Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 57


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 57

Nhất Minh theo Điệp Tiết Châu vào trong khuê phòng. Y nhìn một phòng bừa bộn lưng tung, rải rác hoặc chất chồng một đống “đồ phế thải” thì không khỏi kích động. Quả nhiên là nàng! Chỉ có nàng mới có thể bày hày phòng ốc ra cái dạng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng như thế này thôi.
Nếu Tiết Châu mà biết y nghĩ như thế chắc chắn sẽ đập bàn, la lên, chất vấn y đang khen hay đang chê nàng vậy hả? Tất nhiên, nàng không biết gì cả. Hiện tại, nàng đang bận lừa gạt kẻ bắt cóc này.
Tiết Châu nhếch môi, lộ ra nụ cười gian trá. Nàng dùng cái chân nhỏ xíu ngắn ngủn của mình mạnh mẽ đạp y, tay nhỉ mũm mỉm cũng sờ soạn bên cửa sổ một phen.
Nhất Minh cảm thấy có ai đó đẩy mình. Y bất ngờ, không ngờ nữ oa nhi chỉ mới tí tuổi thế này lại có ra tay với y. Là y nghĩ con nít thuần lương vô hại, là y lơ là cảnh giác. Sau này y tuyệt đối sẽ đối với con nít phòng bị có thừa! Quả nhiên! Cái thế giới này kể cả con nít cũng biến chất rồi!
Khụ… Anh bạn à, hình như anh hơi bi quan quá rồi. Ờ mà thôi, quay trở lại với vấn đề chính nào. Sau khi Tiết Châu làm một loạt hành động “sờ mó” bức tường, gian khuê phòng cũng dần hiện ra bộ dạng thật của nó.

Chỉ thấy hai bên bức tường bỗng dưng xuất hiện mấy cái lỗ phóng ra hàng loạt mũi tên, trên trần nhà lại xuất hiện hai cây vợt bắt bướm to đùng quơ qua quơ lại (=.=) Đặc biệt nhất chính là từ bốn chân giường không biết mộc đâu ra bốn thứ giống như đồ gắp thú nhồi bông ở hiện đại. Bốn cái cây đó không ngừng dũng mãnh tiến lên gắp gắp gắp!
Dù quân nhiều, thế mạnh nhưng đối với mấy thứ không thể di chuyển phương hướng như thế này, Nhất Minh cảm thấy mình không có áp lực gì cả. Y chỉ việc tránh né, tìm sơ hở thoát thân thôi.
Quả nhiên, không lâu sau, y đã vượt qua cái bẫy bất ngờ của Tiết Châu nhưng nàng làm sao có thể để cho tên bắt cóc này dễ thở được! Cho nên nàng đã rất anh minh thần võ, xoay bình hoa!
Nhất Minh đáng thương, vừa nãy còn mới vui vẻ bay lên cột nhà, bây giờ thì thành con mồi dính luôn ở trển. Aiz, có trách thì trách tại sao bé gái tám tuổi này quá nham hiểm a!
Điệp Tiết Châu đắc ý nhìn y. Hừ hừ! Keo dán sắt hiệu con voi đấy! Ngươi có giỏi thì thoát ra cho bổn tiểu thư xem!
Nhất Minh âm trầm nhìn cô bé trước mặt. Giọng y trầm thấp nghe không ra vui buồn, y hỏi:
– Ngươi là ai?
– Tại sao ta phải trả lời ngươi!? – Điệp Tiết Châu thể hiện rõ thái độ khinh thường của mình bằng cách cho y nhìn lỗ mũi.
– Điệp Tiết Châu? – Y tiếp tục hỏi. Nhưng dường như trong giọng điệu lại lộ ra vẻ khẳng định hơn.

– … – Nàng cẩn thận quan sát y, chắc chắn y sẽ không dễ dàng thoát ra được bức tường đó nàng mới tự tin đáp một cách vang dội: – Không sai! Chính là bản tiểu thư!
Điệp Tiết Châu khẳng định tên bắt cóc này không ngờ rằng nàng chính là đối tượng hắn muốn bắt. Cho nên, đôi mắt xanh lam đầy ý khiêu khích nhìn y như đang tuyên bố y đã nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, tuỳ nàng xử lý. Nhưng rất nhanh, nàng đã không còn cười được nữa. Bởi vì… nàng nghe thấy y cười! Tiếng cười trầm thấp làm cho nàng lạnh người!
Điệp Tiết Châu nhìn thấy đôi vai run rẩy của y, nghe thấy tiếng cười của y và giọng nói khàn nhỏ:
– Tìm thấy nàng rồi…
—————–
Ngay tại thời khắc tương phùng của nàng và Nhất Minh thì trong hoàng cung Nhật Quang quốc lại long trọng đón tiếp một vị hoàng đế trẻ tuổi từ phương xa đến.

Cũng chính ngay trong ngày ấy, lời hoà thân giữa hai nước được đưa ra trước sự kinh hoàng của thiên tử và văn võ bá quan.
Một lần nữa, vòng xoay của số phận tiếp tục chuyển động.
Trang nhật ký một đời người nàng lần nữa bật mở, gợi lại những gì đã quên…
Không! Có lẽ nói như vậy cũng không đúng. Bởi vì ngay từ lúc nàng tạo ra cổ máy thời gian và xuyên đến nơi này, vòng quay số phận vẫn chưa bao giờ ngừng. Chỉ là nó đang cho nàng khoảnh khắc ngắn ngủi để đối mặt với những trang giấy cũ mà thôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.