Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 43: Cuộc Họp Phụ Huynh


Bạn đang đọc Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương – Chương 43: Cuộc Họp Phụ Huynh


Trâu Vũ Nghiên thông báo một sự kiện rầm rộ, không chỉ lan sang lớp bên cạnh, mà ngay cả giáo viên cũng loáng thoáng nghe thấy được.
Mọi chuyện có thể lớn hay nhỏ, cô Lâm tự nhiên muốn mỉa mai một chút: “Thầy đã qua lứa tuổi học sinh rồi, lúc đi học còn lén lút nói, sau cùng cũng đạt được điểm, nhịn đến tốt nghiệp mới nói, nhưng đã trở thành một cặp.

Cho nên mới nói, cái này chính là nên lúc nào thì làm chuyện gì, lúc đi học thì học tập cho tốt, lúc tìm thấy đối tượng mới có thể nói.”
Cô nhiều năm làm chủ nhiệm lớp, có kinh nghiệm, cô không được coi là giáo viên lớn tuổi, có thể xem như là tương đối sáng suốt, lời nói chân thành lại nghiêm túc, còn không làm người ta ghét.
Các học sinh cúi đầu lắng nghe chỉ bảo, nói chuyện nhỏ nhẹ càng thêm ngoan như chim cút, trong lòng lại bất ổn —— không thể nào? Bây giờ nói về sau cũng đạt được? Nhất định là lừa gạt.
Cô giáo Lâm hài lòng với phản ứng ở phía dưới, xem như bỏ qua không đề cập đến.
Nhưng không phải giáo viên nào cũng như vậy.
Giáo viên dạy môn chính trị họ ghét nhất con sâu làm rầu nồi canh, nói chuyện nặng một chút: “Có một số người vào lớp thực nghiệm, xương liền nhẹ đi, không học tốt, nghĩ rằng không có chuyện gì, mình không muốn học thì thôi đi, còn cản trở việc học của người ta, loại học sinh này, trong lòng mình có một chút, đừng tưởng rằng trong nhà có chút tiền là có thể làm loạn.”
Tất cả mọi người không phải kẻ ngốc, nghe được ra là đang mắng người nào, đều lén lút nhìn về hướng Trâu Vũ Nghiên.

Hai gò má cô đỏ bừng, cũng không dám mở miệng phản bác lại, giáo viên không có chỉ mặt gọi tên, nhảy dựng lên không phải là tự mình thừa nhận sao?
Trang Gia Minh nghe được những lời khó nghe này, cảm giác như mình làm liên lụy tới người khác, trong lòng cảm thấy không thích.
“Nếu vào lớp thực nghiệm, nên có chút tự giác, dùng tâm tư đặt lên phương diện học tập, đừng để những chuyện kia làm rối loạn.” Giáo viên môn chính trị giảng dạy, lạnh lùng quét qua người phía dưới, “Những học sinh khác cũng nên rút kinh nghiệm, bản thân mình không biết xấu hổ còn chưa nói, làm cho người thân mất thể diện theo, không phải phụ tấm lòng cha mẹ vất vả kiếm tiền nuôi các em ăn học sao?”
Chi Chi có chút khó chịu với cô, nói học sinh trung học không được nói chuyện yêu đương, học tập tốt, lời này không sai, nhưng càng ngày châm biếm, làm trở ngại người khác, người thân mất mặt, cảm thấy có chút quá đáng.
“Thưa cô, đến tuổi yêu thích một người là chuyện bình thường, có gì đâu mà xấu hổ?” Bà dì của cô đang đến, cảm xúc không được ổn định lắm, nhất thời không nhịn được liền nói, “Không ăn trộm không tranh giành, không bắt cá hai tay, nhân phẩm thì càng không có vấn đề.”
Giáo viên môn chính trị không ngờ sẽ có người phản bác lại lời của mình, ngay lập tức khó chịu: “Em còn nguỵ biện?”
Chi Chi nói: “Thưa cô, em hiểu ý của cô là hi vọng bọn em học tập tốt, không nên phân tán sức lực của mình, nhưng có ít người ngưỡng mộ cha mẹ, háo sắc một ít, vốn chính là chuyện rất bình thường, không phải xấu hổ cũng không phải làm loạn, là chuyện bình thường.”
“Em đứng lên cho tôi.”
Chi Chi đứng lên.
Giáo viên môn chính trị hít một hơi thật sâu: “Ý của em là tôi nói không đúng, các em ở tuổi này tìm kiếm đối tượng còn lý luận?”
Trong lớp học hoàn toàn yên tĩnh.
“Ý của em là, cách nói của cô không công bằng.

Không yêu sớm không phải là sai, nhưng thích một người không có nghĩa là nhân phẩm không tốt, huống chi đến việc người nhà xấu hổ, cũng không nên kỳ thị.” Chi Chi nói xong, cũng hết giận, chủ động bình tĩnh lại, “Thật xin lỗi, thưa cô, em không nên phản bác lại cô, chúng ta nên học thôi.”
Cô cảm giác đã đưa lên bậc thang, cũng không nghĩ dùng giọng điệu này để nói với một giáo viên dạy môn chính trị đề cao quyền uy hơn, càng giống như là khiêu khích.

Ngực của cô giáo phập phồng, lạnh lùng bỏ lại một câu”Tôi không thể dạy được một học sinh như em”, sau đó ném sách giáo khoa xuống, quay đầu đi ra khỏi phòng học.
Chi Chi: “.

.

.


.

.

.”
Trong lớp học lúc này mới loạn lên, các bạn học dùng ánh mắt khâm phục cùng kích động nhìn cô, bàn luận xôn xao: “Cậu được lắm.”
Ninh Mân liền nói: “Cậu được nha.”
Chi Chi thở dài, có chút hối hận, không phải sợ, mà cảm thấy gây ra rắc rối rất phiền phức, suy nghĩ một chút nói: “Mình đi tìm chủ nhiệm lớp để nhận lỗi.”
“Cậu không có lỗi.” Mọi người lên tiếng ủng hộ cô.
Chi Chi nói: “Các cậu không hiểu, mình không nhận sai, giáo viên không thể hạ bệ.” Nói xong chạy ra ngoài.
Trang Gia Minh không yên tâm, nói một câu”Các cậu yên lặng tự học” , cũng đi theo: “Em chờ một chút, anh với em cùng đi đến đó.”
Chi Chi không từ chối.
Hai người tìm cô giáo Lâm, ngoan ngoãn nhận lỗi.
Thái độ của Chi Chi rất ngoan ngoãn, nhận trách nhiệm về mình, còn nói: “Em biết sai rồi, thật xin lỗi.”
Mặt của cô giáo Lâm”.

.

.

.

.

.” , cô chưa thấy học sinh nào chống đối lại giáo viện, nhưng sau khi chống đối xong rồi có thể cúi gằm mặt nói xin lỗi, thật sự hiếm thấy.

Học sinh không hiểu chuyện thì thôi đi, lại còn dám nói với giáo viên chuyện thích hay không thích, làm thay đổi nhận thức của cô về học sinh.
Cô quan sát Chi Chi từ trên xuống dưới một cách kỹ lưỡng, người trong cuộc hết sức bình tĩnh, Trang Gia Minh lại có chút lo lắng, mở miệng nói: “Thưa cô, em cũng có lỗi, không thể kịp thời ngăn cản.”
“Các em những đứa bé này.

.

.

.


.

.” Cô Lâm thở dài, “Các thầy cô chịu nói với các em, là còn ôm hy vọng với các em, chỉ vì muốn tốt cho các em, nếu thật sự từ bỏ, đến cả nói cũng lười, hiểu không?”
Chi Chi gật đầu như giã tỏi.
Thái độ tốt như vậy, cô giáo Lâm không chỗ nào để dạy, trong lòng cũng cảm thấy lời nói của thầy Trương, làm tổn thương đến lòng tự ái của học sinh, suy nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Em đi theo cô đến chỗ thầy nói lời xin lỗi, nói cho tốt, biết không?”
“Dạ dạ phải.” Chi Chi luôn miệng đồng ý.
Với sự hoà giải của cô giáo Lâm, giáo viên môn chính trị cuối cùng miễn cưỡng tha thứ cho sự nói năng vô lễ của Chi Chi, nhưng đã tìm thấy một bộ phim tài liệu cho Trang Gia Minh phát lại, không chịu trở về đi học.
Cô giáo Lâm cũng không miễn cưỡng, tự mình đi tới giám sát nửa tiết học, đánh vào học sinh can đảm: “Các thầy cô cũng vì muốn tốt cho các em, có lúc cho dù có nói nghiêm trọng một chút, các em cũng không nên không lễ phép như vậy.

.

.

.

.

.”
Các bạn học”Vâng dạ”, sau giờ học liền tán loạn.

Một phần cảm thấy Chi Chi rất thẳng thắn, một phần lại cho rằng cô không tôn trọng giáo viên, cãi hai ba câu, thiếu chút nữa cãi nhau.
Nhưng nói chung, học sinh chống đối lại giáo viên—— hơn nữa lời Chi Chi nói rất hợp lý, cũng không phải vì chống đối mà phản kháng——cũng có một loạ đối kháng chống lại quyền uy, không chịu khuất phục”Kiên định” tinh thần can đảm.

Vì vậy, cho dù không phải lớp trưởng, thành tích cũng không phải là cao nhất, nhưng vị trí của Chi Chi trong lớp đột nhiên tang cao.
*
Nháy mắt đến cuộc họp phụ huynh vào thứ sáu.
Vợ chồng nhà họ Quan là mẫu cha mẹ rất để tâm.

Ngay sau giờ bận rộn vào buổi trưa, mẹ Quan trở về nhà, cởi bỏ bộ quần áo dầu mỡ cũ, đổi một cái váy mới mua năm ngoái, thay đôi giày thể thao bẩn thỉu rách nát bằng một đôi giày da mềm, cầm túi xách tay da thật mua hơn một trăm tệ, sửa lại tóc một chút mới ra cửa.
Nhà bọn họ không có tiền gì, cũng không có mối quan hệ, nhưng có thể làm tốt ở nơi đó, cũng không cho con gái mất mặt.
Ngồi trên xe buýt, mẹ Quan mới nghiêm túc nhớ lại chuyện thảo luận tối ngày hôm qua cùng với cha Quan —— hỏi giáo viên một chút con gái ở trường biểu hiện như thế nào, văn Khoa cùng khoa học tự nhiên học cái nào tốt hơn, thành tích của cô bây giờ học lớp thực nghiệm có khó hay không.

.


.

.

.

.
Cùng lúc đó, Trang Minh Huy cũng tắt máy vi tính, từ trong ngăn kéo lấy ra dao cạo râu cùng bọt cạo râu, đi vào phòng vệ sinh cạo râu.

Thức trắng mấy đêm, trên cằm của ông mọc đầy râu rậm rạp, trông rất lôi thôi.
Rửa mặt, treo dao cạo râu, nhìn người trong gương xem ra có tinh thần hơn nhiều.
Thùng thùng thùng.

Có người gõ cửa ngoài nhà ở tập thể.
Trang Minh Huy mở cửa, bên ngoài đứng chính là Hạ Lệ mang theo âu phục.

Cô mỉm cuời: “Trang công, quần áo đã lấy về, để chỗ này cho anh.”
“Cám ơn.” Trang Minh Huy hơi xấu hổ, “Làm phiền đến cô rồi.”
Ông có một bộ âu phục tương đối chỉnh tề trong tủ, mới mặc qua một lần liền nhét vào trong tủ quần áo.

Mấy ngày trước biết được sẽ tham gia cuộc họp phụ huynh thì mới nhớ tới, vừa lấy ra nhìn, nhăn nhúm, vội đưa đến tiệm giặt quần áo.
Nghĩ tới sáng hôm nay đi lấy, nhưng có chuyện tạm thời không đi được, không thể làm gì khác hơn là nhờ Hạ Lệ đi lấy.

Cô không nói hai lời liền đồng ý, cơm trưa cũng không ăn.
“Không có việc gì, chỉ là đi một chuyến mà thôi.” Hạ Lệ khoát tay, cười nói, “Anh cũng từng giúp qua tôi, không cần khách sáo như vậy.”
Trang Minh Huy lúc này mới nhớ tới, hỏi “Cô thi đậu hay chưa?”
“Còn chưa có kết quả.” Hạ Lệ có chút khẩn trương, “Năm nay thi không qua, cũng chỉ có thể sang năm thi lại thôi.”
“Kỳ thi sơ cấp không khó lắm, cô cứ thoải mái.” Trang Minh Huy an ủi mấy câu.
Ở đơn vị Hạ Lệ làm công việc thư ký, trên thực tế cùng với làm việc vặt không khác nhau gì cả, tiền lương cũng thấp, nhưng cô làm việc kỹ lưỡng chịu khó, các đồng nghiệp đều cảm thấy không tệ.

Ông chú ý đến cô, cũng là bởi vì có một lần đến phòng lấy nước, thấy cô ngồi ở trên ghế ôn tập bài kiểm tra trình độ kế toán sơ cấp.
Lúc ấy cô còn có chút thẹn thùng, giải thích nói mình trình độ văn hóa không cao, cũng không có bản lãnh làm ăn, muốn thi kế toán, để chuyển sang một công việc có tiền lương cao hơn.
Trang Minh Huy loáng thoáng nghe người ta nói, cô và chồng ly hôn, một mình mang theo con gái ở nhà mẹ, trong lòng biết cô sống chật vật, nên có chút thương cảm, lúc này nhìn cô chịu bỏ thời gian, bản thân không chịu thua kém, càng thêm tán thưởng, khích lệ vài câu.
Đó là cách hai người trở nên quen thuộc.
“Không làm chậm trễ thời gian của anh nữa.” Hạ Lệ trò chuyện với ông mấy câu, rất thức thời chào tạm biệt.
Trang Minh Huy vội tham gia cuộc họp phụ huynh của con trai, cũng không nhiều lời, vội vàng thay đổi quần áo đi ra ngoài.

Đường tắc một hồi, thời điểm đến trường, không may tới trễ mười phút.
Ông dừng xe, vội vàng đi tìm phòng học.

Chi Chi nhìn thấy ông đầu tiên, vội kêu: “Chú Trang, ở chỗ này!”
“Chi Chi.” Ông nhìn quanh trái phải, “Bắt đầu chưa?”
“Vẫn chưa, giáo viên còn chưa ra khỏi văn phòng.” Chi Chi phân trần.
Các phụ huynh rất nhiệt tình, đã đến trường rất sớm, ngăn cô giáo Lâm ở trong phòng làm việc, anh hỏi một câu tôi hỏi một câu, trì hoãn cho tới bây giờ.
Trang Minh Huy thở dài một hơi, hỏi “Anh của con ngồi ở vị trí này?”
“Anh ngồi phía sau con, mẹ con ở nơi đó.” Chi Chi chỉ hướng cho ông, còn nói, ” Anh Gia Minh bị giáo viên gọi đi dọn đồ, sẽ trở lại sớm thôi.”
“Được rồi.” Ông đi vào phòng học, tìm được chỗ con trai ngồi xuống, cùng mẹ Quan chào hỏi, “Mỹ Quyên, cô đến sớm vậy.”
“Vừa tới thôi.” Mẹ Quan bí mật kiểm tra bàn học của con gái xong, không phát hiện điều gì bất thường, yên tâm nói chuyện, “Không ngờ hai đứa trẻ ngồi gần như vậy.”
“Cũng tốt, để bọn chúng chăm sóc lẫn nhau.”
Bọn họ đang trò chuyện, có mộ bà mẹ đi tới, hỏi “Anh có phải phụ huynh của Trang gia minh hay không?”
Trang Minh Huy kinh ngạc: “Là tôi, cô đây là?”
“Xin chào ba Trang, tôi là mẹ của Dư Đào, con trai nhà chúng tôi luôn nói thành tích học tập con trai nhà anh tốt bao nhiêu, tôi chính là muốn hỏi một chút, anh bình thường dạy con trai như thế nào? Có cho con học lớp phụ đạo hay không?” Mẹ Dư vội vàng hỏi.
Những nhà khác trường nghe, không hẹn mà cùng xúm lại mà tới qua: “Ngươi chính là Trang gia minh ba? Ôi chao, ai, ôi ơ, con trai của ngươi thành tích thật tốt, hắn là thế nào thi?”
Trang Minh Huy không trả lời được, nói: “Không có, chúng tôi không có thuê gia sư, là cháu tự học.

.

.

.

.

.

Đúng vậy, cũng không ép cháu, chúng tôi không ép buộc cháu, cháu tự giác học.

.

.

.

.

.”
Những nhà khác không tin, còn muốn hỏi nữa, cô giáo Lâm đến, vỗ nhẹ bục giảng: “Xin mời các vị phụ huynh ngồi vào vị trí của mình, cuộc họp phụ huynh của chúng ta hôm nay bắt đầu.”
Giáo viên vừa đến, sự chú ý của phụ huynh lập tức dời đi.
Trang Minh Huy lâu mồ hôi trên trán một chút, nhìn con trai giúp đỡ phân phát bảng thông báo trên tay, trong lòng vừa áy náy vừa kiêu ngạo..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.