Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 46


Đọc truyện Cây Xương Sườn Thứ Hai – Chương 46

Với chuyện ngày đó sau cùng là im lặng, hai tuần sau thì Trì Đông Chí hối hận. Cô cảm thấy tất cả mọi người nói cô là người chỉ đi một đường thẳng, đường bên cạnh cũng không thèm nhìn. Quả thực bây giờ Chu Nhiễm theo ý cô chính là trước mắt anh ta chỉ có một con đường, gặp được sông khi đang tắm, chạm phải bức tường chướng ngại vật khi thi đấu. Anh ta nói làm cho cô thấy anh ta cố gắng, thật sự mỗi ngày có thể làm cho cô nhìn thấy, ở ngay dưới mắt. Anh ta nói để cho cô thử thách, thì mói tim móc gan của mình đặt trước mặt cô, để cho cô bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra được.

Gần đây Trì Đông Chí thường soi gương kiểm tra mình, rốt cuộc cũng không tìm thấy chỗ thịt nào đáng yêu hơn người, thế tấn công của Chu Nhiễm mãnh liệt lại cẩn thận, địch lui ta tiến vào địch tiến vào ta lui, thái độ Trì Đông Chí mềm mại một chút thì anh ta hếch mũi lên mặt tiến lên từng bước, thái độ Trì Đông Chí hơi có chút không kiên nhẫn, thì anh ta giả vờ đáng thương lui vào góc tường vẽ vòng tròn, tuyệt đối không gây phiền phức cho người khác, anh ta xem Trì Đông Chí như mục tiêu bên quân địch mà cư xử.

Thật sự là không hiểu nổi rốt cuộc là đứa nhỏ này muốn làm gì.

Bây giờ đối với cô ngay cả thanh mai trúc mã, hao hết tâm tư sức lực lấy làm chồng mà cũng có thể mất đi, với cô cho tới bây giờ chưa từng hưởng thụ qua bị theo đuổi thế này, người có kinh nghiệm yêu đương, bị một người khí thế ngất trời như vậy theo đuổi, thật sự là chuyện rất thần kỳ. Nhưng cô lại cảm thấy như gặp phải tường chắn, ngày hôm sau sáng sớm Chu Nhiễm đã gõ cửa phòng cô, lúc đó trang nghiêm đứng trước của phòng cô tuyên bố, Trì Đông Chí thật sự muốn phía trước có một bức tường.

“Từ hôm nay trở đi, em theo đuổi chị.”

Lúc ấy Trì Đông Chí muốn kéo anh ta ném vào trong sọt rác, nhưng cô biết không thể làm như vậy, lòng dạ cô nhẫn tâm, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, đối với Chu Nhiễm, thì lòng cô chẳng hạ quyết tâm độc ác được. Đôi mắt kia trắng đen rõ ràng, khi ánh mắt đầy tức giận cũng tràn đầy hi vọng nhìn cô, bất kể như thế nào cô cũng không thể trốn thoát được.

Chu Nhiễm thấy cô vẫn ngây ngốc tại chỗ, còn đặc biệt nhắc nhở cô, “Ngày hôm qua chị đồng ý với em rồi.”

Trì Đông Chí gầm thét trong lòng: Chị đồng ý với em chuyện gì rồi hả? Chị chỉ là im lặng mà thôi, chị chỉ là chưa suy nghĩ cẩn thận nên tình trạng mới lơ mơ mà thôi. Nhưng mà cô vừa định giải thích rõ ràng chuyện lúc đó, Chu Nhiễm lại tiêu sái cười hì hì, cứ thế cả ngày, chờ cô lấy lại tinh thần là lại xuất hiện. Lặp đi lặp lại như vậy.

Trì Đông Chí nghĩ rằng, đó là người thông minh, là đứa nhỏ hiểu được chiến thuật.


Nhưng mà đứa nhỏ, em thật sự cho rằng chúng ta có tương lai sao?

Trì Đông Chí vẫn nghĩ như cũ: Chị muốn tướng mạo không có tướng mạo muốn phẩm chất không có phẩm chất, nhà chúng ta tám đời bần nông chị lại còn từng ly hôn, so với em chị lớn hơn bốn tuổi chị còn có thể không sinh được em bé, nhà em có thể chấp nhận chị sao? Tương lai em sẽ không hối hận sao?

Hoa hồng lại bắt đầu mỗi ngày nằm trên bàn làm việc của Trì Đông Chí, lúc này đúng là chẳng kiêng nể gì, vì thế cô hiểu rõ Chu Nhiễm đã từng làm chuyện gì, thì ra anh ta đã sớm bắt đầu có âm mưu tất cả những thứ này, có lẽ trong lúc đó cũng có nhiều đấu tranh, nhưng cuối cùng lý trí không thắng được tình cảm, lại rục rịch lần nữa.

Rất nhiều lần anh ta sẽ lơ đãng đi ngang qua bên người cô, nhỏ giọng ho nhẹ, sau khi nhận được cái nhìn chăm chú của cô sẽ như tên trộm bắn một ánh mắt trêu ghẹo, khi đứng lên ngồi xuống thế nào cũng vụng trộm liếc về phía cô, vừa sợ bị người khác biết, lại vừa táo bạo không kiêng nể, tựa như trong ngực hai người có bí mật nhỏ vui sướng như nhau. Trì Đông Chí cảm thấy, đổi lại là người khác đối với cô như vậy, đây có lẽ nên gọi là quấy rối, sau đó thở dài thật lâu, lại mềm lòng, đây bất quá chỉ là đứa bé, khiến cho anh ta thất vọng với tình yêu quá sớm có phải rất không nhân đạo không.

Anh ta như ánh mặt trời, vui vẻ, tràn đầy tinh thần phấn chấn, đối với tình yêu vẫn có ước mơ tốt đẹp nhất, không nên chưa chạm tới hi vọng thì lại học được thất vọng trước. Nếu không sẽ khiến cho anh ta bị dằn vặt rất nhiều, tất nhiên cô cũng cực kỳ thích nhìn thấy nụ cười tươi của anh ta.

Lòng dạ Trì Đông Chí không phải tường đồng vách sắt, thỉnh thoảng sẽ mơ màng rơi vào trong sự sùng bái của Chu Nhiễm dành cho cô, có chút sợ hãi, có chút tò mò, nhưng mỗi một suy nghĩ đều đại biểu không dám đụng vào, rồi lại không nhịn được vừa thấy lại nhìn, nhưng nghĩ tới mình không thích Chu Nhiễm, lại gắt gao mang chút tò mò đè xuống, từ từ không muốn chấp nhận trở thành không xứng không có dũng khí đồng ý. Bởi vì không thích, cho nên không xứng lại càng không dám.

Thời gian nghỉ trưa, Trì Đông Chí uống nước nghỉ ngơi, anh ta viết thơ tình, sau khi viết xong vào tờ giấy nhỏ mang cô xem.

[Trái tim của em và tất cả của em, em đều mong muốn chị lấy đi, chỉ cầu mong chị để lại đôi mắt, để cho em có thể nhìn thấy chị….]

Một ngụm nước ấm trong miệng Trì Đông Chí văng lên đầu Cốc Tử, ho khan không ngừng, Chu Nhiễm cười ha ha. Trì Đông Chí vừa lau nước cho Cốc Tử vừa lắc đầu bật cười. Thôi, không bằng cứ như vậy đi, cô là người vô dụng như vậy mà cũng khiến anh ta có thể mang đến niềm vui như thế, cô thích anh ta có được vui vẻ, lại thêm thời gian chống đối cũng không thể phủ nhận tất cả đây đều là vì cuốn hút chính mình, dù sao cô cũng không muốn tìm người làm bạn, không bằng chờ anh ta lớn lên. Sau khi lớn lên hiểu rõ ý nghĩ sâu xa của tình yên chân thành sẽ tự động rời đi.


Lúc cô sẽ trở thành hồi ức của anh ta, giống như anh ta cũng sẽ, trở thành hồi ức tốt đẹp của cô, cô thật sự từng bị một chàng trai tốt đẹp như thế theo đuổi, sau này về già nghĩ lại, cũng thấy ngọt ngào.

*****

Sau hôm đó, Thẩm Linh lại ba phen mấy bận hẹn Trì Đông Chí, mỗi lần đều bị cô tìm lý do cự tuyệt, cuối cùng Thẩm Linh hỏi rõ ràng lý do không muốn gặp cô ta là gì?

Trì Đông Chí im lặng, nghĩ lại thì cảm thấy buồn cười, Thẩm Linh hỏi cô lý do không muốn gặp cô ta là gì? Cũng không hỏi có phải không muốn gặp cô ta? Có thể thấy Thẩm Linh biết rõ cô không muốn gặp cô ta, vẫn là người hung hăng như vậy.

Về phần lý do… Quan trọng không?

“Thẩm Linh, mình muốn gặp cậu cần lý do, nhưng mà mình không muốn gặp cậu, cũng cần sao?”

Miệng Thẩm Linh từ nhỏ đã không thắng nổi Trì Đông Chí, một câu mà thôi, lại chặn họng làm Thẩm Linh không nói gì được.

“Đông Tử, có phải cậu ghét mình không hả?”


Trì Đông Chí rất dứt khoát trả lời, “Không ghét.”

“Vậy cậu cũng không thích mình. Nhưng mà vì sao cậu lại không thích mình? Lý do nào?”

Trì Đông Chí nhìn nóc nhà thêm một lúc lâu.

Lý do? Thích một người cần lý do, ghét một người cần lý do, nhưng mà không thích một người, cũng cần sao? Ai có thể cho cô lý do nhất định phải đứng ở lập trường thích một người. Bốn người bọn họ, dây dưa quấn quít đã bao nhiêu năm, nếu nhất định phải để Trì Đông Chí lựa chọn người ưa thích trong đó, ngày trước cô sẽ chọn Lương Hạ Mạt, bây giờ, nhất định cô lựa chọn chính bản thân mình.

“Đông Tử, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu đối với mình và Tô Nhượng còn có với Hạ Mạt, đều rất tuyệt tình.”

Thẩm Linh nói đúng, nhưng cũng thật làm cho lòng người lạnh ngắt, Thẩm Linh chỉ nhớ rõ Trì Đông Chí không tốt, một Trì Đông Chí tốt, cô ta lại không nhớ. Cô ta không nhớ Trì Đông Chí cũng từng rất tốt, cho tới bây giờ đều không để cho ai bắt nạt cô ta, ở nước ngoài không chăm sóc cha mẹ tới nơi tới chốn, ngày Tết Trì Đông Chí sẽ đến, cầu sao được vậy, hơn nửa đêm cô chạy hơn nửa thành phố tới đưa mẹ đi bệnh viện. Trì Đông Chí làm một người bạn cần phải làm tất cả, chỉ là, không muốn liên lạc với bọn họ, lại càng không muốn gặp mặt.

“Thẩm Linh, gặp nhau, có quan trọng như vậy không?”

“Mình tưởng rằng là bạn tốt, thường xuyên liên lạc phát triển tình cảm, nếu không sẽ xa lạ.”

“Mình không cho là như vậy, Thẩm Linh, đừng lấy tiêu chuẩn của cậu đi yêu cầu người khác. Còn nữa, mình biết cậu muốn gặp mình là vì cái gì, thay Hạ Mạt bênh vực kẻ yếu đúng không. Nhưng mà không quan trọng, Lương Hạ Mạt anh ta cũng không bị oan, huống chi cậu cũng không làm thay đổi được quyết định của mình, mình là loại người sẽ nghe người ta khuyên bảo sao? Cậu và Tô Nhượng, từ sau khi kết hôn, ân ái cũng được, đùa giỡn cũng xong, mình chưa từng có chút để ý tới…”

Thẩm Linh nóng nảy, “Mình nghe nói là vì mình, cậu và Hạ Mạt mới có thể cãi nhau to như vậy, mình muốn giải thích rõ ràng với cậu.”


“Không có gì phải giải thích.” Trì Đông Chí rất bình tĩnh phân tích cho cô ta, “Cậu có chuyện gì cũng tìm người đàn ông đã kết hôn tâm sự là không đúng, nhưng cũng không ai ép Lương Hạ Mạt theo cậu đúng không? Mặt khác nguyên nhân chủ yếu nhất giữa bọn tớ không phải cậu, cho nên mình nói Lương Hạ Mạt anh ta không bị oan, mình cũng không thoát được liên quan. Những thứ này cậu đều có thể giải quyết sao? Giải quyết không được, cũng đừng tham gia vào, làm tới chỉ sợ sẽ khéo quá hóa vụng. Có điều, lòng tốt của cậu mình xin nhận.”

“Đông Tử, nếu cậu có thể khiến cho bốn người chúng ta sống bình tĩnh hòa nhã với nhau, có lẽ chúng ta cũng sẽ không đi đến tình trạng như ngày hôm nay.”

“Không làm được, mình không làm được. Thẩm Linh, cậu là một người bụng dạ bao la, nhưng mình không phải, đối với mọi thứ trước kia, mình vẫn cực kỳ tị nạnh như trước, có lẽ điều này đối với cậu cũng không công bằng, tất nhiên trong lòng cậu nghĩ tìm tới Lương Hạ Mạt chỉ là tìm tới một người bạn mà thôi, nhưng thái độ của Lương Hạ Mạt mình không thể quên được, cho nên, cứ như vậy đi.”

Thẩm Linh vẫn không nói gì, lâu đến mức lúc Trì Đông Chí muốn cúp máy, cô ta mới nhẹ nhàng mở miệng, “Vậy cậu vĩnh viễn đừng bỏ qua cho anh ta, nếu bỏ qua, thì thể hiện cậu thật sự không thích anh ta. Trì Đông Chí, có khi mình thật sự nghi ngờ, trên đời này làm sao có thể có một người nhẫn tâm như cậu, người được cậu yêu được nâng lên tới trời, là tôn quý nhất, cậu không thích, thì ngay cả đất dưới chân cậu cũng chẳng bằng, như vậy tính ra Tô Nhượng không phải là người đáng thương nhất sao, tất nhiên anh ấy chưa từng có được, Lương Hạ Mạt mới có thể thương yêu, sau khi cậu dành cho lại thu về, một chút cơ hội cũng không để lại, cậu làm cho anh ấy về sau làm sao mà sống, Lương Hạ Mạt thật đáng thương.”

Ngón tay cầm điện thoại của Trì Đông Chí có chút run rẩy, cuối cùng trước khi cúp máy nói một câu, “Thẩm Linh, cậu là người tốt.”

Trì Đông Chí nghĩ, cô và Thẩm Linh đều đã từng làm tổn thương lẫn nhau, mà lại xuất phát từ góc độ trái ngược nhau. Cô đối với tình cảm và thực tế phân biệt rõ ràng, Tô Nhượng và Thẩm Linh sau khi kết hôn cô thật sự làm được chuyện không liên lạc, không gặp mặt, đối với Tô Nhượng như người xa lạ, nhưng trong tình cảm Tô Nhượng bận lòng với cô cũng thật sự xúc phạm tới Thẩm Linh, nhưng điều này không thể trách cô được, Thẩm Linh thấy rất rõ.

Mà Thẩm Linh làm tổn thương cô là đời sống thực tế, những gì liên quan đến Thẩm Linh và Lương Hạ Mạt đều xúc phạm tới cô, cho dù trong đó không có tình cảm trộn lẫn, song trong tình cảm và hôn nhân đều có dục vọng chiếm hữu. Hiệu ứng bươm bướm dẫn tới một màn rồng bay gió cuốn, có thể sau khi kết hôn Thẩm Linh buồn bực là vì ban đầu cô có nói một câu, nhưng cũng không thể dùng người đàn ông của mình tới chuộc tội được.

Cô làm tổn thương Thẩm Linh, Tô Nhượng là kẻ chủ đạo, bởi vậy cô không thể thay đổi, chỉ có thể dứt khoát duy trì khoảng cách xa với Tô Nhượng; nhưng Thẩm Linh làm tổn thương cô, cho dù cô ta trong sạch, cũng không thể thay đổi chuyện sự thật là cố tình.

Cho nên, Trì Đông Chí nghĩ, một người vô ý một kẻ cố ý, cô và Thẩm Linh từ rất lâu rồi đã nhận định không có khả năng bình thản chung sống, tối thiểu đối với cô mà nói thì không cách nào thay đổi được.

Hết chương 46


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.