Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 60: Tâm Tư Nhỏ


Đọc truyện Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương – Chương 60: Tâm Tư Nhỏ


Sau hai ngày đại hội thể dục thể thao, bạn học Quan Tri Chi vinh quang trở thành một phế nhân.

Cô học cô Lâm uống trà hạt biển béo với câu kỷ tử, thêm hai bông cúc thanh nhiệt giải độc, cầm lấy bình giữ nhiệt bắt đầu chăm sóc sức khỏe.

Vậy mà, lúc nước đến chân mới nhảy thì cứu chữa cũng không có tác dụng gì, amidan bị nhiễm trùng rồi.

Cổ họng đau muốn chết, hoàn toàn không nói ra lời, cũng may là không quá nóng, chỉ hơi khó chịu mà thôi.
Khiến trong lòng cô thấy bất công chính là, Trang Gia Minh đến cả rắm cũng không thả, còn nói cô: “Em quá thiếu rèn luyện.”
Chi Chi: “….” Này này, đừng quá đáng thế, mọi người đều chạy bộ 800 mét buổi sáng đấy, biết không hả?
Nhưng nghẹn trong cổ họng, bác bỏ không được, chỉ có thể bị nghẹn lại, tức đến má hơi phồng, miệng mím chặt.

Trang Gia Minh thấy thế, ngược lại dâng lên cảm giác thân thiết, cảm thấy em gái nhà bên trước kia đã trở lại, trong lòng không tránh khỏi nhảy nhót: “Sau này tiết thể dục không được lười biếng về lớp, rèn luyện nhiều thêm một chút, nữ sinh bọn em không thích chơi bóng rổ thì đánh cầu lông cũng được.”
Chi Chi bịt lỗ tai lại.
Trang Gia Minh giả vờ như không thấy cô ghét bỏ, quyết định giao hẹn: “Tiết thể dục thứ tư, anh tìm em đánh cầu lông, không tới thì anh sẽ nói cho mẹ em biết.”
Chi Chi tức hộc máu: “Anh lại còn mách lẻo? Trẻ con quá không vậy?”
“Có tác dụng là được.”
Đây đúng cmn có tác dụng thật! Nếu mẹ Quan biết cô bị bệnh mà không nói với người trong nhà, nhất định sẽ mắng cô cả ngày.

Không còn cách nào khác, Chi Chi bị ép buộc đồng ý với hiệp ước không công bằng kia.
Nhưng thứ tư, kinh nguyệt của cô tới thăm.
Lúc này, kinh nguyệt đáng ghét lại là bùa hộ mệnh.

Trang Gia Minh chỉ cần nghĩ tới bộ dạng thảm thương của cô mấy lần trước, trong lòng lập tức run sợ: “Vậy em về nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước ấm nhé.”
“Uống nhiều nước ấm, câu nói vô dụng nhất của con trai.” Chi Chi lắc đầu than thở, “Anh như vậy độc thân cũng đáng đời lắm.”
Trang Gia Minh ngẩn người, khiêm tốn thỉnh giáo: “Không đúng à?”

“Nói không bằng làm.” Chi Chi nghi ngờ mình bị hội chứng Stockholm, tự làm khổ đến nghiện, rõ ràng lòng đau như dao cắt, nhưng vẫn không nhịn được truyền thụ kinh nghiệm cho cậu, mong cậu muốn gì được nấy, thuận buồm xuôi gió, “Ngoài miệng anh quan tâm 100 lần, thì cũng chỉ mấy lần cảm động, sao so được hành động thật sự.”
(Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

Những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” thường được xem là vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.

Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính có 5% nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm – Theo Wikipedia)
Trang Gia Minh liếc cô một cái, ngẫm nghĩ, cho nên, bây giờ cậu nên đi rót cho cô một ly nước ấm sao? Nhưng chạy vào lớp họ rót nước, hình như làm nổi quá.
Chi Chi thấy bộ dạng kia, trong lòng vạn phần tò mò đối tượng là ai, không nhịn được nói bóng nói gió: “Tất nhiên, bình thường bọn em sẽ hơi khách sáo, nói “Không cần,” nhưng anh phải phân biệt được lúc nào thì từ chối thật sự, lúc nào thì làm bộ….

Nếu không thì anh nói cụ thể với em đi, em phân tích một chút cho anh hiểu?”
Trang Gia Minh ngó cô, bình tĩnh nói: “Em đang nói gì anh nghe không hiểu.

Em muốn uống nước ấm đúng không? Anh đi rót cho em.”
Giấu kỹ như vậy ư, đến mức này sao? Chi Chi hết sức khó hiểu, lại bởi vì trong lòng mình có quỷ nên cũng không dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đoán mò.
Trang Gia Minh đưa cô đi một mạch về lớp, còn rót cho cô một ly nước ấm.
Trình Uyển Ý thấy Chi Chi mệt mỏi gục xuống bàn thì cười: “Bình thường hoạt bát không đỡ được, giờ lại im lặng quá.” Nói xong, đưa một thanh socola qua, “Bổ sung thêm đường.”
Chi Chi nhận lấy bóc ăn.
Trang Gia Minh liếc thấy có quyển luyện chữ đặt trên bàn cô, có chút kinh ngạc: “Anh có thể xem không?”
Cô nói: “Cứ xem đi.”
Cậu vội mở ra, phát hiện không phải là bảng chữ mẫu để viết theo, mà là sách dạy người ta cách phác họa nét bút, viết chữ đẹp: “Em đang luyện chữ?”
“Vì điểm trình bày.” Vẻ mặt cô đau khổ.
Nếu như nói sau khi sống lại điều gì không quen nhất, thì đó chính là dùng bàn phím gõ ít hơn, dùng bút nhiều hơn, có lúc còn quên viết một chữ như thế nào, tất cả đều là di chứng sau khi không giấy hóa.
“Trước kia không cố gắng, bây giờ hối hận hả?” Trang Gia Minh cười cô.
Mẹ cậu là một tay viết chữ bút lông rất đẹp, khi còn nhỏ từng dạy họ.


Trong nhà nghèo, đồ đạc không đầy đủ cũng không sao, gom báo cũ, dùng bút lông thấm nước viết, tới khi viết đầy, phơi báo dưới ánh nắng mặt trời là được.
Đợi đến khi luyện chữ đã khá rồi, sẽ dùng mực nước luyện, lúc ấy nghiên mực và con mực (dụng cụ mài mực) cũng đắt, dùng mực nước, một bình to đen thùi lùi, có thể viết rất lâu.
Còn nữa, cậu nhớ rất rõ, mỗi lần mình chăm chỉ luyện chữ, bạn nhỏ Quan Tri Chi sẽ cầm cây sáo đứng bên cạnh thổi vù vù loạn xạ, hoặc là đột nhiên xông tới “Hù” một tiếng, không ngừng gây sự quấy nhiễu cậu.
Cứ như vậy, chữ viết của cô đẹp hơn cậu, có thể nhận được hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ và một túi sung khô làm phần thưởng.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cô nhận được đồ ăn vặt nhưng không độc chiếm một mình, mà sẽ chia cho cậu một nửa, chỉ có điều yêu cầu: “Anh cho em hôn một cái thì em sẽ cho anh.”
Mẹ cậu đứng bên cạnh cười không ngừng, đẩy đẩy cậu nói: “Đây là em gái thích con đó.”
Em gái còn nhỏ, phải nhường em gái.

Cậu được ba mẹ ân cần dạy bảo, chỉ có thể làm bộ viết không đẹp, sau đó nhường đồ ăn vặt cho cô, rồi đợi đến khi cô về nhà, lại lôi quyển vở luyện chữ ra.
Nhưng cậu nhượng bộ như vậy, còn người nào đó lại không kiên trì được.

Đối với cô, Hoàn Châu cách cách, Truyền kỳ Bạch nương tử, Tây Du ký rất có sức hút, nghỉ hè hàng năm đều đứng trước mặt TV không chịu đi, học tiểu học đã bị cận nhẹ.
Phong thủy luân chuyển, đến lớp 11 trung học, thế mà lại làm lại.
“Bảng chữ mẫu trong nhà còn chưa vứt, em cần thì anh tìm cho em.” Cậu nói.
Chi Chi rùng mình, phảng phất như thấy được quyển luyện chữ màu hồng, khống chế sợ hãi: “Không cần không cần, em yêu cầu không cao, có thể viết ngay ngắn là được.”
Vốn chữ cô viết rất cẩu thả, tròn tròn trơn trơn, không đủ nét ngay ngắn, bây giờ luyện nét bằng bút đầu cứng, không mong viết được đẹp, mà chỉ cần ngay ngắn phóng khoáng, khiến thầy cô chấm bài thi có ấn tượng tốt là đủ hài lòng rồi.
Nên biết rằng, điểm ngữ văn cao như vậy, chữ viết có nắn nót hay không chiếm tỷ lệ rất cao.
Trang Gia Minh không thể làm gì khác hơn là quên đi.
Ngược lại Trình Uyển Ý rất có hứng thú, “Là bảng chữ mẫu của ai thế? Liễu Công Quyền? Nhan Chân Khanh? Hoàng Đình Kiên?”
“Đều thu thập một ít, nhưng khi còn bé mình luyện chính Chung thiệu kinh Trang Gia Minh nói xong, chợt nhớ ra, “Quan Tri Chi, lúc ấy chọn cái này cũng là vì em muốn luyện chữ hả?”
Chung thiệu kinh phóng khoáng thanh tú, nữ sinh luyện nhiều hơn nam sinh, cậu là theo chân cô học.

Vì những người khác sống chết muốn luyện giống như cậu, không chịu học một mình.

Chi Chi giả vờ ngu: “Là vậy sao? Em không nhớ.”
Cậu: “……”
Chi Chi nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Uyển Uyển, cậu cũng luyện chữ à?”
“Mình luyện thể chữ Nhan, viết bình thường, thầy giáo nói không có thiên phú gì.” Trình Uyển Ý thản nhiên nói.
“Cậu viết rất khá.” Làm bạn học lâu như vậy, Chi Chi đã điều chỉnh tốt tâm trạng, “Không chỉ tiếng Trung viết rất ổn, mà tiếng Anh cũng đẹp.”
Trình Uyển Ý rất khiêm tốn: “Tùy tiện viết chơi thôi.”
“Vậy là đẹp lắm rồi, lần này thi thư pháp bằng tiếng Anh cậu nhất định có thể đoạt giải.” Giọng điệu Chi Chi chắc chắn.
Nhất Trung khác với trường trung học Hành Thủy nơi đang liều mình sứt đầu mẻ trán thi tốt nghiệp.

Mặc dù không tổ chức lễ hội học đường như trường trung học ở Nhật Bản, nhưng để không cản trở tình hình học tập, cũng sẽ tổ chức một số hoạt động trong trường, so tài thư pháp tiếng Anh là một trong số đó.
Chuyện này không có quy định gì, muốn ghi danh tham gia thì chủ động nộp một bài văn lên là được.

Chi Chi từng xem chữ viết bằng tiếng Anh của Trình Uyển Ý, xem không hiểu là kiểu chữ gì, nhưng nhìn rất giống đạo cụ trong phim điện ảnh truyền hình, vô cùng thanh nhã cổ điển.
“Điều này không chắc đâu, lớp trưởng – Mình nói là Trang Gia Minh, cậu cũng tham gia chứ?” Trình Uyển Ý hỏi.
Trang Gia Minh gật đầu: “Lớp mình không ai đăng ký, nên mình tham gia cho đủ số lượng.”
Chi Chi nói câu hợp lý: “Chữ Hán thì khó mà nói, còn tiếng Anh, mình cá là Uyển Uyển đạt giải nhất.”
Cô nói đúng.
Tuần tiếp theo, công bố kết quả cuộc thi thư pháp tiếng Anh: Giải nhất là Trình Uyển Ý, giải nhì là Trang Gia Minh và một nữ sinh bên lớp 3, giải ba thuộc về ba cái tên xa lạ.
Tác phẩm của bọn họ được dán trong cột thông báo tầng dưới cùng tòa nhà số 2, để mọi người tham khảo học hỏi.
Lúc Chi Chi đi ngang qua chỉ liếc mắt nhìn một cái, không mấy để ý.

Vậy mà, điều này dẫn tới một chuyện không lớn không nhỏ trong cuộc sống lớp 11 của Trang Gia Minh.
Chuyện xảy ra vào buổi tối thứ ba.
Có người nói với Chi Chi: “Lớp trưởng, cậu biết không, không thấy thư pháp tiếng Anh của Trang Gia Minh đâu.”
“What? Thư pháp?” Vẻ mặt Chi Chi mờ mịt.
“Chính là thư pháp dán ở bảng thông báo dưới lầu ý, dán cùng ngày với Trình Uyển Ý ấy.” Nữ sinh vô cùng hào hứng, ánh mắt lóe lên vẻ say mê, “Mình vừa xuống lầu, phát hiện ở đó trống trơn, không thấy đâu nữa.”
Chi Chi thuận miệng nói: “Một bài văn thôi mà, giải thưởng cũng đã đánh giá xong rồi, mất thì mất, có thể bị gió thổi đi.”
Vì bảng thông báo đặt trong phòng, không bị ảnh hưởng bão táp mưa sa, nên không lắp kính bảo vệ, keo dính không dính chặt là chuyện bình thường, cô không biết có gì mà phải ngạc nhiên.
Nhưng, đám học sinh cấp 3 không nghĩ như vậy.

“Nhất định là có người lén lấy đi!” Mấy cô nàng nói chắc chắn.
Chi Chi: “???”
Tuy nhiên, đám con gái này nói đúng, chỉ một ngày sau, “Án mất tích” này đã được giải quyết.
Nam sinh lớp 5 ở lầu dưới phát hiện bài văn kia trong cặp một nữ sinh, sau đó thừa dịp cô gái lên bục giảng lau bảng, nhanh tay lẹ mắt lôi ra ngoài, vừa nhìn thấy trên tờ giấy đó viết Gia Minh, lập tức cao giọng hét lên, “Nhìn xem đây là cái gì này? Là thư tình Trang Gia Minh lớp 1 viết cho Tưởng Doanh!”
Bộp.

Cây lau bảng trong tay cô gái kia rớt xuống đất, ngơ ngác nhìn đối phương, lập tức khuôn mặt thanh tú đỏ như trái cà chua.
Trẻ con ở tuổi này, là tuổi đứng xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, vừa nghe được tin tức bùng nổ như vậy, rối rít “Wow wow,” vừa hăng hái vừa nhiều chuyện nhìn nữ sinh trên bục giảng.
Tưởng Doanh vô cùng hoảng hốt, xông xuống muốn giành lại, “Trả lại cho mình!”
Nam sinh huýt sáo, nhảy lên bàn học, giơ tờ giấy được gấp cẩn thận lên cao: “Có phải các cậu đang yêu nhau không?”
“Không phải đâu!” Tưởng Doanh vừa tức giận vừa xấu hổ: “Mau trả lại cho mình!”
Nam sinh đảo mắt, cười hì hì nói: “Thật không? Để tôi xem trên đó viết gì nào?” Cậu ta nói xong, vội mở ra đọc, lập tức phát hiện đây không phải là thư tình, mà là bản thảo trong cuộc thi thư pháp bằng tiếng Anh trước kia.

Vui rồi đây, “Cậu lén lấy bài văn của cậu ta? Cậu thầm mến cậu ta? Ha ha ha, các cậu mau nhìn xem!”
Đầu óc Tưởng Doanh trống rỗng, lo lắng hoang mang và sợ hãi đan xen vào nhau, tay chân luống cuống, chỉ biết lặp lại: “Trả lại cho mình, trả lại cho mình….”
Nói đến cuối cùng, có thêm tiếng khóc rấm rứt.
Đám bạn học phản ứng khác nhau.

Có người thấy chuyện bất bình, quát: “Mau trả lại cho cô ấy, đừng gây nữa, giáo viên sắp tới rồi.”
“Đây đâu phải đồ của cô ta.” Cũng có nữ sinh không ưa hành vi của cô ta, “Mình nói bài văn hôm đấy sao lại biến mất, thì ra cô ta trộm.”
Trộm là một từ rất nặng.

Cả người Tưởng Doanh khẽ run rẩy, theo bản năng nói: “Mình không trộm.”
“Vậy là cậu ta chủ động đưa cho bạn?”
“Mình….” Tưởng Doanh không trả lời được, gấp đến độ rơi nước mắt.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng bất mãn của chủ nhiệm lớp: “Vào học, các em đang làm gì thế?”
Xong rồi, Tưởng Doanh như rơi vào hầm băng, cả người run rẩy, sau đó đảo mắt một vòng, ngã xuống đất ngất lịm.
Trong lớp hỗn loạn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.