Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 119: Tát duệ tỉnh lại 1


Đọc truyện Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí – Chương 119: Tát duệ tỉnh lại 1

Đối với việc Lăng Nhược Nhược đột nhiên xuất hiện ở Ninh Vương phủ, Thái Hậy không tỏ thái độ gì, giống như đã sớm biết, bà nhìn cũng không nhìn Lăng Nhược Nhược, lập tức vào trong nội thất.

Dọc theo đường đi, tất cả nha hoàn thị vệ đều cung kính hành lễ, trong lòng âm thầm phỏng đoán kết cục của Vũ Sương Nhi.

Tát Hoàn gắt gao đi theo sau Thái Hậu, cùng hướng tới phòng của Tát Duệ.

“Mẹ, cục cưng muốn gặp ca ca.” Bé đột nhiên nói, bé nhìn thấy Lăng Nhược Nhược nhất thời hưng phấn quên mất mục đích lần này trở về, cả trái tim đã sớm chạy tới cạnh Tát Duệ.

“Ngoan, cục cưng phải nhớ ngoan ngoãn, đừng làm rộn ca ca.” Lăng Nhược Nhược hôn bé một ngụm, thế này mới cười nói.

Bé nhu thuận gật gật đầu, thập phần nghe lời, “Mẹ, cục cưng đã biết.” Bé rất hiểu chuyện, đây cũng là nhờ công dạy dỗ của Lăng Nhược Nhược.

Lăng Nhược Nhược dẫn bé vào phòng, Thái Hậu ngồi cạnh giường nhìn Tát Duệ, Tát Hoàn đứng bên cạnh, hắn đem sự tình kể lại cho Thái Hậu, sắc mặt bà lúc này rất không dễ coi.


“Thái thái, ca ca thế nào?” Bé từ người Lăng Nhược Nhược tuột xuống, vội vàng chạy tới cạnh Thái Hậu, nhỏ giọng hỏi, trông mong nhìn Tát Duệ trên giường.

Vừa thấy bé, sắc mặt khó coi của Thái Hậu lập tức có chút tốt hơn, bà miễn cưỡng cười, nói với bé: “Ca ca đang nghỉ ngơi, cục cưng ngoan, đừng làm ồn.”

Bé lập tức nghe lời gật gật đầu, ghé vào trên giường, thân mình nho nhỏ còn tựa vào đùi Thái Hậu, nhìn Tát Duệ không chớp mắt.

Thái Hậu chậm rãi vuốt đầu bé, trong lòng vừa thương vừa yêu, bà cũng rất thích Tát Duệ nhưng so ra vẫn kém hơn thích bé.

“Không tiếc hết thảy đại giới, nhất định phải chữa khỏi Duệ Nhi.” Nàng quay đầu ra lệnh cho Tát Hoàn, trên mặt khôi phục vẻ giận dữ, bà thế nào cũng không thể nghĩ đến, đứa con thứ ba đến tìm bà xin đem bé về, nguyên lai là bởi vì Tát Duệ bị đả thương, khiến bà vừa cả kinh vừa giận, không chút nghĩ ngợi liền vội vội vàng vàng chạy đến.

“Mẫu hậu, con đã biết.” Tát Hoàn hạ giọng nói, hắn nhất định phải chữa khỏi Tát Duệ.


Thái Hậu gật gật đầu, nhìn thoáng qua Tát Duệ, sau đó đứng lên, nắm tay bé, “Gọi Vũ Sương Nhi tới, ai gia muốn xem, người làm mẹ đó vì sao lại nhẫn tâm đến mức này.” Bà vừa đi ra ngoài, vừa nói.

“Người tới a, gọi Vũ Sương Nhi đến cho Thái Hậu.” Tát Hoàn ra lệnh, đi theo sau Thái Hậu bước ra ngoài.

Lăng Nhược Nhược biết bọn họ muốn đi xử lý Vũ Sương Nhi, nhưng nàng không muốn để bé thấy chuyện như thế, như vậy sẽ khiến bé không yên bất an.

“Thái Hậu, xin giao cục cưng cho ta, ta định cho bé làm bạn với Duệ Nhi, ta nghĩ, có bé ở bên cạnh, Duệ Nhi nhất định sẽ nhanh tỉnh dậy.” Nàng chặn lại bọn họ, có chừng mực nói.

Thái Hậu dừng chân lại, nhìn nàng một hồi lâu mới đem bé đến trước mặt nàng, nhàn nhạt nói: “Được rồi, ai gia đáp ứng.”

“Tạ Thái Hậu.” Nàng vui sướng nắm lấy tay bé, cao hứng nói tạ.

Thái Hậu không nói gì nữa, trực tiếp dẫn theo Tát Hoàn rời đi.

Lăng Nhược Nhược vuốt vuốt đầu bé, dẫn bé ngồi xuống cạnh giường Tát Duệ, sau đó dặn bé: “Cục cưng, con đến nói chuyện với ca ca, kể lại những lần các con chơi với nhau, như vậy ca ca có thể nghe thấy, hắn sẽ thấy rất vui, sau đó sẽ không ngủ nữa mà tỉnh dậy chơi với cục cưng.” Nàng nhẹ giọng dỗ, muốn dùng phương pháp hiện đại thức tỉnh Tát Duệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.