Đọc truyện Chạm Mặt Sở Khanh – Chương 7: Đối mặt hiện thực
Giữa sức mạnh của một người con gái vốn yếu đuối lại đang tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi và sức mạnh của một gã chẳng khác gì mãnh thú đi săn mồi kết quả cho cuộc rượt đuổi là dễ dàng phán đoán. Chỉ chưa đầy một phút Dương Mẫn đã nằm gọn trong tay Ngô Khanh.
-Tôi đã nói là chúng ta sẽ nói chuyện sau không có nghĩa là để đến tận bây giờ mới nói!
Như rơi vào cùng cực của kinh hãi, Dương Mẫn kia không biết làm gì hơn ngoài sự la hét giãy giụa điên cuồng.
-Thả tôi ra, mau thả tôi ra, thả tôi ra… có ai không… cứu… cứu… thả tôi ra…
Ngô Khanh ôm chặt lấy Dương Mẫn từ đằng sau, ra sức trấn áp như càng được thể phát điên bởi sự bất hợp tác của cô. Anh tự nói với mình rằng nếu như là đang ở trong phòng anh tuyệt đối sẽ cho cô biết thế nào là tác hại của sự kháng cự, tuy nhiên ở nơi trống vắng lạnh lẽo thế này anh chẳng biết làm gì hơn là cố gắng cưỡng chế cô gái cứng đầu này bằng một hành động đơn giản hiện tại.
Nhưng Dương Mẫn dường như lại không biết sự nhẫn nhịn ít nhiều có được từ danh dự kia của Ngô Khanh là tốt cho mình, vẫn ngốc nghếch la hét không ngừng. Cũng theo quy luật tự nhiên, khi con mồi đã nằm trong miệng mãnh thú mà vẫn chưa chịu ngoan ngoãn chịu chết thì sẽ lại càng làm nó phải nếm trải đau đớn nhiều hơn cả cái chết. Và cứ theo cái quy luật thuần túy đó, Ngô Khanh không ngần ngại áp dụng ngay trong hoàn cảnh này. Trước hết là nên làm cấm khẩu nhanh gọn con mồi to miệng lại. Khi đôi môi cuồng bạo của Ngô Khanh vây lấy đôi môi yếu mềm Dương Mẫn, những tiếng kêu la lập tức bị át đi bởi những âm thanh ú ớ rên rỉ nhỏ hơn, những âm thanh đó nghe còn ảo não hơn cả la hét.
Nỗi đau đớn hãi hùng của hiện tại làm gợi nhớ đến cái đêm hôm đó khiến Dương Mẫn lạnh cứng sống lưng, rồi cơn sợ hãi dần dần chuyển qua sức mạnh muốn vùng thoát. Dẫu toàn thân không khác gì đang bị bó chặt bởi dây thừng, Dương Mẫn vẫn không chần chừ việc giãy giụa mạnh mẽ hơn, hai bàn tay một cào cấu một ra sức đẩy. Dương Mẫn chẳng hay những hành động của cô càng làm thú tính xấu xa của Ngô Khanh ngùn ngụt dâng trào, anh càng ôm chặt lấy cô hơn, mỗi sự cấu xé của cô như liều thuốc độc kích thích cơn dục vọng. Đôi môi anh như cuồng phong bao chiếm toàn bộ đôi môi cô, tiến sâu vào trong đê tiện giở trò, cuốn đi toàn bộ hơi thở, như nuốt trọn tất cả, cướp đi cả sự sống, cả thân xác.
Không còn cách nào cách nào để đối phó, Dương Mẫn đột nhiên nghĩ ra cách duy nhất mà cô có thể thực hiện lúc này. Khi mà tay chân đều bị trói buộc thì con người ta chỉ còn cái đầu và đôi môi kia dù có bị chiếm lĩnh vẫn không thể là hoàn toàn. Dương Mẫn căm phẫn cắn thật mạnh vào môi Ngô Khanh, mạnh đến mức rất nhanh cô đã cảm nhận thấy mùi máu tanh xông lên mũi và có chút gì đó mang vị lạ chảy vào vòm miệng mình. Cô muốn nói cho anh biết rằng đó chính là sự căm phẫn mà cô dành cho anh và chỉ có thể là như thế không còn gì khác. Máu có thể chứng minh nỗi uất giận cô dành cho anh là rất lớn lao.
Những tưởng cú đả kích đó có thể làm choáng váng Ngô Khanh mà tạo cơ hội cho Dương Mẫn phản kháng và giải thoát, nhưng thật không ngờ máu lại càng làm tăng sức mạnh anh ta lên bội phần. Khốn kiếp! Ngô Khanh dùng đầu lưỡi liếm sạch vết máu chảy ra khóe miệng và cũng rất tiện nhân thừa lúc làm sạch luôn vết máu chảy lây qua miệng Dương Mẫn. Cảm giác kinh tởm bủa vây từng mạch máu Dương Mẫn, thực sự thấy quá kinh tởm và buồn nôn.
Biết cố gắng phản kháng càng thêm nhục nhã cho bản thân, Dương Mẫn đành nín nhịn dịu giọng.
-Chúng ta sẽ nói chuyện…
Nói chuyện với một kẻ thối nát như anh là điều kinh dị nhất trong cuộc đời tôi, nhìn thấy cái mặt chó của anh chỉ làm tôi thêm kinh tởm, kinh tởm đến sởn gai ốc!!!
Ngô Khanh nở một nụ cười khinh miệt rồi cũng buông Dương Mẫn ra và cao ngạo lau miệng. Nhìn cái hành động đó thực sự là một sự khinh thường quá đáng cho Dương Mẫn đối diện. Nhưng lại một lần nữa Dương Mẫn phải cố không để cảm xúc thật của bản thân làm ảnh hưởng thêm đến danh dự & phẩm giá của mình.
Sau khi đã làm rất nhiều việc đáng xấu hổ, Ngô Khanh vẫn không ngại ngùng tỏ ra kiêu ngạo như mình là kẻ đầy đạo đức và cao quý. Anh lạnh lùng vào ngay vấn đề chính.
-Tôi sẽ chẳng còn cách nào là lấy cô.
Nói một câu như đấm vào tai người đối diện. Lại là một sự khinh thường cực kì mạnh!
-Tôi sẽ không lấy anh!
Đáp trả lại là một câu trả lời vô cùng dứt khoát và quyết liệt, câu nói này lại như đấm vào mặt những kẻ kiêu căng tự phụ. Đây là biểu hiện của một sự tự tin rất rất rất mạnh!!!
Kẻ tự phụ họ Ngô kia vẫn chỉ cười bằng nửa miệng khinh bỉ.
-Cô không có quyền chọn lựa.
-Tôi nói rồi tôi nhất định sẽ…
-Đừng làm tôi bực!
Giọng nói nghiêm trọng của Ngô Khanh lập tức nhấn chìm sự cương quyết của Dương Mẫn, ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn cô đầy sự cưỡng ép mà nếu cô không làm theo nó cảnh báo đến những điều kinh khủng hơn có thể xảy đến với cô.
Im lặng không biết phải nói gì để có thể chống lại tên Sở Khanh kia, Dương Mẫn cứ đứng yên bất động như thế. Và rồi lại chỉ đứng yên nhìn hắn ta bỏ đi. Không chịu đựng thêm, cô buộc lòng phải lên tiếng.
-Tại sao anh lại làm như thế?
Giọng nói khẩn thiết đầy đau đớn của Dương Mẫn y như rằng có thể ngăn cản được bước chân Ngô Khanh. Anh từ từ ung dung quay lại nhưng lại lặng thinh chờ đợi những câu hỏi tiếp theo.
-Tại sao anh lại làm như thế với tôi? Tôi có người yêu, anh cũng có người yêu, cớ sao anh lại hành động như thế? Sao lại làm thế??? Tại…
-Vì tôi muốn chơi!
Câu trả lời rất đơn giản, giọng điệu rất bình thản. Một câu trả lời quá sức phũ phàng và thực sự vượt khỏi tầm chịu đựng của Dương Mẫn. Vì muốn chơi???
Ngô Khanh bỏ đi, bỏ lại Dương Mẫn một thân một mình gục ngã nơi bãi cát mênh mông đầy sóng và gió, lòng không chút niềm tin, nước mắt tuôn rơi nhưng không ai níu giữ, bỏ mặc cho những vô tình giày xéo thân xác và trái tim. Cuộc sống khắc nghiệt, lạnh lùng và đầy vô cảm. Chỉ vì một kẻ muốn chơi mà ba con người phải đau đớn. Quá bất công!
Cái cách anh bước vào cuộc đời cô không dịu dàng nhẹ nhàng như làn gió, anh đến như cơn lốc quái ác cuốn trôi đi tất cả, tàn phá mọi thứ. Cách anh hiện diện trước dung nhan cô là cái cách của những kẻ du đãng, xấu xa. Cơn lốc là anh đến chỉ mang theo nỗi đau gieo rắc vào người khác. Để rồi cái lúc anh đi đau đớn dồn dập đáp trả không thương tiếc…