Cha Tổng Tài Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 20: Hacker Jack


Đọc truyện Cha Tổng Tài Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi! – Chương 20: Hacker Jack


Tập đoàn Phong Ảnh là một trong những tập đoàn khoa học và công nghệ nổi tiếng ở thành phố Tân Kim, so với tập đoàn Lệ thị cũng không thua kém bao nhiêu, hơn nữa người đứng đầu còn là đối thủ cũ của Lệ Tư Dạ.


Lúc này, cấp dưới sợ hãi báo cáo:
“Phong tổng, hệ thống của công ty vừa rồi xảy ra lỗi, nhân viên đã sửa lại nhưng phát hiện…”
Nói đến đây, cậu ta thật sự không dám nhìn mặt cấp trên nữa, sợ hãi nhắm tịt mắt:
“Phát hiện bị mất năm tỷ… Hơn nữa, đối phương còn để lại một lời nhắn cho ngài.”
Rầm.


Người đứng đầu Phong Ảnh tức giận đập bàn phím, ánh mắt như phóng ra lửa:
“Cái gì cơ? Năm tỷ? Các người đang đùa tôi phải không hả?”
“Không… Không dám!”
“Mẹ kiếp! Năm tỷ là một con số không nhỏ, các người nói mất là mất? Thông báo họp khẩn cho tôi!”
Phong thị vì một lần sập hệ thống mà mất năm tỷ, chuyện này quả thật chưa từng có, hơn nữa kẻ đã đột nhập vào Phong Ảnh còn để lại lời nhắn như một lời khiêu khích trắng trợn.


“Phong Ảnh hóa ra cũng chỉ như thế thôi sao? Hừm hừm, còn tưởng là khó lắm, nào ngờ chỉ mất nửa tiếng đã hack vào được nhà của các người! Sau này nhớ học cách làm người cho tốt nhé!”
Bên dưới tin nhắn hiện lên một ký hiệu hoạt hình đơn giản, trông giống như một chú gấu con đang cười, bên cạnh đó còn ký tên để khoe mẽ.


“Jack đáng yêu vừa ghé thăm nhà bạn.”
Cái slogan và ký hiệu này quá đỗi quen thuộc đối với người trong giới, ai cũng biết Jack là người lợi hại thế nào, một trong những top hacker nổi tiếng hôm nay đột nhiên ghé ngang qua Phong Ảnh!
“Tìm cho tôi, sống thấy người, chết thấy xác! Tìm cho bằng được!”
Mặc dù Phong tổng đã ra lệnh truy nã cái tên Jack này, nhưng mọi người đều hiểu đây là chuyện bất khả thi.

Nếu họ có bản lĩnh tìm ra cái kẻ nổi tiếng trên thế giới mà chưa một lần lộ mặt này thì chắc chắn sẽ không phải ngồi ở đây làm công ăn lương cho tập đoàn Phong Ảnh rồi! Tuy rằng trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt họ vẫn vâng vâng dạ dạ nhận lệnh.


Phong Hạc vô cùng tức giận, gân xanh trên trán không ngừng giần giật:
“Là kẻ nào thuê tên khốn này chơi mình?”
Hắn không tin Jack đột nhiên nổi hứng quấy rối! Tuy rằng hành tung của Jack rất khó lường, nhưng bình thường rất ít khi tự tiện động vào người khác.



Tít tít.


Màn hình hiển thị một loạt dãy số, mười ngón tay đang đặt trên bàn phím của Thẩm Tư Hạo di chuyển không ngừng, khuôn mặt chăm chú như quên mất thế giới xung quanh.

Hồ Ly đã chờ sốt ruột:
“Lâu thế à?”
“Mới nửa tiếng, anh giỏi thì hack vào một tập đoàn công nghệ xem, phải vượt qua bao nhiêu thứ anh có biết không? Hừ, nói anh cũng không biết được!”
Tranh thủ còn chưa bị đối phương phản công, Thẩm Tư Hạo triệt để xóa đi dấu vết rồi lẳng lặng tắt máy tính đi.

Hai mắt cậu có hơi mỏi vì nhìn chằm chằm vào màn hình quá lâu, phải đưa tay xoa vài lần.


Kiểm tra điện thoại thấy năm tỷ đã vào tài khoản, Thẩm Tư Hạo thoải mái nở nụ cười:
“Xong rồi, đã đòi được tiền quỵt kim cương.

Không có gì nữa thì em đi nhé, anh nhớ thanh toán cho phần đồ ăn của em đó.”
Hồ Ly giật giật khóe miệng nhìn tiểu quỷ đang cất máy tính vào ba lô kia, cậu nhóc thiếu chút tiền này hay sao mà còn bắt hắn thanh toán chứ? Đúng là keo kiệt, thần giữ của!
Hai người nhanh chóng rời khỏi quán rượu, Hồ Ly tuy rằng không tình nguyện lắm nhưng vẫn phải rút thẻ ra tính tiền thôi, ai bảo bọn họ là bạn tốt chứ?
Vừa đi trên đường, Hồ Ly vừa hỏi Thẩm Tư Hạo:
“Chuyện vừa rồi có nắm chắc không? Mặc dù anh biết em rất giỏi, nhưng Phong Ảnh không thiếu người tài mà.”
“Nếu họ chuẩn bị từ sớm và gài bẫy chờ em nhảy vào thì còn bắt được em, chứ đánh bất ngờ thì em tự tin mình có thể đào thoát mà không tốn chút sức nào.”
Là một thành viên cốt lõi trong tổ chức Khu Biệt, Thẩm Tư Hạo không chỉ đơn giản thông minh, mà đã đạt ngưỡng thiên tài.

Từ lúc cậu bắt đầu có nhận thức đã được tiếp xúc với máy tính, trải qua ba năm huấn luyện đặc biệt, về cơ bản cậu có thể hack vào bất kỳ nơi nào, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.


Hồ Ly nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt của Thẩm Tư Hạo, có chút ghen tỵ nói:
“Anh cảm giác nhóc như bị ai nhập hồn vào vậy.

Mới có mấy tuổi, sao có thể thông minh thế?”
“Em được ông trời ưu ái! Anh thấy bất công thì đi đầu thai lại đi!”
“…”
Hồ Ly đau khổ thừa nhận mình không bằng một đứa trẻ, ngay cả võ mồm cũng thua nữa.


Đúng lúc họ đi ngang qua một con hẻm, bên trong truyền ra tiếng kêu cứu của một cô gái.

Thẩm Tư Hạo dừng chân, nhìn về phía Hồ Ly khiến hắn khó hiểu nhướng mày:
“Sao nhóc lại nhìn anh?”
“Chúng ta làm việc thiện đi.”
“Em muốn anh cứu cô ấy à?”
“Thấy việc bất bình phải ra tay tương trợ.”
“Được rồi, lần sau xem ít phim kiếm hiệp thôi đấy, nói thẳng là muốn giúp người ta không được hay sao?” Hồ Ly buồn cười, nhưng bất kể yêu cầu gì của cậu nhóc hắn cũng sẽ thực hiện.

Chỉ thấy Hồ Ly bẻ bẻ cổ, khởi động tay rồi từ từ bước vào trong con hẻm kia.

Bên trong rất nhanh đã truyền ra âm thanh đánh nhau và tiếng kêu đầy sợ hãi của cô gái vừa rồi, Thẩm Tư Hạo bình tĩnh nhìn, mắt không chớp lấy một cái.


Qua ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trong con hẻm, cậu nhìn thấy thân ảnh thoăn thoắt của Hồ Ly.


Cuối cùng, chỉ có hai người rời khỏi con hẻm đó là Hồ Ly và cô gái xui xẻo bị đám du côn bắt.


Cô gái kia nhất quyết muốn xin số liên lạc của Hồ Ly để trả ơn, nhưng hắn lạnh nhạt từ chối, còn tốt bụng bắt taxi cho cô.


Thẩm Tư Hạo cười nói với Hồ Ly:
“Không ngờ anh còn ga lăng như thế.”
“Tiện tay làm việc thiện mà thôi.”
Nghe lời này, Thẩm Tư Hạo bĩu môi sau đó đột nhiên lôi máy tính ở trong ba lô ra, ngồi xuống bên đường gõ lạch cạch.


“Nhóc làm gì thế?”
Hồ Ly cũng ngồi xuống bên cạnh, mùi bia rượu nồng nặc xộc lên làm Thẩm Tư Hạo nhăn nhó:
“Chuyển cho anh 100 triệu tiền công, lần sau đừng có uống nhiều quá đó.”
“Được được, cảm ơn nhóc.”
Hồ Ly ca ca cười toe toét, niềm vui đến quá bất ngờ rồi! Làm mất đồ không bị mắng còn được cho tiền, đi theo Thẩm Tư Hạo lăn lộn quả nhiên là quyết định sáng suốt nhất trần đời.



Sáng hôm sau, Thẩm Tư Hạo tỉnh dậy trong lòng của mommy.

Buổi tối trở lại thấy mẹ còn chưa tỉnh nên cậu giấu luôn tờ giấy note, để mẹ biết cậu ra ngoài kiểu gì cũng sẽ cằn nhằn mất.


Thẩm Nguyệt hôn chào buổi sáng với con trai rồi chuẩn bị để đi xem nhà.

Bọn họ đã hẹn trước với phía bất động sản, lúc đến nơi mới phát hiện so với trong ảnh thì căn nhà kia còn đẹp hơn một chút.


Giữa lòng thành phố đầy rẫy những căn chung cư cao cấp rất khó tìm một nơi có view tốt, Thẩm Tư Hạo ban đầu định ở gần tập đoàn Lệ thị để tiện qua lại với chú Lệ, nhưng sau đó cậu đổi ý.

Thẩm Nguyệt nói với con trai:
“Nhà ở trung tâm thành phố có chút ồn ào, mẹ muốn đến nơi yên tĩnh hơn, dù đi lại mất nửa tiếng, con thấy sao?”
“Con theo mẹ.” Thẩm Tư Hạo vui vẻ ôm tay mẹ, chỉ cần ở cạnh mommy, bất kể làm gì cậu cũng thấy thú vị.


Thẩm Nguyệt nói với bên bất động sản đổi sang một căn nhà ở hướng khác, vừa vặn khu vực đó không nhiều chung cư cao tầng, có thể đón nắng khi bình minh lên, còn gần công viên cây xanh, rất thích hợp cho hai mẹ con họ.


Sau khi nhìn thấy căn nhà đầy yên bình kia, Thẩm Nguyệt và Thẩm Tư Hạo vô cùng hài lòng.


“Đây là căn nhà mới xây tuần trước, nếu cô Thẩm thấy hợp ý thì nói với tôi nhé?”
Thẩm Nguyệt gật đầu:
“Tôi thích căn nhà này.”
Cô gái kia rất vui vì sắp nhận được tiền hoa hồng, vội vàng chuẩn bị hồ sơ để chuyển nhượng giấy tờ nhà cho Thẩm Nguyệt.


Hai mẹ con Thẩm Nguyệt về nước chỉ mang theo chút quần áo nên chuyển qua rất nhanh.

Căn nhà có một phòng khách hai phòng ngủ, một nhà bếp, vật dụng tương đối đầy đủ nhưng cần sắp xếp và trang trí lại chút nữa.


Lúc hai người đang ngồi trong bếp ăn cơm, lão Mạc đột nhiên gọi đến.

Thẩm Nguyệt hỏi:
“Chú Mạc gọi có chuyện gì không ạ?”
“Vì nhớ hai mẹ con nên gọi hỏi thăm một chút thôi mà, đã ổn thỏa hết chưa?”
“Ổn rồi ạ, cháu vừa chuyển đến nhà mới.” Thẩm Nguyệt không nghĩ ông ấy gọi qua chỉ để hỏi thăm đơn giản vậy.


Mạc Bắc – người đàn ông này đã từng cứu cô và có ơn với cô, mối quan hệ giữa họ vô cùng tốt, nhưng từ khi con trai lên ba tuổi, cô nhận thấy ông ấy quan tâm quá mức đến thằng bé và thường xuyên đưa thằng bé ra ngoài.

Vì con trai, cô bắt đầu muốn giữ khoảng cách với ông.


“Cháu và Tư Hạo đang chuẩn bị ăn cơm, thằng bé nấu ăn rồi nên không tiện nói chuyện cho lắm, chú gọi lại sau được không ạ?”
“Ừ, vậy chú sẽ gọi lại sau, hai mẹ con ăn cơm đi.” Mạc Bắc bình tĩnh đáp rồi ngắt máy.


Thẩm Nguyệt biết ơn ông ấy rất rất nhiều, chỉ là cô không hy vọng con trai vướng vào rắc rối.

Lão Mạc quá thần bí, lại còn nhiều mối quan hệ nguy hiểm bên ngoài, Tư Hạo chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, cô rất lo lắng cho thằng bé.


Lúc Thẩm Tư Hạo trở lại với một bát canh nhỏ, Thẩm Nguyệt không tiếng động tắt màn hình điện thoại đi, cùng con trai ăn cơm.


Thành phố Tân Kim nhộn nhịp, Lệ gia,
Lệ Tư Dạ đột nhiên triệu tập đại gia đình họp mặt, mọi người cũng khá hiếu kỳ vì không hiểu sao anh lại về thăm Lệ gia vào thời điểm này.


Hay tin mình cũng bị điểm danh phải có mặt, Lương Nhiễm Tử vừa trở lại chưa đến nửa tiếng thấy thấp thỏm.

Bà luôn sợ Lệ Tư Dạ, sau sự kiện sáu năm trước thì càng sợ hơn.

Hiện tại, bà chỉ mong Lệ Tư Không lên làm gia chủ của Lệ gia, đạp Lệ Tư Dạ xuống khỏi cái ghế chủ trì.


Tất cả mọi người đang có mặt ở Lệ gia đều đến buổi họp, có người lo lắng bất an, có người bình tĩnh tham dự.


Lệ Tư Không mỉm cười hòa nhã ngồi ở một bên, ai nhìn vào cũng thấy hắn và Lệ Tư Dạ là hai thái cực đối lập.

Một bên băng lãnh, một bên ôn hòa.


“Tư Không, lâu quá không gặp cháu!” Lương Nhiễm Tử vừa tới đã sắp đến bên cạnh Lệ Tư Không, vẻ nịnh nọt.


Phía đối diện, Lệ Từ cong môi châm chọc:
“Mẹ à, con gái ruột của mẹ ở đây này, không phải bên đó đâu.”
Mối quan hệ của Lệ Từ và Lương Nhiễm Tử không chỉ dùng từ “tệ” là có thể hình dung được, bà chẳng yêu thương gì đứa con gái này, nếu sinh ra con trai, có lẽ bà đã đối xử với Lệ Từ khác rồi.


Hai mẹ con ở hai chiến tuyến khác nhau, Lương Nhiễm Tử hừ lạnh:
“Cô muốn tôi chào cô hay sao?”
Lệ Từ uyển chuyển đáp:
“Con không dám, chỉ là khi đến đây mẹ cũng nên quan tâm Tư Dạ một chút chứ, chỉ để ý Tư Không thôi sao được?”
Nhắc đến Lệ Tư Dạ, Lương Nhiễm Tử lại nhớ đến hôm trước, vì người ngoài mà Lệ Tư Dạ trở mặt với bà, bà mỉa mai:
“Đại thiếu gia của Lệ gia cao quý cỡ nào, làm sao quen biết mẹ, mẹ sợ chào hỏi sẽ làm cậu ấy không vui.

Ôi trời, ở bên ngoài còn nói mẹ không phải họ hàng nữa, trí nhớ của cậu ấy có chút tệ đó.”
Lệ Tư Dạ không quan tâm bọn họ có chào anh hay không, thấy cả bàn dài đã ngồi đầy người, anh quét mắt nhìn họ một lượt.


Em trai Lệ Tư Không, chị họ Lệ Từ, thím ba Lương Nhiễm Tử, cùng với vài chú bác khác, những người bình thường ít xuất hiện.


Anh thẳng thừng nói:
“Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây cũng không có gì quan trọng lắm, chủ yếu muốn thông báo, từ nay về sau nhà họ Lương sẽ phải “cút” ra khỏi thành phố Tân Kim.”
Lương Nhiễm Tử ỷ lại thân phận họ hàng của anh đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, anh nhịn đủ rồi!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.