Chạm Đuôi Truy Vĩ

Chương 4: Trì Minh Nghiêu


Bạn đang đọc Chạm Đuôi Truy Vĩ – Chương 4: Trì Minh Nghiêu


Sáng sớm hôm sau, Lý Dương Kiêu kéo vali xe ra cửa – một bộ phim chiếu mạng mà cậu nhận được một năm trước chuẩn bị khởi quay.

Lý Dương Kiêu đã lâu không đóng một bộ phim hẳn hoi nào, những lúc như thế, cậu kiếm tiền nhờ đóng mấy phim nhỏ và làm người mẫu ảnh – thu nhập này tương đối ít ỏi đối với một diễn viên.

Ngay khi Lý Dương Kiêu bước ra khỏi cổng tiểu khu, vừa lúc nhìn thấy chiếc BMW đậu bên đường, Từ Diễm mở cửa xe đi về phía cậu.

Lý Dương Kiêu làm như không nhìn thấy, đi thẳng đến ven đường đón taxi.

“Này, Dương Kiêu, cậu về Bắc Kinh à?” Từ Diễm đi theo sau, vẫn bộ dáng quen thuộc,”sớm như vậy?”
Lý Dương Kiêu không nói gì, lấy điện thoại ra muốn gọi xe.

Từ Diễm duỗi tay chặn màn hình điện thoại: “Tới sân bay sao? Tôi đưa cậu đi.”
Lý Dương Kiêu ngữ khí không tốt: “Ga tàu hỏa.”
“Ah…Ðều giống nhau, đều giống nhau” Từ Diễm lôi kéo cánh tay Lý Dương Kiêu về phía BMW, “tôi lái xe, tiễn cậu một đoạn.”
Lý Dương Kiêu bị Từ Diễm kéo đi vài bước, mạnh mẽ lay động cánh tay, hất tay Từ Diễm ra.

Cậu lùi lại một bước, nhìn thẳng Từ Diễm nói: “Chúng ta hình như không thân thiết cho lắm nhỉ?”
“Cái đó…Dương Kiêu, hôm qua là tôi không tốt, tôi say quá nên nói bậy bạ; cậu tuyệt đối đừng để trong lòng.” Từ Diễm hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng, “hôm nay tôi đặc biệt dậy sớm tới đây để xin lỗi cậu.” Nói xong, anh ta đối với Lý Dương Kiêu cúi đầu thật sâu, “Lý Dương Kiêu, xin lỗi cậu”.

Anh ta cứ vậy mà giữ nguyên tư thế cúi đầu này, không đứng dậy.

Lý Dương Kiêu đang vội bắt tàu, không có tâm trạng nói chuyện với anh ta nên xua tay nói: “Thôi bỏ đi, tôi chấp nhận lời xin lỗi, nhưng Từ Diễm, tôi thực sự phải rời đi, tôi không có thời gian để nói giỡn với cậu.”
“Tôi biết, tôi biết”, Từ Diễm cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, đi tới lấy vali của Lý Dương Kiêu,”tôi đã nói là tôi sẽ đưa cậu đi, không hề nói giỡn.”
Lý Dương Kiêu không lay chuyển được Từ Diễm, bị hắn kéo lên xe.


Trên xe, Từ Diễm biểu hiện rất chân thành: “Không sao đâu Dương Kiêu, làm diễn viên còn phải dựa vào may mắn nữa.

Một khi vận may đến thì đảm bảo hot.

Ðừng lo lắng, gặp được tôi tức là may mắn của cậu tới rồi đấy.”
Lý Dương Kiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ trả lời: “Phải không, vậy đành nhờ cậu rồi.”
“Tuy tôi không ở Bắc Kinh, nhưng tôi vẫn quen một vài người bạn ở đó, đợi tôi tìm rồi bảo họ giới thiệu tài nguyên cho cậu.” Từ Diễm một bên lái xe, một bên liên tiếp quay đầu nhìn Lý Dương Kiêu.” Chờ phim của cậu ra mắt, tất cả các rạp chiếu phim ở thành phố W sẽ chỉ chiếu phim của cậu thôi.

Bảo đảm doanh thu phòng vé cao ngất ngưởng cho coi, xưng hùng xưng bá luôn.”
Lý Dương Kiêu nhịn không được mà bật cười, xem ra Từ Diễm vẫn là cái dáng vẻ thời cấp 3, nét cặn bã vẫn còn lưu lại, khá quen thuộc.

Nhìn thấy Lý Dương Kiêu cuối cùng cũng không còn hờn dỗi nữa, Từ Diễm lúc này mới dám hỏi: “Này Dương Kiêu, phải nói là giá trị nhan sắc của cậu hơn hẳn những diễn viên quần chúng kia, hơn nữa tác phong chuyên nghiệp, làm sao lại không được đóng phim chiếu rạp?”
Lý Dương Kiêu cảm thấy hơi buồn khi nói về vấn đề này, cậu thở dài: “Chuyện nói ra dài lắm.”
“Không phiền thì kể tôi nghe chút đi, dù sao cũng nửa giờ nữa mới tới ga tàu.”
Tuy Từ Diễm hơi ngốc nghếch nhưng khi nói chuyện với hắn, người khác rất dễ mất cảnh giác, Lý Dương Kiêu cũng không ngoại lệ, vì vậy cậu đã mở lời: “Trước khi tôi tốt nghiệp, một bộ phim truyền hình mời tôi đóng vai nam thứ.

Lúc đó tôi kiêu căng ngạo mạn, nóng lòng muốn có tác phẩm đầu tay tốt, nên đã từ chối bộ phim truyền hình cẩu huyết kia.

Sau đó tôi đến thử vai trong một bộ phim điện ảnh mà tôi thích.

Vốn dĩ được chọn rồi, nhưng đào tạo khoảng hai tháng, một diễn viên nhảy vào chen ngang, gạt tôi ra.

Lại về sau nữa, có lẽ vận may của tôi đã bị tôi lãn lộn hết rồi, nên mới thành như bây giờ vậy…”

“Aizz, tôi nói này, cậu không cần phải khổ sở như vậy! Không sao đâu, trước đây vận may của cậu quá tốt nên ông trời mới muốn cậu chịu khổ chút thôi, nhưng bây giờ không phải đã gặp được tôi rồi sao!”
“Người tối hôm qua cùng chúng ta dùng bữa ấy” Từ Diễm bẻ lái rẽ vào một góc cua, “Trì Minh Nghiêu- anh trai của anh ấy phụ trách kinh doanh giải trí của tập đoàn Minh Thái, đợi khi tôi chào hỏi được anh ấy, tôi sẽ nhờ anh ấy giúp cậu chú ý một số tài nguyên.”
Lý Dương Kiêu mỉm cười, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, Từ Diễm.”
Lý Dương Kiêu lên tàu hỏa, tìm được chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.

Nhìn cảnh vật vụt qua thật nhanh ngoài cửa sổ, trong lòng nhất thời dâng trào cảm xúc.

Lúc nãy khi nói chuyện với Từ Diễm, thực ra cậu còn một chuyện chưa kể.

Ngoài hai cơ hội mà cậu đề cập, cách đây một năm, cậu đã gặp một cơ hội khác để xuất hiện trên màn ảnh rộng.

Ðó là khoảng thời gian cậu đang rất băn khoăn, thông qua một người bạn, cậu gặp được một người có tiếng nói trong vòng giải trí, người này rất vừa ý với Lý Dương Kiêu, đưa ra điều kiện muốn bao dưỡng cậu.

Lý Dương Kiêu lúc đó đầu nóng lên, chưa suy nghĩ kĩ liền đồng ý.

Tuy nhiên, vào đúng lúc cậu đang bất an thấp thỏm ngồi bên giường, Tống Sưởng tình cờ gọi điện hỏi han tình hình, cậu nghe tiếng người nọ trong nhà tắm rào rào tắm rửa, trong lòng chợt cảm thấy mình thật bẩn thỉu.

Thời điểm gọi điện thoại nhịn không được suýt rơi lệ.

Tống Sưởng khả năng nghe ra tâm trạng Lý Dương Kiêu không ổn, nói với Lý Dương Kiêu: “Dương Kiêu, cậu đừng gấp, cứ từ từ thôi.

Trở thành một diễn viên là một quá trình chờ đợi và trải nghiệm; đừng để tất cả sự chờ đợi, trải nghiệm đó trở thành công cốc.


Anh còn nói đùa: “Sau này khi cậu trở thành đại minh tinh, cho cậu diễn một vai diễn nhỏ sầu não, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?”
Lý Dương Kiêu lúc đó đã khóc, nước mắt xoạch xọach rơi xuống, nhưng cậu nhịn không để Tống Sưởng nghe thấy, cậu nói:” Vậy nếu tôi không thể đợi được thì sao? Tống Sưởng, hơn nửa năm nay tôi không nhận được vai diễn nào cả, tôi sắp chết đói rồi…”
“Tại sao cậu lại lo lắng về điều này? Có còn coi tôi là anh em không? Ðể tôi nói cho cậu biết, người anh em của cậu, tôi hiện tại kiếm được 15.000, 16.000 nhân dân tệ 1 tháng! Cuối năm còn được thưởng tới mấy chục ngàn! Cậu cứ việc đến chỗ tôi cọ cơm đi, ăn nghèo tôi đi xem nào.

Tôi đây chính là đầu tư vào đại minh tinh tương lai đấy, sau này phát đạt đừng quên tôi là được.”
Lý Dương Kiêu khóc đến rối tinh rối mù, sau khi cúp điện thoại liền nhìn chằm chằm phòng tắm.

Hình bóng mơ hồ lộ ra trên mặt kính mờ, nhìn hồi lâu, trong lòng choáng váng, cầm lấy điện thoại chạy đi.

Sau khi về nhà, cậu cũng nhắn tin cho “kim chủ”, thành ý mười phần mà xin lỗi, nhưng anh ta không nói gì nhiều, chỉ đáp lại “không sao đâu”, chuyện này coi như cho qua.

Trì Minh Nghiêu ở lại thành phố W thêm vài ngày, cuối cùng đã thành công ký thỏa thuận hợp tác kinh doanh với chuỗi rạp chiếu phim của gia đình họ Từ.

Phải nói rằng Từ Diễm da mặt thật sự rất dày, mỗi ngày đều lái chiếc Cayenne bị va chạm hôm trước để đón đưa Trì Minh Nghiêu, chính là không chịu đem đi sửa.

Trì Minh Nghiêu vài lần đề nghị đem đi sửa, đều bị Từ Diễm né sang vấn đề khác.

Bởi vì cái nhân tình này, Từ Diễm tại bàn hiệp nghị liền chiếm được lợi, tới mức đủ để mua một chiếc Cayenne mới luôn rồi.

Chưa dừng lại ở đó, chỉ vài ngày sau khi Trì Minh Nghiêu trở về Bắc Kinh, Từ Diễm gọi điện tới nói rằng đã sửa chiếc Cayenne.

Trì Minh Nghiêu cảm thấy không thể giải thích nổi, cần phải gọi điện thoại để đặc biệt giải thích cho anh chuyện nhỏ nhặt này sao?! Quả nhiên, sau khi nói xong về Cayenne, Từ Diễm ngay lập tức đề cập đến Lý Dương Kiêu: “Trì thiếu, anh cũng nhìn thấy bạn tôi rồi đấy, người đã ngồi với tôi trong bữa cơm lần trước.

Cậu ấy ngoại hình không tồi, xuất thân chính quy, chính là vận khí không tốt.

Anh xem có thể hay không giới thiệu cho cậu ấy một chút tài nguyên?”
Lúc ở thành phố W, Từ Diễm cũng đã đề cập đến việc này với Trì Minh Nghiêu vài lần.


Sau khi cúp điện thoại, Trì Minh Nghiêu nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng cảm thấy rất không vui: “Ðã nhường cậu trên bàn hội nghị, giờ tôi còn phải giới thiệu tài nguyên cho một diễn viên nhỏ? Một chiếc Cayenne vừa bị đâm trúng mà thôi, Từ Diễm cậu còn muốn được ưu ái như thế nào?” Tại thời điểm đó, Từ Diễm nhất định phải nhét chiếc Cayenne để Trì Minh Nghiêu lái nó.

Lúc xảy ra va chạm, Trì Minh Nghiêu nghi ngờ rằng Từ Diễm đã cho người theo đuôi mình.

Hơn nữa, thời điểm trên bàn ăn, Trì Minh Nghiêu có thể thấy được mặc dù Từ Diễm không ngừng trêu chọc Lý Dương Kiêu, nhưng hắn rõ ràng là không cam tâm với năm đó, lần nữa muốn ngủ cùng Lý Dương Kiêu.

Trì Minh Nghiêu châm một điếu thuốc, trong khói thuốc chợt nảy ra một ý tưởng: Từ Diễm muốn anh giới thiệu tài nguyên cho Lý Dương Kiêu, chẳng phải là muốn mượn ân tình này để ngủ với Lý Dương Kiêu sao? Nếu đã như vậy, anh sẽ làm cho Từ Diễm không có cơ hội ngủ với Lý Dương Kiêu.

Trì Minh Nghiêu kéo gạt tàn qua, gạt tàn thuốc xuống, cầm điện thoại di động lên, mở WeChat của Lý Dương Kiêu, gửi đi một tin nhắn: “Ngày mai tôi có một người bạn sẽ tổ chức tiệc, nhiều tên tuổi lớn trong làng giải trí sẽ đến.

Cậu có muốn đi cùng tôi không? Thuận tiện giới thiệu cho cậu vài người.”
Trì Minh Nghiêu nhìn vào tin nhắn được gửi, cắn điếu thuốc, mỉm cười.

Anh định để Lý Dương Kiêu tự mình tìm kim chủ, để cuối cùng mọi người đều vui vẻ: Lý Dương Kiêu có được tài nguyên, anh trả nhân tình cho Từ Diễm, Từ Diễm không thể ngủ với Lý Dương Kiêu.

(mỗi anh vui thì có:v)
Từ Diễm đã dùng khẩu khí này, cũng đừng trách anh cho Từ Diễm ăn quả đắng.

Buổi chiều, Lý Dương Kiêu vừa tập thể hình xong, mồ hôi nhễ nhại, cậu lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, hết hồn: Trì Minh Nghiêu thật sự đáp ứng với Từ Diễm?!
Thành thật mà nói, mặc dù Từ Diễm không chỉ một lần khoe khoang, rằng sẽ giới thiệu tài nguyên cho cậu.

Nhưng Lý Dương Kiêu cũng không quá coi trọng điều đó, cho dù Từ Diễm bây giờ là bạo chúa ở thành phố W, nhưng trời cao đất rộng, giữa Từ Diễm và tài nguyên cốt lõi của ngành công nghiệp giải trí còn có rất rất nhiều người như Trì Minh Nghiêu, làm sao còn đến lượt cậu.

Về phần Trì Minh Nghiêu, Lý Dương Kiêu có thể thấy rằng trong bàn ăn tối hôm đó, anh thực sự không mấy kiên nhẫn với Từ Diễm.

Nhưng đoạn tin nhắn này khiến Lý Dương Kiêu đối với Từ Diễm phải lau mắt mà nhìn: hóa ra Từ Diễm thực sự có năng lực này, còn cậu, Lý Dương Kiêu, mới thật là kẻ ngốc!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.