Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 272: Vương Vực Ải Thứ Hai!


Đọc truyện Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó – Chương 272: Vương Vực Ải Thứ Hai!


“Chuyện gì thế?”
Trận pháp rung lắc dữ dội, Tô Trường Ngự bối rối.

Hắn chỉ chỉnh nhẹ chút xíu thôi mà, không phải chuyện lớn gì đấy chứ?
Nghiên cứu một chút cũng không được à?
Cảm nhận được trận pháp lay động, Tô Trường Ngự luống cuống.

Dạo này sau khi được xem không ít sách ở Tàng Kinh Các của Đại Càn, trong đó có khá nhiều sách về trận pháp, Tô Trường Ngự đã biết, trận pháp đã xảy ra vấn đề là nghiêm trọng như thế nào.

Nhất là trận pháp truyền tống.

Nếu trận pháp truyền tống gặp phải sự cố, không gian sụp đổ, đi ăn cơm địa phủ.

Hoặc vị trí truyền tống sẽ bị lỗi, kiểu như rõ ràng ngươi muốn đi Đại Hạ vương triều, kết quả lại tới Đại Càn vương triều vậy.

Cái đầu thì thôi khỏi cần bàn nữa.

Cái sau thì đỡ hơn, ít nhất nơi được truyền tống tới bị lỗi mà thôi, không có chuyện gì lớn.

“Sao mình lại cứ gặp phải loại chuyện này.


Tô Trường Ngự đau đầu.

Từ khi tiểu sư đệ tới, hắn phát hiện mình thường xuyên gặp phải loại chuyện xui xẻo như này.

Lần nào cũng là trận pháp bị lỗi.

May mà mình bây giờ đã lột xác, hoàn toàn thay đổi, chỉ cần không gặp phải sự cố kiểu không gian sụp đổ.

Thì dù có đi tới đâu, với tu vi hiện giờ, ít nhất cũng đều chịu đựng được.

Tu sĩ Kim Đan.

Là đại năng một phương, ở những nơi xa xôi hẻo lánh, tu sĩ Kim Đan còn là tồn tại cấp bậc lão tổ cơ.

Nên Tô Trường Ngự vô thức thấy tự tin với thực lực của mình.

Hắn có hơi mạnh thật, nhưng không hiểu lắm về cảnh giới.

Cũng trong lúc này.


Trong Vương vực.

Vương vực ải thứ hai.

Trong một dãy núi.

Có ba bóng dáng xuất hiện.

Là Diệp Bình, Hoàng Phủ Thiên Long và long mã.

Hai người một thú, nấp ở đây, đầy cảnh giác.

“Không ngờ, không ngờ, thì ra Diệp sư huynh lại có quen biết với con long mã này.


“Diệp sư huynh, đây là ý trời định rồi đó, huynh có tư chất thành tiên nha.


Hoàng Phủ Thiên Long nghe ngọn ngành câu chuyện xong, thở dài cảm khái.

“Tư chất thành tiên? Thôi đi, mang theo con long mã này, chắc chúng ta sẽ bị tất cả mọi người trong vương vực nhắm vào.


Diệp Bình lắc đầu, bác bỏ ý kiến của Hoàng Phủ Thiên Long, thậm chí còn cảm thấy long mã là thứ gieo họa.

“Thượng tiên, người không được nói bậy.


“Tuy ta là long mã, thụy thú thượng cổ, không phải, ta là thần thú mới đúng, trong cơ thể ta có long mạch mà.

Sau này chúng ta liên thủ, trên trời dưới đất, có ai là đối thủ của chúng ta!”
Long mã kích động nói.

Y rất vui vẻ, đời trước chỉ là một đệ tử Ma Thần Giáo bình thường, không ngờ đời này lại được trở thành long mã.

Mặc dù không phải là người, nhưng lại là thần thú.

Thần thú là gì?
Thần trong thú, trong cơ thể có dòng máu của rồng, chỉ cần lớn lên, tương lai chính là vô địch.

Quả thực là một bước thích hợp.

“Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là vô địch, không biết phải giải quyết chuyện trước mắt như thế nào đây.


“Đây là vương vực ải thứ hai, tất cả thiên tài đều tụ tập ở đây, mang mi theo, chỉ e dữ nhiều lành ít.


Diệp Bình thở dài.

Thần thú tuy là thứ tốt, nhưng mà phải để lại thôi.

Đến vương vực ải thứ hai, cường giả nhiều như mây, mọi người đều là đi tìm đối thủ, nhìn thấy ngươi có thần thú, còn không xử ngươi trước tiên hay sao?
Đạo lý này quá dễ hiểu.

“Đúng vậy.


Hoàng Phủ Thiên Long trầm mặc.

Dù hắn rất tự tin, cảm thấy mình rất mạnh, nhưng mà hai quyền khó địch lại bốn tay, một hai thiên tài còn đỡ, một đám thiên tài cùng xông vào thì biết làm sao?
Một người đánh mười người?
Hay là một người đánh một trăm người?
Người ta có thể tự tin, nhưng tuyệt đối không thể lỗ mãng.

Hai người một ngựa không nói gì.

Một lát sau, Hoàng Phủ Thiên Long chợt giật mình, lôi tiên vương cổ lệnh trong người ra.

Hắn cau mày, nhìn vào cổ lệnh.

Cổ lệnh rực lên màu đỏ thẫm.

Làm Hoàng Phủ Thiên Long kinh ngạc.


“Chuyện gì thế này?”
Sau khi tiến vào tầng thứ hai, mười hai tấm tiên vương cổ lệnh sẽ biến thành một tấm.

Có tác dụng gì, thì hai người Diệp Bình chưa rõ.

Bây giờ biến thành cái bộ dáng này, làm hai người càng ngơ ngác.

“Lại đổi màu?”
Tấm cổ lệnh trong tay Hoàng Phủ Thiên Long lại đổi màu, lần này, trở thành màu đỏ như màu máu.

Vô thức làm người ta có cảm giác không tốt.

“Thượng tiên, vầy là sao?”
Trần Nguyên tò mò hỏi Hoàng Phủ Thiên Long.

Hoàng Phủ Thiên Long không biết chuyện gì.

Hắn nhìn Diệp Bình.

Diệp Bình cau mày, hắn cũng đâu có biết.

Nhưng nhìn cái màu sắc kia, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

“Trốn trước đã, đừng vọng động.


Diệp Bình đáp.

Hắn không biết như này là chuyện gì, nấp kĩ trước rồi nói sau.

“Được.


Hoàng Phủ Thiên Long gật đầu.

Hai người một ngựa còn chưa kịp làm gì, bầu trời đã chợt nứt ra, một bóng người xuất thiện, cầm một cây côn sắt màu vàng, đập thẳng xuống Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long.

Cây côn vàng, như cây cột chống trời, lúc đập xuống, tóe ra vô vàn làn ánh sáng.

Oanh!
Oanh!
Oanh!
Ngọn núi to ở chổ đó bị đánh vỡ, trong phạm vi ngàn dặm đều nghe được âm thanh, cả ngọn núi lớn tan thành mây khói, thay vào đó là bóng tối vô tận, che phủ cả trăm dặm, trong nháy mắt ban ngày hóa thành đêm tối, làm người ta kinh hãi.

Người ở trên bầu trời, như một thần tướng, mặc giáp vàng, cây côn vàng đã bay lại về tay, đôi mắt như hai ngọn đèn vàng, nhìn chằm chằm vào vị trí ngọn núi đã bị mình phá hủy.

“Không chết?”
Người màu vàng kia nhíu mày.

Một bóng người rừng rực như lò lửa ngất trời, dưới chân cưỡi chân long, đập thẳng vào gã như một tảng đá bay.

Phanh!
Người màu vàng bị đánh bay, may mà bộ giáp trên người đã đỡ đòn công kích dùm gã, nếu không, chỉ một đòn này, gã đã chết rồi.


“Không ngờ vương vực ải thứ hai, mà vẫn còn trò đánh lén? Thật là buồn cười.


“Còn nói là thiên kiêu, vậy mà chỉ biết đánh lén?”
“Bọn chỉ giỏi đánh lén chết tiệt! “
Diệp Bình, Hoàng Phủ Thiên Long thi nhau mở miệng, hai người rất coi thường loại người chỉ giỏi đánh lén xấu hổ này.

Long mã phun phì phì, giận dữ.

“Long mã?”
“Không ngờ còn có thần thú bậc này, rất tốt, có thể trở thành vật cho ta cưỡi.


“Còn dám đánh lén? Xem ra các ngươi vẫn còn chưa biết quy củ của ải thứ hai nhỉ?”
Người màu vàng lại bay lên, dù không bị thương nặng, nhưng cũng bị thương nhẹ, tuy nhiên, gã không hề tức giận, ngược lại còn nhìn long mã, với vẻ hết sức kinh ngạc.

Sau đó còn nói thêm một câu làm hai người Diệp Bình ngơ ngẩn.

“Quy củ?”
“Quy củ gì?”
Hai người hiếu kỳ.

Chợt, lại có một người xuất hiện, người này xé rách không gian, đi tới trước mặt mọi người, người này mặc một bộ áo dài trắng, lưng đeo một thanh thất tinh cổ kiếm, với kiếm khí đáng sợ bao quanh, nhìn Diệp Bình chăm chú.

Thêm ba người nữa nhanh chóng xuất hiện, chung quanh họ đều có ánh sáng đáng sợ vờn quanh, từ trong cơ thể còn vọng ra tiếng sấm.

Cứ thế, chỉ chưa tới một khắc.

Từ bốn phương tám hướng, đã có mấy trăm người tụ tới.

Người nào cũng có khí tức đáng sợ, không thua gì người mặc giáp vàng, thậm chí có mấy người còn mạnh hơn.

“Hai vị thượng tiên, có lẽ ta biết quy củ của ải thứ hai.


Long mã chợt lên tiếng.

Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long nhìn nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.