Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 51
– Nếu ta nói, ta muốn làm nữ đế. Ngươi sẽ làm gì? – Bỗng, tiếng cười ngưng bặt. Thay vào đó là câu hỏi gai người.
Hoắc Kiện Minh lập tức bác bỏ:
– Điều này là nghịch thiên ý!
– Ha ha ha! Quả nhiên… – Nàng ngửa mặt lên trời cười đến cuồng dại.
Cười đến nỗi Nhất Minh muốn ngăn lại nhưng đúng lúc này, nàng vung tay áo đứng bật dậy. Mị hoặc ôm lấy cổ hắn, cơ thể ép sát vào người hắn, cảm nhận rõ dục vọng của hắn, nàng nghiêng đầu cười hỏi:
– Cha à, sao ngươi lại có thể có ý niệm đó với nữ nhi? A… bây giờ nữ nhi là quả phụ rồi. – Nàng chu môi, chớp mắt nhìn hắn: – Cha phải làm gì với nữ nhi đây?
Hoắc Kiện Minh nhìn xương quai xanh cùng bầu ngực sữa đầy đặn của nàng, cổ họng bắt đầu khô khóc. Lời trong miệng chưa qua não bộ đã như phản xạ bật thốt ra ngoài:
– Ta sẽ phụ trách.
Tiết Châu vuốt ve vòm ngực hắn, trầm tư:
– Nhưng mà nha, nữ nhi đã không còn trong sạch. Mà cha cũng không còn là người ta yêu nữa. Đã thế còn qua tay bao nhiêu người… ta thật sự rất kì thị đó ~ Huống chi… nữ nhân của ngươi còn mang thai a?
Nói đến câu cuối cùng, trong mắt nàng lộ rõ vẻ chán ghét. Bàn tay vố dĩ vuốt ve vòm ngực săn chắc biến thành dùng lực đẩy mạnh hắn ngã từ trên ngai vàng cao mấy trượng xuống bên dưới. Khoảnh khắc ấy, khoé miệng nàng nhấc lên nụ cười châm biếm. Nàng nhìn người mình từng yêu thương nhất rơi xuống, trong lòng không còn bất kì cảm giác gì.
Nàng không buồng quay đầu nhìn hắn bởi vì nàng biết dựa vào bản lãnh của hắn chắc chắn sẽ không có việc gì. Tiết Châu nhìn về phía Nhất Minh, người nãy giờ trầm mặt hỏi:
– Ngươi theo hắn hay theo ta?
Y dùng đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn lại nàng. Bên trong bao gồm rất nhiều cảm xúc. Sâu thẳn đến nỗi dường như muốn hút nào vào bên trong trầm luân.
– Cho dù nàng làm gì ta vẫn sẽ ủng hộ. – Y mỉm cười, nhẹ giọng trả lời. Đúng vậy, cho dù nàng làm gì y cũng sẽ đứng bên cạnh. Chỉ là giờ phút này y không biết quyết định của mình là đúng hay sai. Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt quyết tuyệt của nàng, tim y liền điên cuồng đập mạnh, cảm giác bất an ân ẩn không dứt.
Nghe câu trả lời không hề có một tia do dự của y, Tiết Châu rốt cuộc cũng phát ra nụ cười từ nội tâm.
– Cảm ơn ngươi, bây giờ ngươi đưa ta đến Phượng Nghi cung được không?
Nhất Minh không có bất kì thắc mắc gì ôm lấy nàng phi thân đi. Kiện Minh sau khi vững vàng tiếp đất cùng nhanh chóng đuổi theo. Hàm răng hắn cắn chặt, đôi mắt đỏ lừ loé tia hung hiểm. Nàng thế mà lại đẩy ngã hắn! Nàng không biết vì cái chết của nàng hắn đã đau lòng đến mức nào sao? Lúc nhìn thấy nàng hắn muốn ôm chặt nàng như thế, kích động đến nỗi suýt chút nữa mắt rơi nước mắt. Vậy mà nàng….
————————-
Nhất Minh là sát thủ, đương nhiên am hiểu mọi kỹ năng ẩn nấp và các gốc khuất che mắt. Y rất nhanh liền mang nàng đứng trước cung Phượng Nghi.
Nàng đi một mạch đến sân sau, không quan tâm xem Hoắc Kiện Minh đã đuổi đến và Nhất Minh vẫn bám theo sau. Nàng chỉ muố đến nơi nàng cần đến…
Trong hoa viên rực rỡ, lương đình xinh đẹp , đường đá ngay ngắn, một mảng xanh ươm thế nhưng lại có một đống còng kềnh chặn giữa lối đi.
Đối với Kiện Minh và Nhất Minh, cái vật không xác định đó quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn bởi vì… lúc trước Tiết Châu ở đâu, nó đều ở gần đó. Bọn họ nghĩ nó chỉ là một đống bình thường, căn bản không hề nghĩ đến nó là chiếc mấy thời gian, là thứ sẽ đưa nàng rời xa bọn họ.
Nàng bước lên cỗ máy thời gian. Vuốt ve tinh hoa cả đời người của nàng, dù là hiện đại hay cổ đại, nó luôn là thứ khiến cho nàng tự hào nhất.
– Tiết Châu, nàng định làm gì? – Nhất Minh nhìn cái thứ thấp thấp hình chữ nhật trước mặt lòng thấp thỏm.
Nàng thở dài gọi:
– Ngân Nhi, cô đã đến chưa?
Trong khoảng không chỉ có ba người bọn hắn và nàng như thế này thì hành động của nàng có chút quỷ dị.
Dứt lời, một bóng người từ trên trời nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng. Nữ tử xinh đẹp mặc y phục phấn hồng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc:
– Tiết Châu, ngươi gọi ta đến làm gì? Không phải định bảo ta cứu ngươi nữa đấy chứ? Cơ mà không phải nghe nói ngươi chết rồi sao?
Nàng cười không trả lời câu hỏi của Ngân Nhi:
– Hôm nay mừng ngày hội tụ sau gần một năm. Không biết các vị có tâm tình nghe ta kể một câu chuyện không?
Hoắc Kiện Minh nhíu mày, cơn tức giận vẫn không sao dập tắt được. Hắn bước từng bước đến gần nàng bảo:
– Theo ta trở về!
Tiết Châu lạnh băng nhìn hắn. Từ trong tay áo xuất ra một khẩu súng chỉa về phía hắn hỏi:
– Ngươi nghĩ đạn của ta và thân thủ của ngươi, cái nào nhanh hơn?
Hoắc Kiện Minh sững sờ bất động tại chỗ. Nàng thế mà lại chỉa thứ ấy vào hắn. Tim như bị ai bóp nghẹn, đau nhói làm hắn nói không nên lời.
Tiết Châu lướt mắt, thấy không còn ai ngăn cản mình nữa thì mở miệng:
– Đã từ rất lâu có một nữ tử chế tạo ra một loại đồ vật có thể đưa nàng trở về quá khứ. Sau đó trong một tai nạn, nàng bị đồ vật ấy đưa đến môth thế giới hoàn toàn xa lạ, trở thành một tiểu oa nhi năm tuổi. Cũng chính thời khắc này, nàng gặp một người, là một tên vương gia mới có mười tuổi, mà đây cũng chính là nghĩa cha cử nàng ở thế giới này. Nàng ở thế giới này suốt mười năm không ngừng cố gắng tìm đồ vật để làm lại thứ đồ vật có thể khiến nàng trở về thế giới cử mình nhưng rốt cuộc, nàng vì một câu nói của nghĩa phụ mà bỏ đi tất thảy. Cuối cùng hắn cũng phản bội nàng, đem nàng đưa vào doanh địch. Trong khi nữ tử ấy trải qua những ngày tháng đầy khuất nhục, hắn an an ổn ổn ở bên hai vị thê tử của mình thậm chí đã sắp có con. Cuối cùng, hoàn thành nhiệm vụ, trả xong món nợ ân tình nàng đã nợ hắn mười năm, nữ tử ấy cũng vừa lúc làm xong thứ đồ vật thần kì kia và nàng đã quyết định trở về thế giới của mình.
Giọng nàng rất nhẹ. Vừa kể vừa nhìn cảnh sắc hoa viên này. Nàng còn nhớ rõ Hoắc Lai Hàm đã vì nàng biến nó trở nên xinh đẹp lộng lẫy hơn bất kì hoa viên nào khác trong hoàng cung…
Xung quanh tất cả đều im bặt. Hai nam nhân thậm chí còn không dám thở mạnh. Bọn họ vẫn còn đang trong quá trình tiếp thụ những lời nàng vừa nói. Quả thật… quá khó tin!
Chỉ có Ngân Nhi là ổn trọng, bình tĩnh nhìn Tiết Châu tràn đầy thương tiếc. Thân là thần, không có khả năng cứu Tuyết Linh vẫn chìm trong hôn mê không tỉnh, cũng không thể đưa Tiết Châu trở về thế giới của nàng ấy khiến bản thân nàng cảm giác có chút bất lực. A… không phải là không về được, mà là phải giết chết nàng, hạ chú vào linh hồn nàng để gửi gấm cho Diêm vương mới có thể đến một thế giới khác.
Tiết Châu đảo mắt nhìn Hoắc Kiện Minh và Nhất Minh, thoáng chốc cười như hoa mùa xuân nở rộ. Nàng hỏi:
– Các ngươi thấy câu chuyện này có li kì hấp dẫn không? Có khó tin không? Chính ta cũng không tin được đây này! Nhưng thật không may, ta lại là nữ tử trong câu chuyện đó. – Nói đoạn nàng quay lưng về phía bọn họ, tiếp: – Đây là sự thật về thân thế của ta. Cho dù các ngươi tin hay không, ta cũng phải trở về rồi… Ngân Nhi, ngươi giúp ta triệu sấm sét cung cấp điện cho cái máy này được không?
Đường Ngân Nhi ngập ngừng một chút rồi thở dài gật đầu. Nàng phất tay, một đạo sấm sét đánh thẳng về phía cây cột cao nhất của chiếc máy. Chẳng mấy chốc, trong khoan năng lượng đã tràn đầy.
Tiết Châu gật đầu nói một tiếng “Cảm tạ” rồi bắt đầu điều chỉnh cỗ máy thời gian. Mặc dù hôm nay không phải ngày nàng xuyên không, cũng không chắc có thể trở về nhưng cho dù có một phần trăm cơ hội nàng cũng muốn đặt cược!
Cỗ máy đã được khởi động, quá trình đếm ngược năm giây bắt đầu. Lúc này, Nhất Minh và Hoắc Kiện Minh mới từ trong u mê thất tỉnh.
– Tiết Châu! – Nhất Minh hét to, dùng hết nội công lao về phía nàng. Bây giờ thì y đã hiểu nỗi bất an kia là gì rồi. Ngay từ lúc đáp ứng đứng về phía nàng, y đã sai! Sai lầm mà y không bao giờ có thể sửa đổi!
Hoắc Kiện Minh ở phía sau cũng vận nội lực bật người phi thân đến:
– Võ Tiết Châu! Bổn vương ra lệnh cho ngươi ở lại! Không được đi đâu hết, có nghe không?
Nàng cười nhạt nhìn bọn họ. Mong rằng sau này, chúng ta không gặp lại nhau nữa. Tạm biệt, Minh….
Trước mắt mờ đi, từ từ bao phủ lấy nàng là một mảnh tối tâm và cảm giác buồn nôn choáng váng như lần đầu nàng xuyên tới đây. Nàng có thể trở về rồi…
Nhất Minh và Hoắc Kiện Minh nhìn nàng biến mất ngay tại trước mắt mình. Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi bọn họ đã có thể nắm lấy nàng, giữ chặt nàng! Chỉ xê dịch có một khắc! Một khắc mà thôi!
Đúng vậy, chỉ xuýt xao có một khắc, con người ta đã có thể bỏ lỡ nhau cả đời…