Đọc truyện Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó – Chương 269: Như Nhìn Thấy Một Vị Tiên
Thần quang phóng lên cao, xuất phát từ hoàng cung Đại Càn.
Khi luồng thần quang đâm rách bầu trời.
Bầu trời phía trên hoàng cung Đại Càn xuất hiện mây lành.
Là mây lành màu vàng.
“Bệ hạ, đây là thiên mệnh tường vân a, bệ hạ, người mau nhìn kìa.
“
Hoàng hậu Đại Càn Chử Nhu Vân chỉ vào mây lành trên bầu trời, kêu lên.
Nàng cười rạng rỡ, không cách nào che giấu.
Thiên tử Đại Càn cũng siết chặt nắm tay, ý cười không giấu nổi.
“Ngoại chất của ta, có tư chất tiên nhân.
“
Thiên tử Đại Càn thầm nghĩ, ngoài mặt thì lại thở dài.
“Trẫm quả nhiên không đoán sai, năm đó Trường Ngự mất tích, là vì có kẻ ganh tị với thiên phú và tư chất của nó.
“
“Nên mới ra tay phá hoại, phá hủy căn cơ của nó.
“
“Hôm nay trẫm dùng Thiên Tâm Thần Quả, Đại Càn Kim Đan, bày ba ngàn Tụ Linh trận, để tu bổ lại thiếu hụt tiên thiên cho Trường Ngự.
“
“Tiên thiên của Trường Ngự bị tổn thương, chỉ cần được chữa khỏi, sẽ tái hiện lại sự huy hoàng ngày xưa.
Trường Ngự, ngươi đừng làm trẫm thất vọng.
“
Thiên tử Đại Càn lẩm bẩm.
Thấy Tô Trường Ngự thế này, ông rất là vui vẻ.
Luồng thần quang không ngừng lan rộng, đến cả Đại Càn vương triều đều cảm ứng được nó.
Đại Càn vương triều.
Vô số cường giả đều mở mắt ra.
Họ cảm nhận luồng thần quang, vô cùng kinh ngạc, vì luồng thần quang này thật sự là rất đáng sợ.
Phát xuất từ Hoàng cung Đại Càn, cắm thẳng vào tận trời, tu sĩ cách đó cả trăm ngàn dặm cũng còn nhìn thấy.
Sau đó, còn xuất hiện cả tường vân.
Thậm chí còn diễn hóa ra nhiều loại thần vật khác.
Những con rồng vàng, bay quanh trên bầu trời.
Rồi thì ngọc kỳ lân, ngậm bảo vật đứng trong hư không.
Những con phượng hoàng lửa, bay bên trên hoàng cung.
Mặt đất của Hoàng cung Đại Càn nở sen vàng, thần thú chạy quanh, điềm lành vô cùng.
Ở trong hoàng cung, nhiều người tắm mình trong ánh sáng màu vàng, cảm nhận được một cảm giác vô cùng khó tả, tu vi tăng lên vùn vụt.
Tất cả những điều ấy.
Đều là vì Tô Trường Ngự lên.
Trong điện Thăng Tiên, khi miếng ngọc tròn đã hợp lại thành công.
Một cảm giác khó tả xuất hiện trong người Tô Trường Ngự.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc.
Như là tiếng gông xiềng đứt đoạn.
Trong ánh sáng nóng rực.
Tô Trường Ngự như vị thần, đứng trong mặt trời.
Cơ thể hắn đã bị ánh sáng đáng sợ kia đốt chảy, tan ra.
Những đường sáng màu vàng nhanh chóng xuất hiện trong mặt trời.
Khoảng một trăm lẻ tám đường sáng màu vàng như vậy.
Đó là linh mạch, linh mạch màu vàng.
Một trăm lẻ tám đường linh mạch đan xen vào nhau, tạo thành một cơ thể.
Cơ thể của Tô Trường Ngự.
Hắn đã lấy lại thân thể tiên thiên.
Thân thể hắn vì tiên thiên bị tổn thương, nên bị khiếm khuyết.
Loại thương tích này, hầu như là không thể nào bổ sung bồi đắp được.
Nhưng vì Thiên tử Đại Càn, chịu đưa ra vật trân quý, đã giúp Tô Trường Ngự nghịch thiên cải mệnh.
May mà, Tô Trường Ngự cũng đã nghịch thiên cải mệnh thành công.
Giờ này linh khí cuồn cuộn tràn vào người Tô Trường Ngự.
Một trăm lẻ tám linh mạch trong người hắn tạo thành một vòng đại chu thiên.
Mỗi một lần nó chuyển động, tu vi của Tô Trường Ngự đều được lột xác một lần.
“Hống!”
“Lịch!”
Tiếng rồng ngân, phượng hót vọng ra từ trong người Tô Trường Ngự.
Cơ thể hắn đang được tăng phúc mạnh mẽ.
Đây là long thể phượng phách.
Một loại thể chất cực kì đáng sợ, có lực phòng ngự của chân long và khả năng tự chữa lành của phượng hoàng.
Không chỉ vậy.
Một luồng khí thế khó tả, tràn ngập khắp đại điện.
Là một loại kiếm ý.
Rất đáng sợ.
Tinh, khí, thần cùa Tô Trường Ngự ngưng tụ ra một luồng kiếm khí sắc bén.
Kiếm khí tràn ngập trong đại điện.
Đầy ác liệt.
Như một thanh kiếm tiên tuyệt thế.
Nếu nói khí chất của Tô Trường Ngự thường ngày giống như một cao nhân tuyệt thế.
Thì giờ khắc này, chỉ mỗi bóng dáng của hắn thôi, cũng đã tạo ra cảm giác áp bách khó tả cho người khác.
Làn ánh sáng màu vàng nóng hực.
Như đang dưỡng dục một thần thai.
Cứ như thế, nháy mắt, đã qua bảy ngày.
Bảy ngày sau.
Bảy ngày này, cả Đại Càn vương triều đều oanh động.
Ai cũng biết, Hoàng cung Đại Càn xuất hiện đại sự.
Dị tượng bảy hôm trước không lừa được tu sĩ Đại Càn.
Nhưng dù có đi tìm hiểu thế nào, cũng không ai biết được hoàng cung Đại Càn đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết là, hình như trong Hoàng cung Đại Càn xuất hiện một người rất rất giỏi.
Có tu sĩ đoán, chắc là một hoàng tử nào đó của Thiên tử Đại Càn khi sinh ra đã khác với mọi người, là thiên chi kiêu tử, tiềm tu mấy chục năm, hôm nay xuất thế, chấn động cổ kim.
Có tu sĩ lại đoán, một phi tử nào đó của Đại Càn thiên tử hạ sinh ra kỳ lân đời kế tiếp.
Dẫn tới thiên địa dị tượng, giống như hơn hai mươi năm trước, khi Thập hoàng tử của Đại Hạ vương triều ra đời.
Suy đoán này đã được khá nhiều tu sĩ đồng tình.
Vì nếu có thiên kiêu thật, thì cần gì phải giấu giếm!
Nếu đây là một tông môn nhỏ, sợ đệ tử bị người ta cướp mất, hoặc ám toán, thì còn có lý.
Chứ hoàng tử Đại Càn còn sợ bị người ta ám toán hay sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có suy đoán thứ hai là có lý nhất, có khả năng nhất.
Vì vậy.
Người dân Đại Càn rất là phấn chấn, Thiên tử Đại Càn sinh ra kỳ lân con, không phải có nghĩa quốc vận Đại Càn sẽ bay lên hay sao?
Thế là, cả Đại Càn vương triều chìm trong sự hưng phấn khó hiểu.
Trong Hoàng cung Đại Càn.
Ngoài điện Thăng Tiên.
Các loại dị tượng, đến lúc này, đều đã kết thúc.
Bảy ngày qua, trong điện Thăng Tiên, thường xuất hiện những dị tượng kinh người.
Hai ngày nay đã đỡ hơn hẳn.
Không còn xuất hiện dị tượng nào nữa.
Tình hình bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ngoài điện Thăng Tiên.
Hoàng hậu Đại Càn nhìn Thiên tử Đại Càn.
“Bệ hạ, đã bảy ngày rồi, Trường Ngự hẳn đã trở lại thành tiên thiên rồi nhỉ?”
Nàng hỏi.
“Để trẫm coi thử.
“
Thiên tử Đại Càn hít sâu, trong mắt xuất hiện ánh sáng màu tím đậm lưu chuyển.
Ngay tức khắc, Thiên tử Đại Càn đã nhìn thấy hết mọi chuyện bên trong Thăng Tiên Điện.
Nhưng, khi ông nhìn xuyên qua pháp trận, thấy bóng người ở trong điện.
Ông ngẩn ra.
Sững sờ tại chỗ.
Trong điện Thăng Tiên.
Một bóng người đang ngồi xếp bằng, xung quanh người đó là thần thú năm phương, trên đầu có khí huyền hoàng, thậm chí còn có khí tụ bảo tháp, nghĩa là đại viên mãn.
Mái tóc đen dài bay bay tự tại.
Gương mặt và khí chất của người đó, làm Thiên tử Đại Càn thất thần.
Lúc này.
Ông như nhìn thấy.
Một vị tiên hạ xuống phàm trần.
Tiên.