Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 9


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 9

Chén thuốc cận kề, Tiểu Lam chỉ còn biết khóc. Nàng thì có thể làm được gì chứ?
Đúng lúc này Tiết Châu mới vội vàng hô:
– Dừng lại!!!!
Giọng nói của nàng khiến ấy vị phi tần kia chú ý. Khả phi cũng dừng hàng động của mình lại, tức giận quát:
– Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của bổn phi?
– Ta? – Tiết Châu chỉ vào mặt mình hỏi. Xong nàng lại cười hề hề nói: – Ta là… bằng hữu của vị hoàng hậu này. Hiện tại lại nhận phó thác của hoàng hậu Nhật Quang quốc đến nơi này bảo vệ nàng.
– Hừ! Ngươi khôn hồn thì tránh sang một bên. – Một vị phi tần khác uy hiếp nàng.
Tiết Châu bĩu môi. người cổ đại cũng thật tự cao, tự ình là nhất đi? Nàng đi lại gần chỗ của Tiểu Lam, chắn trước mặt Khả phi nói:
– Ây da! Mỹ nhân làm người cũng thật quá độc ác. Cả một đứa nhỏ cũng không tha sao?
– Ngươi… Dám vô lễ với bổn phi? – Khả phi tức giận. Nàng ta giơ tay lên giáng xuống má Tiết Châu một cái tát.
Tiết Châu nhếch mép. Nàng khi nào lại dễ dàng bị đánh như vậy? Từ khi xuyên qua đến giờ, chỉ có cha mới là người dám đánh nàng. Còn có chỉ đánh ở mông. Trên mặt, hắn căn bản cũng chưa bao giờ đụng qua.

Đôi tay nàng nhanh nhẹn tóm lấy cái bàn tay của Khả phi. Tiết Châu lại gần bên tai nàng ta nói:
– Mỹ nhân bạo lực là không tốt a! Ngươi tốt nhất nên xem lại cái thục nữ của mình một chút.
Nhìn gương mặt của Khả phi kia một trận xanh một trận trắng làm cho nàng thật sự rất hả hê cùng thú vị. Chà chà, gương mặt thay đổi y như tắc kè bông. Thú vị a
~ – Các ngươi mau giúp ta bắt tiện nhân này lại. – Khả phi hung hăng trừng mắt nhìn nàng nói.
Lời vừa dứt, những phi tần đang giữ chặt Tiểu Lam đã quay sang vây lấy nàng. Tiết Châu nhăn mũi. Chơi thật xấu! Ỷ nhiều ăn hiếp yếu a. Vậy thì nàng cũng chơi xấu luôn.
– CHA, CÓ NGƯỜI ỨC HIẾP TA!!!
– Ha ha! Cho dù bây giờ ngươi gọi cha gọi mẹ cũng không có ích lợi gì đâu. – Khả phi kia hung ác cười. Nàng ta bóp miệng Tiết Châu mà đổ chén thuốc kia vào.
– Các ngươi không được cho nàng uống thứ đó!! Thả nàng ra. – Tiểu Lam lao vào giải cứu cho Tiết Châu nhưng lại bị bọn nữ nhân kia đẩy ra khiến nàng ngã xuống đất. Trong bụng truyền đến đau đớn.
Tiểu Lam khẽ vuốt bụng, không có điều gì bất thường liền yên tâm. Hài tử chỉ mới có một tháng, chắc chắn là chỉ bị động chút thai khí thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm trầm vang lên:
– Thả nàng ra ngay!
Một loạt hành động của bọn phi tần kia bị dùng lại. Bọn họ đưa mắt nhìn chủ nhân của tiếng nói thì thấy một nam tử vô cùng tuấn mĩ. Đó chính là Kiện Minh!
Tiết Châu bị đổ thuốc vào miệng, nàng ngậm một họng ở trỏng nuốt không được mà phun cũng không xong khiến cho nàng khóc không ra nước mắt. Thấy Kiện Minh tới nàng liền sáng mắt ra như nhìn thấy vị cứu tinh. Cha tới thật trễ a.
Khả phi kia liền thay đổi thái độ, yêu kiều hỏi:
– Xin hỏi vị tiên sinh đây là ai?
Chưa kịp để Kiện Minh trả lời, Tru Liệt đã từ xa đi lại nói:
– Ây da! Kiện Minh, đang nói chuyện với ta mà ngươi đi đâu vậy? – Đột nhiên hắn liếc mắt qua nhìn đám phi tần liền giật mình. Người bọn họ đang bắt giữ không phải là vị cô nương đi cùng với Kiện Minh chứ? Hắn thấy sắc mặt của Kiện Minh không tốt bèn quát: – Các ngươi làm gì vậy? Mau thả nàng ra!
– Dạ hoàng thượng… – Bọn phi tần bị hắn quát liền sợ hãi vội buông tay Tiết Châu ra.
Tiết Châu được tự do liền đi tới một góc cây mà phun đống thuốc đắng nghét đó ra. Eo ơi! Thuốc của cổ nhân thật đắng, lại có cái mùi gì đó rất hăng hắt vào mũi nàng. Aaaa!!! Nàng mà bị viêm soan thì sẽ bắt bọn này đền tiền!!!

Kiện Minh vội vàng đến vỗ lưng nàng giúp nàng thông khí. Hắn ân cần hỏi:
– Không sao chứ?
Nàng vừa thở vừa lắc đầu.
– Bọn họ cho con uống cái gì?
– Thuốc phá thai. – Nàng phụng phịu trả lời. Cảm giác bị ngược đãi thật không thích tí nào.
– Cái gì? – Kiện Minh khuôn mặt đen lại. Hắn cũng không phải ngốc tử. Tác dụng phụ của thuốc là gì hắn biết rõ a. Để nữ nhi của hắn uống như vậy chẳng khác nào đập nát tương lai của nàng?
– Có nôn ra hết chưa? – Hắn âm trầm hỏi.
– Con đâu có nuốt. – Nàng không quan tâm nói. Xong lại chạy đến đỡ lấy Tiểu Lam: – Lam tỷ, tỷ không sao chứ?
Tiểu Lam mỉm cười hướng nàng cúi đầu:
– Ta không sao. Đa tạ cô nương đã giúp đỡ.
– Ấy! Lam tỷ, tỷ đừng làm như vậy. Muội chỉ theo giao phó của Tuyết Linh mà làm thôi. – Tiết Châu nháy mắt nói.
– Hoàng hậu? Hoàng hậu bây giờ như thế nào rồi? Người có khoẻ không? – Tiểu Lam kích động hỏi. Không ngờ đến bây giờ hoàng hậu vẫn luôn nhớ đến nàng. Thật khiến cho nàng ấm áp.
– Tuyết Linh vẫn khoẻ nên tỷ cứ yên tâm. Hảo hảo dưỡng thai thật tốt, sớm sinh ra một thái tử a. – Nàng vỗ vỗ tay của Tiểu Lam nói. Người này cũng thật quá đơn thuần, quá hiền lành. Không biết nếu như nàng đi rồi thì có thể tự bảo vệ mình được không?

Tru Liệt lúc này mới ngu ngơ đi lại:
– Thai? Tiểu Lam đang mang long thai sao?
– Vâng ạ. – Tiểu Lam cúi đầu cung kính đáp. Nàng lúc nãy đang định đến thông báo tin vui cho hoàng thượng biết nhưng giữa đường lại gặp những phi tần khác. Chuyện tình sau đó cũng phát sinh như mọi người đã thấy…
Tru Liệt khuôn mặt cười đến sáng lạng, vui vẻ cầm tay Tiểu Lam nói:
– Thật tốt quá! Thật tốt quá! Đã bao nhiêu tháng rồi?
– Tâu hoàng thượng, mới chỉ một tháng. – Tiểu Lam thấy Tru Liệt vui, lòng nàng cũng vui theo.
Mấy vị phi tần kia nhìn thấy một màng này liền nghiến răng nghiến lợi. Trên mặt lộ rõ sự ghen tị.
Tiết Châu liền cố tình vu vơ nói:
– Ây da! May mắn là ta theo sự phân phó của Tuyết Linh lưu ý đến Tiểu Lam chứ nếu không… sợ rằng ngay cả thai nhi một tháng cũng không giữ được. Thật sự có người quá hiểm ác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.