Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 258: Tân Chính! Cấm Tiên! Trở Về Tông Môn!


Đọc truyện Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó – Chương 258: Tân Chính! Cấm Tiên! Trở Về Tông Môn!


Đại Hạ vương triều.
Mặt Hạ Đế xanh mét.
Ông nhìn Thái Thượng Huyền Cơ quỳ trước mặt, vô cùng giận dữ.
Ông sai Thái Thượng Huyền Cơ đi điều tra tung tích của Tô Trường Ngự.
Không ngờ Tô Trường Ngự lại mất tích.
Bảo ông sao không tức giận?
Hai mươi bảy năm trước, Tô Trường Ngự đã mất tích một lần, bây giờ hai mươi bảy năm sau, Tô Trường Ngự lại mất tích.
Một chuyện, xảy ra hai lần, bảo Hạ Đế làm sao không tức giận.
“Bệ hạ, theo lời thám tử hồi báo, Trường Ngự là biến mất sau khi vào truyền tống trận nước Tấn.”
“Ý Trường Ngự là định tới quốc đô Đại Hạ chúng ta.”
“Nhưng không biết vì sao, Trường Ngự lại không xuất hiện ở quốc đô Đại Hạ, sau khi cho người đi điều tra, thần phát hiện lúc đó, trận pháp xuất hiện vấn đề, có lẽ Trường Ngự đã bị…!truyền tới một nơi khác.”
Thái Thượng Huyền Cơ cúi đầu hồi bẩm, những lời còn lại ông ta không dám nói.
“Truyền tống tới nơi khác?”
“Truyền tống tới đâu?”
“Thái Thượng Huyền Cơ, tốt nhất ngươi nên nói thật cho trẫm, nếu không, chớ trách trẫm vô tình.”
Hạ Đế vỗ mạnh lên bàn.
Ông biết, Thái Thượng Huyền Cơ không nói thật, nên ông mới nói như thế.
“Bệ hạ, truyền tống trận liên quan đến trận pháp không gian, thần không thể nào biết được, chỉ có thể thông qua thiên cơ tính toán đoán chừng mà thôi.”
“Nhưng mong bệ hạ yên tâm, Trường Ngự tiểu hữu, hồng phúc tề thiên, chắc chắn sẽ không gặp phải nguy hiểm.”
“Nói không chừng còn gặp được cơ duyên.”
Thái Thượng Huyền Cơ đáp, cố gắng an ủi Hạ Đế.
Chứ làm sao dám nói, Trường Ngự tiểu hữu sẽ gặp xui xẻo được!
“Gặp được cơ duyên?”
“Hừ! Bảo khố Đại Hạ chỗ nào chả có cơ duyên, còn cần cơ duyên gì nữa?”
Hạ Đế đầy tức giận.
Đối với ông, chỉ cần Tô Trường Ngự cần, có cái gì mà Đại Hạ vương triều không cho Tô Trường Ngự được.
Cơ duyên gì đó, tính là cái gì!
“Bệ hạ nói cực phải, là thần nói sai.”
Thái Thượng Huyền Cơ không dám cãi, cúi đầu bị mắng là được.
Hạ Đế nói.
“Huyền Cơ, trẫm hạ lệnh, phải tìm mọi cách, tìm cho bằng được Trường Ngự, nếu Trường Ngự có xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ hỏi tội ngươi.”
Hạ Đế ném ra một tấm long phù nhìn đối phương.
“Huyền Cơ.”
“Có thần.”
Thái Thượng Huyền Cơ nhìn tấm long phù trước mặt, mà chấn động.
Đây là long phù.
Đại Hạ long phù, tấm phù chí cao vô thượng.
“Điều khiển cấm quân Đại Hạ, thần doanh năm phương, Kim Long vệ, Hắc Long vệ, Tử Long vệ, mau đi tìm kiếm cho ta.

Dù có phải lật tung cả Đại Hạ này lên, cũng đều phải tìm ra Trường Ngự, hiểu chưa?”
Hạ Đế ra lệnh.
“Thần, tuân chỉ.”

“Nhưng mà…”
Thái Thượng Huyền Cơ nuốt nước miếng.
Phản ứng của Hạ Đế làm Thái Thượng Huyền Cơ hiểu, trong lòng Hạ Đế, Tô Trường Ngự quan trọng tới mức nào.
Đại Hạ cấm quân, năm phương thần doanh, Kim Long vệ, Hắc Long vệ, Tử Long vệ.
Là cả một nửa binh lực của Đại Hạ vương triều.
Cộng lại hơn ba triệu binh sĩ.

Sai bấy nhiêu con người đi tìm Tô Trường Ngự, có phải là hơi quá hay không?
Còn nữa, nếu điều động quân lực nhiều như vậy, sẽ làm người ta nghi ngờ.
“Nhưng cái gì?”
Hạ Đế cau mày.
“Bệ hạ, điều động nhiều binh lực như vậy, e sẽ mang tới phiền toái không cần thiết.”
“Thần, đề nghị bệ hạ, nghĩ lại.”
Thái Thượng Huyền Cơ dù tuân chỉ, nhưng vẫn không nhịn được đề xuất ý kiến khuyên ngăn.
“Có phiền toái gì?”
Hạ Đế lạnh lùng nhìn đối phương.
Thái Thượng Huyền Cơ run lên, nhưng vẫn nói.
“Bệ hạ, điều động nhiều binh lực như vậy, có ba phiền toái.”
“Một là nội loạn, hiện giờ năm đại vương triều, đều đang nhắm vào các đại tiên tông thánh địa, liên tục tạo ra áp lực, những tiên tông thánh địa này đều đang muốn phản ứng lại.”
“Nếu tùy tiện điều động đại quân, bị những tiên tông thánh địa kia phát hiện, lỡ tưởng Đại Hạ vương triều ta muốn khai đao trước khi thi hành tân chính.”
“Vậy thì, Đại Hạ vương triều, sẽ gặp phải nội loạn không ngừng.”
“Thứ hai, lại nội loạn, Ma Thần Giáo vốn đang tro tàn phục nhiên, tuy không biết sau lưng là ai nâng đỡ, nhưng nếu chúng ta điều động đại quân, thế lực Thiên Ma Giáo ắt sẽ phái người tới các đại thánh địa, thuyết phục bọn họ, tạo nên ảnh hưởng không nhỏ.”
“Thứ ba, vẫn nội loạn, Đại Hạ vương triều đột nhiên điều động quá nhiều quân, địch quốc biết, tất sẽ nghiêm túc đi điều tra, vạn nhất lộ ra tiếng gió, biết được Thập hoàng tử còn sống, như vậy chuyện sẽ càng phiền toái.”
“Bệ hạ, không bằng thế này, thần sẽ tự tới nước Tấn, bảo quốc vương nước Tấn cho điều tra kỹ chuyện này, thần sẽ giám sát suốt quá trình, cố gắng trong vòng một tháng, tìm ra Trường Ngự.”
Thái Thượng Huyền Cơ nói.
Không phải ông ta không hiểu tâm tình Hạ Đế, nhưng ông ta càng hiểu quan điểm của thế thái dân tình.
Một hơi điều đông ba triệu đại quân, đây là buộc Đại Hạ xảy ra nội loạn.
Thái Thượng Huyền Cơ giải thích, giúp Hạ Đế dần bình tĩnh lại.
Không phải ông không biết điều này, chỉ là trong lúc nhất thời, bị tức giận làm cho đầu óc mê muội mà thôi.
Nhưng trong nháy mắt, ông đã tỉnh táo lại.
Ông biết, mỗi chữ của Thái Thượng Huyền Cơ, đều là nói đúng.
Hạ Đế hít sâu.
Chậm rãi nói.
“Dù thế nào, cũng phải mang Kim Long vệ theo.”
Đây là thỏa hiệp cuối cùng của Hạ Đế.

Nếu chỉ dựa vào khả năng của nước Tấn, ông không tin tưởng lắm, mang theo Kim Long vệ, ông yên tâm hơn.
“Thần, tuân chỉ.”
“Bệ hạ anh minh.”
Thái Thượng Huyền Cơ bái xuống, thở ra một hơi dài.

Ông ta đã rất lo Hạ Đế cứ khăng khăng làm theo ý mình, ngài ấy là đế vương Đại Hạ, ngài ấy nói gì, bề tôi phải làm cái đó.

“Huyền Cơ, nếu không tìm được Trường Ngự.”
“Ngươi biết hậu quả rồi đó.”
Hạ Đế chốt lại một câu cuối, nói rất rõ ràng.
Thái Thượng Huyền Cơ biết, ông ta đứng dậy, xá Hạ Đế một cái, cầm long phù rời đi.
Ông ta đi rồi.
Trong đại điện, chỉ còn mình Hạ Đế.
Không lâu sau.
Một giọng nói vang lên.
“Bệ hạ, Trấn Quốc Hầu tới.”
Hạ Đế chỉnh lại nét mặt, trở lại bình tĩnh ngay tức khắc.
“Cho vào.”
Một người đi vào đại điện.
Người này hết sức uy vũ, bước chân sải dài mạnh mẽ, mặc bộ mãng bào bốn móng.
“Thần, Trấn Quốc Hầu, tham kiến bệ hạ.”
Trấn Quốc Hầu xá Hạ Đế một cái.
Đại Hạ vương triều, vương hầu không cần quỳ lạy quân.
Trấn Quốc Hầu này, là một trong mười chín hầu của Đại Hạ vương triều.
Cả Đại Hạ vương triều, có ba vương mười chín hầu, là những người có quyền thế nhất, ngoài Hoàng đế và Thái tử.
“Miễn lễ.”
Hạ Đế chậm rãi mở miệng, thần sắc ông tỏ ra hết sức bình tĩnh, tất cả ưu tư, giấu trong lòng.
Hạ Đế hỏi thẳng.
“Ái khanh, lần này thương lượng thế nào?”
“Thần đã đi Đại Chu, Đại Ly, và Đại Trạch vương triều tiến hành thương lượng.”
“Đại Chu Đại Ly vương triều, đều đồng ý cùng thi hành tân chính với Đại Hạ, mọi chuyện đã bàn xong.

Nhưng Đại Trạch vương triều tuy cũng thấy hứng thú, nhưng không thích việc để Đại Hạ vương triều ta dẫn đầu.”
Trấn Quốc Hầu mở miệng.
Hạ Đế nhíu mày.
“Đến cả chuyện thi hành Tân Chính này, Đại Trạch vương triều cũng muốn tranh?”
Hạ Đế cau mày.
“Bệ hạ, mấy năm nay, Đại Trạch vương triều đột nhiên mạnh hẳn, vô hình trở thành vương triều đứng đầu năm đại vương triều, thậm chí nhiều lần còn xảy ra xung đột với Đại Càn vương triều.”
“Với lại, chuyện thi hành Tân Chính, lợi nước lợi dân, nếu như thành công, sẽ đạt được thiên địa khí vận, nên đương nhiên, Đại Trạch vương triều muốn trở thành người cầm đầu.”
“Nhưng chuyện này, là do bệ hạ nghĩ ra, không thể để Đại Trạch vương triều cướp quyền này được, nên thần không hứa hẹn, đồng ý gì với họ.”
Trấn Quốc Hầu trả lời.
“Nói tới nói lui, vẫn muốn tranh khí vận.”
“Hừ, Đại Trạch vương triều, mấy năm nay, lúc nào cũng dòm Đại Hạ vương triều chúng ta lom lom, bọn họ đừng quên, Đại Hạ vương triều ta dù mấy năm nay vận nước đúng là đã hơi suy bại, nhưng vẫn không phải là quả hồng mềm mặc cho người nắm bóp.”
“Thanh Minh, lần này ngươi đã đi Đại Chu Đại Ly thành công, nếu Đại Trạch vương triều không thích, vậy thì không cần dẫn theo bọn họ.”
“Thi hành Tân Chính, lợi nước lợi dân, mượn cơ hội này, trẫm có thể viên mãn thối vị, đến lúc đó Thái tử lên ngôi, quốc thái dân an, vận nước của Đại Hạ, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, thay đổi vị thế.”
“Thanh Minh, chuyện lần này, ngươi hãy làm cho thật tốt, làm xong rồi, Đại Hạ sau này, không còn chỉ có ba vương nữa, mà có bốn vương.”
Hạ Đế dụ dỗ, khiến Trấn Quốc Hầu Trần Thanh Minh nhiệt huyết sôi trào.

Vương!
Tiếng xưng hô này đối với triều thần Đại Hạ có một sức hấp dẫn rất lớn.
Như thế nào là vương?
Là người có thể sóng vai với đế!
Ba vương của Đại Hạ đều là cha truyền con nối, đều là nhờ đã từng lập được công lao bất hủ cho Đại Hạ vương triều.
Trong đó có hai vương, là đều nhờ có công hộ lập quốc, đời sau đừng nói ngôi vương, dù là chức hầu, cũng khó mà đạt được.
Thế nên đương nhiên, đối với Trấn Quốc Hầu, chức vương này có sức dụ dỗ vô cùng.
“Thần nhất định dù chết cũng không từ.”
Trấn Quốc Hầu hít sâu, nói.
“Tốt lắm, Thanh Minh, ngươi cố làm việc này cho tốt, đừng để trẫm thất vọng.”
Hạ Đế gật đầu.
Cho đối phương rời đi.
Trấn Quốc Hầu rời khỏi đại điện.
Trấn Quốc Hầu đi rồi, Hạ Đế nhìn vào một tờ giấy trắng trên bàn.
Trên tờ giấy, có hai chữ Cấm Tiên.
Đây chính là tân chính của Đại Hạ vương triều.
Thứ các đại vương triều, muốn làm hiện giờ.
Cái gọi là Cấm Tiên.
Chính là các đại vương triều thống nhất, ép chặt các tiên môn thánh địa.
Trong thiên hạ, nơi nào không phải đất vương.
Ranh giới lãnh thổ, nào không vương thần.
Đây chính là việc Đại Hạ vương triều muốn làm, năm đại vương triều muốn làm.
Thứ họ muốn tranh, chính là khí vận.
Mà tiên tông thánh địa chính là con đường để tranh tốt nhất.
Muốn nhờ ba ngàn đại đạo, tranh giành tiên vị.
Thứ các vương triều tranh, là khí vận thiên hạ.
Nhưng hiện giờ năm đại vương triều đều đang cường thịnh, dù vận nước của Đại Hạ vương triều không ngừng suy giảm, nhưng vẫn thuộc hàng cự phách.
Nên không thể dùng con đường thống nhất năm đại vương triều.
Trong khi đó, khí vận của năm đại vương triều chỉ còn cách tiên có một chút xíu.
Nên, Hạ Đế nghĩ ra một cách.
Cướp khí vận của tiên tông thánh địa, hoàn thành vương triều đại thống nhất, làm như vậy, không những có thể tranh đoạt khí vận, mà còn có thể ổn định đại thế vương triều.
Hiệp khách cấm dùng vũ khí, tiên cấm dùng pháp.
Bản thân các tiên môn thánh địa đã luôn là cái đinh trong mắt các đại vương triều, nên nếu vừa trấn áp được tiên môn thánh địa vừa có thể giành được tiên vị, thì đương nhiên là chuyện cực tốt.
Cấm Tiên.
Chính là Tân Chính.
Nhưng chuyện này, cần phải thực hiện kĩ lưỡng.
Không thể thi hành tùy tiện.
Nếu không, sẽ khiến thiên hạ đại loạn nhanh chóng.
Hạ Đế biết điều ấy.
Đế vương của năm đại vương triều đều biết điều ấy.
Thời gian cứ thế lướt qua như bóng câu qua khe cửa.
Trong nháy mắt.
Bảy ngày đã trôi qua.
Đại Hạ vương triều.
Nước Tấn, Thanh Vân sơn mạch.
Hai người đang đi trong núi.
Diệp Bình và Tiết Triện.
Lâm Bắc quyết định tiếp tục lưu lại Lâm Châu giám bảo, dù đại hội giám bảo Lâm Châu đã kết thúc, nhưng chưa tìm được bảo vật, Lâm Bắc không cam lòng, quyết định tiếp tục ở lại Lâm Châu.
Chỉ có Diệp Bình và Tiết Triện trở về tông môn.

“Cái gì?”
“Đệ học được?”
“Đệ học được cái gì?”
Tiết Triện kêu lên.
Tò mò nhìn Diệp Bình.
Chưa hiểu ý Diệp Bình cho lắm.
“Sư huynh, là Tài Năng Thông Thần mấy hôm trước huynh truyền cho đệ đó, hình như đệ học được rồi.”
Diệp Bình đáp.
Tiết Triện bối rối.
Tài Năng Thông Thần gì?
Cái đó mình bịa ra mà!
Vậy mà cái tên này cũng học ra được?
Tiểu sư đệ, tuy là ngươi tư chất bất phàm, nhưng cũng đâu cần tự tâng bốc mình dữ vậy?
Ngươi bảo ngươi học được chút kiếm thuật, học được chút thuật luyện đan, sư huynh không nói gì cả, nhưng mà cái thứ xạo xự này mà ngươi cũng bảo là học được?
Trên đường núi.
Tiết Triện cảm thấy cổ quái.
Không phải hắn không tin Diệp Bình, mà vì thứ hắn dạy cho Diệp Bình là thứ không có thật, là thứ do hắn bịa ra thôi.
Vậy mà cũng học được?
Thế này hoàn toàn không phù hợp thông thường.
Ngươi có hiểu tu tiên là gì không?
Tiểu sư đệ.
Nhưng cũng giống như đám Tô Trường Ngự, dù trong lòng có thấy mắc ói cỡ nào đi nữa, Tiết Triện cũng chỉ ho khan một hồi, sau đó bảo.
“Đệ có biết vì sao mình lĩnh ngộ được không?”
Tiết Triện hỏi Diệp Bình.
Câu hỏi này, Diệp Bình không hiểu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Diệp Bình trả lời thử.
“Là sư huynh ra tay à?”
Diệp Bình hỏi.
“Đúng vậy.”
Tiết Triện đáp.

Mặc kệ Diệp Bình có phải thật sự học được hay không, cứ tự nâng mình lên trước đã rồi tính sau.
“Sư huynh sợ ngươi không học được, nên thi triển Tài Năng Thông Thần, tiêu tốn khá nhiều linh thạch, nhưng mà nếu đệ đã học thành công, vậy thì cũng đáng giá.”
Tiết Triện đáp, ngoài mặt còn bày vẻ siêu phàm cao vợi.
Trong nháy mắt, Diệp Bình cảm kích lắm.
“Đa tạ Tứ sư huynh, ân tình này đệ không biết lấy gì báo đáp”
Diệp Bình vô cùng cảm kích.
Tiết Triện lắc đầu, tỏ ý không cần.
“Sư đệ, hai chúng ta là sư huynh đệ, không cần khách khí như vậy.”
Tiết Triện mở miệng, nhưng nói tới nói lui, hắn vẫn không cho là Diệp Bình học được Tài Năng Thông Thần gì hết.
Ngay lúc này.
Một giọng nói từ Thanh Vân Đạo Tông truyền tới.
“Diệp Bình, mau tới đây.”
Giọng nói vang lên.
Là tiếng của Đại sư tỷ, Tiêu Mộ Tuyết.
Diệp Bình vội đi về phía tông môn.
Dù không biết Đại sư tỷ tìm mình có chuyện gì.
Nhưng nhất định đó là việc gấp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.