Bạn đang đọc Chạm Đuôi Truy Vĩ – Chương 51: Trời Mưa
Trì Minh Nghiêu ngồi xuống, một tay cầm ô, một tay khác phóng tới chỗ mà Lý Dương Kiêu xắn ống quần lên, nhìn chỗ bị bầm lên, hỏi: “Ðau không?”
“Không đau.” Lý Dương Kiêu cúi đầu, muốn đem ống quần buông xuống.
“Hay là đi bệnh viện kiểm tra chút?”
“Không muốn”, Lý Dương Kiêu nói, “không trầy da, trở về phun chút thuốc là được.”
Ống quần ướt trở nên rất khó buông xuống, Lý Dương Kiêu nghiêng người về phía ánh đèn, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.
“Cầm lấy.” Trì Minh Nghiêu nhét cán ô vào trong tay Lý Dương Kiêu, cúi thấp đầu, dùng tay giúp Lý Dương Kiêu đem ống quần thả xuống.
Lý Dương kiêu cảm thấy tiếng tim mình đập còn lớn hơn cả tiếng mưa đập vào ô nữa.
Trì Minh Nghiêu cúi đầu, đỉnh đầu cách vị trí trái tim cậu rất gần, cho nên cậu có chút sợ hãi tiếng tim đập sẽ bị nghe thấy.
Lý Dương Kiêu theo bản năng xê dịch về sau, muốn cách Trì Minh Nghiêu xa một chút.
Trì Minh Nghiêu cảm giác được động tác cậu, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Dương Kiêu đầu tiên là lắc lắc đầu, dừng một chút lại nhìn Trì Minh Nghiêu nói: “Anh đột nhiên đối tốt với tôi như vậy, có hơi không quen.”
Trì Minh Nghiêu cong cong khóe miệng, chưa nói thêm gì, nhận lấy ô từ trong tay cậu.
Lý Dương Kiêu bị ôm lấy bả vai mà đi về phía trước, cậu đã không biết chính mình đang đi phương hướng nào nữa rồi, đầu óc đều là hình ảnh Trì Minh Nghiêu ngồi xuống giúp cậu thả ống quần xuống.
Lúc Trì Minh Nghiêu cúi đầu, đường nét trên mặt lưu loát lại sắc bén, làm cho người ta muốn dùng ngón tay dọc theo đường nét sinh động kia một đường trượt xuống.
Tóc của anh cũng có chút dài, so với lúc ban đầu ngắn đến mức dán vào da đầu kia thì kiểu tóc này đã trung hòa bớt khí chất có chút tàn nhẫn trên người anh, nếu là lúc đầu đặt tay lên đó, sẽ có chút cảm giác tóc…đâm vào tay nhỉ? Còn có…..sao tối nay Trì Minh Nghiêu đột nhiên đến, là muốn đem lần lăn giường còn lại giải quyết cho xong sao?
Lý Dương Kiêu một hồi miên man suy nghĩ.
Trì Minh Nghiêu đưa Lý Dương Kiêu tới bên xe của mình, mở cửa ở vị trí phụ lái ra.
Lý Dương Kiêu lúc này mới hoàn hồn: “Tôi ướt hết rồi, quần cũng ướt”, nói xong liền nắm lấy cán ô, “Tôi mượn ô một chút, anh lên xe trước đi, tôi tới lều thay bộ quần áo khác.”
Trì Minh Nghiêu nắm cán ô không buông tay, một tay khác để ở trên cửa xe, nhưng lời nói ra lại không thân sĩ như vậy: “Ướt hết sao? Không sao đâu, dáng vẻ cậu ướt hơn đây tôi cũng nhìn hết rồi, vào ngồi đi.”
Lý Dương Kiêu: “…..”
Lý Dương Kiêu cởi áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông, xoắn lại hai lần để vắt bớt nước mưa đi, đặt ở trên ghế phụ, sau đó mới ngồi vào.
Trì Minh Nghiêu từ bên kia ngồi vào, nói: “Phiền toái như vậy làm gì.”
“Mới nãy diễn đã ngồi xuống đất, mông toàn là nước bùn, sẽ làm bẩn xe mất.” Lý Dương Kiêu vừa nói, vừa cài dây an toàn.
Trì Minh Nghiêu hơi nghiêng đầu, châm một điếu thuốc, phun ra một hơi khói nói: “Tôi không ngại, cậu có thể làm bẩn xe, sau đó tôi làm bẩn cậu.” [editor: liêm sỉ rớt bịch bịch bịch xuống đất kìa anh]
“….Ui.” Lý Dương Kiêu từ trước đến nay chưa từng dùng lời nói chiếm được tiện nghi gì cả, nhất thời không biết nên làm gì để phản ứng.
Cậu muốn từ trong túi lấy ra một điếu thuốc để hóa giải sự xấu hổ trước mắt, nhưng trên người mặc quần áo của đoàn phim mất rồi, nửa ngày cũng không sờ được thuốc..