Đọc truyện Cây Xương Sườn Thứ Hai – Chương 44
Chuyện này cứ như thế trôi qua, lúc mừng năm mới Trì Đông Chí lại đi thăm Vương Thục Hiền một lần, không gặp Lương Hạ Mạt, Vương Thục Hiền không cởi mở, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng không biết rốt cuộc là tức giận với ai, có lẽ càng giận bản thâm mình hơn khi không dạy bảo được hai người kia.
Vệ Biên Cương đối với việc Trì Đông Chí và Khuông Vĩ không thể tiếp tục phát triển thêm mà cảm thấy tiếc nuối, lại lần nữa cảm thán Lương Hạ Mạt đúng là yêu tinh hại người. Ngược lại Tiết Bình như đã sớm dự đoán được ngày này, không còn lôi chuyện giới thiệu đối tượng cho Trì Đông Chí xem mắt ra nữa, còn thêm không đồng ý Vệ Biên Cương nói ra. Trì Đông Chí cũng đã chết tâm tư tìm đối tượng, dù sao liền như vậy trôi qua, bản thân một mình mình có công việc, tiền lương cũng không thấp, không phụ thuộc, bất quá chỉ là cô đơn mà thôi, đổi lại suy nghĩ một chút, không phải Lương Hạ Mạt, ai cũng không thể tiến vào lòng cô được, cho dù có người theo, còn không phải vẫn cô đơn sao?
Mùa đông này, một mình Trì Đông Chí lẻ loi tiêu sái trôi qua, trong lòng ngoại trừ trống trải thì xem như yên ổn, cô nghĩ như vậy cũng được, cũng không cần vắt óc suy tính lo nghĩ rốt cuộc là Lương Hạ Mạt có yêu cô không? Có yêu người khác không? Cũng không cần quan tâm giờ này người của anh đang ở đâu? Có phải thật sự ở trong đơn vị, hay là Thẩm Linh trở về, có phải anh lại đi gặp mặt Thẩm Linh rồi không?
Mà việc đời cũng thật là kỳ diệu như vậy, trước ly hôn Lương Hạ Mạt chưa bao giờ báo cáo hành tung, sau ly hôn ba ngày hai bữa lại gọi điện thoại tới báo cáo bản thân mình gần đây đang làm gì, còn quan tâm tới ăn, mặc, đi, ở, giống như nếu không phải có công việc của mình, anh càng hi vọng dính bên người cô quan tâm như cụ già.
Trì Đông Chí cố gắng tránh gặp mặt anh, nhưng đều có chung bạn bè, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên đôi lúc rất bất đắc dĩ, ví dụ như Thẩm Linh thật sự về nước, dường như đã quên mọi huyện không thoải mái lúc trước, vô cùng cao hứng thu xếp mọi người tụ tập. Sau khi nhận được điện thoại cô ta Trì Đông Chí cảm thấy rất đau răng, cô cho rằng bốn người bọn họ nên phải cả đời không qua lại với nhau mới đúng, nhưng Thẩm Linh lại không cho rằng như vậy.
Ngọn nguồn là cô ta và Tô Nhượng ly hôn, Thẩm Linh yêu cầu, cô ta cảm thấy không đáng giá, trước kia trong tim Tô Nhượng chỉ có Trì Đông Chí, bây giờ trong tim Tô Nhượng chỉ có đứa bé, Thẩm Linh nói muốn tập đối xử với Tô Nhượng cho tốt, học cách làm người vợ tốt, nhưng cô ta không học được cách thay đổi bản tính của mình. Lúc trước Tô Nhượng muốn ly hôn, tất cả nhờ vào Trì Đông Chí chỉ bảo một chút cô ta mới cảm thấy chính mình cũng có chỗ không đúng, nhưng tiếp tục sinh sống, sau khi cố gắng thay đổi mới phát hiện, Trì Đông Chí nói đều rất đúng, nhưng mà không có ý nghĩa, Tô Nhượng cũng chẳng phải không gì không làm được như trong lòng cô, chăm sóc em bé từ cái tã đến núm vú cao su đều tự mình làm, ngay cả sinh nhật cô và ngày kỷ niệm kết hôn cũng đều không nhớ được, tất cả đều đặt trên người đứa bé. Cô sẵn lòng học cách sống trong xã hội, thoát khỏi tòa thành mơ mộng của mình, nhưng những thứ trên là giới hạn cuối cùng của cô ta.
Cô ta vẫn còn yêu Tô Nhượng, yêu cái người đã từng lóng lánh trong sáng, giống như không ăn khói lửa nhân gian Tô Nhượng, nhưng sau khi trải qua một trận sóng gió cô ta cũng trưởng thành, hiểu rõ, lúc trước cô ta yêu Tô Nhượng thủy chung không giống cô ta, bây giờ việc này của cô ta thuộc loại Tô Nhượng không thích hợp với cô ta, đời người ngắn ngủi, không nhất thiết phải làm khó chính mình, cô ta cố chấp mang những thứ tốt đẹp của Tô Nhượng giữ lại trong lòng, sau đó tìm kiếm một đoạn tình yêu lãng mạn củng cố để Tô Nhượng ở trong lòng cô ta vẫn tốt đẹp.
Trong khi Trì Đông Chí nghỉ ngơi ở cục cảnh sát tiếp đón Thẩm Linh, sau khi nghe cô ta nói xong một hơi, vô lực vò chân mày, “Ôi má ơi.” Trì Đông Chí cảm thấy từ nhỏ Thẩm Linh là một cô gái tốt, nhưng cho tới bây giờ đều không đáng tin, Thẩm Linh thích hợp để yêu, nhưng tuyệt đối không thích hợp với hôn nhân.
“Không phải chỉ là một ngày sinh nhật và một ngày kỷ niệm thôi sao, qua rồi có ích gì nữa chứ?”
“Vấn đề không phải là bề ngoài của ngày sinh nhật và kỷ niệm kết hôn đơn giản như vậy, cậu lúc trước cũng không phải bởi vì Lương Hạ Mạt quên cậu đã chuẩn bị sinh nhật cho anh ấy mà nổi giận đó thôi, sao cậu lại còn nói mình? Cậu đơn giản chỉ vì Hạ Mạt đã quên mà giận anh ấy sao? Bản chất thật ra là, trái tim bọn họ không ở trên người chúng ta cho nên mới quên.”
“Vậy cũng không giống, bây giờ tâm tư Tô Nhượng đều đặt trên người đứa bé, chăm sóc trẻ nhỏ cực kỳ vất vả, sao cậu lại đi ghen với đứa bé, đứa bé là cậu sinh ra, anh ấy yêu cậu hay là yêu con cậu có gì khác biệt đâu?”
“Khác biệt lớn, mình vui lòng cố gắng chiều theo anh ấy, nhưng anh ấy một chút cũng không muốn cố gắng chiều ý mình một tẹo nào.”
Trì Đông Chí vẫn muốn nói gì đó, nhưng sau khi cân nhắc hồi lâu quyết định ngậm miệng, cô coi đôi này như lũ lụt thú dữ, có thể tránh xa thì cứ tránh xa, lòng tốt gặp ý kiến hỏng cũng không thể nói ra. Nhưng mà cô cảm thấy, vấn đề của bọn họ chủ yếu vẫn là Thẩm Linh, nếu mình cũng có đứa bé, Lương Hạ Mạt một lòng bổ nhào trên người đứa bé, cô nhất định phải hiểu và cảm ơn, nhất định sẽ không vì vậy mà giận anh.
Điểm xuất phát không giống nhau, nguyện vọng cũng không giống nhau. Trì Đông Chí chỉ cần Lương Hạ Mạt hiểu rõ nỗ lực của cô, cũng toàn tâm toàn ý trong lòng chỉ có cô, cô sẽ tận tâm tận lực giành cho anh còn bản thân mình tìm kiếm hạnh phúc. Mà Thẩm Linh không giống vậy, Thẩm Linh ngoại trừ muốn vài thứ kia, còn cần Tô Nhượng làm cho cô ta vui vẻ và hạnh phúc, khiến cho cô ta thỏa mãn.
Trì Đông Chí không thể đi phê bình bất cứ người nào, càng không thể đi thẳng thắn nói lúc trước Tô Nhượng mang Thẩm Linh xuất ngoại là cô cầu xin, chính cô đã hối hận tuổi mười tám ngây thơ, làm sao có thể khiến cho Thẩm Linh càng thất vọng về Tô Nhượng?
Thẩm Linh thấy vẻ mặt cô xoắn xuýt, nhìn lúc lâu, cười ra tiếng, “Đông Tử, cậu muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng ra.”
Trì Đông Chí khẽ trừng mắt liền muốn phát hỏa, “Hai người các cậu ồn ào gà bay chó sủa liên quan gì đến mình, mình có thể nói cái gì đây.”
Thẩm Linh tạm dừng một lúc, nói, “Lúc trước xuất ngoại là bản thân mình quyết định muốn đi, anh ấy không dẫn mình mình cũng có thể đi tìm anh ấy, kết hôn cũng là mình nói ra, mặc dù kết cục không như ý, nhưng mà, tìm được một người yêu mình rất dễ, tìm người mình yêu mới khó, không cần phải thiên trường địa cửu, chỉ cần để ý mình đã từng có được mà thôi, mình đã từng có, mình phải cảm ơn Lương Hạ Mạt.
Trì Đông Chí cười như không cười nhìn cô ta, “Mình không hiểu lý lẽ của cậu, sao cậu càng sống lại càng ngây thơ thế hả?”
“Không hiểu cũng được, ai giống như cậu sống máy móc không thú vị như vậy, nhận thức đúng một con đường đi cũng không lệch, đụng phải tường là lấy đầu đụng, cậu sống không có ý nghĩa.”
Trì Đông Chí cảm thấy cô ta nói đúng, nhưng vẫn cười nhạo một tiếng, thể hiện chết cũng không hối cãi.
“Bây giờ trong lòng Tô Nhượng chỉ có đứa bé, không có bất kỳ tâm tư nào giành cho người khác.” Thẩm Linh thành thục kẹp một điếu thuốc rồi châm, “Mình không thích trẻ con, một chút cũng không thích, nhưng mà không nhìn thấy lại nhớ.”
Trì Đông Chí nửa sống nửa chết hạ mí mắt, quyết định lời hay cũng không thèm nói.
Rốt cuộc Thẩm Linh cũng ly hôn, đổi lại là trước kia, cho dù Lương Hạ Mạt vì vậy mà cao hứng hay là mất hứng, dù sao cũng phải bắt đầu quản tới cùng, bây giờ không cần phải thế, rốt cuộc anh cũng thoát khỏi làm bậy quay về mục tiêu đúng đắn, phớt lờ điện thoại của Thẩm Linh gọi tới. Thẩm Linh từ cục cảnh sát đi ra, giẫm giày cao gót bảy phân xuống, đạp mảnh vụn trên mặt đường nghe cái “Rắc,” giận dễ sợ, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại công cộng gọi lại cho Lương Hạ Mạt.
Vì điện thoại công cộng gần sát cục cảnh sát, Lương Hạ Mạt nhận ra dãy số, lần này máy được kết nối, “Đông Tử?”
“Là em.” Thẩm Linh cười hì hì trả lời, “Làm sao thế? Lợi dụng em xong liền trở mặt rồi hả? Em nói này chúng ta tốt xấu gì cũng coi như lớn lên từ nhỏ kiêm bạn học, anh đến mức như vậy sao?”
“Đừng nói chuyện vớ vẩn, em tìm Đông Tử rồi hả? Cô ấy không phải đang sau lưng em đấy chứ?”
“Không có, cô ấy là người chết sao có thể đưa em ra cửa?” Thẩm Linh giả ngốc xong, lấy lại tinh thần, “Xem dáng vẻ anh sợ kìa.”
Lương Hạ Mạt yên tâm, “Em nói em không có việc gì sao lại ly hôn?”
Thẩm Linh suy nghĩ một chút, cố ý trêu anh, “Muốn cho hai người họ một cơ hội.”
Mấy đầu ngón tay Lương Hạ Mạt hung hăng nắm điện thoại, Thẩm Linh cười ha ha, “Chọc anh vui thôi, Đông Tử không chấp nhận tình cảm của Tô Nhượng, bây giờ trong lòng Tô Nhượng chỉ có đứa bé, anh yên tâm đi, hai người bọn họ sống chết cũng không ở chung một chỗ, không bằng hai chúng ta chắp vá với nhau đi.”
“Ai muốn em.”
Thẩm Linh bĩu môi, “Anh muốn em em cũng không cần anh, dáng vẻ anh đầu gấu như vậy, ngoại trừ cô ngốc Trì Đông Chí thì ai xem trọng anh?”
“Cô ấy có thể thấy tốt là được, người khác anh cũng không cần.”
Thẩm Linh nói, “Ra ngoài tụ tập đi, an ủi Tiểu Linh em chịu tổn thương.”
Lương Hạ Mạt không đồng ý, “Ly hôn là em muốn, sao em lại chịu tổn thương chứ?”
“Vậy hai người bọn anh ly hôn cũng là Đông Tử đề nghị, nhưng khẳng định cô ấy chịu đau thương hơn cả anh, đều là một chuyện, không chiếm được cũng chỉ có thể buông tay.”
Lương Hạ Mạt im lặng một hồi, nhỏ giọng nói, “Không giống nhau, anh sẽ không buông tay Đông Tử.”
“Tô Nhượng cũng nói khi nào em muốn cũng có thể trở về.”
Lương Hạ Mạt suy nghĩ một lát, cũng nghĩ không ra cái gì, chỉ có thể hung hăng mắng một tiếng, “Bọn em liền làm đi.”
“Rốt cuộc anh có đi tụ tập với bọn em không? Em hẹn Tần Thanh, Đông Tử cũng nói có thời gian, em đã nói với cô ấy có hẹn anh, đi hay không tự mình quyết định.”
Lương Hạ Mạt do dự, anh đã lâu lắm rồi không gặp Trì Đông Chí, nhớ quá. Nhưng mà, Trì Đông Chí có thể vì trong buổi tụ hội anh và Thẩm Linh gặp mặt mà tức giận không? Cuối cùng Lương Hạ Mạt vẫn quyết định sẽ đi, không vì cái gì khác, Thẩm Linh đã nói muốn hẹn anh, nếu tụ hội mà không đi, vậy Trì Đông Chí lại nghĩ vớ vẩn anh âm thầm đơn độc gặp mặt Thẩm Linh, cho nên, nhất định phải đi.