Bạn đang đọc Cha dượng – Chương 36:
An Dịch được người đàn ông ôm ra khỏi khách sạn, cô căn bản là không đi được, tiểu huyệt không cần chạm vào đã chảy nước, cực kì khó chịu, cô đành phải để người đàn ông ôm đi.
Sau khi xong việc, Chu Hậu Đông cũng thấy áy náy, chẳng qua thấy ngoài cái huyệt nhỏ của cô bị đâm lỏng thì cô không còn bị gì khác, anh liền thấy yên tâm, mang cô về quân đội chăm sóc vài ngày rồi lại tính tiếp.
An Dịch ở trong quân đội hai ngày, người đàn ông quả thực không chạm vào cô, hơn nữa không biết anh tìm đâu ra một lọ thuốc, để cô bôi vào hạ thể, nói là có thể khiến tiểu huyệt chặt lại, cô ném thuốc lại cho người đàn ông ngay tại chỗ, lớn tiếng nói: “Chú cút đi cho tôi, rộng chỗ nào, rõ ràng là rất chặt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Hậu Đông nhặt lại đặt ở trên bàn, cười xấu xa nói: “Tôi cũng đâu nói em bị rộng, ý của tôi là nếu dùng thuốc này sẽ càng chặt hơn.”
An Dịch lại cái ném gối qua, trừng mắt với người đàn ông nói: “Rõ ràng chú nói tôi rộng.”
“Thật sự không có, chỗ kia của em chặt như vậy, sao lại rộng được?” Chu Hậu Đông không dám dây dưa vấn đề này với cô, vốn dĩ anh lấy thuốc là để dùng cho tiểu huyệt của cô chặt lại, không phải là nói rộng, mà là vì bảo dưỡng, kích cỡ vật phía dưới của anh được công nhận là to dài, nhỡ đâu ngày nào đó cô bị đâm rộng, anh có hối hận cũng không kịp.
“Chú đợi đấy! Chờ dùng xong lọ thuốc này, tôi kẹp đứt luôn thứ đồ chơi kia của chú.” Cuối cùng An Dịch vẫn chọn dùng lọ thuốc này, cũng đã đem tới rồi, thử xem hiệu quả cũng tốt.
Dùng được mấy ngày, hiệu quả thực sự không tệ, An Dịch cảm nhận được rõ ràng tiểu huyệt đã thu hẹp lại, cô lấy gương soi, hai cánh hoa còn mềm hơn lúc trước, cô tách mở tiểu huyệt ra, thịt mềm bên trong cũng không hề sưng nữa, nhưng điều khiến cô cảm thấy kinh hãi là, đám lông đen xoăn ở thân dưới đã rậm hơn, lúc trước theo lời người đàn ông tiểu huyệt của cô không có lông, bây giờ thì hay rồi, trong vòng mấy ngày đã thành khu rừng đen.
Không biết có phải do người đàn ông dưỡng ẩm quá mức không, ngoài việc lông mọc ra thì bầu ngực cũng đầy đặn hơn.
Đều tại người đàn ông không có chút nhân tính, cả ngày chỉ nghĩ tới những thứ đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Dịch thấy tiểu huyệt đã gần hồi phục, liền muốn đi tham quan quân đội, nhưng cả ngày không thấy bóng dáng của người đàn ông, cô có muốn đi thì cũng không có ai dẫn đi.
Đợi trong căn phòng đơn của người đàn ông tới gần tối, ngoài cửa cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Anh Đông có ở đó không?” Giọng nói của một người phụ nữ mang theo e thẹn, không biết còn tưởng là muốn đến đây làm tình.
Trong khoảnh khắc, An Dịch có cảm giác người phụ nữ ngoài cửa chính là người yêu của anh ở quân đội, thường thì giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, cô xuống giường ra mở cửa, một người phụ nữ mặc đồng phục y tá đang đứng bên ngoài.
“Cô… Cô là?” Cốc Liên kinh ngạc, trong phòng anh Đông sao lại có một cô gái.
“Cô là ai?” An Dịch dùng vẻ mặt không mấy hoà nhã nhìn Cốc Liên, đối mặt với người phụ nữ có thể là tình địch, cô vẫn còn quá non.
“Tôi là y tá ở đây, đến xem vết thương cho anh Đông.”
“Chú ấy không có đây.” Giọng nói An Dịch rất lạnh nhạt, bây giờ cô đang rất chướng mắt cô y tá này.
Tính cách e thẹn của Cốc Liên rõ ràng rất hợp với khẩu vị của Chu Hậu Đông, An Dịch bi thương nghĩ, có lẽ cô đã đoán đúng rồi.
Cốc Liên nhìn biểu cảm quái lạ trên mặt cô gái, bèn thử hỏi: “Cô là gì của anh ấy?”
An Dịch cũng không giấu giếm, cô trả lời: “Con gái.”
Nhưng thật ra trong lòng lại muốn nói với Cốc Liên, con gái cái mông gì chứ, tôi là người phụ nữ của anh ấy, chủ quyền của người đàn ông đấy thuộc về tôi.
Dường như Cốc Liên cũng đã nghĩ tới, mỉm cười rồi nói: “Nếu anh Đông không có đây, vậy hôm khác tôi lại tới.”
An Dịch cũng không nghe Cốc Liên nói hết, cô dùng sức đóng cửa lại.
Cô dựa vào cánh cửa sắt, tức đến run rẩy, người đàn ông đáng ghét này, tối về cô sẽ giết chết anh.
Chu Hậu Đông bận rộn cả ngày, nhưng nghĩ đến cô gái đang chờ anh, cả người lại tràn đầy tinh lực.
Cởi bộ quân phục qua đầu, gõ cửa vài lần cũng không ai mở, Chu Hậu Đông đành lấy chìa khóa tự mình mở cửa. Bước vào phòng, thấy cô gái còn đang ngủ, anh bèn lo lắng, không phải bị bệnh chứ.
An Dịch nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông, cô liền ngồi dậy, cầm gối ném về phía anh, động tác liền mạch lưu loát.
“Sao vậy? Ai khiến em tức giận?” Chu Hậu Đông vừa hay bắt được cái gối, anh mỉm cười đi đến ngồi xuống đầu giường.
“Ai cho chú ngồi đây?” An Dịch ghen vì chuyện của người phụ nữ đó, cô quay lưng lại, mặt nhìn ra phía cửa sổ, không cho người đàn ông thấy.
Chu Hậu Đông ôm chặt lấy cô gái, hơi thở nóng bỏng phả lên trên má, anh nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
An Dịch trong lòng đã tức đến nỗi muốn cắn chết người đàn ông, cô đưa tay đến đũng quần anh nắm lấy nơi gây ra tội lỗi rồi nói: “Chú hỏi tôi, đồ của mình cũng không quản nổi, sao không tự hỏi bản thân chú?”
“Mẹ kiếp, em mau buông ra, muốn nắm gãy sao!” Lời của cô gái khiến anh khó hiểu, Chu Hậu Đông kêu đau, cô gái cũng không buông tay.
“Tôi thấy chú đúng là không quản được nửa người dưới, chú có cô người yêu là y tá đúng không?”
“Y tá? Y tá cái mẹ gì, em buông ra trước đã.” Chu Hậu Đông rất yêu quý bảo bối này của mình, anh còn đưa thứ đồ chơi này cho cô ăn nữa.
An Dịch thả lỏng tay, cô nhìn chằm chằm người đàn ông rồi nói: “Một cô y tá rất đẹp.”
Chu Hậu Đông che đũng quần lại, anh nghĩ một chút rồi nói: “Có phải em nói Cốc Liên không?”
“Tôi không biết cô ta tên gì, nhưng tôi nhìn ra cô ta có ý muốn quyến rũ chú.”
“Em đừng nghĩ nhiều, tôi không có chút quan hệ gì với cô ta cả, những câu tôi nói với cô ta, năm đầu ngón tay cũng đủ để đếm.”
Chu Hậu Đông nhìn ra cô gái đang nghiêm túc cảnh cáo anh.
“Tôi không tin.” An Dịch nghẹn ngào ấm ức.
“Em thật sự phải tin tôi, em đã quên hôm đó tôi làm em mấy lần sao, bảy lần! Tôi ở quân đội nhịn đã muốn điên, em còn ở đó nghi ngờ tôi tìm người phụ nữ khác.”
Người đàn ông nói không sai, hôm đó anh giống như cầm thú làm cô, An Dịch đột nhiên cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Chu Hậu Đông ôm cô gái, vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: “Tôi có rất nhiều khuyết điểm, không biết xấu hổ, nóng tính, lại còn gia trưởng, nhưng tôi lấy nhân cách của mình ra thề, Cốc Liên tuyệt đối không có liên quan gì với tôi.”
“Hừm!” An Dịch dựa vào lòng người đàn ông, cô không phải người cố tình gây sự, mối quan hệ giữa cô và người đàn ông này đã vượt qua luân thường đạo lí, cô giống như nhân tình bí mật của anh, là sự tồn tại đen tối nhất, không giải thích được cũng không sao nói hết, cô cũng muốn ở bên anh một cách quang minh chính đại, nhưng anh có nguyện ý không?