Đọc truyện Cha Nuôi – Chương 55
CHƯƠNG 55
Hôm sau Thiện Minh tỉnh lại, con của hắn đã thuê một chiếc xe thể thao mui trần, lái xe đưa hắn đi dạo một vòng quanh Cannes, sau đó lại đi Nice. Hai người tới bãi biển Nice tắm nắng một chút, liên tiếp có các cô gái đi tới gần Thiện Minh, nhưng hầu hết các cô đều không có hứng thú với Thẩm Trường Trạch. Trong mắt các cô một thiếu niên phương Đông mười lăm tuổi nhìn qua cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, thật sự quá non .
Thẩm Trường Trạch rất mất hứng, vừa có phụ nữ đến gần y liền trừng người ta, làm Thiện Minh trở nên cực kì bực bội, cực kì muốn đánh y. Xem ra mang một đứa nhóc đi nghỉ phép căn bản không thể hưởng thụ được lạc thú tươi đẹp, ngược lại còn giống như mang con đi nhà trẻ. Bà nó, nếu không phải thằng oắt này trộm tiền của mình đi, hắn cũng đâu cần phải uất ức như vậy, Thiện Minh vừa nghĩ đến liền thấy tức giận.
Bất quá, Thiện Minh có hứng thú với đánh bạc lớn hơn với phụ nữ, vừa nghĩ rằng đến tối sẽ được đi Monte-Carlo thống thống khoái khoái cờ bạc một phen, hắn lại cao hứng lên.
Phơi nắng chốc lát Thiện Minh đã muốn xuống bơi lội, Thẩm Trường Trạch cũng xuống theo.
Đây là lần đầu tiên y bơi với Thiện Minh, mặc trang phục tác chiến bơi trong vũng bùn thối hoắc không thể tính vào được.
Kĩ năng bơi của hai người đều rất tốt, nước biển bị thái dương hun ấm áp thoải mái, bọn họ lại càng bơi càng xa, bơi tới tận chỗ cách rất xa khách du lịch gần bờ.
Tâm tình Thiện Minh trở nên rất tốt, hít sâu một hơi, đầu liền chui vào trong nước, sau đó bơi tới sau lưng Thẩm Trường Trạch, đạp y một cú rồi nổi lên bên cạnh, mình thì mừng rỡ cười ha ha không ngừng.
Thẩm Trường Trạch cũng hít vào một hơi, tiến vào trong nước liền ôm lấy eo Thiện Minh, kéo hắn xuống. Thiện Minh đạp liên tục trong nước, hai người hít sâu rồi thi xem ai nín được lâu hơn, giữ chặt lẫn nhau không để đối phương đi lên, ánh mắt trừng lớn như chuông đồng, ý đồ áp chế đối thủ.
Thẩm Trường Trạch còn nhớ rõ mình đã học bơi như thế nào, chính là bị Thiện Minh ném vào trong nước mà quẫy đạp, chìm xuống thì lại bị hắn kéo lên, lặp lại vài lần thì biết bơi. Lúc ấy y còn thề, chờ y trưởng thành cũng nhất định phải cho Thiện Minh nếm thử hương vị mặn đắng đáng sợ của nước biển, bây giờ cuối cùng cơ hội cũng đến.
Hai người nín thở cận chiến dưới nước, cuối cùng khi quai hàm và cổ chả khác gì con cóc thì thật sự chịu không nổi, đồng thời nổi lên, thở phì phò từng ngụm lớn.
Thiện Minh lau sạch sẽ nước trên mặt, thở gấp nói: “Thật đã, nước thật là thoải mái.” Hắn đột nhiên nhấc một cái quần bơi lên khỏi mặt nước, ném tới bên cạnh Thẩm Trường Trạch, “Cầm, ông đây muốn *** bơi.” Nói xong giống như con cá mà lủi vào trong nước, Thẩm Trường Trạch lăng lăng nhìn cái mông rắn chắc của Thiện Minh lóe lên trước mắt y, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được.
Y cầm lấy quần bơi của Thiện Minh, mặt lập tức đỏ, y cũng bơi theo Thiện Minh.
Sau khi Thiện Minh bơi mệt mỏi liền bập bềnh trên mặt biển, nhìn bầu trời xanh lam, tâm liền thả lỏng xuống, hưởng thụ thời khắc thanh thản hiếm có này.
Thẩm Trường Trạch bơi tới bên cạnh hắn, đầu tiên nhìn đại điểu của ba mai phục trong bụi cỏ ướt sũng, sau đó nhìn vẻ mặt thả lỏng của Thiện Minh, tóc bị nước biển tẩm ướt dán lên hai má nhẵn nhụi, giọt nước khẽ đọng trên hàng mi cong cong, toàn thân cao thấp mỗi chỗ đều mê người đến như vậy, cho dù là vết sẹo dữ tợn trên người.
Y bắt lấy tay Thiện Minh, mượn lực nổi trên mặt biển, y cười nói: “Ba, ba không sợ bị ai nhìn à?”
“Xa như vậy thì ai nhìn, nhìn cũng không thấy cái gì.”
Thẩm Trường Trạch gác cằm lên vai Thiện Minh, bờ môi của y cách mặt Thiện Minh rất gần, đôi lúc có thể chạm vào một chút.
Thiện Minh không để ý, theo cảm giác nhẹ nhàng lơ lửng của sóng biển, giống như ngủ trên đám mây, tự tại vô cùng.
Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng gọi bên tai Thiện Minh một tiếng,“Ba ơi.”
“Gì?”
“Ba đã bao giờ nghĩ đến việc ở cùng ai cả đời chưa?”
“Hả? Đây là cái vấn đề gì?”
“Tức là ba có muốn ở cả đời cùng ai không?”
“Nếu không có gì bất ngờ, cả đời của ta sẽ không dài lắm, trước khi chết hẳn là ở một chỗ với các chiến hữu Du Chuẩn, như vậy, cứ cho là ta ở cả đời cùng họ đi.”
“Không phải cái này, ý con là nếu ba có thể sống rất dài thì sao, có thể già đi cũng nên, có thể sống mấy chục tuổi, đến lúc đó đến súng ba cũng không nâng lên nổi, lúc đó ba hi vọng ai ở bên cạnh ba?”
Thiện Minh cười nhạo nói: “Mi hỏi cái vấn đề khác người này làm gì, làm sao ta biết được lúc đó ai sẽ hầu hạ ta chứ, có thể là nhân viên chăm sóc xã hội? Hi vọng đến lúc đó ta vẫn mời được bảo mẫu rất tốt.”
“Ba.” Thẩm Trường Trạch bất mãn nói: “Ba có thể trả lời nghiêm túc không?”
Thiện Minh trắng mắt, “Ta rất ghét khi thỉnh thoảng mi lại hỏi mấy vấn đề cực kì ngu ngốc, làm ta có cảm giác mình vẫn đang nuôi trẻ con, mi không thể người lớn hơn chút sao?”
“Con có chỗ nào không giống người lớn đâu, vấn đề này có gì ngây thơ chứ, con chỉ muốn biết kế hoạch tương lai của ba thôi.”
“Mi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa, ta căn bản không biết mình có tương lai gì không nữa…… Hừ hừ hừ, quên đi, mi lại sắp sửa nhiều lời rồi đấy, ta trả lời mi là được. Sau khi già đi à, nếu ta còn sống thì tốt nhất Al và Houshar cũng sống, nhưng mà Houshar so với ta lớn hơn hai mươi tuổi cơ, chắc chắn ổng chết sớm…… Tóm lại, tốt nhất sau khi già đi vẫn có thể nhìn thấy bọn họ như trước, cùng nhau nhìn lại tuổi trẻ anh dũng của mình? F*ck, ta không muốn già, sớm chết là tốt nhất.”
Thẩm Trường Trạch thất vọng nói: “Con thì sao? Ba không nghĩ đến con chút nào sao?”
“Mi? Mi nhỏ hơn ta nhiều tuổi như vậy, ta già đi mi vẫn còn tráng niên, mi không định đi dắt chó với ta đấy chứ.”
“Con đương nhiên sẽ ở cùng ba, mặc kệ ba bao nhiêu tuổi con cũng sẽ ở cùng ba. Ba ơi, con vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ba.”
Thiện Minh cười ha ha không ngừng, hắn vỗ vỗ khuôn mặt của Thẩm Trường Trạch, “Ranh con khéo miệng gớm, học ai?”
“Mới không thèm học ai, con rất thật lòng.” Thẩm Trường Trạch vuốt mặt Thiện Minh, “Ba, ba phải sống lâu một chút, tuyệt đối không thể chết được, con chỉ có ba, trừ ba ra con không tin tưởng ai hết, con chỉ muốn ở với ba cả đời.”
Thiện Minh quay lại nhìn sự kiên định và tình cảm trên mặt đứa nhỏ, trong lòng có vài phần xúc động. Đứa nhỏ hắn đã nuôi từ nhỏ xíu đến lớn bằng này đã thật sự coi hắn là người chí thân, sùng bái hắn, tín nhiệm hắn, ỷ lại hắn, loại cảm giác này thật sự tốt lắm, khiến trong lòng hắn trong tràn ngập vui mừng ấm áo.
Thiện Minh nhịn không được cười nói: “Nuôi con trai thực sự là một hành động rất lạc thú nha.”
Thẩm Trường Trạch lấy hai má cọ cọ mặt Thiện Minh.
Thiện Minh luôn cảm thấy con làm nũng không phải chuyện hay ho gì, tuy nhiên đã có kinh nghiệm nuôi trẻ con nhiều năm như vây, cuối cùng hắn cũng có chút nhượng bộ về việc ý nghĩ của chính mình và người khác, nhất là trẻ nhỏ có phần không giống nhau. Hắn không có thơ ấu, không có nghĩa là Thẩm Trường Trạch cũng không có, cho nên tuy rằng hắn cảm thấy không được tự nhiên vì con trai lớn như vậy mà còn thích làm nũng nhưng cũng lười ngăn cản y.
Hai người cứ như vậy nói chuyện từng câu, bồng bềnh trên mặt biển, hưởng thụ thời gian yên tĩnh trôi qua.
Cho đến khi quá muộn, bọn họ cảm thấy lạnh thì mới chịu lên bờ. Bọn họ về khách sạn vọt tắm rửa, sau đó thay quần áo, chuẩn bị xuất phát đi sòng bạc.
Thiện Minh đối với lớp Âu phục trên người mình cảm thấy thực không quen, đông kéo một cái tây lại giật một cái, buồn bực nói: “Vì sao mi cứ nhất định bắt ta mặc cái này, mặc quần bò cũng không phải không vào được.”
“Khó được một chuyến đi chơi, chúng ta thử làm màu một chút được không, ba mặc Âu phục rất tuấn tú, mặc đi.” Thẩm Trường Trạch nhìn vào gương thấy thân hình thon dài kiện mĩ của Thiện Minh, hầu kết trượt lên xuống, khi chạm đến ánh mắt của Thiện Minh trong gương thì vội dời mắt, nhìn gương thắt cẩn thận caravat, sau đó xoay người, cười nói với Thiện Minh, “Ba, nhìn được không?”
Thiện Minh ngẩn người, nháy mắt nụ cười dương quang soái khí của y làm cho hắn như bị điện giật.
Cứ cho hắn là loại người hoàn toàn không chú trọng bề ngoài thì cũng không thể không thừa nhận được bộ dáng đứa con hắn tiện tay nhặt về thật con mẹ nó đẹp, mới trước đây chỉ giống như trẻ con, riêng mắt đã chiếm nửa khuôn mặt, giờ trưởng thành thì tuấn mỹ vô cùng. Khuôn mặt kia có thể nói tinh điêu tế mài, không tìm ra nửa điểm tì vết.
Chỉ tiếc hắn cũng không tự cảm thấy chính mình rất dễ nhìn, dù sao trong thế giới lính đánh thuê, anh có thể khen một người bắn súng rất đẹp, bắp tay rất đẹp, thậm chí khen một cái mã tấu rất đẹp, nhưng nếu anh dám nói với người đàn ông “Vẻ ngoài của anh thật xinh đẹp”, thế cũng không khác gì khiêu khích, hơn nửa sẽ dẫn đến đánh nhau.
Tóm lại, Thiện Minh cười nói một câu “Rất dễ xem”, sau đó tràn ngập tự hào vì thằng nhóc con của mình đã trưởng thành đỉnh thiên lập địa mà hùng dũng đi tới.
Thiện Minh nghĩ rằng, sớm biết nuôi con trai thú vị như vậy, còn làm rất tốt nhiệm vụ bảo mẫu suốt mười năm, bây giờ còn có thể làm vệ sĩ, vậy lúc trước nhặt nhiều thêm vài đứa thì tốt rồi.
Hai người ăn mặc đẹp đẽ lịch sự, lái xe đi Monaco.
Càng tiếp cận cảnh nội Monaco thì càng phát hiện xung quanh toàn xe cao cấp đang chạy, hai người gửi xe, mang hộ chiếu đi vào sòng bạc Monte-Carlo.
Khi nhân viên bảo vệ đối chiếu hộ chiếu của Thẩm Trường Trạch, trong mắt hiện lên một tia hồ nghi, đại khái cảm thấy Thẩm Trường Trạch không giống người đã đủ mười tám tuổi.
Cuối cùng bọn họ vẫn thuận lợi thông qua, Thẩm Trường Trạch đi trước đổi ba mươi vạn đôla chip đánh bài*, sau đó dặn dò Thiện Minh, “Đêm nay nếu thua quá một trăm vạn thì nhất định phải đi.”
*chip đánh bài: một loại dụng cụ để đánh bài, tương tự như đồng tiền, dùng để đặt cược.
Thiện Minh nhún vai, cầm lấy chip bước đi.
Bước trên thảm dày hoa lệ, Thiện Minh ngựa quen đường cũ rẽ vào sòng bạc tận cùng bên trong, tìm được một phòng chơi 21 điểm, bây giờ đã gần 12 điểm, đúng lúc nhiều người, hắn chọn một bàn gần như trống không, hai người ngồi xuống.
Vừa mới bắt đầu chỉ có hai người họ chơi, có thua có thắng, thời gian qua thật sự mau.
Đại khái qua hơn hai mươi phút, ghế dựa bên cạnh Thiện Minh bị kéo ra, Thiện Minh quay đầu nhìn thoáng qua, là một thanh niên da trắng có chút gầy yếu, bộ dạng coi như anh tuấn nhưng khí chất có vài phần ngả ngớn. Thiện Minh vội vã nhìn lướt thì phát hiện hắn còn dẫn theo bốn vệ sĩ đứng xung quanh hắn.
Người chia bài rõ ràng là biết người này, khách khí tiếp đón, “Ngài Roddy, hình như phòng khách quý bây giờ còn chưa có người, cần tôi đưa ngài qua đó không?”
“Không cần.” Thanh niên kia cười, híp mắt nhìn thoáng qua Thiện Minh, “Hôm nay tôi muốn chơi ở đây.”
Thẩm Trường Trạch chậm rãi quay đầu sang, nhìn thoáng qua thanh niên da trắng kia, trong lòng có vài phần không thoải mái.
Thiện Minh vốn không nghĩ nhiều, nên chơi thì cứ chơi. Đến khi hắn phát hiện thằng oắt kia dù nắm chắc hay không cũng muốn làm loạn bài của hắn, quấy rối cách chơi của hắn, hại hắn thua vài ván, trong ***g ngực Thiện Minh liền bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ.