Bạn đang đọc Cha dượng – Chương 61
Thiên Di đưa cho tôi cái điện thoại mà cô lấy lén của anh, phát cho tôi một đoạn phim người lớn cực kì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tôi xem xong, tay run bần bật bấu chặt trên drap giường, vừa thở nặng vừa cười, chắc tôi bấy giờ thảm lắm, mặt trông đã trắng tím như cái xác chết bảy ngày.
Người tới đây dằn mặt là cô, nhưng cô cho tôi xem xong đoạn phim, cô cũng giống tôi mà hai vai run lẩy bẩy, lấy hết can đảm nói:
– Mấy hôm trước chị vô tình thấy…có người gửi cho ảnh đoạn phim này vào điện thoại, ảnh ngồi xem từ đầu…tới cuối không bỏ sót cảnh nào hết, xem xong, ảnh cứ ngồi đó từ sáng tới tận đêm.
Vân Đình…có thể là anh Tiệp ảnh yêu em thật, nhưng em biết hai người không thể nào, em không giành với chị được.
Em coi…em với người đàn ông đó, em…rốt cuộc em đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi? Em không…không xứng với anh Tiệp đâu…
Tôi nhìn vẻ mặt sợ hãi và chột dạ của Thiên Di, trong lòng vừa nặng nề lại vừa buồn cười.
Cô ta không hề biết lí do tôi nằm viện, thế nên cũng không hề biết nhân vật chính cùng tôi quấn quýt trong đoạn phim đó là ai.
Cô chỉ nghĩ tôi là một thằng gay dâʍ ɭσạи khát hơi đàn ông, ngủ với gã đàn ông nào cũng khiến tôi mất hồn mất phách, thế nên…hôm nay cô đem một phân cảnh “vui vẻ” của tôi tới để dằn mặt.
Dằn mặt…tránh xa người đàn ông của cô ra, với thân thể thối nát như tôi…chỉ có thể vấy bẩn người đàn ông hoàn hảo của cô mà thôi.
Nhưng Thiên Di có nghĩ gì thì tôi cũng không bận tâm, điều tôi đang nghĩ tới là anh.
Tất Phương quả nhiên gửi đoạn video đó cho anh thật, anh đã xem xong rồi, chắc bây giờ anh thấy tôi kinh tởm lắm, chắc anh đã không còn muốn có liên quan gì tới kẻ dâʍ ɭσạи có thể rêи ɾỉ ở dưới bất kì người đàn ông nào như tôi, chắc anh…không bao giờ muốn thấy mặt tôi nữa.
Mà thật! Mấy ngày nay anh không hề tới.
Xét nghiệm tổng quát của tôi có trục trặc phải làm lại, tôi ở bệnh viện thêm mấy ngày là mấy ngày anh biệt tích.
Ba mẹ, bà ngoại, cậu mợ ba, thầy Khải, dì Phương, cô Hà, gia đình tôi đều đông đủ quay quần động viên tôi, chăm sóc tôi, duy chỉ có anh là không thấy đâu nữa.
Cứ nghĩ trái tim đã chịu đủ giày vò này không còn chỗ nào lành lặn để tổn thương thêm, ai ngờ…nó không thể tổn thương được nhưng hôm nay, nó chính thức chết rồi.
Khi đoạn phim đầy tủi nhục đó kết thúc cũng là lúc đầu óc tôi muốn đình chỉ.
Cái gì mà làm lại từ đầu? Nghĩ thông suốt rồi? Sẽ sống tốt hơn? Cơ bản là ông trời không cho tôi cái quyền đó.
Ai cũng có thể quay đầu là bờ, làm lại cuộc đời nhưng duy chỉ những kẻ sống trái luân thường và đạo lý thì không!
Tôi dùng hơi cùng lực kiệt nói với Thiên Di:
– Tôi chưa hề…nghĩ giành chú ấy với chị! Chị làm điều này dở hơi quá! Vả lại nói cho chị biết, tôi cũng không phải loại con trai bẩn thỉu như chị nghĩ.
Chị nên quan tâm bản thân mình thì hơn! Nói xong rồi chứ? Nói xong rồi thì chị đi khỏi đây giùm, tôi không còn hơi sức đâu mà tiếp chị nữa!
Thiên Di siết lấy nắm tay mình, cô gân cổ lên quát với tôi:
– Mẹ cậu và cậu nữa, không ai giành lại được Bách Tiệp từ tay tôi! Ảnh là tất cả của tôi, người thân duy nhất còn lại của tôi trên đời này!
– Vậy thì đi về mà khư khư giữ cái “tất cả” của chị đi! Đi đi! Cút mau đi!
Cuối cùng, tôi cũng không thành công giữ được bình tĩnh mà gào lên.
Mẹ đi vào, giây khắc nhìn thấy Thiên Di đứng đó, bà lập tức nổi điên lao tới xô vào người cô ta.
– Con hồ ly tinh, mặt cô rốt cuộc dày bao nhiêu cm mà còn dám tới đây làm phiền mẹ con tôi đây hả? Mấy lần trước bị đuổi đi mà vẫn cố mò tới hoài, cô có mục đích gì? Nếu đòi giấy ly hôn thì cô yên tâm, tôi đưa cho Đinh Bách Tiệp rồi, có trách thì trách anh ta giở chứng, bây giờ lại khăng khăng không chịu ký mà thôi!
Nói xong, mẹ vói giọng ra ngoài đầy giận dữ:
– Thằng Khải! Kêu mày canh phòng bệnh không cho đám ruồi muỗi vo ve chạy vào, rốt cuộc có tích sự gì không hả?
Thầy Khải từ ngoài lật đật chạy vào.
– Em mới đi vệ sinh chút mà, cô ta…cô ta tới hồi nào vậy?
Hình như tôi thấy mẹ bước tới lôi Thiên Di định đẩy ra ngoài cửa nhưng nửa chừng bà lại nhìn về phía tôi, ánh mắt lóe lên sự hốt hoảng đáng ngờ.
Tôi vô thức sờ lên nhân trung, một màu đỏ thẫm lem ra trên những ngón tay đang dần lạnh cóng lại, tôi nhìn thấy mẹ, thầy Khải, hai người họ cùng lúc hối hả chạy về phía tôi và sau đó…trước mắt tôi chỉ hoàn toàn là màu đen.
Có phải địa ngục không?
Có phải tôi đã xuống địa ngục rồi không?
Và ở…
“Tầng mười tám của địa ngục”.
.
.
.
Tôi nằm trên giường bệnh, bên tai là tiếng bip khô khan từ máy điện tâm đồ.
Trước đó, dù nằm viện nhưng trên người tôi không có nhiều sợi dây nối tới cơ thể mình chằng chịt tới vậy, nhưng kể từ lúc ngất đi, kể từ lúc xét nghiệm tổng quát rồi tới các xét nghiệm chi tiết khác, tất cả dồn dập tới, người ta phải đo mạng sống của tôi qua cái điện tâm đồ nhịp nhàng mà bất kì lúc nào cũng có thể chuyển sang một đường thẳng ngay đơ.
Gió từ máy điều hòa thổi qua, hất bay cái giấy xét nghiệm tủy xuống đất, bay lăn lóc.
“Lượng Junvenile cell trong máu đạt mức 15%
Chẩn đoán ung thư máu”
Tôi còn nhớ cái dòng “chẩn đoán ung thư máu” đã suýt làm mẹ khóc tới ngất.
Bà ngoại suy sụp, bà nhớ tới và bà thù ghét cái căn bệnh quái ác đã từng cướp chồng bà đi và bây giờ sắp là đứa cháu trai duy nhất.
Bác sĩ Vinh gục đầu vào đôi bàn tay mà ông cho là vô dụng, thầy Khải, cậu mợ ba và con Thảo “thỏ” vây quanh, họ thương tôi, họ động viên tôi thật nhiều, họ có vẻ lạc quan, họ nói rằng có nhiều bệnh nhân được chữa trị tốt có thể sống thêm mười năm nữa.
Nếu may mắn sống được tới đó, tôi 28 tuổi, cũng không tồi!
Anh bước vào trong phòng giữa lúc tôi đang buồn chán mà nghĩ vớ vẩn.
Kể từ lúc li bì nằm trên giường tôi không còn rõ được thời gian, không biết đã bao lâu rồi không gặp anh mà trông anh càng ngày càng tiều tụy, anh gầy rạc ra nhưng cái loại ánh mắt đầy khí khái đàn ông thì không hề mai một, hoặc giả…anh chỉ đang giả vờ thế.
Nghĩ chắc bây giờ trông tôi ghê lắm, bệnh tật đã tàn phá một vẻ ngoài trẻ trung và đẹp trai mất rồi, nhưng anh đi tới, ngồi xuống cạnh giường nhìn tôi thật lâu như nhìn một thứ báu vật cực kì đẹp mắt, rồi anh nhỏ nhẻ hỏi:
– Có thấy đau ở đâu không?
Tôi lắc đầu.
Anh rót cho tôi một ly nước, đỡ gối sau lưng cho tôi ngồi dậy, trầm thấp dặn dò:
– Từ nay phải uống tầm 3l nước một ngày.
Chú giúp con làm thủ tục tiến hành hóa trị, cơ thể có thể khó chịu một chút, nhưng con phải cố, biết không?
Tôi lại gật đầu, uống một ngụm nước rồi tựa lưng vào đầu giường hỏi anh:
– Cái giấy ly hôn…con thuyết phục mẹ ký rồi, sao chú không ký? Bây giờ bệnh tình của con chưa trở nặng, hai người cứ tranh thủ giải quyết cho xong, chứ lỡ con…!- Tôi ngập ngừng không dám nói tiếp vì nghe tiếng thở nhọc nhằn và nhìn thấy mắt anh đỏ quạnh, ngừng một chút mới qua quýt nói tiếp: – Cứ kéo dài miết cũng đâu có được…
Anh ngồi lên trên mép giường, đưa tay siết chặt lấy tay tôi, tôi muốn rụt tay lại nhưng rồi thôi vì tôi cảm nhận rằng bàn này đang là thứ duy nhất để anh bám víu, để một giây đó không rơi thẳng xuống địa ngục, cái dáng vẻ liêu xiêu của anh đột nhiên làm tôi lo cho anh còn nhiều hơn cả bản thân mình.
Anh nhìn tôi, một đôi mắt chằng chịt yêu, thương, khổ, đau, mệt nhọc đã chai lì.
Anh khàn khàn nói:
– Chú không ly hôn, không ly hôn đâu, xin con…Đình…chú xin con đừng nói những thứ đó một cách thản nhiên như vậy…chú phải ở bên cạnh lo cho con…từ nay không rời xa con nữa…
Anh đột ngột ôm chầm lấy tôi, cái ôm siết “giữ của” như sợ tôi đột nhiên sẽ như bong bóng xà phòng vỡ nát.
Tôi không cự tuyệt anh, thứ nhất vì không còn đủ sức lực, thứ hai…tôi cũng muốn lần cuối được ôm anh vì nghĩ có thể nay hoặc mai gì đó đột nhiên điện tâm đồ của mình phẳng lặng.
Anh ôm tôi và khóc, tôi cũng ôm anh, khóc hồi nào chẳng hay, những tiếng nức nở não lòng đan xen vào nhau khi hai con tim đã mệt mỏi và dần chết lặng.
Chúng tôi trao nhau nụ hôn, một nụ hôn triền miên ngọt lịm và mãnh liệt như cái lần cùng nhau quấn quýt ở vùng quê yên ả đó.
Nếu có thể chết trong thứ tình yêu sâu đậm hơn máu thịt này, tôi nguyện không quyến luyến gì nữa.
Anh đặt tôi trên giường và hôn môi, chỉ hôn môi, nụ hôn bùng cháy cho những khao khát, si mê đế cuồng loạn, mất đi lí trí, chỉ muốn mình và đối phương hòa thành một thể không bao giờ tách rời.
Rất lâu sau đó, anh mới buông tôi ra sau nhưng nhịp thở gấp gáp, anh thủ thỉ với tôi bằng giọng nói kiềm nén nghẹn ngào nhưng cũng chợt bùng phát thành lời nức nở:
– Đình, chú yêu con! Yêu con…yêu con đến phát điên…
Nước mắt tôi lăn thành dòng chạy xuống gối, cuối cùng tôi cũng được nghe câu nói từ người đàn ông này, người mà tôi sẽ yêu cho tới lúc kết thúc một kiếp đời ngắn ngủi.
Tôi nhướn người hôn lên môi anh, nức nở trách:
– Sao chú không nói thế với tình trẻ của mình đi, đồ phản bội!..
Nước mắt anh rơi xuống thành vết loan trên gò má hốc hác xanh xao của tôi, rồi anh cầm tay tôi áp lên ngực mình thủ thỉ:
– Đình…con biết rõ…ngoài con thì chỗ này…không chứa được ai khác mà? Từ trước tới giờ…không có ai khác…
– Con không biết! Con không biết! Chú chỉ thương hại con thôi, vì con sắp chết rồi, chú không cần thương hại một người như con…con không cần…chú đi đi, chú trở về với người tình nhỏ của mình giùm đi!
Tôi nức nở gào lên như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
Anh hôn lên trán, chóp mũi rồi hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài, khàn khàn nói:
– Đình…không phải đâu, van con, tin chú lần này đi…con là tất cả của chú, là tất cả, còn quan trọng hơn mạng của chú.
Chú không thể mất con được, chú sợ lắm…Đình…chúng ta sẽ nắm tay nhau đối diện với tất cả, với người nhà, với bệnh tật của con.
Chú chỉ xin con đừng buông tay chú, chú không thể mất con được…không thể đâu…
– ĐINH BÁCH TIỆP!!! Anh đang nói cái quái gì với con trai tôi đó hả????.