Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 36


Đọc truyện Cây Xương Sườn Thứ Hai – Chương 36

Cuối cùng Trì Đông
Chí cũng chưa nói gì, càng không đuổi anh đi, im lặng làm người ta cảm
thấy hoảng sợ. Người đàn ông này, khi kết hôn thì không coi trọng hôn
nhân, ly hôn thì lại không muốn ly hôn, ngay cả muốn cứu vãn cũng không
tìm cô hỏi ý kiến, tất cả giống như nước chảy thành sông, chưa bao giờ
thật sự tự kiểm điểm lại vấn đề của bản thân mình.

Đêm nay Lương
Hạ Mạt ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, cả đêm trằn trọc, giống như
anh lại sơ suất gì đó, nhưng không nắm được đầu mối. l,q,đôn Bây giờ Trì Đông Chí lạnh nhạt xa cách với anh, toàn thân dựng lên một tầng bảo vệ, chỉ cần anh đến gần một bước liền không chút khách khí đâm về phía anh. Lương Hạ Mạt không sợ bị đâm đầu rơi máu chảy, anh chỉ là yêu thương cô bẻ gãy những thứ này sẽ đánh mất tất cả nhiệt tình của cô.

Ngày
hôm sau lúc tới chỗ gỡ bom tinh thần Lương Hạ Mạt vẫn không tốt, Khúc
Tử nhìn thấy mắt anh trái phải hai mảnh màu xanh nhạt, khi đó liền nói
năng không đầu không đuôi, “Này…. Nhanh như vậy đã hòa thuận rồi hả, cô
nàng Đông Tử này thật đúng là không phải giống như không có tiền đồ.”

“Cút.” Lương Hạ Mạt đẩy anh ta ra, “Ông đây cũng đã nghẹn đến phát hỏa rồi.”

“Thì ra nghẹn à! Tôi còn tưởng rằng cậu đây là quá độ chứ.”

“Ngược lại tôi cũng muốn thế.”

Sáng sớm Lương Hạ Mạt đốt thuốc một điếu rồi tiếp một điếu. Rất lâu trước
kia anh liền hình thành thói quen một thời gian dài không thể gặp, một
khi gặp mặt liền mang tất cả nhiệt tình đồng thời sử dụng hết, hung hăng gần gũi làm một trận. Về đến nhà ôm cô, đây là bài thuốc tốt để rửa
sạch toàn bộ mùi khói thuốc súng trên người anh. Mà từ bây giờ kéo dài
khoảng cách như vậy, thay đổi càng ngày càng không thể chịu được.

Khúc Tử đang huấn luyện cho Vệ Hồng, mà Vệ Hồng lại còn cứ đùa giỡn ngang
ngược cùng anh ta, hỏi cô vì sao không xin phép nghỉ, cô nói rất nghiêm
túc trong tình yêu ai còn quản những quy định này. Anh nói một câu, cô
trả lời hai câu, Khúc Tử tức giận đá cô một cước, phạt đứng một giờ
liền.

Lương Hạ Mạt đứng bên cạnh nhìn hai người này lăn qua lăn
lại như diễn trò, có cái gì sao không nói cho rõ, một người được theo
đuổi không những không cảm kích mà còn phải quản đông quản tây, một
người theo đuổi cũng không nói cho rõ mà cần phải diễn trò thăm dò.

“Người ta dù sao cũng là cô gái lớn, liền như vậy bị anh đá một cước vào mông, về sau không gả được thì làm sao bây giờ hả?”

“Yên tâm đi, bản thân tôi đá thì tôi chịu trách nhiệm.”


Lương Hạ Mạt hiếm khi cảm thán một câu, “Anh nói anh là người cưới lần hai,
lớn tuổi hơn người ta, đã như vậy lại còn hung dữ, Vệ Hồng mắt mù mới
coi trọng anh, xui tám đời rồi.”

“Vậy cũng còn hơn cậu.” Khúc Tử
khinh thường lời anh nói, “Tôi tự tay dạy cô ấy kiến thức chuyên ngành,
lo lắng sự nghiệp của cô ấy, quan tâm cô ấy lớn lên, trong cuộc sống lo
nghĩ cho cô ấy như con gái. Tôi hung dữ cũng không thiếu đối tốt với cô
ấy, muốn bày tỏ tất cả đều bày tỏ rồi. Ngược lại cậu, Trì Đông Chí gặp
được cậu mới đúng là xui tám đời đó.”

“Tôi như thế nào?” Lương Hạ Mạt khó hiểu, “Không phải cô ấy thiếu quá trình yêu đương thôi sao, tôi nhất định sẽ cho cô ấy.”

Khúc Tử không nói được gì một lúc lâu, lắc đầu nói, “Nếu như không tìm ra
được vấn đề giữa các cậu là ở đâu, vậy không bằng cứ kết thúc như vậy,
buông tha tất cả cho Đông Tử một con đường.”

Khúc Tử nói, “Tôi cảm thấy, cô ấy lại càng cần cậu hiểu sự nổ lực của cô ấy hơn.”

Lương Hạ Mạt giơ ngón tay trong khói, mặt bị một tầng sương mù che khuất, dần dần có chút hiểu. Lúc đầu cứ tưởng rằng, cô bằng lòng, sẽ vui vẻ, mang
cả bản thân con người anh giao cho cô, cô còn cái gì không hạnh phúc?
Nhưng cũng có thể chuyện không giống như thế này, bản thân anh không sớm cố gắng lấy yêu thương làm vấn đề đầu tiên quan tâm trau chuốt tình
yêu, ngay cả phần nổ lực của cô cũng không thèm để ý tới.

Lương
Hạ Mạt quay người lại có chút khó hiểu, thẳng thẳn một chút mà nói, anh
cho rằng thật sự yêu thì không cần báo đáp, hình như trước kia Trì Đông
Chí cũng như vậy, mà lúc này rõ ràng không giống, cô vừa muốn vừa đòi
hỏi, vì thế tình hình hiện nay là chưa đủ. Nhưng nếu anh yêu Trì Đông
Chí, mà Trì Đông Chí một chút cũng không đáp lại anh, vậy anh còn có thể như trước sao?

“Suy bụng ta ra bụng người đi Lương Hạ Mạt, đừng
đặt mình cao như vậy, Trì Đông Chí yêu cậu, cậu lại giống như bố thí,
‘Tình yêu’ chỉ là một đề bài, ‘Nổ lực’ mới là toàn bộ nội dung, đây căn
bản chính là hai việc khác nhau, cậu không thể chỉ dựa vào bản thân cho
là yêu cô ấy, cậu phải làm cho cô ấy cảm giác được. Tất nhiên nếu cậu sẽ không nổ lực, sẽ không làm, như thế sao để cho cô ấy tin tưởng được.”

“Thật sao?” Làn môi Lương Hạ Mạt có chút run rẩy, nếu Trì Đông Chí chỉ thương anh một chút, vậy với biểu hiện của anh hẳn là thỏa mãn, nhưng Trì Đông Chí thương anh còn hơn yêu bản thân mình, cho nên khát vọng nhận được
càng nhiều hơn, ngoại trừ quan tâm trong cuộc sống nhất định phải cho cô đầy đủ về mặt tinh thần.

Nếu tất cả mọi người sẵn lòng chấp nhận tình yêu, vậy trên con đường hôn nhân này có lẽ sẽ bình yên an ổn lê
quyý Đôn, nhưng nhiều năm sau Trì Đông Chí lại không muốn chấp nhận nữa. Lương Hạ Mạt nghĩ lại, trước kia anh cảm thấy tình yêu của bọn anh hoàn mỹ không sứt mẻ, mà lúc này mới biết có được như vậy đòi hỏi rất nhiều

vấn đề, anh cảm thấy tình yêu của bọn anh không nên chịu uất ức, nên vò
nát vụn tìm ra vấn đề tồn tại, sau đó giải quyết từng người một, trở về
trong sáng, vậy đại khái chính là sẽ chưa từng có một đoạn phong cảnh
tuyệt vời.

Anh vô cùng quả quyết phải mang tình yêu thay đổi sang trang mới, tình yêu của anh, tình cảm, hôn nhân, cùng với người Trì
Đông Chí này, anh đều phải có, hơn nữa là rõ ràng, rõ ràng muốn.

“Bây giờ tôi nên làm thế nào?”

“Không phải nên làm như thế nào cả, đây không phải là vấn đề, Trì Đông Chí cần cậu như nhiều người cần bánh mì, cậu là đại diện tình yêu của cô ấy.
Cậu hiểu được cô ấy, cho cô ấy niềm tin, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng
có thể yêu đến trình độ này, cũng không phải ai cũng có may mắn thế,
thương tiếc hạnh phúc đi. Ôi… Tôi tình nguyện sống thiếu hai mươi năm,
chỉ cần Vệ Hồng biến thành Trì Đông Chí tứ hai.”

“Anh có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

“Vệ Hồng yêu anh còn chưa đủ sao?”

“Tình yêu có nghìn vạn diện mạo, Trì Đông Chí cho cậu thứ đẹp nhất. Thật ra
đều là do bản thân cậu đánh mất, nếu cậu cho cô ấy niềm tin, vậy sợ là
cái gì cũng không cần làm, cô ấy cũng tuyệt sẽ không để cho cậu chút áp
lực nào, vấn đề là cậy chẳng những cái gì cũng không làm, mà còn không
cho cô ấy lòng tin.”

Khúc Tử liếc anh một cái, tiếp tục nói, “Cả
đời có thể được yêu một hồi như vậy cũng không tính là sống uổng phí,
hơn nữa Trì Đông Chí không chỉ yêu cậu, mà trên hành động cũng làm cho
người ta không tìm ra tật xấu gì, cô ngoại trừ quá yêu cậu dung túng
cậu, phương diện khác đúng là hoàn toàn tốt đẹp. Nói trắng ra là, công
việc của chúng ta như thế này, suy nghĩ đừng đặt trên đầu viên đạn, phá
gỡ được quả bom đều cảm thấy thiếu cô rất nhiều thứ, lại nói trong nhà
các cậu, hết thảy nếu có chuyện gì đều là một mình cô gánh vác, mười
ngày nửa tháng cậu đều không thể trở về một lần, người ta từng có câu
oán hận sao? Tình yêu của cậu có thể giảm bớt trách nhiệm cuộc sống
sao?”

Lương Hạ Mạt đè ngực, nơi đó đột nhiên đau đến lợi hại. Anh còn không hiêu rõ bằng Khúc Tử, mổ xẻ đến sau cùng, là Trì Đông Chí cho anh lòng tự tin quá lớn, nhưng anh lại chưa đối xử ngang bằng với cô,

cho nên ngày qua ngày năm này sang năm khác, ngày nào cũng luôn tủi
thân. Anh sai rồi, sai ở chỗ luôn coi mình như Thượng Đế như xưa, trở
thành một bức tranh phong cảnh đặt trước mặt Trì Đông Chí, làm cho cô
tới tin tưởng và ngưỡng mộ, tới thưởng thức. Kiêu ngạo đáng sợ.

*****

Đồng thời cùng lúc đó, Trì Đông Chí cũng không có thời gian để ý nhiều như
vậy, cô cũng hết sức tránh cho mình suy nghĩ miên man. Buổi sáng cùng Lý Trường Hà đi xin ở nhà tập thể, điều kiện hoàn cảnh không sao cả, quan
trọng nhất là phải nhanh. Lý Trường Hà xin ý kiến một chút, buổi chiều
liền có thông báo phân cho cô một gian có hai phòng.

“Trước cứ ở một mình, chờ khi nào có nữ nhân viên cảnh sát xin ở, cô phải ở cùng.”

Trì Đông Chí gật đầu, nhưng mà không nói ra là hi vọng sẽ không có ai tới ở cùng.

Nếu Lương Hạ Mạt giữ nguyên ý kiến như vậy, anh bằng lòng về ở căn nhà kia, vậy cô chỉ có thể chuyển ra ngoài, tất nhiên đó không phải là nhà của
cô. Trải qua lăn qua lăn lại anh như vậy, Trì Đông Chí đột nhiên nổi lên kiên định lê quýy Đôn, giống như tìm được mục tiêu, đó chính là tuyệt
đối không để cho anh có thêm cơ hội khinh thường mình, cô muốn sống cho
tốt, triệt để thoát khỏi người Lương Hạ Mạt này, chỉ có rời khỏi đời
sống người này mới có thể không tiếp tục suy sụp tinh thần nữa.

Cốc Tử thử, muốn chuyển tổ mình vào, Trì Đông Chí từ chối rất nhanh, còn uy hiếp cô ấy nói mình nửa đêm mộng du, làm cho ngày nào đó không tốt mơ
thấy giết người, mạng nhỏ của Cốc Tử liền không bảo vệ được rồi.

Cốc Tử mừng rỡ, “Sư phụ, nói như vậy chị không chuyển xuống vùng nông thôn nữa hả?”

“Còn chưa ổn định, đội trưởng Lý nói tạm thời không thể đi.” Quan trọng nhất là, Trì Đông Chí cảm thấy cô không có đạo lý trốn tránh, thực sự đối
mặt với sự thật mất đi Lương Hạ Mạt không phải trốn tránh là có thể giải quyết, quan trọng trước mắt là, sẽ không bị anh tiếp tục dẫn dắt cảm
xúc.

“Vậy thì tốt quá rồi.” Cốc Tử nhỏ giọng nói, “Còn tưởng rằng chị thực sự bỏ mặc để cho chúng em theo vị thần mặt lạnh Đại Lý kia
chứ.”

“Anh ta mặt lạnh chỗ nào, rõ ràng cũng rất dễ bắt nạt.”

“Không tin chị hỏi Chu Nhiễm.” Cốc Tử vỗ vỗ Chu Nhiễm, “Cậu nói phải không?”

Chu Nhiễm ngẩng đầu, khóe mắt đuôi mày liền như thế tuôn ra nụ cười, “Mới vừa nãy anh cảnh sát nhỏ nhà chị tới tìm chị đó.”

Cốc Tử mừng rỡ chạy ra ngoài, Trì Đông Chí lắc đầu cười, “Em lừa cô ấy như vậy, cẩn thận quay lại tìm em tính sổ.”

Chu Nhiễm nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt sáng rực có hứng thú nồng nhiệt.

“Em nhìn cái gì, nhanh chóng làm việc đi, chị làm biếng một chút.”

Chu Nhiễm nháy mắt mấy cái, vẻ mặt lỗ tai đều không biến sắc, rất có ý trêu ghẹo, “Sư phụ, hình như em thích chị rồi.”

“Không muốn làm việc cứ nói thẳng, đứa nhỏ nhà cậu sao lại vòng vèo như thế hả.”


Chu Nhiễm “Phốc” một chút liền vui vẻ ra tiếng, “Không trêu chị nữa, ngày
mai giúp chị chuyển nhà, hàng xóm sư phụ, về sau chúng ta phải chiếu cố
hỗ trợ lẫn nhau rồi…”

Trì Đông Chí giật nhẹ khóe miệng, trái lại trề môi, “Sao chết tử tế không được dời đối diện nhà cậu vậy.”

“Sau này em đi qua chỗ chị xin cơm, em đóng phí cơm nước.”

“Không cần, bản thân chị cũng không có ý định mỗi ngày đều tổ chức bữa ăn tập thể.”

“Dù sao thỉnh thoảng có thể chứ.” Dường như hôm nay Chu Nhiễm đặc biệt vui
vẻ, lê Quý Đônn “Đúng rồi, em chuẩn bị một ít hoa có thể dễ dàng chăm
sóc tặng cho chị, còn có thể đặt mấy chậu hoa ở ban công, một ít loại
hành lá rau thơm v.v…. Còn có bể cá, bạn em bán cá cảnh nhiệt đới, đến
lúc đó em mang cho chị mấy con đẹp đẹp.”

Trì Đông Chí bật cười, “Sao cậu không tự mình làm đi?”

“Một người đâu có tâm tình chú ý đến những chi tiết nhỏ, cho nên nói chúng ta phải nhập bọn.”

“Muốn làm thì làm cùng người khác đi, đừng không có việc gì cũng chạy sang chỗ chị, chị thích yên tĩnh.”

Mặc dù cô lại bắt đầu nói lời độc ác, nhưng dường như vì vậy mà Chu Nhiễm
càng thêm vui vẻ, “Đảm bảo không ảnh hưởng chị nghỉ ngơi.”

Lại còn, bây giờ càng đặt tâm tư nguyện vọng làm thế nào để cho Trì Đông Chí hạnh phúc, có lẽ, chỉ cần cô hạnh phúc.

Lương Hạ Mạt không chủ định đi theo cô vài bước rồi dừng lại, chợt gọi cô, “Trì Đông Chí.”

Trì Đông Chí quay đầu lại nhìn anh, nhưng không hỏi gì, đi vài bước tới bên cạnh anh.

“Anh muốn nói là, anh yêu em, không phải chỉ nghĩ muốn cùng em làm tình, anh yêu em, là muốn cùng em đi ngủ, bây giờ lại thêm một điều nữa, về sau
anh muốn làm cho em vĩnh viễn không chút uất ức nào.”

“Trì Đông
Chí, chúng ta sẽ không xa nhau mãi, trên thế giới này đâu có người nào
yêu em hơn so với anh, thật sự, anh không lừa em.”

Lương Hạ Mạt không chủ định đi theo cô vài bước rồi dừng lại, chợt gọi cô, “Trì Đông Chí.”

Trì Đông Chí quay đầu lại nhìn anh, nhưng không hỏi gì, đi vài bước tới bên cạnh anh.

“Anh muốn nói là, anh yêu em, không phải chỉ nghĩ muốn cùng em làm tình, anh yêu em, là muốn cùng em đi ngủ, bây giờ lại thêm một điều nữa, về sau
anh muốn làm cho em vĩnh viễn không chút uất ức nào.”

“Trì Đông
Chí, chúng ta sẽ không xa nhau mãi, trên thế giới này đâu có người nào
yêu em hơn so với anh, thật sự, anh không lừa em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.