Bạn đang đọc Chạm Đuôi Truy Vĩ – Chương 67: Quá Khứ 2
Trì Minh Nghiêu bảo Diệp Thiêm về, nhưng Diệp Thiêm nào dám về lại bên cạnh Trần Thụy, cậu ta nhát gan cầm ly đứng tại chỗ, không dám động đậy dù chỉ một chút.
“Đ**, Trì Minh Nghiêu, ông mày cho chừa mặt mũi cho mày mới cmn…” Trần Thụy thẹn quá hóa giận chửi tục một tràng, cầm lấy ly trên bàn định ném về phía Trì Minh Nghiêu.
Tào Diệp vội vàng đứng lên ngăn cản gã: “Này này này, làm cái gì đây hả, say cả rồi đúng không?”
“Tào Diệp con mẹ mày cút sang bên kia, mày cũng không nhìn thấy là ai khơi chuyện trước à…”
“Minh Nghiêu, mày mau xin lỗi sếp Trần đi.” Tào Diệp vừa hòa giải, vừa nói với Trần Thụy: “Trần Thụy, anh đừng chấp nhặt nó, nó mới ở nước ngoài về, học nghệ thuật nên mụ mị hết đầu óc rồi – Này, Minh Nghiêu mày mau rót cho sếp Trần một ly rượu, rồi tự phạt ba chén đi, nhanh lên.”
Trì Minh Nghiêu nhìn Trần Thụy, giọng nói không mảy may gợn sóng nói: “Cái tôi vừa làm đổ, hình như không chỉ có ly rượu nhỉ?”
“Mẹ mày, ông mày thích đổ gì thì đổ nấy đấy, mày cmn quản cũng rộng gớm nhỉ — Đm Tào Diệp, mày đừng có chặn tao nữa!” Trần Thụy hoàn toàn bị chọc điên, lấy lọ thủy tinh nhỏ kia ra khỏi túi áo, nặng nề đập lên bàn.” Diệp Thiêm cậu lại đây, uống hết cái lọ này cho tôi!”
Diệp Thiêm nào dám qua đó, cậu ta trốn sau lưng Trì Minh Nghiêu, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
“Được rồi được rồi, hai người mấy tuổi rồi hả! Trần Thụy anh mau cất cái lọ kia của anh đi, anh làm chết người thật thì chờ bố anh ra vớt anh à?” Tào Diệp khuyên hết bên này đến bên kia: “Minh Nghiêu mày cũng thế, bữa cơm này tổ chức cho mày đấy, tài nguyên khách hàng trên tay sếp Trần cũng không ít đâu, đắc tội anh ta là mày tổn thất to đấy.”
Bên cạnh có người đưa tay cầm cái lọ nhỏ Trần Thụy đặt trên bàn lên ngắm nghía rồi bảo: “Ồ, uống một bình này vào là chết người thật đấy, chơi lớn vậy hả Trần Thụy, mau cất đi.”
Trần Thụy đang tức điên đầu, nào còn nghe được lời khuyên can của bất cứ ai, gã giơ tay chỉ vào Diệp Thiêm, hung tợn quát: “Diệp Thiêm, hoặc là từ nay về sau cậu đi theo sếp Trì của cậu, hoặc muốn đi theo tôi, cậu nhất định phải uống hết lọ này, không còn một giọt.”
Diệp Thiêm đã bị dọa choáng váng, run rẩy bắt đầu khóc.
Trì Minh Nghiêu nghiêng đầu nói với Diệp Thiêm: “Được, vậy cậu đi theo tôi.
Nói xong liền đứng dậy không thèm ngoảnh đầu lại đi đẩy cửa đi luôn.
Diệp Thiêm đâu còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể thút thít theo sau Trì Minh Nghiêu ra ngoài, khóc suốt dọc đường.
Trì Minh Nghiêu đẩy cửa đại sảnh ra, bị gió lạnh bên ngoài thổi qua.
Cơn say vừa rồi bị thổi tan một chút, lúc này mới tỉnh táo được phần nào, chuyện vừa rồi xử lý thật sự không thỏa đáng.
Tạm chưa nói đến chuyện đắc tội Trần Thụy, còn phá lanh tanh bành bữa cơm Tào Diệp cố ý tổ chức cho mình.
Chỉ là, một màn trên bàn vừa rồi quả thật làm cho hắn cảm thấy ghê tởm, không chỉ bởi tên đầu sỏ Trần Thụy, mà còn bởi vì những người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện khác nữa.
Trì Minh Nghiêu vừa từ nước ngoài trở về, còn chưa học xong nghiên cứu sinh, cũng chưa chính thức bước vào xã hội, càng đừng nói đến việc tham gia bữa tiệc chướng khí mù mịt này.
Hắn trẻ tuổi còn bốc đồng, hăng hái, tới tận bây giờ cũng chưa thật sự từng bỏ ai vào mắt, trước khi làm việc nào có suy nghĩ đến hậu quả?
Hơn nữa, cái lọ nhỏ trong tay Trần Thụy, hắn từng tính cờ thấy ở nước ngoài.
Thứ kia gọi là thuốc mê hiếp dâm*, sau khi uống không chỉ làm cho người ta sinh ra cảm giác hưng phấn tình dục và ảo giác khó có thể khống chế được, mà đồng thời còn gây nghiện mạnh.
Trước kia hắn có một người bạn từng bị người ta bỏ thuốc kia khiến tiền đồ tốt đẹp từ đó về sau đều bị hủy hoại hết, có một thời gian mỗi ngày đều bị phản ứng cai nghiện tra tấn sống dở chết dở.
Hôm nay lại gặp phải tình huống này, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
(*) Thuốc mê Gamma-Hydroxybutyric (GHB), còn gọi là ecstasy dạng lỏng hiện là chất kích dục nguy hiểm sử dụng phổ biến nhất , khiến bất kỳ ai sử dụng nó rơi vào trạng thái ngủ sâu khi uống phải.
―
Diệp Thiêm không ngừng khóc, khóc đến độ Trì Minh Nghiêu cũng cảm thấy phiền, hắn nghiêng đầu nói: “Được rồi, đừng khóc, nếu cậu uống ly rượu kia thật, thì tối nay cứ chờ bị cưỡng hiếp tập thể đi.”
“Nhưng em, em…” Diệp Thiêm khóc nấc lên: “Em không còn phim để đóng nữa rồi.”
“Đó là ma túy lỏng, dễ gây nghiện, hiểu không?” Trì Minh Nghiêu cau mày nói: “Cậu uống vào đúng thật là có phim đóng đấy, nhưng sau này cậu định làm thế nào?”
Diệp Thiêm không nói lời nào, chỉ lo khóc, khóc nức nở, thở không ra hơi.
Trì Minh Nghiêu thở dài, đưa tay mở cửa ghế lái, trước khi ngồi còn nói: “Lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà trước, còn chuyện đóng phim, sau này tôi sẽ nghĩ xem sao.”
Diệp Thiêm ngồi xuống ghế phụ, khóc như muốn ngất xỉu.
Trì Minh Nghiêu nghe cậu ta khóc nhức hết cả đầu, lớn từng này tuổi, cho đến tận lúc này rồi, hắn mới cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là biến khéo thành vụng.
Chuyện tối nay thật sự đã dạy cho cậu Hai nhà họ Trì một bài học mới – bất kể trước kia có tiêu sái tự tại thế nào, sau khi về nước, nhất là sau khi tiếp nhận công việc gia đình, hắn thật sự không thể tiếp tục tùy hứng như vậy nữa rồi.
―
“Nhà của cậu ở đâu?” Trì Minh Nghiêu hỏi.
Diệp Thiêm lau nước mắt không nói lời nào, cậu ta dần dần nín khóc.
Câu nói vừa rồi trước khi lên xe của Trì Minh Nghiêu đã nhắc nhở cậu ta – chỗ dựa vững chắc Trần Thụy này đã mặc kệ cậu ta rồi, bây giờ cậu ta chỉ có thể dựa vào Trì Minh Nghiêu.
Hơn nữa, tuy Trì Minh Nghiêu trông khá hung dữ, nhưng có vẻ tốt hơn Trần Thụy nhiều, ít nhất cũng sẽ không làm những chuyện như hiếp dâm tập thể với cậu.
Cậu ta không dám nghĩ nếu vừa rồi mình thật sự uống hết ly rượu kia rồi sẽ ra sao.
“Em, em không dám về nhà,” Diệp Thiêm thút thít nói: “Anh Thụy biết nhà em ở đâu, anh ta sẽ đến giết tôi mất.”
Trì Minh Nghiêu bực bội châm một điếu thuốc, hút vài hơi, thò tay ra ngoài cửa sổ gẩy tàn thuốc: “Đâu đến mức đó.”
“Em về với anh được không, anh Minh Nghiêu.” Diệp Thiêm đáng thương rơi nước mắt: “Chỉ một tối thôi.” Thấy Trì Minh Nghiêu không có phản ứng gì, cậu ta lại thăm dò bổ sung thêm một câu, “Anh muốn em làm gì cũng được…”
Nghe cậu ta nói như vậy, Trì Minh Nghiêu càng thêm phiền não: Cậu trai này cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài, lại còn muốn dựa theo ý của mình.
Nhưng cũng đâu còn cách gì chứ, việc này dù sao cũng là hắn làm hỏng chuyện.
Trì Minh Nghiêu vẫn không nói gì, im lặng khởi động xe, sau đó lái xe lên đường.
Diệp Thiêm cho rằng hắn ngầm chấp nhận, bèn không nhiều lời nữa, chỉ chốc chốc sụt sịt chiếc mũi không thở được vì khóc.
―
Trì Minh Nghiêu đang suy nghĩ về hậu quả của chuyện này, nếu đã không thể vãn hồi, vậy thì xem có biện pháp khắc phục hay không.
Chuyện tối nay tạo thành ba hậu quả đáng lo ngại: Một là đắc tội Trần Thụy, chuyện này cũng không sao cả, Trì Minh Nghiêu hắn còn không cần vì chuyện làm ăn, mà hao tổn tâm tư móc nối quan hệ cùng một tên cặn bã.
Hai là làm hỏng bữa cơm này của Tào Diệp – chuyện này này cũng dễ nói thôi, Tào Diệp là bạn thân từ bé của hắn, lúc dậy thì hai người gặp rắc rối còn sống chết có nhau.
Thời kỳ đầu Lạc Mông Media mới thành lập, hắn cũng góp vốn hỗ trợ không ít, không đến mức vì chút chuyện hỏng bét tối nay mà tuyệt giao, huống chi Tào Diệp cũng hiểu rõ tính tình của hắn.
Phỏng chừng lúc này, cậu ta đã dựa vào bản lĩnh đối nhân xử thế của mình trấn an cả bàn người rồi.
Sau chuyện này mình tự tới nhận sai là xong chuyện rồi.
Việc thứ ba tương đối khó giải quyết, chính là hại Diệp Thiêm mất đi tài nguyên.
Tuy Trì Minh Nghiêu cũng không cảm thấy mình làm cái gì sai – phim có thể tìm cơ hội nhận, nhưng một khi dính vào ma túy, đó chính là chuyện cả đời.
Nhưng Diệp Thiêm dường như lại không nghĩ như vậy, khóc như thể trời sập vậy.
Thôi vậy, đã giúp thì phải giúp cho đến nơi đến chốn.
Trì Minh Nghiêu định ngày mai khi đến nhận sai với Tào Diệp, hỏi xem trong tay cậu ta có sẵn tài nguyên nào hay không.
Nếu không được thì hỏi anh trai hắn xin một ít vậy, tuy hắn cũng không muốn làm phiền Trì Minh Khải chút nào.
Lúc đó Trì Minh Khải còn chưa yêu đương, mỗi ngày đều sát phạt chinh chiến trong giới kinh doanh, vững vàng khống chế hai mảng bất động sản và giải trí của Minh Thái.
Từ sau khi nghe nói Trì Minh Nghiêu từ nước ngoài trở về tiếp nhận công việc gia đình, suốt một thời gian dài anh ta cứ như phải gặp kẻ thù mạnh, ngoài mặt quan tâm đến đứa em trai cùng cha khác mẹ là hắn, sau lưng lại không ít lần giúp chú hai ngáng chân Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu về nước còn chưa được nửa tháng, cũng không hề tiếp xúc với ngành công nghiệp giải trí trong nước, bản thân hắn chắc chắn không lấy được tài nguyên gì.
Nhưng nếu mở miệng nói với Trì Minh Khải, chắc anh ta cũng sẽ không từ chối – anh ta chỉ mong sao đứa em này ham mê chơi bời, không làm việc đàng hoàng, hoàn toàn mất đi sức cạnh tranh.
―
Trì Minh Nghiêu tính toán kỹ hết thảy, cuối cùng cũng không lo lắng vậy nữa.
Hắn đậu xe trước cửa một khách sạn năm sao, dẫn Diệp Thiêm vào.
Diệp Thiêm ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển hiệu lấp lánh giữa bầu trời đêm, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất – Trì Minh Nghiêu chịu ngủ với cậu, chứng tỏ cậu vẫn sẽ có phim đóng.
Ngờ đâu Trì Minh Nghiêu lại đi đến quầy lễ tân đặt phòng xong xuôi, đưa thẳng thẻ phòng cho cậu ta: “Được rồi, cậu tự lên đi, thích ở mấy hôm thì ở, trả phòng lễ tân sẽ trừ vào tài khoản của tôi.”
Diệp Thiêm trợn tròn mắt – Trì Minh Nghiêu bảo cậu tự đi lên, hắn muốn bỏ cậu lại, muốn mặc kệ cậu rồi! Diệp Thiêm liều mạng lắc đầu, khóe miệng xị xuống, có nói thế nào cũng không chịu nhận thẻ phòng.
Sự kiên nhẫn của Trì Minh Nghiêu đã sắp sửa cạn kiệt.
Hắn có phần mất kiên nhẫn: “Cậu còn thế này nữa là tôi mặc kệ cậu thật đấy.”
Diệp Thiêm lại bắt đầu lộp bộp rơi nước mắt, khóc hu hu.
Trì Minh Nghiêu phải gọi là phục sát đất, hắn yêu đương cũng chưa lúc nào bực mình như vậy.
Các cô gái đuổi theo Trì Minh Nghiêu đều độc lập và can đảm, nào có khóc lóc tỏ vẻ đáng thương như thế này? Trì Minh Nghiêu cũng không thích nhìn người khác khóc, càng lười dỗ dành người khác hơn, bởi vì ngại phiền toái.
Ví dụ như bây giờ, phải đối mặt với Diệp Thiêm nước mắt nước mũi giàn dụa, hắn liền cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.
Vì không muốn ở lại đại sảnh tiếp tục mất mặt, Trì Minh Nghiêu đành phải cầm thẻ phòng, định đưa Diệp Thiêm lên, nhét vào trong phòng rồi té luôn.
Lên thang máy, Trì Minh Nghiêu dùng thẻ mở cửa, rồi cắm thẻ vào chỗ phát điện.
Khi đèn sáng lên, hắn cầm tay nắm cửa định rời đi.
Nào ngờ tới Diệp Thiêm lại nhào tới gắt gao ôm lấy, tựa đầu vào ngực hắn, nghẹn ngào: “Anh Minh Nghiêu, anh để em theo anh đi, em…!Cái gì em cũng chịu làm, anh bảo em làm cái gì cũng được, anh đừng mặc kệ em có được không?”
Vừa rồi lúc ở trên xe, Diệp Thiêm cũng đã tính toán xong xuôi, đêm nay có nói thế nào cậu ta cũng phải ngủ được một giấc với Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu đã vô duyên vô cớ chịu đỡ chén rượu kia giúp cậu ta, vậy chỉ cần ngủ một giấc với hắn, mình cũng sẽ không thiệt thòi gì.
Hơn nữa, dáng dấp của Trì Minh Nghiêu đẹp hơn Trần Thụy nhiều.
So với Trần Thụy, cậu ta bằng lòng đi theo Trì Minh Nghiêu hơn.
Trì Minh Nghiêu bị cậu đè lên, lưng dán vào sau cửa, thầm chửi tục một câu, nhưng nói ra miệng lại là: “Cậu cảm thấy tôi có thể bảo cậu làm gì?”
“Cái gì cũng được, anh Minh Nghiêu, cái gì em cũng làm được.” Diệp Thiêm nói xong, bèn đưa tay muốn sờ vào thân dưới của Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu xách cổ áo sau gáy Diệp Thiêm, vứt cậu đi như vứt một con gà.
Hắn không có chút hứng thú nào với Diệp Thiêm – không phải vì giới tính.
Tuy Trì Minh Nghiêu trước giờ chỉ kết giao bạn gái, nhưng hắn cũng có thể thưởng thức được cơ thể của đàn ông.
Là một người học nghệ thuật, hắn hoàn toàn có thể lý giải được sức mạnh và vẻ đẹp của những tác phẩm điêu khắc nam Hy Lạp cổ đại kia.
Hắn không thích Diệp Thiêm, là bởi vì sự toan tính mà Diệp Thiêm để lộ ra quá rõ ràng.
“Cậu hay khóc quá,” Trì Minh Nghiêu đưa tay chỉnh lại cổ áo: “Tôi không thích người hay khóc, phiền phức.”
Diệp Thiêm vội vàng đưa tay lên quệt nước mắt: “Em sẽ không khóc nữa, sau này cũng sẽ không.”
“Cậu nghe cho kỹ này, không phải tất cả mọi đều ghê tởm như Trần Thụy, nhất định phải ngủ với cậu mới chịu giúp cậu.
Tôi giúp cậu, chỉ vì cảm thấy cậu đáng thương mà thôi.
Tôi không có chút hứng thù nào về chuyện ngủ với cậu.”
Trì Minh Nghiêu từ trên cao nhìn xuống cậu rồi nói tiếp: “Chuyện đóng phim tôi đã nói sẽ giúp cậu, nên về phần Trần Thụy cậu cũng không cần để ý đến anh ta nữa.
Nếu chuyện tối nay có nguyên nhân do tôi, vậy tôi chắc chắn sẽ không để chuyện này ảnh hưởng gì đến cậu.
Điều kiện tiên quyết là.” Trì Minh Nghiêu gõ hai cái lên cánh cửa sau lưng: “Đừng sáp vào tôi nữa.
Nếu cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm, tôi sẽ rất hối hận vì đã giúp cậu.”
Trì Minh Nghiêu nói xong liền đẩy cửa rời đi, Diệp Thiêm cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.
―
Ngày hôm sau, Trì Minh Nghiêu đến nhà tìm Tào Diệp, bị cậu ta giáo dục hắn một trận.
Trì Minh Nghiêu tỏ thái độ rất tốt, tiếp thu tất cả, biểu hiện giống như một đứa trẻ mắc lỗi, mặc cho Tào Diệp có nóng nảy đến đâu.
Đối mặt với cậu Hai nhà họ Trì đã nhận sai, cũng nói không nói ra được lời ác độc gì.
Huống chi, Tào Diệp cũng rất chướng mắt Trần Thụy, Trì Minh Nghiêu ra tay hắt một cái, không thể không nói, thật sự cậu ta cũng rất hả giận.
Ngoài Trì Minh Nghiêu, phỏng chừng cũng không ai có thể làm ra loại chuyện này nữa.
Tào Diệp xả giận xong, liền gẩy tài nguyên trong tay, nghĩ một lúc, cho Trì Minh Nghiêu một vai nam thứ phụ trong phim truyền hình: “Tuổi của Diệp Thiêm còn khá nhỏ, ngoài kịch bản cực kỳ thích hợp ra, chắc là không có phim nào được đóng nam chính nam phụ đâu.
Cái này khá tốt rồi, ekip không tệ, đạo diễn cũng thích dạy dỗ người mới.
Nếu cậu ta thật sự muốn học thêm, diễn cho tốt chắc chắn có thể ngoi lên được.”
Trì Minh Nghiêu nhìn đoàn phim và dự án, cũng cảm thấy Tào Diệp không lừa mình, bèn đồng ý, rồi bảo người bên Tào Diệp đi thông báo cho Diệp Thiêm – hắn không muốn phát sinh thêm dây mơ rễ má gì với Diệp Thiêm nữa.
“Trần Thụy sẽ không làm gì ngáng đường chứ?” Trì Minh Nghiêu hỏi trước khi rời đi.
“Không việc gì đâu, phim này tao đầu tư chính, Trần Thụy không nhúng tay vào được.” Tào Diệp dựa vào bàn: “Chẳng qua Minh Nghiêu này, có một câu của Trần Thụy là thật đấy.
Là thằng nhóc kia xông lên bám lấy nó, không phải là loại tốt lành gì đâu, mày đừng có nhìn trúng nó.”
“Nhìn trúng cậu ta? Tối hôm đó tao bị làm phiền thôi rồi, cậu ta cứ khóc mãi, làm tao nhức hết cả đầu, còn nằng nặc đòi tao ở lại ngủ với cậu ta.
Tao xách cổ áo ném thẳng rồi.”
Tào Diệp bị miêu tả này của hắn chọc cười: “Được không đấy bạn ơi, mấy lời này của mày cũng chẳng hiểu phong tình gì cả.
Chẳng trách mấy cô bạn gái kia của mày chẳng cô nào được quá một tháng.”