghe.”
“ Nghe cái đầu cô ấy!, tôi Minh Hoàng đây, Tiểu Đào, cô còn chưa lưu số tôi hả?”, đầu dây bên kia kinh ngạc.
Tiểu Đào cười cười: “ Hì hì, tôi có lưu rồi, tại đang bận việc nên không nhìn màn hình điện thoại, có việc gì mà hôm nay anh gọi thế?”
“ Giấy tờ hộ chiếu, visa của cô làm xong rồi, chiều nay cô với con bé Tình đi LonDon nhập thực phẩm về, mọi việc hãy để Tình nó làm, cô chỉ việc quan sát nắm bắt tình hình có gì không ổn báo cáo lại tôi, dù sao bên kia có rất nhiều người của chúng ta”.
“ Tôi có cần chuẩn bị đồ đạc gì không?”, Tiểu Đào hỏi.
“ Chuẩn bị một bộ đồ và những thứ cô cần, bây giờ bay qua đó có năm sáu tiếng. Không phải như ngày xưa đâu”.
Minh Hoàng sợ Tiểu Đào lo lắng nên trấn an thêm:
” Quên mất lần đầu cô đi máy bay, để nói cho cô biết, cô đi không phải máy bay dân dụng thông thường, mà là phi cơ riêng của ông chủ đấy, cho nên cứ yên tâm, có con bé Tình đợi cô ở sân bay rồi.”
Sau khi Minh Hoàng cúp máy, Tiểu Đào sững sờ vì cô sắp khởi hành đi nước ngoài, đã thế còn được đi phi cơ của tỷ phú. Tiểu Đào ngồi nhẩm một năm có bốn quý, như vậy là cô sẽ được đi bốn lần ra nước ngoài đem thức ăn đặc biệt về kho. Bao lâu nay cô thầm ước được ngồi trên máy bay một lần, để ngắm nhìn bầu trời trên cao, ngắm nhìn mây và bản đồ dưới mặt đất. Cô chỉ từng ước được bay trong nước thôi, là quá sức mãn nguyện, chứ chưa từng nghĩ là đi nước ngoài. Ánh mắt Tiểu Đào dường như lóe sáng cảm thấy công việc này không tệ, bao nhiêu uất ức trước đó Gia Lâm gây ra tan biến không dấu vết, khuôn mặt hí hững giống đứa trẻ con đang chạy thật nhanh vào trong nhà chuẩn bị đồ đạc.
Ra đến phi trường, Tiểu Đào cực kỳ hoảng sợ, cô không ngờ Việt Nam lại có nhiều người giàu quá mức như vậy. Nơi đây có hơn mười mấy cái ga-ra, chứng tỏ là phải có hơn mười mấy chiếc máy bay riêng, theo như cô biết, ước tính giá trị của mỗi chiếc phi cơ này, cũng phải lên đến hàng chục triệu USD. Tiểu Đào thốt lên tấm tắc khen:
“ Một con số khũng khiếp. Trời! Sao họ lại giàu quá đáng vậy, số tiền này cũng có thể đè chết người chứ chẳng chơi.”
Tiểu Đào đi lông bông ngắm nhìn bãi đáp của sân bay, mọi thứ quá to lớn và xa lạ, nên cô đi soi từng chi tiết cho biết. Một nhân viên cảnh sát phát hiện thấy hình dáng của Tiểu Đào, đang ngó tìm lơ ngơ, không khác gì cô gái miền núi lần đầu xuống phố bị lạc đường. Anh ta nghi ngờ chạy tới quát:
“ Này cô kia, cô làm gì ở đây? Đây không phải là chỗ tham quan đâu, mời cô đi theo tôi.”
Tiểu Đào nghe thấy giật mình, chưa kịp mở miệng giải thích, thì bị anh ta xách tay kéo đến phòng an ninh.
“ Anh ơi, nghe tôi nói đã”.
“ Không có nghe gì hết, tới nơi, thích giải thích gì cũng được.”
Tiểu Đào không muốn phiền phức, dự định rút điện thoại gọi điện cho Minh Hoàng, thì cái điện thoại cũ được mua lại từ một cửa hàng lại dở chứng, Tiểu Đào thở dài cau mày:
“ Cái điện thoại cùi bắp chết tiệt!, sao lại hết pin đúng lúc thế này. ”
Trải qua một đoạn rất xa để đến phòng an ninh, có mấy người mặt đồ vest đen rất hung dữ nhìn về Tiểu Đào làm cô sợ tái mặt. Họ kiểm tra hộ chiếu, giấy tờ tùy thân của cô. Xác nhận đúng là có tên Phương Tiểu Đào trong ngày hôm nay xuất cảnh, nơi đi là LonDon, máy bay số hiệu 1200PUM3. Chiếc máy bay này không chỉ nỗi tiếng ở mức độ xa xỉ, mà chủ nhân của nó cũng chính là Gia Lâm, tỷ phú số một Việt Nam.
Tự nhiên mọi người chạy đến nói chuyện vui vẻ với Tiểu Đào, có bốn năm người còn xin bắt tay xin lỗi cô không ngớt:
“ Xin lỗi cô, chúng tôi không biết cô là người của sếp tổng, ở đây thường có nhiều người trà trộn vào để tham quan, cho nên vì tính chất công việc đặc thù mong cô bỏ qua cho.”
Trong lòng Tiểu Đào phiền chết đi được, nhưng vẫn giữ nguyên cái bộ mặt thảo mai cười thật tươi với mọi người:
“ Dạ, không sao đâu mọi người. Công việc phải làm thôi mà.”
Có một bác quản lý hơi đứng tuổi nhìn Tiểu Đào khen ngợi:
“ Cô gái trẻ này không những xinh mà tính tình còn dễ thương nửa”.
Mấy người bên cạnh nghe vậy cười khen hùa theo, làm cô cũng mỉm cười nhiệt tình theo trông hết sức tinh nghịch. Nhìn mọi người đang cười mà trong đầu Tiểu Đào đặt cái dấu chấm hỏi to đùng:
“ Quái lạ, mới vừa nãy như muốn ăn tươi nuốt sống mình, mà sao thay đổi thái độ nhanh quá vậy.”
Sực nhớ lúc nãy hình như có người gọi anh ta là “sếp tổng”. Tiểu đào mới hiểu rõ ngọn ngành, trong miệng lầm bầm mắng nhỏ:
“ Thì ra nơi đây cũng thuộc tập đoàn Tione, đi đâu cũng nghe đại danh đỉnh..đỉnh của anh ta, cũng đều có dấu răng của anh ta hết, người thì giàu không hết còn người thì nghèo thiết tha”.
Tiểu Đào ganh tỵ với Gia Lâm, thầm than cho phận kiếp nghèo của mình, cô chào mọi người rồi xách hành lý rời đi.