Đọc truyện Cha Nuôi Tha Cho Em! – Chương 13: Sự Tàn Bạo Của Ngạn Bách Ngôn
Trong màn đêm tĩnh lặng, một bóng hình cao lớn, trên tay còn cầm con dao nhỏ, nhanh nhẹn trèo tường, nhảy phốc xuống đất.
Nhà họ Phương lúc này cũng đã tàn tiệc.
Quan khách về hết, chỉ còn vài người giúp việc đang lúi húi quét dọn.
A Hào bình thản bước vào, thuận lợi né được mắt camera, vòng người ra cửa sau.
Nơi Phương Định nằm nghỉ ở tầng ba.
Nhờ vào thân thủ nhanh gọn, A Hào thuận lời dùng dây móc, trèo lên được lan can.
Anh dùng tay nâng rèm cửa kính, sau đó chui vào bên trong.
Phương Định đang nằm ngủ say như chết.
Miệng anh ta vẫn còn sưng vù, được quấn băng cẩn thẩn, chăn ấm đắp tới quá nửa mặt.
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
A Hào lách người bước vào, thái độ bình thản đến lạ.
Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn phòng, lưỡi dao sắc lạnh lóe lên những tia xanh lạnh lẽo.
Sột soạt…
Chiếc chăn đang đắp trên người Phương Định đột ngột bị kéo mạnh xuống.
Anh ta giật bắn người, mở choàng mắt ra nhìn.
Ngay khi thị giác vừa tiếp xúc với đối phương, một cú đấm thấu trời đáp xuống khiến Phương Định không kịp rú lên đã tối sầm mặt mày, ngất lịm.
A Hào lạnh lùng kéo mạnh quần đùi của anh ta xuống, lưỡi dao sắc bén cắt một đường gọn nhẹ, vật gây án khiến nhiều cô gái phải rơi vào bước đường cùng lập tức đứt rời.
Cơn đau thấu phổi làm cho Phương Định bật tỉnh.
Anh ta đau đớn khi trông thấy phần dưới đã biến mất, máu tươi lúc này đang bắn tung tóe, tiếng gào thét thảm thiết vang lên trong khuôn viên biệt thự.
Khi ông Phương cùng vợ chạy tới, Phương Định đã lên cơn co giật, gấp gáp chuyển anh ta vào bệnh viện cấp cứu.
Tin tức cậu ấm nhà họ Phương bất ngờ bị triệt tiêu nòi giống ngay trong đêm khiến báo chí và người dân sửng sốt cực độ, bàn tán xôn xao, ầm ĩ cả vùng trời.
Mặc dù nhà họ Phương đã liên hệ với Cục cảnh sát nhờ điều tra giúp đỡ, thế nhưng hung thủ rất khôn khéo, thuận lợi né tránh được toàn bộ các mắt camera.
Công tác truy vết bằng “không”.
Ngạn Bách Ngôn dùng đũa gắp thứ kia, máu ướt còn nhỏ thấm xuống đất.
Ánh mắt sắc lạnh của anh bỗng chốc tối sầm lại, lóe lên những tia độc ác khủng khiếp, khiến đối phương không rét mà run.
– Ném cho chó ăn!
Ngạn Bách Ngôn đem ném vào sọt rác, hờ hững buông ra một câu.
A Hào có chút giật mình.
Ông chủ của anh thủ đoạn quả thực quá tàn nhẫn.
Không chỉ cắt đứt của quý của Phương Định còn bình thản ném cho chó ăn, vì Sơ Sênh, chuyện gì anh cũng có thể làm được.
– Vâng, thưa ông chủ!
Cả đêm, Ngạn Bách Ngôn không ngủ.
Anh đứng lặng lẽ bên vườn hoa lan, thả lỏng bản thân nhất có thể.
Nếu những năm tháng trước kia, Ngạn Bách Ngôn không có bất kỳ ham muốn hay hưng phấn đối với cuộc đời.
Thế nhưng, bây giờ đã khác, khác rất nhiều.
Anh đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, phòng ngủ của Sơ Sênh.
Ánh đèn ngủ vàng dịu tỏa ra, cảm giác thật khó nói thành lời.
Cô gái nhỏ này, càng lớn càng cách xa anh.
Khoảng thời gian mười năm bên nhau, Ngạn Bách Ngôn nuôi Sơ Sênh từ bé tới lớn, cô vẫn không bao giờ chấp nhận anh ngoài hai từ “cha nuôi”.
Cứ như vậy, người đàn ông cô độc kia ngồi tựa lưng lên vườn hoa lan, thức trắng cả một buổi tối.
Sơ Sênh tỉnh lại đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.
Sự việc xấu hổ xảy ra tối hôm qua, cô không dám nhớ lại nữa.
Nhất là sau khi Sơ Sênh phát hiện đôi môi của Ngạn Bách Ngôn vẫn có chút sưng tấy.
Càng nghĩ, hai má cô lại càng đỏ bừng.
Ngay cả việc dùng bữa sáng, Sơ Sênh cũng quyết bỏ, không ăn.
Tránh mặt được Ngạn Bách Ngôn bao nhiêu, Sơ Sênh càng cảm thấy thoải mái hơn bấy nhiêu.
Cô nằm dài trên giường, bấm điện thoại lướt xem tin tức.
Vừa lúc vụ việc Phương Định bị triệt tiêu nòi giống xếp đầu trang nhất các mặt báo đập thẳng vào mắt, khiến Sơ Sênh có chút giật mình.
Vô thức, cô đưa mắt nhìn ra phía cửa chính, bàn tay có chút run rẩy.
Tội ác của Phương Định, không phải ngày một ngày hai.
Thế nhưng, chỉ sau khi anh ra xúc phạm cô mới phải gánh chịu hậu quả đau đớn như thế này, chẳng lẽ…!Một ý nghĩ táo bạo bất chợt lóe lên trong đầu Sơ Sênh.
Cô không dám suy đoán thêm, nhanh chóng bước vào phòng tắm rửa sạch mặt mũi.
Dòng nước mát lạnh xối lên da thịt cũng khiến tâm trạnh hỗn loạn của cô được vơi bớt phần nào.
Sơ Sênh vừa bước ra khỏi nhà tắm, trông thấy quản gia Liễu Mai đã chờ sẵn bên ngoài.
– Tiểu thư, ông chủ có lệnh, mời tiểu thư sửa soạn đồ, hai mươi phút nữa sẽ cùng ông chủ đến trung tâm võ thuật quốc gia!