Chạm Đuôi Truy Vĩ

Chương 2: Từ Diễm


Bạn đang đọc Chạm Đuôi Truy Vĩ – Chương 2: Từ Diễm


Lý Dương Kiêu nhận thấy một loạt thay đổi biểu cảm trên mặt mình vừa rồi đều rơi vào mắt người bên cạnh nên cảm thấy khá xấu hổ, muốn tìm một cái khe trên mặt đất để chui xuống.

Nhưng người đàn ông này còn không chịu rời đi, đứng bên cạnh cậu rồi lại châm thuốc.

Vì thế Lý Dương Kiêu đành phải tự mình đứng dậy, đi tới Xiali của mình, mở cửa xe ngồi vào.

Tống Sưởng ngồi bên ghế phó lái đã ngủ rồi, gương mặt đỏ bừng vì say.

Lý Dương Kiêu nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, sau đó rũ mắt thở dài.

Các nhân viên của công ty bảo hiểm lúc này đã tới và chụp ảnh mấy chiếc xe bị đâm.

Lý Dương Kiêu xuống xe, theo sau, liếc mắt nhìn vài cái rồi đi đến ven đường vẫy taxi.

“Tống Sưởng”, Lý Dương Kiêu mở cửa xe, cúi người vỗ nhẹ vào mặt Tống Sưởng, “Tống Sưởng, tôi gọi xe cho cậu rồi, cậu về trước đi.”
“Hả?” Rượu vang đỏ tác dụng chậm, Tống Sưởng thoạt nhìn say không nhẹ, hắn cố sức mở to đôi mắt lờ đờ: “còn bao lâu nữa mới giải quyết xong?”
“Cảnh sát giao thông vẫn chưa tới, tắc đường như vậy, chắc phải một lát nữa mới tới được, cậu về trước đi.

Say thành như vậy rồi, đừng để bị cảm.”
“Không sao, không sao”, Tống Sưởng xua tay cứng rắn nói: “tôi cùng cậu đợi thêm một lúc”.

“Tôi đã gọi xe cho cậu rồi, người lái xe đang đợi bên đường, không có gì to tát đâu, cậu về trước đi.”
Lý Dương Kiêu khuyên can mãi, cuối cùng mới khuyên được Tống Sưởng về trước.

Sợ rằng hắn bị cảm lạnh là một lý do, nhưng chủ yếu là Lý Dương Kiêu bây giờ không muốn gặp hắn – cậu hiện tại hơi buồn.

Tống Sưởng là bạn học cấp 3 và cũng là mối tình đầu của cậu, nếu hồi đó Tống Sưởng không ủng hộ và động viên cậu thì có lẽ cậu đã từ bỏ con đường làm diễn viên ngay từ đầu – mặc dù bây giờ con đường này cũng không được thuận lợi.

Ðó là một mối tình đơn phương.

Có quá nhiều nỗi niềm không nói nên lời cứ dồn nén trong lồng ngực và không ngừng lên men, rồi cuối cùng còn chưa kịp thấy ánh mặt trời thì đã tan thành mây khói.

Lý Dương Kiêu nhìn chiếc taxi đang từ từ lái đi, trong lòng hiện lên cảnh chia tay dữ dội.


Trong đầu cậu lúc này bỗng nhiên trời đổ tuyết dày, cậu vừa chạy vừa hét vừa đuổi theo chiếc taxi trong tuyết, nói lời từ biệt với tình yêu thời niên thiếu của mình.

Ðáng tiếc hiện thực thời tiết không đẹp, gió tây bắc thổi qua khiến không khí cực kỳ khô khốc, đừng nói đến tuyết rơi dày đặc, ngay cả một chút bọt tuyết còn không nhìn thấy.

Con đường cũng bị phong tỏa lộn xộn – do hàng loạt vụ va chạm từ phía sau nên hai làn đường bên cạnh lúc này càng tắc nghẽn hơn.

Nãm phút trôi qua, chiếc taxi mà Tống Sưởng đang ngồi mới đi được chưa đến 10m.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lý Dương Kiêu liền bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.

Trong đầu Lý Dương Kiêu thường xuyên diễn ra những cảnh tượng kì quái, sau khi tốt nghiệp một nãm tình trạng này diễn ra thường xuyên hơn—cũng may cậu chỉ coi đó là sự giải trí, nếu không có khả năng sẽ trầm cảm mất.

Trì Minh Nghiêu đã quan sát cậu từ phía sau rất lâu, lúc nãy khi Lý Dương Kiêu đứng lên, anh đang nghĩ, người này không cao lắm, nhưng không ngờ lúc đứng dậy lại khá cao, khá phù hợp với khẩu vị mấy tên bạn của anh, chỉ là không biết rốt cuộc người này đã ngủ cùng thằng bạn nào.(sắp ngủ cùng anh ðấy:)))
Trong giây tiếp theo, Trì Minh Nghiêu liền thấy được người vừa mới nãy còn mang vẻ mặt thâm tình-Lý Dương Kiêu; ngay sau ðó, không báo trước mà bật cười—là kiểu cười thích thú.

“Bệnh thần kinh” Trì Minh Nghiêu trong đầu lập tức nghĩ đến ba chữ này, sau đó liền quay đầu nhìn ra nơi khác.

Lý Dương Kiêu đứng bên cạnh xe, chán nản chờ cảnh sát giao thông tới.

Nhưng trong nháy mắt cậu thấy một gương mặt rất quen thuộc.

Người nọ đi cùng cảnh sát giao thông tới, xuống xe liền tới chỗ Trì Minh Nghiêu chào hỏi, Trì Minh Nghiêu bước tới, hai người đứng bên cạnh Cayenne, cúi người nhìn vết đụng, sau đó đứng thẳng dậy thảo luận gì đó.

Xem ra đây là chủ nhân thật sự của chiếc Cayenne.

Lý Dương Kiêu không dám nhìn thẳng vào mọi người như vừa rồi, nhưng cậu không thể không liếc qua đó vài lần – rất quen thuộc, giống như một trong những bạn học cấp ba của cậu vậy.

Trình…Không đúng, Lữ…Không đúng, Dương…Cũng không đúng, Từ…!Từ diễm! Ðúng rồi!
Vừa nhớ đến tên, kí ức cấp ba thoáng hiện lên trong đầu, sau đó nhanh chóng tràn về.

Lý Dương Kiêu hoàn toàn nhớ ra rồi, hồi cấp ba người này từng theo đuổi cậu một đoạn thời gian.

Ngay khi ký ức này hiện ra, Lý Dương Kiêu lập tức mở của Xiali, nhanh chóng ngồi vào.


Lúc còn học cấp ba, Lý Dương Kiêu được các nữ sinh toàn trường khen ngợi, khen tới mức không biết trời cao đất dày nữa, nhưng ngoại trừ Tống Sưởng, cậu liền không để ai vào mắt.

Thanh tìm kiếm trên diễn đàn trường cấp ba số 1 của thành phố W, tên Lý Dương Kiêu chiếm gần hết trang, chỉ cần là nữ sinh có hơi xinh xắn một chút, thì đều đã từng dính scandal với cậu — nhưng không một ai hoài nghi Lý Dương Kiêu là gay, các cô cho rằng anh là người kiêu ngạo, trai đẹp thì có quyền được kiêu ngạo mà.

Về phần Từ Diễm, nếu hắn ta không đuổi theo Lý Dương Kiêu – theo đuổi có chút điên cuồng – thì Lý Dương Kiêu căn bản sẽ không chú ý đến hắn.

Hoặc là nói, thứ mà cậu nhớ không phải là bản thân Từ Diễm, mà là tính hướng gay của Từ Diễm, giống như tính hướng của cậu.

Tuy nhiên, không cần biết hồi đó cậu được khen ngợi bao nhiêu đi chãng nữa, hiện tại Lý Dương Kiêu sa sút đến mức quá thảm luôn – mấy hôm trước có buổi họp lớp, cậu còn không dám tham gia, lấy cớ bận công việc không thể tham gia, vô cùng tiếc nuối, vân vân mây mây.

Lý Dương Kiêu đang nhìn chằm chằm vào kính chắn gió trước mặt, hồi tưởng về quá khứ, cửa kính ô tô bên trái bị đập hai lần, đó là một cảnh sát giao thông.

Cậu không muốn xuống xe, liền hạ kính cửa xuống: “Chuyện gì vậy?”
“Có thể xuống xe một chút không? Tôi muốn biết thêm tình hình.” Người cảnh sát giao thông nói xong, hơi hướng vào trong xe ngửi ngửi.

“Như thế nào mà trong xe lại có mùi rượu? Anh uống rượu sao?”
“Không…Là bạn tôi uống, cậu ấy vừa đi rồi, xe là tôi lái.” Lý Dương Kiêu giải thích.

“Xuống dưới kiểm tra hơi thở chút đi.” Cảnh sát giao thông nói.

Lý Dương Kiêu không còn biện pháp, chỉ có thể đẩy cửa xe bước xuống, đi theo người cảnh sát tới chỗ Từ Diễm.

Trong quá trình kiểm tra hơi thở, Lý Dương Kiêu cố ý nghiêng người tránh Từ Diễm—cậu không muốn bị nhận ra.

Nếu là người khác thì không sao, nhưng cố tình người này trong quá khứ đã từng theo đuổi Lý Dương Kiêu, hiện tại còn lái Cayenne.

Nhưng ông trời hiển nhiên không muốn làm theo ý cậu, vừa lúc cậu trả máy dò nồng độ cồn cho cảnh sát giao thông, định quay người lên xe trở về, Từ Diễm ở cách đó không đó không xa đã mở miệng: “ah? Là Lý Dương Kiêu sao?”
Lý Dương Kiêu trong tưởng tượng của chính mình, hẳn là cậu sẽ chậm rãi quay đầu lại, mặt không biểu tình mà ném ra một câu: “Không phải, anh nhận nhầm người.” Sau đó, cậu sẽ bình tĩnh bước đi và để lại cho Từ Diễm một bóng lưng tàn nhẫn.

Nhưng chung quy đấy chỉ là tưởng tượng, Lý Dương Kiêu ở hiện thực trợn mắt trắng, nhanh chóng nở một nụ cười tiêu chuẩn, xoay người đồng thời nói: “Này? Là Từ Diễm sao? Lâu quá không gặp!”
Sau đó hai người thân thiện mà nắm tay một chút, lắc lên lắc xuống.


“Thật sự không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.

Mấy ngày trước cậu không đi họp lớp, mọi người còn hỏi cậu đâu.”
Lý Dương Kiêu đáp lại với một nụ cười vô cùng hối hận: “haizz, đúng vậy, không về kịp, hôm qua tôi mới trở về.”
“Tống Sưởng nói cậu muốn ở lại Bắc Kinh công tác, sao lại bận thế?”
Lý Dương Kiêu vẫn như cũ mỉm cười:” Hả! Cái gì mà công tác, chỉ là mấy vai diễn quần chúng mà thôi.”
“Lại khiêm tốn” Từ Diễm vỗ vai Lý Dương Kiêu: “Sao, chiếc xe phía trước kia là của cậu?”
“Của bố tôi” Lý Dương Kiêu cười nói.

Lúc này, cậu mới hiểu sâu sắc lời cậu bé nói vừa rồi: “Thà bị đâm chết còn hơn” — Còn có thể cùng Tống Sưởng làm một đôi uyên ương bỏ mạng.

Từ Diễm hiển nhiên là đã nhìn thấy Xiali nhỏ nép mình trước chiếc Cayenne, nhưng hắn rất nể tình, không đề cập đến chiếc xe.

Ðứa nhỏ đứng bên cạnh khóc đến mức hoa lê đái vũ, giọng cũng khàn luôn rồi, Lý Dương Kiêu thương cảm mà nhìn thiếu niên.

Nếu là cậu, cậu cũng không biết phải làm thế nào, có lẽ hiện tại cậu nên suy xét đến việc bán thân.

“Khóc có ích lợi gì? Ba mẹ cậu đâu?” Từ Diễm không quá kiên nhẫn với tiếng khóc của thiếu niên, bước tới hỏi.

Cậu bé chỉ biết lắc đầu và khóc đến mức nấc cụt.

“Hôm nay tôi không có thời gian lo chuyện này.

Cậu về tìm cách đi, chờ tôi liên lạc lại, trước cho tôi số điện thoại đã.” Từ Diễm ghi nhớ số điện thoại, xoay người ôm lấy bả vai Lý Dương Kiêu, cười nói: “Khó khăn lắm mới gặp, cùng ăn bữa cơm đi.

Nhân tiện, tôi vẫn chưa giới thiệu với cậu.

Ðây là Trì Minh Nghiêu, Trì thiếu, phó giám đốc tập đoàn Minh Thái.

Dương Kiêu, cậu ở trong giới giải trí hỗn loạn.

Hẳn là nhận thức Trì thiếu một chút đi?”
Lý Dương Kiêu đã làm gì chen được vào vòng giải trí, căn bản chưa từng nghe nói về Trì Minh Nghiêu, nhưng nghe giọng điệu của Từ Diễm, người này chắc hẳn là nhân vật có máu mặt, vì thế anh giả vờ đột nhiên tỉnh ngộ: “Ồ…!Trì thiếu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Trì Minh Nghiêu nhìn Lý Dương Kiêu cười, có chút khinh thường điệu cười ấy — anh nhìn ra được Lý Dương Kiêu đang giả vờ.

Ngay sau đó Từ Diễm lại giới thiệu Lý Dương Kiêu, rồi mỗi bên kéo một người, nói cái gì mà phải cùng nhau đi ăn một bữa cơm.

Cách thuyết phục mọi người của Từ Diên rất là phàm tục: “Dương Kiêu, cậu có nể mặt tôi không? Trì thiếu, anh nể mặt tôi không? Nếu không đi, chính là không nể mặt tôi rồi!” Trì Minh Nghiêu rất thiếu kiên nhẫn với hắn ta, và lý do cũng giống y như năm đó Lý Dương Kiêu từ chối Từ Diễm, người này rõ ràng toàn tự làm theo ý mình.


Nhưng không có cách nào khác, anh vừa làm chiếc Cayenne của Từ Diễm bị va chạm, mặc dù trách nhiệm hoàn toàn thuộc về cậu nhóc phía sau, không liên quan gì đến anh, nhưng mặt mũi của Từ Diễm anh cũng đâu thể không cho.

Vì vậy, cả ba đã lên Cayenne.

Xiali của Lý Dương Kiêu được Từ Diễm gửi cho một cảnh sát giao thông để đem sửa chữa nó.

Lý Dương Kiêu có thể nhìn ra được, Từ Diễm bây giờ dường như là một người khá có quyền lực ở W thị.

Trên xe, Từ Diễm bắt đầu hoài niệm về thời thanh xuân: “Năm đó Dương Kiêu là học sinh duy nhất thành phố W được nhận vào học viện Hý kịch Trung ương, vài năm mới có một ngýời, cực kỳ hãnh diện luôn đó!” Sau đó lại quay đầu, không chút do dự nói với Lý Dương Kiêu, “Này Dương Kiêu, khi ấy tôi còn theo đuổi cậu, nhớ không?”
Lý Dương Kiêu nhịn xuống niềm ham muốn rống hắn ngậm miệng lại, gian nan duy trì phong thái, gật đầu cười.

Nói một hồi lâu, Từ Diễm rốt cục cũng dừng lại.

Lý Dương Kiêu cùng Trì Minh Nghiêu đều ngồi ở hàng ghế sau, cậu cảm thấy hơi ngột ngạt— khí áp của Trì Minh Nghiêu quá thấp trong khi khí tức lại quá mạnh mẽ, điều này làm cậu không thoải mái.

Lý Dương Kiêu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Cậu bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng năm đó cự tuyệt Từ Diễm.

Từ diễm khi đó mua tặng cậu 99 đóa hoa hồng, bọc trong một lớp giấy gói màu hoa oải huơng, chặn đường về nhà của Lý Dương Kiêu, lắp bắp tỏ tình với cậu.

Lý Dương Kiêu cau mày nói: “bó hoa lớn như vậy, cậu muốn ba tôi đánh chết tôi sao?”
Từ Diễm lại móc ra một phong thư đưa cho Lý Dương Kiêu, bảo cậu về nhà hẵng mở ra.

Lý Dương Kiêu đứng tại chỗ lấy ra một cái bút, viết ở phía sau bức thư: “You are not my cup of tea.” Ðưa cho hắn rồi rời đi.

Trong hệ thống kiến thức của Lý Dương Kiêu, cậu rất văn vở khi dịch câu này thành “Cậu không phải ly trà của tôi.”
Một thời gian dài sau đó, cậu luôn cảm thấy lời từ chối này cực cao siêu.

Cảm thấy nó rất uyển chuyển, rất văn chương, rất Lý Dương Kiêu.

Nhưng cậu hiển nhiên không ngờ rằng Từ Diễm, cái người kiểm tra Anh Văn chưa từng đạt điểm tiêu chuẩn này ngay trong đêm đã đi tra Baidu và nhận được bản dịch của câu đó:”cậu không thuộc gu của tôi!” Sau đó còn có một dấu chấm than.

– Cũng thật kiêu ngạo.

Từ Diễm lúc đó đã nghĩ như vậy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.