Chạm Mặt Sở Khanh

Chương 13: Chính thức bắt đầu (tiếp) (3)


Đọc truyện Chạm Mặt Sở Khanh – Chương 13: Chính thức bắt đầu (tiếp) (3)

Vợ chồng một giường,
trước khi đi ngủ giải quyết những tâm tư, cô thật muốn vả vào mặt cái kẻ nào đó dám mang những cái kinh dị buồn nôn ấy gán cho nghịch cảnh của
cô. Ô, không phải là đang ngang nhiên công kích tác giả đó à? -____-

Nếu như là Ngô Khanh hắn đã yên lặng không động gì tới cô mà ngủ thế kia
thì có phải là cô cũng nên an phận hưởng thụ quãng bình yên ấy mà nhắm
mắt đi. Nhưng đêm dài lắm mộng, cứ là nên hành động được lúc nào hay lúc ấy, phần việc của ngày hôm nay chưa hoàn thành cô không thể vô trách
nhiệm với cuộc đời của bản thân không thấy sóng gió thì tự cho phép mình nghỉ ngơi như vậy. Nhưng những lời tới đây đến cô nghe còn nuốt không
nổi thực sự tới đầu lưỡi thì như bị hòa tan hết, không tài nào mà thoát
ra được.

-Anh… ờ… có lẽ là không cần thiết nhưng mà… ờ… tôi vẫn muốn… ờ… cảm… cảm ơn anh… Ngô Khanh…

Lần đầu tiên cô gọi tên anh, lại là gọi trong đêm khuya tĩnh mịch, hơn cả
lại còn đứng cùng những lời nói dễ nghe nhất từ trước tới nay, rõ ràng
là nằm trong kế hoạch lừa dối của cô nhưng anh vẫn muốn tự lừa dối mình
trước.

Phía bên kia của tấm lưng lạnh lùng là những lời cố gắng lắm mới cứng rắn được.

-Cảm ơn kẻ đã cưỡng bức cô và muốn cô kết liễu sinh mạng đứa con đầu lòng?

-Anh hơn ai hết thừa biết là thực chất ý của anh không phải như thế mà.

Dương Mẫn cô sao lại dám mạo hiểm mang cả tâm tư anh ra cá cược với số phận
mình như vậy? Anh quay người lại, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt cô,
nghiêm trọng.

-Dám ra vẻ hiểu biết suy nghĩ của tôi, cô cũng quá to gan rồi.

Không hiểu sao cô thấy biểu hiện kia rất vô hại, dường như lớp màng chắn bất
khả xâm phạm xung quanh hắn đã biến mất, phải chớp ngay lấy thời cơ hắn
không đề phòng mà tấn công giành thế áp đảo.

-Những việc anh đã
làm bề ngoài thì có vẻ đê tiện bẩn thỉu nhưng thực chất bên trong là có ý muốn cứu giúp tôi, chấp nhận một người như tôi với anh suy đi xét lại
cũng đều là tổn thất lớn, tôi nói lời cảm ơn thì có gì là không đúng,

tuy rằng thật lòng thì tôi thấy cũng không mấy thoải mái.

Nịnh
nọt, ôi sao nó lại giống những lời nịnh nọt thế chứ, lẽ đời nào kẻ bị
cưỡng bức lại đi nịnh nọt tên khốn đã cưỡng bức mình???

-Lấy tôi là hình thức trả ơn của cô?

Còn gì đáng kinh tởm hơn những lời cô sắp nói này.

-Anh chịu trách nhiệm với những gì anh làm, tôi lấy người đã có được cái quý giá nhất của tôi, cảm ơn anh chính là vì anh đã giúp tôi tới hai lần,
và như tôi nói rồi đấy, còn là vì anh đã chấp nhận tôi, bỏ rơi người bạn gái hoàn hảo của mình. Tôi không những phải cảm ơn mà đáng lí ra còn
phải xin lỗi.

Cái quái gì vậy nè, sau khi cảm ơn còn xin lỗi kẻ
đã cưỡng bức mình nữa sao? Nhân tình thế thái sao lại có thể bị cô làm
cho đảo lộn bi hài như này.

Ngô Khanh trầm tư bất động, không biết đang nghĩ gì nữa.

-Cả chuyện tuần trăng mật, cũng cảm ơn anh đã nghĩ tới đứa trẻ mà hủy bỏ.

Nhắc tới tuần trăng mật thì thực sự là Dương Mẫn ngàn vạn lần biết ơn hắn từ sâu thẳm trong tâm can. Cái sự thiêng liêng thuần túy của ba tiếng
“tuần trăng mật” sao có thể để cho mối quan hệ đáng xấu hổ giữa cô và
hắn làm cho nhơ bẩn. Cái chính là phải cùng tên cặn bã ấy “ngọt ngào bên nhau hưởng tuần trăng mật” cô không dám nghĩ tới mình sẽ phải nôn biết
bao nhiêu lần.

-Tôi…

-Nói nhiều quá, mục đích của cô là phá giấc ngủ của tôi phải không?

Dửng dưng tới như thế, không phải miệng lưỡi cô nãy giờ tốn công tốn sức vậy đều chỉ là làm trò cho hắn coi? Chết tiệt, kẻ khốn nạn nào đã tiêm
nhiễm vào đầu óc cô sự ngông cuồng nghĩ rằng có thể dễ dàng nắm bắt được tên sói lòng lang dạ thú suýt mang họ Sở đó vậy hả??? Cô tức, cô muốn
ứa máu, cô muốn ứa cả ruột gan!!! T___T

-Vì cô mà tôi không thể nào ngủ nổi, cô vừa lòng rồi chứ?


Cái vẻ cố tình làm như thua cuộc của anh châm chọc cô tới ngứa ngáy. Thắng kiểu này thì thà rằng thua cuộc còn thấy vẻ vang hơn.

-Tới lúc cô làm nghĩa vụ của một người vợ rồi đấy, không phải cô rất hạnh
phúc khi làm vợ tôi hay sao, không biết phải làm gì tiếp theo à?

-Ý anh là gì?

-Khi chồng không ngủ được mà vợ không biết phải làm gì sao?

Ru anh ngủ sao? À, hết oshin xong giờ còn làm vú nuôi nữa cơ đấy, người vợ hoàn hảo là một người vợ đa năng đây mà. Thật là có đầu óc kinh doanh
quá đi, mặt hàng càng nhiều công dụng thì càng mang lại lợi nhuận nhiều, là thế hử?

-Tôi không biết hát…

Không ngờ cô ta lại phát
ngôn ra cái câu đó, may mà anh kiềm chế không bật cười thành tiếng, cố
nén sự khôi hài vào trong, coi bộ không nói thẳng ra thì cô ta sẽ tới
cùng giả ngơ.

-Chủ động hôn tôi đi, tôi mệt lắm.

Hình như
có gì đó sai sai nè, Ngô Khanh thương tích đầy thân, mình mẩy thâm tím
đau nhức vẫn còn đủ sức lăn lộn trên giường cùng nữ nhân, lại luôn là
người chủ động cưỡng ép người khác phối hợp theo mình, giờ lại yêu cầu
đối phương chủ động, không phải hình như nữa mà rõ ràng là có vấn đề mà. Vấn đề ở đây tất nhiên mang tên Dương Mẫn rồi, bắt kẻ nhìn thấy anh
cũng thấy buồn nôn phải chủ động tiếp xúc với anh, ôi đúng là sự trừng
phạt khủng khiếp nhất.

Dương Mẫn nhẫn nhục chịu đựng biết bao
nhiêu cũng chẳng ngờ lại bị đánh gục dễ dàng chỉ bằng một câu của tên
cặn bã kia. Thua rồi, trận này cô cam chịu thua. Nhưng dường như chỉ
mình cô coi việc này là một trận chiến, với ai đó chỉ đơn giản là một
yêu cầu “nho nhỏ” từ “người vợ hoàn hảo” sẵn sàng làm tất cả những gì

“người chồng tuyệt vời” muốn để “trả ơn”. Nếu không phải là một trận
chiến thì căn bản là không thể vì nhận thua mà có thể dừng lại rồi. Làm
gì, làm gì bây giờ?

-Tất cả những gì cô vừa mới nói trước đó đều là giả dối phải không, nếu cô thừa nhận là mình đang giở trò với tôi thì…

Ngày hôm nay, cô – Dương Mẫn – phải chủ động hôn tên cặn bã Ngô Khanh kia,
cùng với mối thù lớn cô nhất định sẽ không quên mối thù nhỏ này, không
bao giờ.

Sau sự việc mang tầm cỡ cuộc đời của Dương Mẫn đó, Ngô Khanh ra vẻ như chả có gì xảy ra vậy, vẫn chăm chăm ép cô vào chân tường.

-Thứ nhất đừng có cho phép mình ngắt lời tôi, thứ hai cô nghĩ cái chạm môi
đó là hôn sao, được tôi hôn bao nhiêu lần mà khả năng của cô hình như
không tăng lên chút nào, ngay cả kiến thức căn bản cũng không biết.

Cái quái gì mà được tôi hôn, khinh bỉ, cô khinh bỉ đầy ruột.

Cô biết là hắn sẽ chẳng cho qua cái yêu cầu của mình dễ dàng, nhưng đáng
lí ra đã chê bai cô như thế muốn thì tự đi mà làm, vậy mà hắn vẫn một
mực ép cô phải chủ động. Cô thậm chí có thể cưới hắn, cởi đồ giúp hắn,
nấu ăn cho hắn, ngủ cùng giường với hắn, nói cảm ơn xin lỗi với hắn, cớ
sao chủ động hôn hắn lại khó tới như vậy, cớ sao lại thấy buồn nôn gấp
bội lần bình thường tới như vậy. Nhưng khốn nạn sao nhắc tới từ nôn
nhiều thế mà trong trường hợp cấp bách này đứa con trong bụng lại vô
tích sự nằm im bất động bỏ mặc cô một mình lo liệu.

Cuối cùng vẫn là vì đại sự trước mắt buộc bản thân không thể không hi sinh thêm, làn
môi cô lần nữa phủ lên cánh môi anh, bất động. -__- Ai đó làm ơn sợt
Google dùm “làm gì tiếp theo khi đối phương không chịu phối hợp trong
lúc hôn”. Thật muốn khóc mà. Hoàn toàn đơn phương cắn mút bờ môi anh,
đầu óc cô u ám chỉ một ý hận cuộc đời sinh ra anh cớ gì còn sinh ra cô.
Một giây yếu đuối đã vô tình để dòng lệ tuôn rơi.

Ngô Khanh vẫn
không có phản ứng gì trước sự “nỗ lực” của cô, không chỉ môi mà cả toàn
thân cũng bất động luôn rồi. Anh tự nhận thấy lần này mình quá sức thông minh đi, toàn thắng vẻ vang vô cùng.

Dương Mẫn rất rất muốn
dừng, nhưng lại quá sợ hãi sự nguy hiểm của Ngô Khanh mà vẫn phải đau
đớn đi tiếp bước nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải dùng lưỡi của mình kích thích kẻ cô căm ghét nhất đáp lại cô. Vậy mà tên khốn ấy kiên quyết khiến cô tự hạ nhục mình tới cùng, lưỡi hắn cũng bất động luôn
rồi. Không lẽ làm bấy nhiêu đó cuối cùng là để cô phải van xin hắn làm

ơn hãy đáp lại cô đi. Con mẹ nó, nếu thế cô không bao giờ hối hận dùng
cả phần đời còn lại nguyền rủa hắn, cả dòng dõi ba đời đã tạo ra cái thứ cặn bã là hắn.

Bàn tay cô nắm chặt, móng tay đâm vào lòng tay tê nhức. Cũng đã tới mức tự mình tổn thương mình như này rồi, cô không thể để hắn trọn vẹn đắc ý. Thả lỏng bàn tay, chậm rãi luồn vào trong áo
hắn, vuốt ve làn da thịt, bờ môi cũng từ từ đi xuống cổ. Hoàn toàn đã
bật chế độ quyến rũ chết người. Cảm nhận được sức nóng từ cơ thể hắn
cùng hơi thở mạnh mẽ ám ảnh của hắn vang lên giữa không gian, cô chẳng
thấy thỏa mãn với chiến thắng của mình tẹo nào, sao chỉ thấy bản thân
trở nên thật rẻ mạt.

Đến lúc cô chán nản chấm dứt nhiệm vụ của
người vợ hoàn hảo thì lại là lúc người chồng tuyệt vời thực thi thiên
chức, bàn tay to khỏe của anh chẳng vuốt ve thân thể cô được bao lâu đã
thành thạo từ phía sau tháo khóa bra lại nhanh lẹ lần mò về đằng trước
nhào nặn khuôn ngực yếu đuối của cô thành muôn hình vạn trạng. Cô ghê
tởm cái hành động này của Ngô Khanh bởi nó không làm cô đau mà ngược lại làm cô hưng phấn đầy tội lỗi. Cái lưỡi anh mới khi nãy thôi còn ngoan
cố bất động giờ lại sung sức đuổi bắt đồng loại không mỏi mệt. Khốn nạn, đúng là khốn nạn có một không hai trên đời mà.

Cuối cùng đỉnh
điểm cho sự đồi bại của tên cặn bã Ngô Khanh chính là bắt lấy bàn tay cô chạm vào hạ thân của mình, lần thứ hai bàn tay tội nghiệp đáng thương
của cô phải kéo khóa quần cho hắn, nhưng lần này không chỉ dừng lại ở
đó, nó còn phải tiến thêm một bước trực tiếp chạm vào cái thứ nóng bỏng
thẳng đuột đang cương cứng của hắn. Toàn thân Dương Mẫn run lên bởi sự
lăng loài trêu ngươi cô ấy. Giọng hắn thì thầm bên tai cô lúc này khác
gì sấm truyền từ địa ngục.

-Tôi ghét đứa trẻ trong bụng cô, thằng bé của tôi không thể chịu nhịn được cơn đói, cô có hiểu không hả?

Rồi hắn cắn vào vành tai cô, đưa lưỡi lướt từ cổ cô tới xương quai xanh
xuống dần xuống dần, hôn khắp nơi như chẳng hề thấy chán. Thi thoảng hắn lại quay về ngậm chặt đôi môi đã sưng lên của cô, nuốt hết sinh khí của cô, vắt cạn thân thể cô từng chút chút một. Bàn tay từ lúc bắt đầu vẫn
chưa ngừng giày vò đôi nhũ hoa của cô. Cô đối với hắn cuối cùng cũng chỉ là một nô lệ tình dục. Vào hang cọp là phải chịu để cọp ăn thịt, sống
sót được thì mới có thể nghĩ tới việc trả thù, nhưng quy luật ngàn đời
có nói rằng có thể còn mạng mà ra khỏi hang cọp không?

Đến khi
Dương Mẫn sức cùng lực kiệt, toàn thân như nhũn rời, Ngô Khanh mới giải
phóng cơ thể cô. Dần dần mọi thứ đi vào tĩnh mịch tới âm u, cảnh tượng
này Dương Mẫn không hề nghĩ đến điều gì ngoài hai tiếng “địa ngục”. Bất
lực, cô chỉ biết oán hận cuộc đời, càng oán hận càng thấy tâm can mình
đau đớn.

Chuỗi bất hạnh của cô bắt đầu tủi nhục như thế…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.