Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 44


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 44

Căn lều rộng lớn. Màu trắng vải vóc, ánh nến chập chờn lại không dễ bên trong làm cho người ta có thể dễ dàng nhìn thấy bóng người ở trong đấy.
Trong lều trướng kia, bóng dáng cường tráng, thon dài ngồi ngay ngắn ở bàn hí hoáy viết viết. Bên cạnh cái bóng kia là bóng dáng nhỏ nhắn, đáng yêu. Hai cái bóng cứ như vậy lặng lẽ đứng cạnh nhau có một loại cảm giác hài hoà đến kì lạ, làm cho người ta bất ngờ nghĩ thật xứng đôi.
Không cần nói cũng biết đây là bóng của một nam một nữ…
– Minh ca ca, huynh đã suy nghĩ xong chưa? Thời hạn phụ thân muội quy định sắp đến rồi. – Giọng nói nữ tử nũng nịu vang lên.
Tiếp theo đó, giọng nam trầm thấp mà hữu lực cũng lập tức đáp:
– Hoang đường! Ta như thế nào lại có thể đồng ý với kế sách kia!?
– Minh ca ca! – Nữ tử cao giọng: – Huynh như thế nào lại không lấy đại cục làm trọng? Chẳng nhẽ mạng sống của hàng ngàn hàng vạn người cùng với Thánh An ta lại không bằng một kẻ không có máu mủ ruột rà gì với huynh hay sao? Huống hồ việc chúng ta thông hôn là điều rất bình thường mà. Chẳng lẽ huynh chê muội không xứng?
Nam nhân chưa trả lời, một bóng người nữa đã xuất hiện bên cạnh hắn. Bóng dáng này nhỏ xinh, cách đi đứng tao nhã cũng đủ để cho người ta biết đây là một nữ tử:

– Vương gia, thiếp thân xin ngài hãy suy nghĩ một chút. Quận chúa vốn thông tuệ lại thêm sự sủng ái mà hoàng thất dành cho nàng khắp đế đô đều biết được. Thiếp thân tin chắc nàng nhất định không sao, không phải bản lĩnh của quận chúa vương gia là người biết rõ nhất sao? – Dừng một chút nàng ta nói tiếp: – Hơn nữa việc liên hôn với Trần tỷ tỷ và thiếp thân chẳng qua chỉ là một nước cờ nhằm củng cố thế lực và binh quyền huynh đang có trong tay. Thiếp thân tin cái nào nặng nhẹ vương gia ngài hẳn sẽ hiểu được. Xin vương gia suy nghĩ, lấy đại cục làm trọng.
Nữ tử nói ra nam nhân đã không còn gì để nói. Hắn cứ như vậy im lặng, tiếp tục ngồi ở ghế, không quay đầu nhìn bất luận người nào. Ánh đèn cứ như vậy phát hoạ lên bóng dáng của bọn họ, trầm mặt nhưng khiến cho người khác cảm thấy thật hài hoà.
—————————-
Tiết Châu trừng mắt nhìn căn lều lớn trước mặt. Nơi đó có ba bóng dáng in lên nền vải trắng. Nàng cư như vậy dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn như muốn xuyên thấu qua lớp vải dày kia xác định xem có phải nam nhân trong kia là cha nàng: Hoắc Kiện Minh hay không!
Từng câu từng chữ, từng lời nói giọng điệu nàng đều nghe rõ mồn một. Tim hung hăng bị đâm vào, nước mắt bị bức ép vào không thể chảy xuống làm mắt nàng hoa lên không nhìn rõ gì cả.
Thật tốt, bây giờ nàng không nhìn thấy gì cả, như vậy sẽ bớt đau khổ hơn. Giỏi, giỏi lắm! Ngươi thật sự rất giỏi cha à. Ngươi làm cho ta yêu ngươi, làm cho ta có hy vọng, làm cho ta nghĩ mình được sủng ái lên tận mây xanh. Nhưng rồi thì thế nào? Ha ha! Sao ta lại quên chứ? Ngươi là người hoàng tộc mà, với cái đầu của ta, ta nhìn thấy gì, nghĩ đến cái gì làm thế nào mà ngươi cũng không nghĩ đến? A ~ ngươi không phải muốn giấu giếm ta cưới Trần Trứ Mai và nữ tử kia rồi lừa gạt ta giúp ngươi thực hiện “Mỹ nhân kế” sao? Sống chung với ngươi nhiều năm như vậy, ta như thế nào lại không hiểu ngươi đang suy tính cái gì? Là ta sai, là ta đã quá tin ngươi. Hoắc Kiện Minh, ngươi thật tham lam a… Thật tàn nhẫn…
Nàng nhắm mắt, giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống. Giọt nước trong suốt lăn dài trên gò má đã tái nhợt. Nhưng tất cả tâm tình của nàng chỉ gói gọn trong một giọt nước mắt. Nước mắt chảy xuống, rơi vào đỉnh lều nàng đang đứng tạo thành đoá hoa xám giữa vô vàn sắc trắng.
Thật lẻ loi ___

Qua một lúc, Tiết Châu mở mắt. Đôi mắt lạnh nhạt chẳng nhuộm tâm tình. Nàng nhẹ giọng nói:
– Ngươi đưa ta đến nơi này hoàn thành mục đích rồi. Đưa ta về lều đi.
Nhất Minh nhìn đỉnh đầy nàng, mím môi không nói. Y nhìn thấy thân thể nàng run rẩy, nhìn thấy cơ thể nàng căng cứng, nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ của nàng. Có trời mới biết trong lòng y khó chịu biết chừng nào.
Nhất Minh cúi người, đôi tay mạnh mẽ mà ấm áp ôm lấy vai nàng như đang nói với nàng phía sau nàng còn có h, chỉ cần nàng quay đầu lại sẽ thấy y vẫn ở đây, ngay bên cạnh nàng…
Tiết Châu không phản kháng. Nàng cứ mặc kệ cho hắn ôm. Có lẽ bây giờ nàng không còn tâm trạng để ý đến cái ôm này hoặc có lẽ ngay lúc này đây hơn bao giờ hết nàng cần một vòng tay cho nàng hơi ấm.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng yêu nhưng đây thật sự là lần đầu tiên nàng dám thử yêu sâu đậm. Ở thế kỉ hai mươi mốt nàng luôn lặng thầm mến người ta rồi cho phần tình cảm này nhạt nhoà phôi phai. Nàng không nói ra bởi lẽ với công việc bề bộn cùng tính cách quái gở cường nghiên cứu như thế này của nàng thì cho dù có yêu cũng chẳng lâu dài. Nhưng ở đây, nàng yêu hắn, nàng cứ nghĩ đã chung sống nhiều năm như vậy thì chẳng còn chuyện gì có thể chia cắt bọn nàng nữa. A ~ nàng thật sự là quá ngay thơ. Ha ha ha…
Nhất Minh ôm nàng rời đi. Cảm nhận từng đợt gió lạnh khô khốc quẹt lên má, lên mắt, lên cổ khiến cho người ta tê tái nhưng bọn họ không hề cảm nhận được. Hoặc nói đúng hơn rằng nỗi đau ê ẩm trong thâm tâm bọn họ đã khiến bọn họ chết lặng với tác động của gió đông giá rét.
—————————

Tiết Châu ở sau bức bình phong trong căn lều to tướng của Nhất Minh cởi bỏ từng lớp y phục đơn giản. Động tác trên tay không ngừng nghỉ, im lặng nghe y thuật lại tình hình gần một năm nay cho nàng nghe.
Giọng nói trầm thấp của Nhất Minh vang lên. Rõ ràng mà nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện cổ tích dụ dỗ hài tử:
– Sau khi nàng rời đi, chúng ta liều mình mở con đường máu đến đây. Giết chết tất cả binh lính trên đường đi. Sau đó tạm nghỉ ở nơi này để thương thảo kế sách đối phó hôn quân. Bấy giờ dầu sôi lửa bỏng, Trần thừa tướng cùng Lý tướng quân nắm giữ binh quyền đòi thương thảo riêng với Nhiếp Chính vương. Tất cả mọi người đều đi ra ngoài nhường không gian cho bọn họ. Ta không biết quá trình, chỉ biêt kết quả bọn họ cho Hoắc Kiện Minh một tháng, thời hạn đến bình minh hôm nay để suy nghĩ xem có đồng ý đem nàng giao ra và thú nữ nhi của bọn họ hay không. Chuyện sau đó hắn vẫn không có nói, ta thấy hắn cư xử kì quái nên điều tra một phen. Chuyện sau đó không nói nàng cũng đã đoán được đi?
Y nói một hơi, mặt nhịn không được đỏ lên. Ánh mắt mất tự nhiên nhinc chằm chằm cửa lều. Bên tai y vẫn không ngừng vang lên tiếng thoát y của nàng. Mặc dù biết thời điểm này không thích hợp nhưng hắn vẫn nhịn không được cổ họng khô nóng, bụng dưới trướng lớn.
Y thật khó hiểu. Lúc nãy mới vừa đặt chân vào lều trướng nàng đã bảo hắn sai người tìm một bộ y phục trắng đơn giản mà xinh đẹp. Sau lại sai người tìm gương đồng và đồ trang điểm về đây. Sự tình tiếp nữa… chính là tiếng thoát y bên tai này.
Lúc này, Tiết Châu đã thay xong y phục. Nàng mang một thân mạc nhược thuần trắng đi ra. Mái tóc đen dài như suối theo từng bước đi của nàng đung đưa. Nàng ngồi trước gương đồng, cầm lược ngà nhẹ nhàng chải tóc. Khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Nhất Minh nghe thấy tiếng đông quay đầu nhìn nàng. Thấy nàng không nói gì y cũng đành im lặng. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng chải tóc của nàng.
Qua một thời gian rất lâu, lâu đến nỗi trong lòng y dâng lên cảm giác kì quái. Không hiểu sao lòng y bỗng có dự cảm chẳng lành cũng là lúc nàng vừa làm xong mọi việc.
Tiết Châu từ từ xoay lại khiến cho đồng tử Nhất Minh đột nhiên co rút.

Nàng ngồi ở đấy. Y phục trắng thuần giữa trời đêm đông giá làm cho nàng thoạt nhìn yếu ớt. Mái tóc đen dài đơn giản vấn lên, trâm cài trân châu mỗi bên búi tóc hai chiếc, hoa trắng bách hợp bằng sứ nhỏ bằng ngón tay út cài trên đỉnh đầu. Đôi bông tai đính nhiều giọt nước trong suốt dài dến đầu vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn đánh lên môtn lớp phấn nhẹ càng làm cho nàng thêm tái nhợt, đôi mắt tròn tròn giờ đây đã được kẻ lên một tần lồng mi dài trở thành đôi mắt phượng câu nhân.
Nhất Minh dường như không thể tin được nhìn nàng. Dù nàng chưa bao giờ trang điểm khiến hắn có chút bất ngờ nhưng không nghĩ tới nàng lại chọn phong cách này. Bộ dáng yếu ớt này khiến cho nam nhân không thể không vươn tay che chở khác hẳn với vẻ mạnh mẽ, hoạt bát ngày thường. Búi tóc bánh bao hai bên đã được thay thế thành kiểu tóc trưởng thành làm cho khí chất của nàng thay đổi hoàn toàn.
Nàng khẽ mỉm cười. Nụ cười thật yếu ớt, khẽ hỏi:
– Ta có đẹp không?
Y bất giác gật đầu. Nhưng rất nhanh lại nhăn mày:
– Nàng như vậy là có ý gì?
Tiết Châu không nói, chỉ cầm lấy roi quất ngựa nhét vào tay y, nụ cười càng thêm tươi tắng:
– Nhất Minh, dùng chiếc roi này… – Dừng lại một chút, đôi môi tái nhợt cử nàng trước ánh mắt khiếp sợ của y, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: – Đánh ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.