Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 46
Trời đổ tuyết phủ kín cả đường đi. Lộ tuyến của rất nhiều thương nhân và quân lính bị tuyết trắng làm cho chệch hướng. Ấy vậy mà năm nay tuyết rơi sớm hơn mọi năm, cứ như ông trời đang đổ lệ.
Giữa chốn trắng xoá dưới một toà thành hùng vĩ có một bóng người nằm úp sấp trên đấy. Người nọ quần áo thuần trắng, nếu không có vết máu đỏ yêu dị thì có lẽ người ta cũng sẽ chẳng phát hiện ra.
Lúc này, một tiểu đội binh lính cưỡi năm sáu đại mã hướng phía cổng thành đi tới. Một người, hai người vượt qua hoàn toàn không phát hiện được người nọ cho tới khi một tiểu binh kinh hô:
– Đội trưởng! Hình như đằng kia có người.
Tiểu đội trưởng nhíu mày, theo hướng tay của gã mà nhìn. Thật sự có người nằm giữa trận mưa tuyết!
Tiểu đội trưởng nhanh chóng phi ngựa đến gần, phát hiện người nọ tóc tai hỗn loạn, quần áo nhiễm đầy máu khô. Từ quần áo người này có thể thấy đây rõ ràng là một nữ tử, nữ tử còn chưa ngoài hai mươi! Việc này khiến tiểu đội trưởng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
– Người đâu! Mau đến xem xét người nọ.
Hai tiểu binh lính xuống ngựa, nhanh nhẹn đến gần nữ tử lật nàng lại. Ngó ngang ngó dọc cuối cùng không phát hiện điều gì khả nghi.
Một trong hai tiểu binh lính đang muốn bẩm báo với cấp trên thì tiểu binh lính còn lại đã hít một ngụm khí lạnh kinh hô:
– Đội trưởng, là Thiên Bảo quận chúa!
Tiểu đội trưởng hoảng hốt. Cái gì? Là tiểu quận chúa mất tích một năm nay mà đương kim hoàng thượng vẫn luôn tìm kiếm? Này… này thật sự cũng quá không đúng đi? Chưa kể thân phận quận chúa này có bao nhiêu tôn quý mà ngay cả việc tiền thưởng khi có người biết được tung tích của nàng thôi cũng đủ cho một nhà dân bình thường sống bình an suốt đời. Sẽ không ai ngu ngốc nhận thức nàng mà không báo cáo thậm chí còn không dám làm tiểu quận chúa bị thương.
Mới đầu, tiểu đội trưởng còn không tin nhưng sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền sophire và đối chiếu khuôn mặt với bức hoạ gã liền sợ ngây người. Mặc dù kiểu tóc và thần thái không giống nhưng đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn này với bức hoạ thật sự không khác là bao, thâm chí còn trỗ mã hơn. Vậy mà cư nhiên là tiểu quận chúa!
Không nói hai lời, gã lập tức mang Tiết Châu trở về cấp tốc bẩm báo với tướng quân, một phút cũng không dám chậm trễ.
Buổi trưa hôm ấy, tướng quân phủ một mảnh gà bay chó sủa, nhộn nhịp người nối đuôi nhau không dứt nhưng người đứng xếp hàng toàn là đại phu. Mà nguyên nhân của sự việc này ai ai cũng biết: tiểu quận chúa mà đương kim hoàng thượng phủng trong lòng bàn tay bị người đả thương!
Tin đồn còn bay xa và lan truyền càng lúc càng không đúng sự thật.
Mới đầu là: Thiên Bảo quận mà đương kim hoàng thượng ngày nhớ đêm mong tìm kiếm bị người đả thương mất nửa cái mạng!
Tiếp đến là: tiểu quận chúa người người sủng ái bị người đả thương, hiện tại đang kéo hơi tàn trong tướng quân phủ!
Cuối cùng là: Thiên Bảo quận chúa bị người đả thương đã quy tiên nhưng tướng gia vẫn cố chấp muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống!
Thiên hạ tin tức bát quái đầy rẫy, lời đồn truyền xa mười dặm. Truyền đến tai đương kim hoàng thượng đang cải trang hướng đến tướng quân phủ không khỏi làm cho ngài phát hoả. Trong bụng vốn dĩ tức giận vì việc nàng bị thương nay lại ai ai cũng nói nàng chỉ con chút hơi tàn hoặc quy tiên. Điều này không thể nghi ngờ là chọc cho long nhan càng thêm khó coi.
Hoắc Lai Hàm ra khỏi tửu điếm mặt đen như đít nồi, không trì hoãn thêm một giây nào tức tốc từ kinh thành chạy theo phía Tây đến Doãn tướng phủ. Trong lòng nóng như lửa đốt cùng nghi hoặc không ngừng trào dâng.
—————————
Thiên hạ loạn thành một mảnh cào cào vậy mà đương sự ngủ phi thường tốt. Mỗ nữ vốn bị thương, da thịt lại hứng chịu gió tuyết khiến vết thương nhiễm trùng, còn cái chính khiến cho nàng bị ngất đi chính là dọc đường đi ngựa phi nước đại, nàng không những không ngủ còn không ăn uống. Cuối cùng đến nơi liền thành công nằm xuống hôn mê, an an ổn ổn ngủ đến ba ngày mới chịu tỉnh.
Vừa tỉnh, đã có một đôi tay đỡ nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một cốc nước, bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu:
– Trước uống nước đi.
Tiết Châu nhu thuận uống nước. Uống cạn chén lại cảm thấy không bình thường. Uy! Âm thanh cử nam tử là từ tên nào phát ra a? Còn nữa, bây giờ tình hình như thế nào rồi?
Nàng mãnh liệt xoay đầu nhìn người bên cạnh nhất thời có chút hoảng hốt. Nam tử khuôn mặt tuấn lãng thân vận hoàng y này không phải là thối hoàng đế sao? Nhanh như vậy đã tìm ra nnagf? Nàng còn tưởng mình phải phí một phen tâm tư mới có thể dụ gã gặp mặt nha.
Hoắc Lai Hàm nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng không biết là tư vị gì. Các ngươi không biết được khi gã đến Doãn tướng phủ, nhìn thấy hàng dài đại phu bận rộn bung bê còn có một thùng nước máu đỏ, gã đã hoảng sợ như thế nào! Sau đó lại túm lấy một đại phu hỏi han tình hình càng làm gã bắt đầu muốn nổi điên! Lúc đó gã đã phản ưng như thế nào nhỉ? Ân… Gã chỉ hết tất cả đại phu có mặt tại tướng phủ ác liệt quát:
– Trẫm mặc kệ cái gì vết thương nhiễm trùng, thận thể suy nhược hay phát sốt gì đó. Hiện tại trẫm lệnh cho các ngươi làm nàng tỉnh lại! Nếu nàng không tỉnh, cái đầu của các ngươi cũng đừng hòng an ổn ở trên cổ!
Các thái y lúc đó sợ ngây người, không dám chậm chạp dốc hết một đời sở học ra cứu nàng. Cuối cùng là hôn mê đến tận ba ngày hai đêm liền đem nàng lay tỉnh. Vì thế lúc này, các đại phu không khỏi mừng đến rớt nước mắt. Ông trời a! Bọn họ thề, từ rày về sau sẽ không nhiều chuyện đến xem náo nhiệt nữa!
Hoắc Lai Hàm liếc mắt nhìn mấy cái bóng đèn phất phất tay. Ý tứ rõ ràng khiến ai cũng vui mừng. Lập tức lui ra ngoài lãnh bạc rồi chuồn nhanh về.
Thoáng chốc chỉ còn lại mình nàng cùng gã. Nàng im lặng, mệt mỏi dựa vào giường. Đôi mắt đã trải qua trang điểm âm thầm quan sát nhìn gã.
– Đã xảy ra chuyện gì? – Hoắc Lai Hàm trầm giọng hỏi. Rõ ràng bên trong ẩn chứa lửa giận kinh người.
– …
Thấy nàng không trả lời mà chỉ cúi đầu như chực khóc, gã càng muốn nổi bão. Rốt cục cũng kiềm lại, gã thấp giọng hỏi:
– Hoắc Kiện Minh đâu?
Một giọt nước mắt thành công trượt xuống khỏi khoé mắt nàng. Có giọt nước mắt đi đầu, những giọt còn lại lập tức thi nhau rơi xuống khiến cho gã sững sờ.
Gã bối rối:
– Được, được. Ta không hỏi nữa. Nàng ăn cháo rồi nghỉ ngơi đi. Nào, mở miệng ra.
Nói rồi gã cầm lấy chén cháo đã chuẩn bị tốt ở trên bàn, múc một muỗng cháo vừa phải đưa lên miệng thổi. Xong lại uy cho nàng.
Tiết Châu nhu thuận để cho gã uy. Nước mắt vẫn không ngừng chảy. Cháo vừa vào dạ dày đã không thể nào hấp thu. Bao tử lâu ngày không được ăn uống bắt đầu co bóp liên tục đau đớn. Nàng lập tức chòm người ra khỏi giường nôn hết muỗng cháo vừa rồi. Sắc mặt lập tức trắng bệch.
Moé! Sớm biết sẽ khổ như vậy nàng sẽ không nhịn ăn làm gì. Các ngươi đừng nhìn ta như thế. Ta không phải vì buồn tình mà nhịn ăn đâu, chẳng qua ta phải phối hợp diễn cho giống nha, bệnh tật như vậy mới có thể xoá bỏ lòng nghi kị của hoàng đế đối với ta chứ? A ~ Ta thật là thông minh a. (づ ̄ ³ ̄)づ
Uy! Tiết Châu, ngươi vừa tự hại mình đó, thật sự rất thông minh sao?
Hoắc Lai Hàm cũng không có ghét bỏ. Gã cứ như vậy kiên trì đút từng muỗng, từng muỗng cháo. Tuy lúc đầu dạ dày nàng bài xích khiến nàng không ngừng nôn ra nhưng dần dần, dưới sự kiên trì của gã, dạ dày đã bắt đầu thích ứng với thức ăn. Bắt đầu vào nề nếp làm việc khiến Tiết Châu mừng rớt nước mắt. Đờ mờ! Cuối cùng cũng có thể ăn rồi.
Hoắc Lai Hàm nhìn chằm chằm gương mặt do không ngừng nôn ra mà tái đi của nàng, lại nhìn đầu tóc hỗn loạn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Gã mím môi, cái gì cũng không nói. Đôi mắt thâm trầm cứ nhìn như muốn khắc sâu hình ảnh này vào trong tâm trí. Dường như ngay lúc này đây, gã đã hạ quyết tâm gì đó.
—————————–
Nhất Minh phi ngựa đến thành Tây thật sự không mất quá nhiều thời gian vì quân doanh cách thành trì này gần lắm! Nhưng Tiết Châu lại nói nàng muốn ngắm tuyết. Muốn y đi chậm lại, y chỉ đành chiều theo ý nàng.
Lúc đi, nàng chẳng mang theo thứ gì kể cả áo choàng. Y đưa áo, nàng không lấy. Y bảo y ôm nàng sưởi ấm, nàng cự tuyệt. Y nói vết thương sẽ bị nhiễm trùng mất, nàng cười bảo đó là điều nàng mong muốn.
Thậm chí y còn không thể hiểu được tại sao nàng lại bắt buộc bản thân nhịn ăn hai tuần liền! Nàng vừa bị thương vừa tuyệt thực khiến y rất lo lắng. Y khuyên nàng nhưng nàng không nghe chỉ thì thào:
– Nhịn ăn như vậy mới có thể khiến ta trông càng giống bị chịu khổ nha. Việc nhỏ không nhịn làm sao hoàn thành việc lớn?
Y không nói. Y biết nàng làm như vậy là có lý do của riêng mình nhưng nàng đã quá nhẫn tâm với bản thân mình rồi!
Trên đường đi, đôi lúc nàng lại nói chuyện với y nhưng cuộc nói chuyện rất kì quái khiến y càng thêm bất an, lo lắng.
– Nhất Minh, nếu ta vào cung rồi, trở thành hoàng hậu lại muốn phản công Nhiếp Chính vương… ngươi sẽ làm gì?- Nàng tựa vào lòng y, lơ đãng hỏi.
Nhất Minh khẽ cười:
– Tất nhiên là ta sẽ bên cạnh hỗ trợ nàng a.
– Nhất Minh, nếu ta nói ta không phải là người nơi này… ngươi có tin không? – Tiết Châu đột nhiên mở miệng khiến y sửng sốt một chút.
– Tin! Vậy nàng là người nước nào? Thuỷ Nguyệt quốc? Ba Tư? Hay Nhật Quang quốc? – Y tò mò hỏi.
Nàng khẽ lắc đầu, ánh mắt xa xâm:
– Ta đến từ một nơi rất xa, rất xa nơi này. Xa đến nỗi ta không biết đường về.
Giọng nói vô lực của nàng khiến y nghi hoặc rất nhiều. Nhưng y không hỏi vì y biết, nếu muốn nàng đã nói ra chứ không phải úp úp mở mở như thế này.
Gần tới Tây thành, Tiết Châu lại hỏi y:
– Nhất Minh, nếu có một ngày ta đột nhiên biến mất. Ngươi sẽ làm gì?
Tay y run lên. Bàn tay cầm dây cương không khổ nắm chặt thêm vài phần. Y kiên định đáp:
– Ta sẽ đi tìm nàng. Cho dù nàng trốn ở đâu ta cũng sẽ đi tìm nàng.
Nàng khẽ cười:
– Ngu ngốc! Nếu thật sự có ngày đó, ngươi đừng đi tìm ta. Cũng đừng chờ đợi ta. Bởi vì… ta sẽ không thể quay về… Ta sẽ cảm thấy thật áy náy…
Vừa thúc ngựa trở về bản doanh vừa suy nhớ lại đoạn đối thoại kì quái trên, trong lòng Nhất Minh không khỏi lo sợ. Nàng định làm gì y không biết nhưng y tuyệt đối sẽ không để nàng một mình!
Vài ngày sau, từ Tây thành, y đã về doanh trại. Chỉ là… khắp nơi giăng đầy pháo đỏ, chữ “Hỉ” dán đầy lều trướng. Mọi người ai nấy đều đang ca hát, vui vẻ. Giữa trung tâm có ba người đứng đó được người người mời rượu.
Y nheo mắt nhìn, lửa giận cuồn cuộn bốc lên.
Hoắc Kiện Minh mặc y phục đỏ rực, hai bên hắn là tân nương xinh đẹp, kiều diễm. Trên mặt mỗi người đầu mang nụ cười sáng lạn, hoàn toàn khác với vẻ nhếch nhát, thê lương của nàng.
Tâm y bỗng nhiên lạnh đi. Trong khi nàng vì hắn hi sinh tất thảy hắn lại làm cái gì? Là lập tức thú nữ nhân a! Ha ha! Hoắc Kiện Minh a Hoắc Kiện Minh, đây là thứ tình yêu mà ngươi dành cho nàng sao? Tại sao trong mắt ta nó lại rẻ mạt đến như thế?
Nhất Minh xuống ngựa, lông mày nhướng lên, khoé môi cong cong tạo thành nụ cười lạnh. Nếu đã về kịp giờ thì y đành vào góp vui vậy.
Y đi qua cầm một ly rượu, đến trước mặt Kiện Minh nói:
– A! Nhất Minh chậm trễ phải đưa quận chúa vào bản doanh địch nhân theo kế hoạch của ngài nên không thể tham gia kịp thời hôn lễ của vương gia. Mong vương gia thứ tội. Ta kính ngài một ly.
Nói ra những lời này, ánh mắt y trào phúng nhìn sắc mặt khó coi của hắn.
Hoắc Kiện Minh cũng không tiện từ chối, chỉ có thể nghiếng răng uống cũng y một ly.
Nhất Minh lại chả có ý gì muốn rời khỏi. Y rót thêm một ly rượu nữa nhìn hai tân nương bên cạnh hắn cảm thán:
– Vương phi và trắc vương phi đúng là xinh đẹp động lòng người. A! Mắt ta nhìn dáng vẻ nhếch nhát, bệnh tật của quận chúa một tháng nay quen rồi nên nhất thời không thể thích ứng với vẻ mỹ lệ của nhị vị đây. Thất lễ quá. Ta kính hai vị một ly.
Hai tân nương nhất thời cứng đờ. Cuối cùng cũng phải nâng ly uống với y một ly rượu. Trong lòng lại căm ghét không thôi. Phụ thân hai người là mệnh quan triều đình, thủ đoạn gì mà chưa từng thấy qua? Có thể không dám tự nhận là việc gì tốt nhưng nếu so về khoảng nhìn người, nhìn thế cục lại có điểm hơn người. Mà phụ thân đã nói cho bọn họ biết Nhiếp Chính vương với nữ nhi hắn thu dưỡng có mờ ám! Hôn quân cùng với nàng ta cũng có cảm tình! Cho nên bọn họ cùng phụ thân mới ép nàng ta rời khỏi đây. Sau đó lập tức làm hôn lễ để tránh đêm dài lắm mộng, lại thật sự không ngờ tên vô danh tiểu tốt này dám ở trước mặt bọn họ nói xéo nói mốc!
Nhất Minh tiếp tục tự rót cho mình. Y đưa mắt nhìn ba người, lạnh giọng nói:
– Chậc, nhìn ba vị hạnh phúc như thế khiến ta lại nhớ đến dáng vẻ thê lương của quận chúa khi bị ném ở gió tuyết Tây thành. Lúc đó máu chảy thật nhiều cũng nhuộm bạch y cử nàng thành màu đỏ như giá y xinh đẹp của nhị vị tân nương đây. A! Ta lại nhất thời lỡ lời nữa rồi. Xin tam vị thứ lỗi cho ta, ta có chút thất thố. Chỉ là ta thấy thật đối lập mà cảm thán thôi. Nào, ta kính tam vị một ly xem như bồi tội.
Mỗi một lời y nói ra đều khiến mọi người ở đây kinh ngạc. Nói đến đoạn cuối lại khiến người ta phải bít một ngụm khí lạnh. Trời ơi! Quận chúa của bọn họ!
Các ám vệ và gia nhân vương phủ không khỏi ồn ào, có rất nhiều ánh mắt bất thiện nhắm về phía tân nương, cũng có rất nhiều ánh mắt trách cứ cùng không thể tin nhìn về phía Kiện Minh. Hèn chi mấy ngày nay bọn họ không thấy bóng dáng của tiểu thư. Ra là vậy…
Hoắc Kiện Minh bóp nát ly rượu trong tay. Hung hăng nắm lấy cổ áo Nhất Minh hét:
– Hỗn đản! Ngươi có ý gì đây? Nếu không phải tại ngươi tự ý đưa nàng đi thì mọi chuyện đâu có như thế!
Y cười lạnh. Trong mắt khinh thường càng đậm:
– Cẩu đản! Ta chính là thích kể ra bộ mặt của ngươi đó rồi sao? Cái gì mà ta tự ý đưa nàng đi? Ngươi đùng nói ngưa chưa từng có ý định đó, nàng và ta chẳng qua là giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện sớm hơn một chút thôi!
Kiện Minh đấm một phát vào mặt y. Làm cho khoé miệng y bầm tím. Y trừng mắt đạp vào bụng hắn khiến hắn lùi lại vài bước. Hai người bắt đầu dính thành một đoàn không ngừng ngươi đánh ta đấm.
Cuối cùng phải để cho các ám vệ cùng thích khách ôm lấy thân thể hai người kéo ra mới giải quyết được sự tình.
Nhất Kiệt lúc này mới một thân bạch y đi tới. Gương mặt tươi cười hồn hậu:
– Nha? Rốt cục có chuyện gì xảy ra? Mấy lời đệ nói là sự thật sao?
Nhất Minh hừ lạnh:
– Ta đây có rảnh hơi đi bịa chuyện làm gì!
Cây quạt trắng đang ở trong tay Nhất Kiệt phe phẩy đột nhiên “xoạt” một tiếng gấp lại. Hắn ta nhét cây quạt vào tay y, mỉm cười bảo giữ giùm. Sau đó… xắn tay áo lên lao vào Kiện Minh vừa đánh vừa mắng:
– Ta kháo cmn! Ngươi dám làm như vậy đối với đệ muội của ta? Ngươi cẩu đản lại ở đây làm hôn lễ. Thật cmn &@¥#€$@&¥%€…
Mọi người: ….
Đánh thêm một hiệp nữa, cuối cùng cũng được thích khách và ám vệ hai bên lôi ra. Nhất Kiệt trên mặt vẫn là nụ cười từ ái, hơi thở có chút dồn dập:
– A! Đánh thật sảng khoái. Được rồi, không còn gì nữa, chúng ta đi thôi.
Hắn ta gát tay qua vai Nhất Minh kéo đi. Nhất Minh còn muốn gây sự nhưng đã bị hắn ta thục cùi chỏ vào hông khiến y đau điếng người, miễn cưởng lết từng bước theo đại ca nhà mình.
Kiện Minh tức giận lau máu ở khoé miệng. Nếu không phải cần sức của bọn họ, hắn mới không thèm để cho bọn người này ở chỗ của hắn!