Đọc truyện Cha Nuôi – Chương 124
CHƯƠNG 124
Thiện Minh kiểm kê vũ khí của mình một chút. Treo trước ngực là súng tự động, hắn đem đạn của mp5k đổi hết thành đạn xuyên thép loại nhỏ chuyên để đối phó long huyết nhân, loại súng tự động này thích hợp nhất với tác chiến trong rừng. Ngoài khẩu mp5k được trang bị thêm ống giảm thanh này, hắn còn có một khẩu súng lục đột kích, đặt trong bao súng bên đùi phải, hầu hết mọi người đều có thói quen để súng ở nơi này. Vị trí này vừa vặn khi hạ cánh tay xuống có thể lấy được ngay, một khi súng trường hết đạn, cởi đai an toàn tam giác ra ném khẩu súng xuống đất đồng thời tay cũng đúng lúc hạ xuống đùi phải là có thể thuận tay lấy súng ra, toàn bộ động tác từ lúc mở bao súng, móc súng lục ra, kéo chốt đến nhắm bắn chỉ cần nửa giây. Hắn còn mang theo một thanh mã tấu Gurkhas chân chó và một thanh mã tấu đánh xáp lá cà chiến thuật. Ngoài việc chiến đấu thuận tay thì đặc tính của những thanh mã tấu này là có thể hỗ trợ cho con người khi ở trong rừng, à không đúng, Thiện Minh vừa sờ lên eo mình, rãnh đao trống không, thanh mã tấu chân chó đã vĩnh viễn nằm lại trong thân thể long huyết nhân kia, chỉ còn lại có một thanh mã tấu đánh xáp lá cà chiến thuật, cắm ở trong giày hắn, thuận tiện khi hắn ngồi xuống sẽ rút đao ra đâm từ phía dưới lên.
Ngoài những thứ này, hắn cũng chỉ còn lại bốn băng đạn bình thường, hơn hai mươi phát đạn xuyên thép loại nhỏ, ba quả lựu đạn cùng với một khẩu súng phóng điện cao thế. Vốn trong trang bị của hắn có nhiều hơn thế này nhiều, nhưng rõ ràng Thẩm Diệu rất đề phòng hắn, chỉ cho hắn mấy thứ này để phòng thân trong rừng.
Vũ khí ít đến đáng thương, nhưng kiểu gì cũng phải kiên trì.
Hai người chạy tới nơi tập trung khói lửa nhất, vừa chạy ra được hơn hai mươi bước, hai người đồng thời dừng lại.
Màu sắc của bụi cỏ, hình dáng kì quái của dây leo và tán cây, trong không khí ngoài mùi khói thuốc súng còn có mùi thực vật sau khi bị bẻ gãy rất đậm, hết thảy những thứ này đều đang nhắc nhở bọn họ, gần chỗ này có cạm bẫy, hơn nữa là cạm bẫy liên hoàn.
Thẩm Trường Trạch bỏ ba lô trên người xuống, ném tới một hướng có vẻ khả nghi, một tán cây bên phải rung động mãnh liệt, kéo những cây nhỏ bên cạnh chấn động theo. Tiếp đến một khúc nanh sói lớn phi về phía cái ba lô đang mắc ở chỗ dây ngáng đường, nanh sói vừa phi qua, bên trái lại có ba cây cung bắn ra. Tuy rằng cạm bẫy đã bị nhìn thấu nhưng những cây cung này bắn ra cuối cùng cũng hướng tới bọn họ, chẳng qua loại cạm bẫy lâm thời này có lực liên hoàn không mạnh, những mũi tên kia chỉ sợ không đến chỗ bọn họ sẽ rơi xuống, dù sao họ cũng không đứng ở điểm kích hoạt bẫy. Nhưng theo phản ứng bản năng của con người, họ vẫn vội vàng lùi về phía sau, thời gian ngắn ngủi, còn không kịp quan sát bẫy cẩn thận, một chân Thiện Minh liền dẫm phải dây, mặt đất nổi lên một loạt nỏ, lúc này thì chuẩn xác bắn tới chỗ họ.
Lúc này Thiện Minh ngược lại rất bình tĩnh, hắn mạnh mẽ nhào sang bên cạnh.
Loại cạm bẫy dã ngoại này chỉ cần có đủ thời gian sẽ có thể thiết kế thành bẫy liên hoàn, bình thường rất khó trốn được mà lông tóc nguyên vẹn, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên Thiện Minh gặp phải mấy món này, người sống không giết chết hắn, cạm bẫy vô tri lại càng không thể !
Trong nháy mắt khi hắn ngã xuống đất, Thẩm Trường Trạch cũng đánh tới, hơn nữa lập tức kéo hắn đứng lên khỏi mặt đất, hai người lấy tốc độ cực nhanh bay đến giữa không trung, dừng trên một cái cây. Bẫy liên hoàn này còn chưa dừng lại, sau khi nỏ tung ra lại là ba hàng cung đảo qua, ước chừng kích hoạt năm cơ quan liên tục mới dừng lại, bọn họ nhìn từ trên cao xuống thấy mặt đất đã thành một mớ hỗn độn.
Thiện Minh nhẹ nhàng thở ra, “Có cánh thật tốt.” Nói xong miệng đau đến mức hắn nhăn mày.
Thẩm Trường Trạch nhìn cái miệng sưng như con cóc của hắn, vừa đau lòng vừa buồn cười, “Ba đừng nói nữa.” Thẩm Trường Trạch vẫy cánh, hy vọng có thể tạo thành một ít gió để cái miệng sưng đỏ của hắn dễ chịu hơn một chút.
Thiện Minh đè cánh y lại, bảo y đừng phí công nữa, bây giờ hắn chỉ hận không thể nhét một khối băng vào miệng, có tí gió thì ích lợi gì. Hắn kiễng chân nhìn về phía tập trung khói lửa, bất đắc dĩ tán cây ở nơi này thật sự quá dày đặc, cho dù bọn họ đứng ở trên cao nhìn thì thấy ngoài ánh lửa và khói thuốc súng cũng chỉ có hàng loạt cây cối kín mít, căn bản không nhìn thấy người.
Thẩm Trường Trạch mang hắn bay xuống, vừa hạ xuống đất liền khôi phục dáng vẻ con người. Thẩm Trường Trạch chạy tới nhặt ba lô của mình lên, tuy rằng bị nỏ bắn thủng nhưng vẫn còn có thể dùng được.
Dọn sạch cạm bẫy, hai người không hề trì hoãn nữa, chạy tới phía trước.
Xuyên qua rừng cây dày đặc, cuối cùng họ cũng tới được tiền tuyến, Thiện Minh cũng nhìn thấy hình ảnh mà cả đời làm hắn sợ hãi khắc sâu.
Bailey bị long huyết nhân cắn rụng một khối thịt lớn ở đầu vai, đang giãy dụa bò tới phía trước muốn lấy súng của mình, một long huyết nhân dùng cái đuôi quật trúng vào cô, cô lăn sang một bên giống như một con rối gỗ. Hoàng Anh xông lên ôm lấy eo của long huyết nhân đó, hai người đồng thời ngã lăn ra, lúc này Thiện Minh mới phát hiện một cánh tay của Hoàng Anh đã bị bẻ gãy, cả người đầy máu. Trên mặt đất có một người đang nằm, đầu rõ ràng đã bị chặt đứt, Thiện Minh đi theo vệt máu thật dài phía trước, đầu của Knife nằm trơ trọi trong bụi cỏ, biểu cảm trên mặt tuyệt vọng mà dữ tợn. Falcon đã ngã trên mặt đất, sống chết không rõ; Cosky đang ôm súng máy bắn phá, đạn đã sắp hết, hắn bị long huyết nhân đuổi liên tiếp lùi bước; Jobert và một bộ đội đặc chủng long huyết nhân đang cận chiến với một long huyết nhân khác, tình hình cũng không lạc quan; Al đã đẫm máu toàn thân, nhưng trước sau vẫn cùng hai long huyết nhân khác che trước mặt Đường Đinh Chi, ngăn cản ba long huyết nhân vây công. Ngay khi Thiện Minh xuất hiện ở đây, hắn nhìn thấy Houshar và Pearl ở chỗ chỉ cách hắn hơn mười mét, nghênh chiến một long huyết nhân, Pearl bị móng vuốt chộp vào lưng, máu thịt văng ra, Houshar bị long huyết nhân này dùng mũi đuôi quật vào mắt, đau đớn ngã xuống đất.
Đời này Thiện Minh chưa bao thống hận mình như hiện tại, hắn gần như phát cuồng ôm súng bắn vào lưng long huyết nhân kia, hơn mười phát đều chui vào sau lưng long huyết nhân, long huyết nhân ngã phịch ra đất.
Thiện Minh xông đến, nhìn Houshar mặt đầy máu, khàn khàn kêu, “Houshar ! Houshar !”
“Pearl, đi xem Pearl!” Mắt Houshar bị máu che kín, mê mang lấy tay quờ quạng, “Mày con mẹ nó mau đi xem cô ấy!”
Thiện Minh vừa quay đầu, chợt phát hiện Pearl đã bị Thẩm Diệu xách cổ lên, trong mắt hắn bỗng thấm đẫm tuyệt vọng.
Toàn bộ tình thế không hề nghi ngờ đã bị Thẩm Diệu khống chế, tuy rằng còn có vài người dựa vào địa thế hiểm trở mà chống cự nhưng người có thể chiến đấu đã không còn nhiều lắm. Bọn họ thua, thua thật thảm thiết, không thể nghi ngờ là lần thua nát bét nhất trong đời Du Chuẩn.
Thẩm Trường Trạch xông tới chỗ Thẩm Diệu, Thẩm Diệu ném Pearl xuống đất, nghênh chiến Thẩm Trường Trạch. Hai người đánh nhau giống như trong phim khoa học viễn tưởng, xinh đẹp mà tàn khốc.
Thiện Minh nâng Pearl dậy, tay hắn dính đầy máu của Pearl.
Pearl cắn răng, “Không việc gì, miệng vết thương không sâu.” Nàng giãy dụa đi đến bên cạnh Houshar, run rẩy nhìn vào mắt Houshar, trong mắt vương lệ. Hai tay nàng run rẩy lấy thuốc cầm máu trong ba lô ra phun lên mắt Houshar, sau đó dùng băng vải bao lại, cuối cùng tiêm thuốc giảm đau cho Houshar, nàng hôn lên trán Houshar, nhẹ giọng nói: “Cố gắng chống đỡ.” Sau đó cầm súng và hòm thuốc chạy tới chỗ Falcon ngã xuống.
Thiện Minh nhằm về phía Cosky bị long huyết nhân vây khốn, giơ súng liền bắn, một phát liền bắn trúng bả vai của long huyết nhân. Long huyết nhân kia ý thức được viên đạn của hắn có thể xuyên thủng vảy giáp của mình, lập tức ẩn nấp đi.
Cosky là một người đàn ông Nga mạnh mẽ, hắn biểu hiện dũng mãnh khác hẳn bình thường, sau khi hết đạn hắn đã bị long huyết nhân đánh cho cả người đầy vết thương, lúc này hắn thấy Thiện Minh mang đạn xuyên thép, liền nhảy mạnh lên người long huyết nhân kia, dùng cánh tay cứng như sắt thép kẹp lấy tên đó, hướng về Thiện Minh gào: “Bắn chết con quái vật chó má này đi! Mau bắn nó !”
Cái đuôi của long huyết nhân kia liều mạng quật lên lưng Cosky, mặt Cosky bị hắn vẽ nên mấy vết rách đầy máu. Thiện Minh giơ súng lên, nhắm ngay vào mắt long huyết nhân, viên đạn bay vụt ra ngoài, chui qua mắt đánh vào trong óc long huyết nhân, cũng dừng lại trong đầu hắn, xé nát đầu hắn thành thịt vụn.
Cosky hết sức lực té ngã trên đất, gần như không thể động đậy.
Thiện Minh lại xoay người chạy tới chỗ Al và Đường Đinh Chi, Al đã giết đỏ cả mắt rồi, mái tóc vàng lấp lánh dính đầy máu tươi.
Tiếp theo, Thiện Minh nhìn thấy một màn làm hắn đau đớn đến giằng xé ruột gan, một long huyết nhân vốn đang bị thương ngã xuống đất bỗng khôi phục năng lực hành động, cầm một khẩu shotgun đứng lên khỏi mặt đất, nhắm ngay vào Đường Đinh Chi.
Trốn tránh đã không kịp, khi mắt Al liếc thấy họng súng tối om kia, theo bản năng nhảy đến chắn trước mặt Đường Đinh Chi.
Trong nháy mắt, thời gian dường như đọng lại, Thiện Minh nhìn họng shotgun kia, cảm thấy nó giống như một cái động đen sì khổng lồ, rãnh nòng súng của nó chậm rãi, chậm rãi chuyển động, giống như một cạm bẫy hình xoắn ốc, hút cả linh hồn người ta vào. Đầu đạn kim loại chậm rãi chui ra từ họng súng, hệt như một con rắn độc, lao thẳng về phía con mồi, tia lửa do ma sát quả thực có thể đâm vào mắt người ta đau đớn.
Thiện Minh gần như không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì ở xung quanh nữa, thế giới của hắn lúc này đã trống rỗng. Hắn theo bản năng giơ súng lên, bắn một viên đạn về phía thái dương của long huyết nhân kia, nhưng viên đạn của shotgun còn nhanh hơn, tới trước một bước lao thẳng vào bụng người anh em của hắn.
Bọn họ chỉ cách nhau khoảng hai mét, ở khoảng cách gần như thế bị shotgun bắn trúng, cho dù là một con sư tử cũng sẽ tan tành, mặc dù Al mặc áo chống đạn, mặc dù hắn mặc áo chống đạn…… Nhưng là…… người, người? Tuyệt không còn đường sống.
Cả người Al bị hất bay đi, xung lượng cực lớn của shotgun đẩy hắn đi xa bốn năm mét, khi hắn rơi xuống đất thì hộc ra một ngụm máu lớn.
Ánh mắt Thiện Minh bị máu tươi kia nhiễm đỏ, hai chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống đất.
Al !