Bạn đang đọc Chạm Đuôi Truy Vĩ – Chương 61: Đêm Đóng Máy 2
Sau khi đi qua một đèn xanh đèn đỏ Trì Minh Nghiêu mới nhấn mở tin nhắn thoại kia của Lý Dương Kiêu ra.
Tâm trạng khi đó của hắn rất tốt, radio đang phát một bài hát tiếng Pháp với giọng nữ hơi khàn vừa lười nhác vừa dí dỏm.
Khi nhìn thấy tin nhắn mà Lý Dương Kiêu gửi, hắn còn mỉm cười – hắn cho là Lý Dương Kiêu không chờ nổi nữa.
Vốn dĩ hắn muốn nói với Lý Dương Kiêu, đèn xanh đèn đỏ cuối cùng rồi, đoạn đường tiếp theo thông suốt không còn trở ngại gì nữa rồi.
Nếu như em không đợi được nữa thì cứ nói chuyện với tôi này, đúng lúc em quay phim xong rồi, tôi lái xe không cũng chán chết.
Nhưng vừa phát tin nhắn thoại kia, Trì Minh Nghiêu đã lập tức phát hiện ra điều không đúng.
Trong giọng nói cố gắng để bình tĩnh lại kia không che giấu nổi sự hoảng loạn, còn chưa nghe hết tin nhắn kia, âm thanh đã đột ngột chấm dứt – Lý Dương Kiêu đã thu hồi tin nhắn.
Chuyện gì vậy? Trần Thụy cướp mất điện thoại của y rồi?
“Đệch, thằng cháu này.” Trì Minh Nghiêu chửi đổng, hắn bắt đầu hoảng lên.
Tuy đoạn đường tiếp theo không bị chặn lại, nhưng từ đây đến đoàn phim vẫn còn khá xa, có phóng hết tốc lực cũng phải mất 20 phút, trong thời gian này Trần Thụy sẽ làm những gì?
Trì Minh Nghiêu gọi điện thoại cho Trần Thụy, bên kia tút tút hồi lâu, không bắt máy.
Hắn đạp chân ga, vượt qua hai chiếc xe, gọi cho một người bạn ở Cục Cảnh sát của mình.
Người kia vừa bắt máy đã cợt nhả hỏi Trì Minh Nghiêu tự dưng gọi đến có phải là vì dính vào án mạng rồi không.
Trì Minh Nghiêu không có tâm trạng đùa với anh ta, gãy gọn hỏi anh ta có quen biết ai ở vùng này không
Người kia thấy ngữ khí của hắn sai sai, cũng nghiêm túc lại: “Là gây chuyện muốn bảo lãnh hay điều động?”
“Điều động, càng nhanh càng tốt.” Trì Minh Nghiêu nhắn địa chỉ cho người kia, còn thêm vào một câu, “Bảo họ điều nhanh đi, người này rất quan trọng với tôi.”
―
Cúp điện thoại, Trì Minh Nghiêu nặng nề thở ra một hơi, lại gọi điện thoại cho Diệp Thiêm.
Dù biết chuyện này tám chín phần có cậu ta tham dự, nhưng nếu có thể mượn Diệp Thiêm để kéo dài chút thời gian thì tốt rồi.
Sau khi nhấn gọi, bên kia cũng nhanh chóng bắt máy, giọng của Diệp Thiêm truyền qua ống nghe: “Anh Minh Nghiêu.”
“Cậu đang ở đoàn phim à?” Trì Minh Nghiêu nhìn thẳng, đánh lái, nhanh chóng quành vào một ngã rẽ, phóng nhanh như tên bắn.
“Em…” Diệp Thiêm lảng tránh câu hỏi: “Em sắp đi tiệc đóng máy rồi.”
“Lý Dương Kiêu đang ở đâu?”
“Em, em không biết.”
Bật loa ngoài, đạp ga, vượt qua xe khác…!Trì Minh Nghiêu lại hỏi: “Cậu có tham gia vào chuyện tối nay không?”
Đầu bên kia không nói gì, chỉ im lặng.
“Trần Thụy cho cậu được cái gì tốt? Phim truyền hình, điện ảnh, hay là show tạp kỹ? Hay là gã đảm bảo sẽ chống lưng cho cậu đến lúc nổi đình nổi đám?”
Diệp Thiêm nhỏ giọng ngập ngừng: “Anh Minh Nghiêu, anh đang nói gì thế?”
Trì Minh Nghiêu không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Trần Thụy cho cậu được cái gì tốt?”
Diệp Thiêm ngừng lại, cuối cùng cũng mở miệng, chần chừ nói: “Ít nhất…!Ít nhất anh ấy có thể đối xử tốt với em.”
“Đấy là đối tốt với cậu sao?! Trì Minh Nghiêu không nhịn được lạnh lùng nói: “Đấy là cậu tự bán mình được giá!”
Diệp Thiêm nghe đến câu này, lại im lặng, một lát sau trong điện thoại truyền đến tiếng nức nở — Cậu ta khóc.
Trì Minh Nghiêu cau mày, hắn không biết có gì đáng để Diệp Thiêm khóc, không phải cậu ta vẫn luôn cho rằng mình có lý sao?
“Cậu…” Trì Minh Nghiêu vừa nói được một chữ đã bị Diệp Thiêm cắt ngang.
Cậu ta vừa khóc vừa nói: “Không phải Lý Dương Kiêu cũng vậy sao? Anh cho rằng anh ta tốt hơn em được bao nhiêu? Bán cho anh không phải cũng là bán sao? Anh cho rằng các người trong sạch lắm chắc?”
Lời này lập tức khiến Trì Minh Nghiêu tức giận, hắn lạnh giọng nói: “Cậu khóc quái gì, cảm thấy mình đáng thương lắm à? Vậy cậu không nghĩ Lý Dương Kiêu cũng đáng thương như cậu sao? Diệp Thiêm, cậu có thể không hiểu chuyện, cũng có thể nịnh hót, đây là chuyện của riêng cậu, chẳng liên quan đến ai sất, nhưng cậu không thể tồi tệ như vậy được.”
Diệp Thiêm khóc không ra hơi, gần như là nghẹn lại không nói nên lời.
Trì Minh Nghiêu không muốn phí lời với cậu ta, hắn vốn cho rằng Diệp Thiêm chỉ có ý đồ trèo cao mãnh liệt một chút, không ngờ đến quan điểm đúng sai cơ bản của cậu ta cũng rất mơ hồ: “Đưa điện thoại cho Trần Thụy.”
“Em không đưa.”Diệp Thiêm quệt nước mắt: “Anh dựa vào cái gì mà nói em tồi tệ chứ?”
“Tôi bảo cậu đưa máy cho Trần Thụy.
Diệp Thiêm chỉ khóc, không nói năng gì nữa.
Trì Minh Nghiêu nổi nóng, vừa lái xe vừa uy hiếp cậu ta: “Cậu không đưa cũng được thôi, nhưng phải nhắc nhở cậu một câu.
Mấy hôm nay tôi vẫn đang cho người điều tra chứng cứ rửa tiền của Trần Thụy, đã tra được tương đối rồi.
Nếu tối nay Lý Dương Kiêu xảy ra chuyện gì, tất cả mọi điều kiện mà Trần Thụy hứa với cậu, một cái cậu cũng đừng hòng.”
Diệp Thiêm khóc đến độ không nghe ra được là đang nói gì.
Cậu ta khóc nấc lên, hơi thở run run, nức nở từng cơn hỏi: “Anh…!Anh dựa vào cái gì mà nói em tồi tệ chứ?”
“Dẫm đạp lên người khác để trèo cao là tồi tệ, cậy vào việc hãm hại người khác để giành lấy lợi ích về mình cũng tồi tệ.” Trì Minh Nghiêu nói xong, định cúp máy luôn.
Diệp Thiêm càng khóc dữ hơn, nghe hắn nói như vậy, gào khản cả cổ: “Anh coi thường em, từ trước đã coi thường em! Anh luôn cao không thể với, anh căn bản không biết những người như chúng tôi sống trong showbiz khổ sở như thế nào…!Tôi tồi tệ, đó là vì nếu không tồi tệ thì không sống nổi…”
Trì Minh Nghiêu cau mày cúp điện thoại, hắn không muốn nghe Diệp Thiêm nói tiếp nữa.
Hơn một năm trước y cũng từng nói những lời tương tự.
Trì Minh Nghiêu khi đó còn có thể kiên nhẫn nghe tiếp, còn hắn của bây giờ lại cực kỳ hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này.
Hắn đạp ga hết cỡ, phóng nhanh như chớp về phía trước, nhưng vẫn cảm thấy quá chậm.
Hắn muốn bóp chết Trần Thụy, ngay bây giờ, tại sao hắn không sớm bóp chết Trần Thụy cơ chứ?
Còn cả Diệp Thiêm, lúc đó hắn lấy đâu ra lòng tốt để giúp cậu ta vậy? Nếu lúc đó hắn không cản Trần Thụy, mâu thuẫn cũng sẽ không nảy sinh từ đó.
Đến khi giải quyết chuyện Lý Dương Kiêu bị phong sát, cũng sẽ không tạo thành cục diện cá chết lưới rách như bây giờ.
Chỉ là, hắn nào có ngờ được Diệp Thiêm lại là loại người này…!
Chậm quá rồi, tốc độ thật sự là chậm quá rồi…!
……
―
“Cộc cộc cộc.”
Trần Thụy lại gõ lên cửa, kề sát nói: “Dương Kiêu à, cậu còn không mở cửa là tôi phá cửa xông vào đấy nhé.”
Lý Dương Kiêu siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay lạnh cóng, mồ hôi đổ ra ướt lạnh.
Y đi đến lấy ván trượt, để nó tựa lên sofa.
Như vậy, dù chốc nữa có ngồi trên sofa hay là dựa vào tường, y cũng có thể ở gần với món vũ khí cùn này hơn một chút.
Sau khi đặt ván trượt xong xuôi, y đi đến chỗ cánh cửa.
Kiểu gì thì Trần Thụy cũng vào, chi bằng cứ làm theo lời gã nói, trò chuyện tử tế, chưa biết chừng còn kéo dài được chút thời gian.
Lý Dương Kiêu giữ tay nắm cửa, cố gắng trấn an bản thân, sau đó mở cửa ra, nói: “Sếp Trần.”
Trần Thụy bước vào, trong giọng nói có phần trào phúng: “Coi bộ hiểu chuyện hơn rồi đấy, xem ra vẫn là sếp Trì biết dạy dỗ.”
Một vệ sĩ cũng bước vào theo gã, đứng lùi vào bên trong, khá gần chỗ ván trượt.
Một vệ sĩ khác đứng nghiêng ngoài cửa.
Trần Thụy ngồi lên sofa, làm ra vẻ chủ nhân, phân phó Lý Dương Kiêu: “Đến địa bàn của cậu rồi, cậu phải tiếp đãi tôi cho tử tế đấy nhé.”
Lý Dương Kiêu miễn cưỡng nở nụ cười, đi đến chỗ cây nước, lấy một cái cốc dùng một lần để lấy nước.
Lúc lấy nước, trong cái khó ló cái khôn y chợt nảy ra một ý định, rót một cốc nóng, một cốc lạnh.
Nước lạnh đặt bên Trần Thụy, nước nóng đặt bên mình.
Trần Thụy cầm cốc lên uống một ngụm, không để cho Lý Dương Kiêu ngồi xuống, chỉ đánh giá quanh phòng nghỉ ngơi: “Đây là phòng nghỉ của cậu à? Diện tích cũng tạm, có điều sao mà đến một cái cửa sổ cũng không có thế.”
Thật ra đây là phòng nghỉ của nhân viên.
Phòng nghỉ của Lý Dương Kiêu có cửa sổ nhỏ hơn phòng này một chút, nhưng y không hề lên tiếng giải thích.
Trần Thụy không bảo y ngồi xuống, y bèn đứng một bên.
“Nói thật nhé, nếu cậu nhận Chuyển Hướng Tình Yêu thì phòng nghỉ đã to hơn cái bây giờ nhiều rồi.” Trần Thụy ngồi vắt chân, chầm chậm uống nước trong cốc.
“Nếu lần đó cậu không chạy, với tư chất này của cậu bây giờ đã thành sao Thiên vương khổng lồ rồi.”
Lý Dương Kiêu tỏ vẻ bình tĩnh: “Sếp Trần đánh giá cao tôi rồi.”
“Không không không.” Trần Thụy đăt cốc xuống bàn, xua xua tay: “Nếu cậu thật sự thành sao Thiên vương khổng lồ gì đó thì, một nửa công lao là của cậu, nửa còn lại phải tính cho tôi đó.
Nếu tôi không nâng đỡ cậu, cậu thử nhìn mình bây giờ xem, lăn lộn thành cái dạng gì này.”
Lý Dương Kiêu không lên tiếng.
Trần Thụy chằm chằm nhìn y bằng ánh mắt trần trụi, không hề che giấu, giống như đang lột trần y.
Nhìn một lúc lâu lại nói: “Tôi nói này, Dương Kiêu.
Cậu cũng độc ác thật đấy, năm đó vì cậu mà Giang Lãng đã tự chấm dứt tiền đồ rồi.
Sao cậu vẫn còn chưa hiểu chuyện vậy nhỉ?”
Giang Lãng? Lý Dương Kiêu thoáng ngây ra, lập tức phản ứng lại như bị sét đánh.
Y ngẩng đầu lên với sắc mặt nặng nề, nhìn Trần Thụy: “Chuyện Giang Lãng chơi ma túy là vì anh?”
“Chơi ma túy?” Trần Thụy tỏ ra thư thả, hệt như đang nói chuyện phiếm, cười nói: “Không không, cậu ta làm gì có lá gan đó.”
Mặt Lý Dương Kiêu nặng như chì: “Vậy tại sao báo chí đều đăng tên cậu ấy lên?”
“Chút thủ đoạn thôi, không đáng nhắc đến.”
Nắm tay của Lý Dương Kiêu không kìm được run rẩy.
Y cắn răng cố gắng lắm mới không tung một cú đấm về phía Trần Thụy, bật ra vài chữ qua kẽ răng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Gì cơ? Trông cậu chẳng biết gì cả thế này, Giang Lãng không nói gì với cậu à?” Trần Thụy vỗ tay, nói: “Đúng là một thằng đàn ông đáng được ngợi ca đấy.”
Trong đầu Lý Dương Kiêu nổ đùng đoàng, y bỗng cảm thấy mình không biết gì cả, Giang Lãng không chơi ma túy? Chuyện này là do Trần Thụy làm? Hơn nữa còn liên quan đến mình? Quá nhiều manh mối lần lượt ùa đến, chắp nối lại với nhau, khiến đầu óc y loạn như ma.
Tất cả những chuyện này là như thế nào?!
Y tiến hai bước về phía Trần Thụy, nói bằng giọng gấp gáp: “Anh nói rõ chuyện này đi.”
Vệ sĩ kia lập tức muốn túm lấy y, nhưng bị Trần Thụy ra dấu ngừng lại.
Trần Thụy bỏ ngoài tai câu nói này của y, gã chỉ có hứng nhắc lại chuyện hai năm trước: “Tôi còn nhớ năm đó khi các cậu ngồi kéo vốn đầu tư trên bàn rượu.
Dương Kiêu này, vốn không phải cậu kéo như vậy đâu.
Cậu nói xem ngồi trên bàn rượu, người ta mời cậu cũng không uống, có thể xin được vốn gì chứ, phải không? Đã ngồi vào bàn rượu rồi, thì đừng có xem mình là thiên tiên nữa.
Làm cao cái gì, trừ tôi ra, còn ai trúng mánh cậu đây?”
“Cậu thử hỏi lương tâm mình xem, có phải là tôi rất kiên nhẫn với cậu không? Gần ba năm rồi, tôi vẫn không động đến cậu, đợi cậu tự cắn câu.” Trần Thụy nhấc chân, đá vào đầu gối Lý Dương Kiêu.
“Tôi không ngờ, cậu không cắn câu của tôi, mà lại tự cắn lấy câu của sếp Trì đấy.
Cậu cũng làm tôi thật vọng quá.”
Cái đạp kia dùng không ít sức khiến đầu gối của Lý Dương Kiêu cũng xiêu vẹo.
Y lùi về phía sau một bước, nuốt khan, không mở miệng.
Chút lý trí còn sót lại nhắc nhở y, nếu bây giờ mình ra tay với Trần Thụy, sẽ không chiếm được ưu thế nào.
Thực ra y có thể đánh được Trần Thụy, nhưng hai tên vệ sĩ trong và ngoài phòng lại là phiền phức lớn.
“Cậu qua đây.”Trần Thụy nói.”
―
Lý Dương Kiêu không động đậy, y biết bước qua đó sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành.
Trần Thụy di chuyển đến chỗ y, đưa tay vỗ mông Lý Dương Kiêu, cười cười nói: “Được, tốt lắm, tôi thích cậu thế này.
Bây giờ ông đây nghĩ thông rồi, phải chơi lúc không tình nguyện mới có cảm xúc.
Loại không vồ vập kia, có chơi cũng chẳng có gì thú vị.”
Lý Dương Kiêu nhịn xuống nỗi kích động muốn đá hắn, chỉ nghiêng người, tránh khỏi bàn tay ghê tởm kia của Trần Thụy.
Tại sao cảnh sát còn chưa đến? Đã qua bao lâu rồi? Trong lòng Lý Dương Kiêu bắt đầu gấp gáp.
Bên ngoài một mảnh tĩnh lặng.
Xem ra…!Không đợi được rồi, Lý Dương Kiêu nghĩ, vận may kém quá.
“Cho cậu hai con đường để chọn.
Một là, ngay tại đây, hầu hạ tôi cho tử tế.
Trần Thụy lải nhải một cách ghê tởm rồi độc ác nói: “Đây là…!Nơi giấc mơ của cậu bắt đầu, đúng không? Hầu hạ cho tôi được thoải mái, chưa biết chừng tôi còn có thể cho cậu chút thứ khác.
Hai là, cậu đừng mơ làm ngôi sao nữa, không phải là phải kiếm cơm nhờ vào gương mặt này hay sao? Tối nay ông đây giúp cho cậu tỉnh ngộ, khiến cậu mất đi bát cơm này, cắt đứt niệm tưởng.
Cậu tự chọn lấy đi.”
―
Khi thật sự đi đến nước này, Lý Dương Kiêu lại bình tĩnh hẳn.
Có lẽ là cảm giác ghê tởm đã làm mờ đi sự phẫn nộ và sợ hãi trước đó.
Y vô cùng bình tĩnh.
Y nhìn Trần Thụy mà nghĩ, nếu cảnh sát không đến được, vậy thì cứ liều chết một phen đi.
Dù cho xem chừng y chẳng thắng thế chút nào, nhưng chí ít còn nguôi được giận.
Không làm diễn viên cũng không sao, bị hủy dung cũng không việc gì.
Y muốn lấy mạng Trần Thụy ra đền, y muốn tự tay đâm chết Trần Thụy, y muốn chứng kiến hơi thở của Trần Thụy tắt dần.
Dù gì, một đời dài như vậy, không làm diễn viên, thời gian còn lại của y còn rất dư giả.
Móng đã bấm vào lòng bàn tay y bật cả máu, nhưng y lại không hề cảm nhận được.
―
Trần Thụy nói bằng giọng vui vẻ hòa nhã: “Hầu hạ người khác cũng phải ra dáng vào, cậu quỳ xuống.”
Lý Dương Kiêu đứng im như tượng.
Trần Thụy thở dài, nói với tên vệ sĩ đứng phía trong: “Ngây ra đấy làm gì, cậu ta không biết quỳ, mày ra giúp cậu ta đi.”
Vệ sĩ đi đến gần, không hề nương sức đạp vào khoeo chân khiến Lý Dương Kiêu khuỵu xuống.
Sau khi Lý Dương Kiêu quỳ xuống, gã ta lại lùi về vị trí ban đầu.
Trần Thụy cười khanh khách, nhìn Lý Dương Kiêu quỳ trên mặt đất, nâng cằm y lên nói: “Cứng quá thì dễ gãy đó.”
Lý Dương Kiêu lên tiếng: “Đương nhiên là tôi lựa chọn cách thứ nhất.”
Lần này đến lượt Trần Thụy ngây ra, hắn nổi hứng thú nói: “Tôi không nghe nhầm chứ? Đây là…” Trần Thụy sáp gần lại, nói bằng giọng mờ ám: “Cậu muốn nhân cơ hội này cắt đứt mệnh căn của tôi à?”
“Theo ai chẳng là theo.” Mặt Lý Dương Kiêu lạnh tanh, y ngước mắt nhìn Trần Thụy: “Tôi cũng chẳng phải người kiêu ngạo gì, không nhất thiết phải tự làm khó mình.
Sếp Trần không ghét bỏ tôi là tốt rồi.”
“Ghét bỏ à.
Thực ra có một chút, từng bị người khác làm rồi tôi vẫn thấy hơi ghê đấy.
Có điều cậu hầu hạ tôi được thoải mái là tôi không nhớ hiềm khích nữa rồi, cậu nói xem có được không?”
Lý Dương Kiêu gật đầu nói: “Cảm ơn sếp Trần.”
Trần Thụy tùy tiện dạng chân ra, ra hiệu cho Lý Dương Kiêu cởi khóa quần mình.
Lý Dương Kiêu kìm xuống sự ghê tởm đang chực trào, vươn tay cởi cái cúc phía trên cùng quần của Trần Thụy.
Ngón tay của y thon dài, cởi một cái cúc thôi cũng lộ rõ xuân quang phấp phới.
Trần Thụy ngồi dịch về phía sau một chút, ánh mắt gã như một cái lưỡi dính dớp liếm lên khuôn mặt của Lý Dương Kiêu, tán thưởng động tác tay của y.
Lý Dương Kiêu mở xong một cái cúc, ngừng lại nói: “Khi hành sự tôi không thích bị người khác nhìn.”
Trần Thụy cau mày nói: “Sao lắm chuyện vậy hả? Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang tính toán gì, cậu nghĩ tôi bị ngu à?”
Lý Dương Kiêu nói: “Không cần ra ngoài, quay lưng lại đừng nhìn là được.”
Trần Thụy tinh trùng thượng não, xua tay nói: “Được được được, chúng mày quay hết lại đi.”
Hai về sĩ một trong một ngoài quay lưng lại, Lý Dương Kiêu mới cầm đầu khóa trên phéc mơ tuya kéo xuống từng nấc một.
Mặt y lạnh tanh, cảm giác cấm dục càng rõ ràng hơn, khiến Trần Thụy hứng lên, phần bên dưới quần gồ lên rõ rệt.
Lý Dương Kiêu vươn tay vào bên cạnh quần lót của Trần Thụy, khẽ hít vào rồi thở ra mới với ngón tay vào bên trong quần lót của Trần Thụy.
Thân trên của Trần Thụy tựa vào sofa, hoàn toàn thả lỏng, mỉm cười: “Không nhìn ra, cậu cũng biết chơi thật đấy…”
Chưa dứt lời, Lý Dương Kiêu đã nhắm chuẩn thời cơ, tức tốc quay người nhấc cốc nước nóng trên bàn lên, hất vào thân dưới của Trần Thụy.
Trần Thụy hét thảm: “A–”
Lý Dương Kiêu nhấc ván trượt đang để tựa cạnh sofa chạy ra ngoài, đợi đến khi tên vệ sĩ trong phòng phản ứng lại, Lý Dương Kiêu đã chạy ra đến cửa.
Tên vệ sĩ ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe lén, nào ngờ trong phòng lại xảy ra chuyện này.
Gã ta xoay người muốn cản lại nhưng Lý Dương Kiêu đã vớ lấy ván trượt, nện trúng ngực gã ta, khiến gã ta loạng choạng lùi về sau một bước.
Lý Dương Kiêu chạy với tốc độ nước rút cỡ trăm mét, sải bước chạy ra phía cửa, nhưng không ngờ Trần Thụy còn sắp xếp mấy người ngoài cửa….!
Mẹ kiếp, lần này xong đời rồi! Lý Dương Kiêu sa sẩm đi, hai tên vệ sĩ vừa rồi xông tới, trước cửa lại có người canh khiến Lý Dương Kiêu không có nơi nào để trốn, chỉ có thể bất chấp chạy về phía trước.
―
Ngay khi đâm đầu chạy, y bắt gặp một quầng sáng xuất hiện trước mặt mình — Là đèn xe ô tô chiếu đến.
Gần như chỉ cần liếc mắt thôi y cũng nhìn ra được, đó là xe của Trì Minh Nghiêu.
Khoảnh khắc đó, y như thể rơi vào niềm vui sướng tột độ khi được cứu vớt.
Bước chân vừa rồi có chút lảo đảo giờ lại thẳng tắp, chẳng khác nào một quán quân chạy nước rút lập tức giật giải, chạy như bay ra cửa.
Y cảm thấy từ khi sinh ra đến giờ y chưa từng chạy nhanh như thế.
Đám vệ sĩ ở cửa gần như không kịp cản y lại, mở mắt trân trân chứng kiến một bóng đen vụt qua.
Lý Dương Kiêu chạy đến chỗ cầu thang, không kịp hãm tốc độ, một chân đạp vào khoảng không, gần như là ngã bổ xuống.
―
Trì Minh Nghiêu mở cửa xe, không kịp đóng cửa lại đã chạy vọt đến chỗ cầu thang, vững vàng đỡ lấy Lý Dương Kiêu đang bổ nhào xuống.
Vệ sĩ ngoài cửa không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì – Trước khi Trần Thụy đi vào chỉ nói với bọn họ không được để Lý Dương Kiêu chạy mất, nhưng lại không cho phép bọn họ đánh Lý Dương Kiêu tàn phế.
Mấy tên vệ sĩ đô con nhưng đầu óc chậm phát triển chỉ có thể vây quanh hai người, sợ bọn họ chạy mất.
Trì Minh Nghiêu mặc kệ bọn họ, hắn chỉ vững vàng ôm Lý Dương Kiêu trong lòng, vuốt nhẹ sau gáy rồi vỗ lên lưng giúp y điều hòa nhịp thở, nói: “Không sao, không sao, không sợ nữa.”
Lý Dương Kiêu chạy quá nhanh, lúc này còn hổn hển thở gấp, nhất thời không nói lên lời, chỉ lắc đầu.
Trì Minh Nghiêu nghiêng đầu nhìn mặt Lý Dương Kiêu: “Có bị thương không? Trần Thụy đã làm gì em?” ―
Lúc này cảnh sát khu vực cũng đuổi đến, bọn họ nhận lệnh từ cấp trên, còn tưởng rằng ở đây xảy ra án mạng nghiêm trọng, ba chân bốn cẳng nhảy khỏi xe cảnh sát, bật đèn báo hiệu, hô lớn: “Cảnh sát đây, mau quỳ xuống!”
Cả hiện trường nhất thời thành ra giống như một vở hài kịch.
Trần Thụy đi ra khỏi phòng, vừa kéo khóa quần, vừa mắng xa xả: “Tao đ** cả lò nhà mày Lý Dương Kiêu.
Mẹ kiếp tí nữa mày làm ông bỏng thành tàn phế rồi.
Chúng mày dập chết nó cho tao.
Đm, thứ súc sinh…”
Mắng được một nửa, gã mới nhìn thấy Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt hắn rét buốt đến đáng sợ.
“Các anh là do Hứa Bân gọi đến à?” Trì Minh Nghiêu nói với vị cảnh sát dẫn đầu: “Các anh trông chừng bọn chúng, chuyện trong phòng các anh không cần quan tâm đâu.”
Nói xong liền kéo tay Lý Dương Kiêu đi vào cửa.
“Đến đúng lúc lắm, sếp Trì.” Trần Thụy cười mỉa mai.
Gã kêu Diệp Thiêm lấy điện thoại của Lý Dương Kiêu chính bởi vì sợ y sẽ gọi cho Trì Minh Nghiêu.
Nào ngờ thằng phế vật Diệp Thiêm chỉ có phá là giỏi, vừa giật được điện thoại đã bị Lý Dương Kiêu cướp lại.
Trì Minh Nghiêu không nói không rằng, giơ chân lên là đạp.
Phát đầu tiên là vào bụng gã khiến Trần Thụy lảo đảo, ôm bụng lùi về phía sau.
Trì Minh Nghiêu cũng theo lên, tiếp tục đạp một cú nữa lên bụng gã, lần này trực tiếp khiến gã ngã phịch xuống đất.
Trần Thụy chống tay xuống đất, chửi tục một câu, muốn đứng dậy.
Nhưng Trì Minh Nghiêu không cho gã thời gian để làm vậy.
Hắn tiến lên, một tay đỡ Lý Dương Kiêu, một tay túm cổ áo Trần Thụy, kéo lê hắn vào trong phòng nghỉ kia.
Trần Thụy bị ghì cổ áo kêu ầm ĩ, nhưng Trì Minh Nghiêu không hề lung lay.
Hắn đạp Trần Thụy vào giữa phòng, đóng cửa lại.
Nhấc giày da lên đạp sau lưng gã, nói: “Vừa rồi mày dùng chỗ nào động vào cậu ấy?”
“Mẹ kiếp.
Ông mày đéo động vào nó.” Trần Thụy gào rống lên: “Bà mẹ mày Lý Dương Kiêu, mày nói xem tao có sờ vào mày chưa?”
Lý Dương Kiêu mặt không biểu cảm nhìn gã: “Mày không động vào tao, chẳng nhẽ là tao muốn sờ mày sao?”
Trì Minh Nghiêu quay đầu hỏi y: “Tay nào?”
Lý Dương Kiêu nói: “Tay phải.”
Trì Minh Nghiêu gật đầu, không mảy may do dự giẫm lên khuỷu tay phải của Trần Thụy, tàn nhẫn ra sức giẫm thật mạnh.
Một tiếng “rắc” vang lên, gãy tay rồi.
“Đ**! Tao đ** cả lò nhà mày!”Trần Thụy đau đến mức điên cuồng chửi bậy, mồ hôi lạnh trút xuống.
“Mẹ mày Lý Dương Kiêu, tự mày đĩ thõa giờ lại đổ cho ông.
Đmm Trì Minh Nghiêu, tự mày còn không nhìn ra mày tìm phải thứ đĩ thõa lăng loàn gì, khóa quần ông là chính tay nó mở ra đấy! Mày hỏi nó xem!”
Trì Minh Nghiêu mặt không biến sắc, đạp vào thân dưới của gã, lại quay đầu hỏi Lý Dương Kiêu: “Chỗ này đã động vào chưa?”
Sự do dự thoáng qua trong mắt Lý Dương Kiêu, y ngước mắt lên nhìn Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu chỉ nhìn y: “Em nói động rồi, là động rồi.”
Lý Dương Kiêu không nói gì.
Vị cảnh sát dẫn đầu đi đến kéo Trì Minh Nghiêu lại nói: “Bỏ đi, bỏ đi sếp Trì.
Cậu bĩnh tĩnh lại đi, không việc gì là tốt rồi, mấy người ở ngoài tôi sẽ đưa về đồn, chắc chắn sẽ không tha bổng cho bọn họ đâu.”
Trì Minh Nghiêu cau mày bảo: “Anh không quyết được đâu.” Sau đó lại nhìn Lý Dương Kiêu, lên tiếng: “Kiêu Kiêu, em tự nói đi, đã động hay chưa?”
Lý Dương Kiêu nhìn hắn, con ngươi đen láy như mực, một lát sau mới nói: “Chưa động.”
“Được.” Trì Minh Nghiêu bỏ chân ra, ngồi xổm xuống nhìn Trần Thụy đang đổ mồ hôi lạnh, rồi nói: “Mày cảm ơn cậu ấy đi.”
“Đmm Trì Minh Nghiêu, mày nghĩ là ông không đấu lại mày được à? Sẽ có ngày ông đập cho hai đứa chúng mày tàn phế…”
“Không bảo mày nói cái này.” Trì Minh Nghiêu cất cao giọng, không kiên nhẫn đá vào cánh tay phải của gã: “Nói cảm ơn cậu ấy, nhanh lên.”
Trần Thụy không chịu nổi đau đớn, chỉ có thể cắn răng nói: “Cảm…!ơn.”
Lý Dương Kiêu: “Sếp Trần khách sáo rồi.”
―
Vị cảnh sát kia thấy tình hình đã được giải quyết, bèn nói với Trì Minh Nghiêu: “Sếp Trì, tôi dẫn theo mấy người kia đi nhé?”
Trì Minh Nghiêu nói: “Được, cảm ơn anh.
Lúc về tôi sẽ nhờ Hứa Bân cảm ơn anh tử tế.”
―
Trần Thụy lồm cồm bò dậy, cắn răng chịu đựng ôm cánh tay phải bị gãy lên, sau đó lấy tay trái run rẩy gọi điện thoại.
Trì Minh Nghiêu vuốt nhẹ lên tóc Lý Dương Kiêu, hỏi khẽ: “Đi thôi, vẫn đi tiệc đóng máy chứ?”
Lý Dương Kiêu gật đầu nói: “Đi.”
Trì Minh Nghiêu liền vòng tay qua vai Lý Dương Kiêu, sóng bước bên y.
Nhưng chưa đi được hai bước, một tên vệ sĩ ban nãy không ai phát hiện ra đã đột ngột xông lên, trong tay cầm một cây gậy sắt, nhắm thẳng vào sau gáy Lý Dương Kiêu.
“Đệch.” Trì Minh Nghiêu nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng nghiêng người đạp gã nhưng không còn kịp nữa rồi.
Khi Lý Dương Kiêu quay đầu lại, liền trông thấy cây gậy sắt đó bọc gió đánh nghiêng vào mình.
Y nhắm mắt, nghiêng người tránh đi theo bản năng.
Y nghe thấy tiếng tiếp xúc bóp nghẹt giữa gậy sắt kia với xương cốt, cùng với đó là tiếng xương vỡ vụn, nhưng đau đớn trong dự đoán lại không đến.
Vừa mở mắt ra nhìn thì đã chứng kiến Trì Minh Nghiêu nhấc tay phải lên chắn cây gậy sắt kia giúp y.