Chạm Đuôi Truy Vĩ

Chương 46: Áo Thun


Bạn đang đọc Chạm Đuôi Truy Vĩ – Chương 46: Áo Thun


Ngày hôm sau sáng sớm 6 giờ, Lý Dương Kiêu bị đồng hồ báo thức đã hẹn từ tối hôm qua đánh thức, cậu sờ soạng tắt chuông báo đi, lại ăn vạ trên giường thêm lát, mới chậm rì rì mà bò dậy.
Cậu lê dép đi đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài.

Đã là tháng bảy giữa hè, mặt trời mọc rất sớm, cỏ cây xanh um, sương mù tan hết, lại là một ngày trời nắng vạn dặm, thời tiết tốt.
Trì Minh Nghiêu còn đang ngủ say, vừa rồi lúc đồng hồ báo thức vang lên, anh cau mày trở mình, biểu tình có chút bất mãn.

Lý Dương Kiêu dựa cửa sổ, nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó đứng thẳng dậy đi vào nhà tắm.

ngôn tình hoàn
Cậu không định đánh thức Trì Minh Nghiêu —— mấy giờ trước bọn họ còn hàn huyên rất nhiều chuyện, Trì Minh Nghiêu nói về hai năm trước, cậu nói về thời điểm học đại học cùng Giang Lãng đóng phim.

Bóng tối che đậy rất tốt, làm cho bọn họ chỉ có thể thấy rõ hình dáng của nhau, còn lộ ra ánh mắt chân thành, bầu không khí mông lung như này đặc biệt thích hợp để tâm sự, cho nên bọn họ đều nói nhiều hơn bình thường.

Trong một khoảnh khắc, cậu thậm chí sinh ra một loại cảm giác —— nếu không phải ở trong lúc nghèo túng nhất gặp Trì Minh Nghiêu, nói không chừng bọn họ sẽ trở thành bạn tốt, giống như Lương Tư Triết cùng Tào Diệp.

[Hông nha bé ơi, Lương Tư Triết với Tào Diệp đâu phải bạn bè bình thường đâu.]
Nhưng sau khi tỉnh dậy, ngay khi cái ý tưởng này lại lần nữa toát ra, cậu lại cảm thấy chính mình có chút nghĩ nhiều rồi.

Cứ coi như vào lúc mình thỏa thuê đắc ý nhất gặp được Trì Minh Nghiêu, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể có mối quan hệ hời hợt thôi nhỉ? —— Hơn nữa rất có thể là sau lưng còn chướng mắt nhau nữa đấy.

Nghĩ đến đây, Lý Dương Kiêu lại cảm thấy có chút buồn cười.
Lý Dương Kiêu tắm xong, từ tủ quần áo lấy ra vài bộ quần áo, một bộ lại một bộ xếp vào trong vali.


Thu thập được một nửa, Trì Minh Nghiêu nằm trên giường mơ mơ màng màng cất tiếng: “Mấy giờ rồi?” Thanh âm có chút khàn, mang theo vẻ rất buồn ngủ.
“Hả? Hơn sáu giờ rồi.” Lý Dương Kiêu quay đầu lại nhìn, “anh ngủ đi, lát nữa tôi phải đến đoàn làm phim rồi.”
Trì Minh Nghiêu sờ qua di động, đôi mắt mê mang nhìn: “Sớm như vậy.”
“Không còn sớm, mất hai giờ lái xe nữa mà,” Lý Dương Kiêu ngồi dậy, “lát nữa trước khi anh ra khỏi nhà, đặt hai bức ảnh kia lên bàn là được, trở về tôi tự mình ghim lại…..”
Lời còn chưa nói xong, Trì Minh Nghiêu đã từ trên giường ngồi dậy, giọng nói khàn khàn ngắt lời cậu: “Tôi nhớ rõ cậu còn chưa kể tôi nghe về bộ phim kia mà?”
Lý Dương Kiêu chưa kịp nói xong mấy chữ đã bị nghẹn trở về.
Cậu còn tưởng rằng, cuộc nói chuyện tối hôm qua thế nào cũng có gì đó thành thật với nhau rồi, nào nghĩ đến Trì Minh Nghiêu tỉnh ngủ liền không nhận người, còn nắm cái kịch bản kia không chịu nhả ra.
Có điều hai bức ảnh này rời vào tay vị thiếu gia này, 80% là không lấy lại được rồi, Lý Dương Kiêu bất động thanh sắc mà nhắc chuyện cũ: “Ổ cứng hai tháng trước tôi đưa cho anh đâu?”
Trì Minh Nghiêu dựa lưng vào thành giường, tỉnh ngủ, vô tội nói: “Ở nhà tôi còn gì, lần trước nhắn tin WeChat bảo cậu đến lấy, không phải cậu cự tuyệt đấy đi?”
Làm gì có chuyện muốn mình đến lấy ổ cứng? Rõ ràng là kêu cậu đến lăn giường mà! Lý Dương Kiêu nhớ tới cái tin nhắn WeChat kia liền bực mình, cậu lại một lần nữa bị trình độ vô sỉ của Trì Minh Nghiêu làm cho chấn kinh rồi, không nói gì mà tiếp tục xếp đồ vào vali.

Trì Minh Nghiêu ngồi trên giường thêm một lát, cũng lười biếng mà xuống giường.

Anh làm cùng động tác với Lý Dương Kiêu lúc nãy, đi đến bên cửa sổ, nhìn thời tiết, sau đó kéo hẳn rèm cửa ra.
Bên ngoài ánh mặt trời sáng sủa, trong phút chốc xua tan trong phòng có chút nặng nề hõi thở.
“Anh mà cũng có lúc dậy sớm thế sao?” Thời điểm Trì Minh Nghiêu đi ngang qua, Lý Dương Kiêu thuận miệng hỏi một câu.
Trì Minh Nghiêu quay đầu lại liếc cậu một cái, nói: “Lạ lắm sao?”
Lý Dương Kiêu ngồi xuống sửa sang lại quần áo, nói: “Lạ lắm.”
Trì Minh Nghiêu đi vào phòng tắm, bỏ lại một câu: “Đấy là do cậu ngủ với tôi quá ít mà thôi,” sau đó khép cửa lại.
Lý Dương Kiêu ngồi cạnh vali hành lý, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực: Đầu óc nhóc đầu gấu này xoay chuyển cũng nhanh gớm, sáng sớm còn chưa nói được mấy câu, miệng đều chiếm tiện nghi của mình hai lần.


Cậu cân nhắc dù thế nào cũng phải chiếm tiện nghi này trở về.
Lý Dương Kiêu sắp xếp đồ đạc vào vali xong xuôi, xách lên cảm nhận trọng lượng một chút, sau đó kéo tới cạnh cửa.
Trì Minh Nghiêu tắm xong, quấn khăn tắm đi ra, hỏi: “Hiện tại liền đi?”
Lý Dương Kiêu nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Tôi thay quần áo ổn rồi phải đi thôi, anh cứ tùy ý, không sao cả, nhà tôi cũng không có đồ vật gì đáng giá cả…..”
Trì Minh Nghiêu ngắt lời cậu: “Không phải tôi đưa cậu đi hay sao?”
Lý Dương Kiêu kinh ngạc nói: “Hả?”
Trì Minh Nghiêu nhìn cậu: “Bằng không tôi vì cái gì mà dậy sớm như vậy?”
Lý Dương Kiêu sống hơn hai mươi năm cuộc đời, phá lệ có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh: “Cái kia…..Ðoàn phim cũng không có gì thú vị, hôm nay cảnh diễn cũng rất nhàm chán, anh nếu là có việc thì nói…..”
Trì Minh Nghiêu lời ít mà ý nhiều: “Tôi đưa cậu đi.”
Lý Dương Kiêu chớp chớp mắt, “ồ” một tiếng, sau đó từ trên bàn với lấy hộp thuốc, sờ soạng lấy ra một điếu, châm thuốc, muốn hút hai ngụm để giảm bớt cảm giác hết hồn xuống.

Trì Minh Nghiêu đi đến cạnh sô pha, cầm lấy chiếc áo sơ mi đen mà mình mặc hôm trước, nhìn chằm chằm vài giây, nhíu mày.
Lý Dương Kiêu dựa cửa, thu hết biểu tình vi diệu xẹt qua mặt Trì Minh Nghiêu vào mắt, thầm nghĩ: Thật đúng là tiểu thiếu gia quen sống trong nhung lụa.
Cậu cười cười, hỏi: “Quần áo chính mình từng mặc mà còn ghét bỏ thế sao?”
Trì Minh Nghiêu nhìn cậu một cái: “Có mùi rượu.”
Lý Dương Kiêu đi qua đó, khom lưng dập thuốc: “Nếu không thì tôi thử tìm xem chỗ tôi có quần áo anh mặc được hay không nhé?”
Trì Minh Nghiêu lập tức đem áo sơ mi ném lại sô pha, nói: “Được.”
Lý Dương Kiêu đánh giá dáng người Trì Minh Nghiêu, kiểu gì cũng phải lớn hơn mình một hai cỡ, cậu rất nhanh từ trong tủ quần áo kéo ra một chiếc quần jean size lớn trước đó mua mà chưa kịp sửa lại, quay đầu ném cho Trì Minh Nghiêu: “Thử cái này xem có thể mặc được không?”
Sau đó lại quay người lại tiếp tục tìm kiếm áo, nhưng tìm một hồi lâu, cũng không tìm được áo thun có số đo thích hợp.

Lý Dương Kiêu chỉ có thể từ bỏ, tiện tay cầm một cái hỏi Trì Minh Nghiêu: “Áo thun chỉ có cỡ này thôi, có thể mặc cùng không?”

Trì Minh Nghiêu đã thay xong quần jeans, để trần thân trên, nói: “Tôi không thích mặc quần áo nhỏ.”
Lý Dương Kiêu có chút bất đắc dĩ đặt mông ngồi xuống giường, nói: “Vậy làm sao bây giờ.

Tôi không có quần áo lớn, nếu không anh thử chút xem sao? Biết đâu còn có thể phát huy hiệu quả làm nổi bật cơ bắp đấy…..”
Trì Minh Nghiêu rất dứt khoát mà cự tuyệt: “Không mặc.”
“Vậy anh dứt khoát không mặc gì luôn đi.” Lý Dương Kiêu hai tay đặt ở bên cạnh, chống giường nói đùa, “dáng người tốt như vậy, không khoe ra một chút thì thật đáng tiếc…”
Cậu nói được một nửa, Trì Minh Nghiêu đột nhiên đi lại gần, đứng trước mặt cậu, một ngón tay câu lấy cổ áo thun của cậu, kéo ra ngoài: “Đây là cái lần trước Tào Diệp mua giúp sao?”
“Ừ?” Lý Dương Kiêu sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn một chút, lúc này mới nhớ tới chiếc áo thun trên người mình có lẽ là thích hợp —— ngày đó sau khi bị hắt một thân đầy rượu, Trì Minh Nghiêu gọi điện thoại nhờ Tào Diệp mua một chiếc áo thun cỡ lớn, Lý Dương Kiêu lúc ấy trong đầu còn hiện lên một ý niệm, nghĩ đến Trì Minh Nghiêu đại khái là sợ rượu vang đỏ dính cả lên quần jeans của cậu, cố ý dặn Tào Diệp mua áo lớn hơn một chút, có thể che lại.

Lúc ấy ở đó, bởi vì Trì Minh Nghiêu có lòng tốt giúp mình, Lý Dương Kiêu trong lòng còn cảm khái một câu “không nghĩ tới thiếu gia này còn có thể suy nghĩ chu toàn như vậy”…..Chỉ là chuyện xảy ra sau đêm đó, làm cho cậu có chút không muốn hồi tưởng lại nữa.
Lý Dương Kiêu sau đó trở về nhà, đem bộ quần áo này ném vào trong máy giặt, giặt sạch, không mặc tới nữa.

Sau đó ngẫu nhiên có một lần mặc nhầm quần áo, phát hiện có chút không thích hợp, cậu cởi ra nhìn thoáng qua kích thước, đầu tiên là bị mác áo làm kinh hãi một chút —— không nghĩ tới một chiếc áo thun không được để mắt tới như vậy lại có giá không hề rẻ, lại nghĩ là do Tào Diệp mua cơ mà, sau đó kéo theo nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó, nhất thời loạn đến mặt đỏ tai hồng.
Cái áo này sau đó liền lẳng lặng nằm ở một góc tủ quần áo, bị Lý Dương Kiêu để đó không dùng.

Cậu ngẫu nhiên sẽ mặc làm áo ngủ, đều cảm thấy giấc ngủ này của mình quá xa xỉ.
“Cái này tôi mặc rồi, anh xác định muốn mặc tiếp?” Lý Dương Kiêu kéo kéo áo thun trên người mình.
Trì Minh Nghiêu vẫn dùng ngón trỏ câu lấy cổ áo thun, câu ra một đoạn thật lớn, quả thực có chút ý tứ muốn nhìn cảnh xuân hiện ra: “Mặc mấy ngày rồi?”
“Ngày hôm qua mới mặc thôi.”
“Vậy cởi ra đi, tôi mặc.” Trì Minh Nghiêu buông lỏng tay, đem cổ áo bắn trở lại xương quai xanh xinh đẹp của Lý Dương Kiêu.

“Được.” Lý Dương Kiêu không thèm để ý động tác tràn ngập ý tứ khiêu khích này, cậu không nói hai lời, lưu loát túm cổ áo cởi áo thun ra, nhét cho Trì Minh Nghiêu, lại rất nhanh thay cái vừa mới lấy ra từ trong tủ quần áo.
Trì Minh Nghiêu khoác áo thun lên cánh tay, áo mặc được một nửa, nhìn Lý Dương Kiêu đang sửa sang lại quần áo, ý vị thâm trường nói: “Đột nhiên nghĩ đến, chiếc áo thun này còn rất có chuyện xưa.”
“Ui!” Lý Dương Kiêu chỉ sợ anh nhắc lại lần này, vội vàng ngẩng đầu tiếp lời, “có định mặc hẳn hoi hay không?”
Trì Minh Nghiêu cười cười, mặc quần áo xong, không nói gì nữa.
Lúc ra khỏi cửa, Trì Minh Nghiêu rât tự nhiên mà kéo tay cầm vali đi trước.


Anh mặc một chiếc áo thun màu xám kết hợp với quần jeans màu xanh nhạt, vốn là trang phục sinh viên đại học rất bình thường, vậy mà lại mặc ra khí chất nam người mẫu đi đường rất mang phong cách.

Lý Dương Kiêu đi ở phía sau, nhìn bóng lưng Trì Minh Nghiêu mà oán thầm: Ai có thể nghĩ đến bên trong thân thể này chứa đựng một tâm hồn đầu gấu hừng hực thiêu đốt cơ chứ…..Nghĩ đi nghĩ lại, lại tự mình chọc mình cười.
Ngồi trên xe, Lý Dương Kiêu có loại cảm giác thư giãn khó có được, cùng Trì Minh Nghiêu câu được câu không tán gẫu.

Xe chạy nửa chừng, còn đi xuống mua bữa sáng.

Trì Minh Nghiêu vẫn như vậy, thoạt nhìn không thích gần người khác, nói chuyện lại không nể mặt mũi, đôi khi lại bất động thanh sắc đùa giỡn lưu manh rất trơn tru, nhiều lúc làm Lý Dương Kiêu cảm thấy có chút chống đỡ không nổi.
Nhưng Lý Dương Kiêu cảm thấy, chính mình cũng không phản cảm Trì Minh Nghiêu, ngược lại cậu cảm thấy Trì Minh Nghiêu là một người rất thú vị, cho dù ngẫu nhiên bị đùa giỡn, cũng chưa đến mức tức giận.

Ở chung với Trì Minh Nghiêu, làm cho cậu nhớ tới một câu: Đã chơi thì phải chấp nhận tim đập nhanh.
Thậm chí khi xe sắp chạy đến đoàn làm phim, Lý Dương Kiêu lại sinh ra một loại cảm giác, hy vọng chiếc xe này vĩnh viễn chạy.

Như vậy, mình cũng vĩnh viễn không cần xuống xe, đối mặt cùng đạo diễn tranh chấp, chịu đựng ánh mắt của người khác, sự giao tiếp dối trá giữa đồng nghiệp, cùng với tất cả những chuyện trong quá khứ tạo thành mớ hỗn độn.

Mà những thứ này, đều là cái giá cậu phải trả khi “vào nghề”.
Ngay lúc này, cậu đột nhiên suy nghĩ rõ ràng một chút, mình rốt cuộc không còn cách nào trở lại quán bar dưới lòng đất kia nữa, nơi đó chỉ có đạo diễn và nhà quay phim Giang Lãng, thợ chiếu sáng Tiểu Miên, chuyên gia trang điểm Giai Kì….Còn có rất nhiều đàn em vì tình yêu thương mà không cần báo đáp.

Đó chỉ là một đoàn làm phim nhỏ, rất thuần khiết, đem tất cả mọi người tụ họp lại với nhau, là một nơi thế ngoại đào nguyên an toàn —— không có vốn liếng xen vào, không có áp lực phòng vé, cũng không có các loại tranh giành phù phiếm trong giới.

Nhưng, tốt đẹp là bởi vì vẫn chưa mở rộng cửa hòa nhập vào vòng tròn giải trí mà thôi, sự thật luôn quá tàn nhẫn.
Mà bây giờ cậu muốn chân chính “vào nghề”, cái vòng tròn kia đối với cậu mà nói có lực hấp dẫn cực lớn, nếu vận khí tốt, cậu sẽ đạt được rất nhiều chú ý —— ai mà chẳng hy vọng tâm lực mình trả giá càng nhận được nhiều công nhận chứ?
Chỉ là điều này cũng có nghĩa là, cậu cần phải thích ứng với cái vòng tròn này, không thể lúc nào cũng là người cố chấp, tùy hứng, không biết trời cao đất rộng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.