Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 29: Thiếu


Bạn đang đọc Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương – Chương 29: Thiếu

Editor: Cò Lười – Diễn đàn

Chi Chi nói chuyện, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của Trang Gia Minh. Cậu vẫn cảm thấy, ba tái hôn, muốn tìm một người để bầu bạn trong cuộc sống, nhưng cậu ở riêng, ba lại bận bịu công việc, chưa kể tới sâu trong nội tâm kháng cự việc có thêm người ngoài vào, lý trí cũng cảm thấy không cần thiết.

Trong nhà không ai nấu cơm, có thể đi đến nhà bà nội ăn, bà nội hẳn cũng rất vui khi thấy con trai đến; trong nhà không có ai làm việc nhà, đúng là có chút bừa bộn, nhưng thời gian hai cha con ở nhà cũng ít, thường xuyên quét dọn là được; các việc vụn vặt có thể tự làm, hiện tại cậu ở riêng, căn bản có thể tự mình xử lý, ba cũng không phải là không biết dùng máy giặt quần áo.

Bà nội nói, mục đích tìm mẹ kế để chăm sóc cho cậu, nhưng cậu không cần, như bây giờ cũng rất tốt, cũng ích kỷ cho rằng, có lẽ ba cũng có suy nghĩ giống cậu như vậy.

Nhưng mà, cậu nghĩ quá đơn giản.

Ở góc nhìn của một đứa trẻ, còn có một khoảng trời mà nó chưa hề chú ý tới, đó là thế giới thuộc về vợ chồng, không chỉ là sự giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống, còn có…… Còn có rất nhiều cậu chưa hiểu rõ.


“Nấc.” Chi Chi một hơi uống ly trà sữa nóng, nhịn tiếng nấc. Âm thanh này kéo suy nghĩ Trang Gia Minh trở về, cậu nhìn cô em họ quen thuộc của mình một cách phức tạp, không biết nên nói cái gì cho phải: “Chi Chi……”

Cô nằm trên bàn cậu, lười biếng nói: “Làm sao?”

“Có phải anh rất ích kỉ hay không?” Cậu nhìn về cửa phòng ngủ đang đóng, nhưng muốn nhìn thấy bóng dáng của ba mình qua đó, “Anh nói hi vọng có người chăm sóc cho ba, nhưng nó thật sự xuất hiện, anh lại cảm thấy khó chấp nhận.”

Cô vui vẻ: “Anh như vậy mà có thể gọi là ích kỉ à? Người ích kỷ căn bản sẽ không nói như vậy, anh hi vọng có người chăm sóc cho chú, chứng minh anh rất thương chú, từ tận đáy lòng không thể chấp nhận, đây cũng chỉ là người bình thường. Trên thế giới không có đứa trẻ nào thực sự muốn có cha dượng, mẹ kế, đương nhiên, ba mẹ ruột không tính là xấu.”

Cậu ngồi ở trên mép giường, cúi đầu không nói.

“Thật ra thì, anh không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, bát tự còn chưa có viết đấy.” Chi Chi nói xong lời an ủi không có ý nghĩa. Cô rất rõ, cuối cùng Trang Minh Huy vẫn sẽ kết hôn với Hạ Lệ, mà năm đó cô sợ mẹ kế đối xử không tốt với cậu, hết sức phản đối, cậu vẫn đồng ý cho ba mình tái hôn.

Trong mười năm sau đó, Trang Minh Huy cùng Hạ Lệ chung sống cũng không tệ, không có tình yêu bền chặt, nhưng cũng ủng hộ chăm sóc cho nhau, gia đình yên ổn hài hòa. Cho nên, cô chưa từng nghĩ làm khó dễ, phá hoại cuộc hôn nhân thứ hai của đôi nam nữ trung niên, ngược lại khuyên Trang Gia Minh, muốn cậu sớm quên đi.

Cuối cùng bon trẻ cũng sẽ rời ba mẹ, giương cánh bay cao, ba mẹ có cuộc sống riêng của mình, chưa chắc đó là chuyện không tốt. Mà Trang Minh Huy cả đời có thể không thành đôi với người khác, cũng không có gì ghê gớm, cuộc sống thực tế không phải là tiểu thuyết tình yêu, mọi người đều là người bình thường, trải qua cuộc sống thế tục bình thường.

Muốn mở nó một chút.

Chi Chi thở dài một hơi, kéo tay Trang Gia Minh lại, dùng sức nắm chặt: “Không có gì to tát, đừng lo lắng.”

Cô nói đều là nói suông không có ý nghĩa, nhưng không biết có phải cô vừa mới uống trà sữa nóng hay không, đôi tay ấm áp dễ chịu, nắm tay của cậu thì cơ thể lạnh lẽo của cậu đột nhiên được an ủi, hơi ấm truyền tới trái tim, cả người cũng trở nên ấm áp.

“Chi Chi.” Trên môi cậu nở một nụ cười, “Cám ơn em.”


“Giữa chúng ta không cần phải nói câu cảm ơn.” Cô làm mặt quỷ, cầm bài tập lên: “Về thôi, tạm biệt.”

Trang Gia Minh đưa cô đi ra ngoài.

“Em gái đi rồi à?” Trang Minh Huy vào phòng bếp rót nước, “Gần đây thành tích của con bé như thế nào?”

“Rất tốt, nằm trong top mười của lớp.” Trang Gia Minh trả lời.

Trang Minh Huy cười: “Vậy thì tốt, nếu con rảnh thì dạy thêm cho nó, hai người các con chơi từ nhỏ đến lớn, đừng lớn lên trở nên xa lạ. Ba bây giờ còn cùng với bạn hồi tiểu học đi ra ngoài uống rượu đấy.”

“Uống rượu?” Trang Gia Minh bỗng chốc ngẩng đầu, “Ba uống rượu? Mẹ không phải là không cho ba uống sao?”

Trang Minh Huy lỡ miệng, vội sửa lại: “Lúc ăn cơm uống một chút, không uống nhiều…, thật.”

Trang gia minh: =

*


Ngày nghỉ Nguyên Đán kết thúc trở lại trường, Chi Chi chợt phát hiện một chuyện: nhân duyên của cô có sự thay đổi tốt hơn.

Nửa năm đầu cao trung, bạn thân nhất của cô là người ngồi cùng bàn lúc trước, bạn học Vương Thi Di. Giống như những cô gái nhỏ khác, hai người sẽ cùng nhau đi đến nhà vệ sinh, ăn cơm trưa, tham gia lớp học thể thao/lớp học âm nhạc. Nhưng từ sau khi thầy Lâm bất ngờ đổi chỗ ngồi, hai người ngồi cách xa nhau, hết giờ học chuyên môn muốn gọi đi vệ sinh phải đi vòng qua đầu khác của lớp học không thực tế, cho nên mặc dù còn có thể thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, quan hệ đã dần phai nhạt đi.

Ngồi cùng bàn mới với nữ thần lạnh lùng Trình Uyển Ý, lẻ loi một mình, cũng không đi chung cùng người khác. Chi Chi không phải học sinh cấp 3 thật, cũng không cần một bạn thân như hình với bóng, lâu dần, cũng thành thói quen.

Điều này dẫn đến hầu như cô không hề có qua lại với nhau, quan hệ tốt với bạn nữ giới.

Nhưng bây giờ, Ninh Mân ném cành ô liu về phía cô. Không phải bạn thân thiết trước khi tái sinh, cũng không phải áo khoác da thân thiết trước đây, thật ra chỉ là trò khiêu khích, mà là tình bạn thật sự của cô gái —— ở phòng ăn thấy bưng khay cơm của cô, chủ động vẫy ta hỏi cô có muốn


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.