Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 20


Đọc truyện Cây Xương Sườn Thứ Hai – Chương 20

Quần áo ướt đẫm, cuối cùng rồi sẽ khô, có thể bị lãng quên, cũng không phải là quan trọng..

Không thể quên được, tại sao chúng ta phải cố gắng từ bỏ, nghe theo trái tim mình mách bảo, nó sẽ là bất diệt.

Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ phát hiện, chúng ta vẫn tự cho là không
thể nào theo đuổi, gạt bỏ đi bề ngoài thối rữa, thì đó cũng chỉ là một
sự hiểu lầm, một trò hề, khi người ngoài nhìn thấy rõ ràng sự hiện diện
của tình yêu, mà thường là *trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

**trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường : khi người trong nhà còn chưa biết hết sự việc đã và đang xảy ra (thường là những chuyện cần được giữ kín hoặc là chuyện không hay) thì người ngoài đã biết tường tận.

Lương Hạ Mạt được chính thức công nhận là sinh vật đơn bào, ít nhất ở viện dò phá bom mìn là không người nào không thừa nhận, gần đây người ta thường bắt gặp trên mặt sinh vật đơn bào nào đấy một chút ngọt ngào xen lẫn
với khổ sở còn mang theo biểu hiện bối rối.

Sau đó khi khuôn mặt
như tảng băng trôi lâu năm của anh lại có một phút chốc vô cùng nhiệt
tình yêu thương, tâm hồn bắt đầu tưởng tượng, Lương Hạ Mạt đang yêu? Ít
nhất Trì Đông Chí cũng lấy thân phận là vợ chiếm lấy anh mười năm rồi.
Điều đó có nghĩa là. . . . . . anh đã có một cuộc tình? Quả thật bắt đầu chơi đùa, vốn anh và Trì Đông Chí cùng chôn nhau trong một nấm mồ hôn
nhân, anh sẽ nói người đàn ông này là một đứa trẻ có thể phải đối mặt
với việc lừa mình dối người, à, trừ Trì Đông Chí thì mấy ai có thể chịu
nổi anh.

Vì vậy trong buổi chiều trời mây trong sáng, khi Lương
Hạ Mạt chuẩn bị tiến vào nhà xưởng dỡ bỏ một số bom đặc biệt thì Khúc
Trực vì để thỏa mãn lòng tò mò của mình đã ngăn anh lại buôn chuyện

“Thằng nhóc này, thật sự gần đây tôi nhìn mặt cậu thấy rất chướng mắt.”

Lương Hạ Mạt sờ sờ mặt, nở nụ cười, thật vậy sao?

“Đông Tử nhanh như vậy đã tha thứ cho cậu?”

Khúc Trực *chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu một cái.

**chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

“Cô gái này thật không có *tiền đồ.

*tiền đồ: triển vọng, tương lai.

“Cậu cút đi.” _Thiên Yết.DĐLQĐ_

Lương Hạ Mạt cảm thấy buồn vì lời nhắc nhở, ngay cả anh em của mình cũng
không đứng về phía mình, duyên phận anh lúc này thật đúng là không tốt
mà .

” Tất cả những chứng cứ mấy ngày trước tôi đã đưa để cậu
phân tích tình hình thực tế sao rồi? Lại đây, nói một chút về quá trình
cho anh em nghe đi, vui lên vui lên.”

“Tâm địa cậu gian trá, khó trách sao cậu không cưới được vợ.”


Lương Hạ Mạt bó chặt áo nguỵ trang, đeo cái bao tay lên, chuyển viền nón nguỵ trang ra sau đầu một cái, chuẩn bị vào nhà xưởng.

“Chuẩn bị để sinh em bé, tôi muốn làm cha.”

Khúc Trực lại cảm thán thật sâu cho người khác một lần nữa, cô gái Trì Đông Chí này thật đúng là không có tiền đồ.

“Aiz, Hạ Mạt, sao cậu lại không mặc đồ phòng ngừa bạo lực hả?”

“Chết tiệt, cậu nghĩ rằng đây là hiện trường của một vụ đánh bom chống khủng
bố à. Cũng không phải cậu không biết, tháo dỡ các đầu đạn là công việc
cần sự chính xác, cái đồ chơi này thật là không thoải mái khi mặc vào,
có chuyện gì thì chúng ta bỏ chạy.”

Lương Hạ Mạt tiến vào nhà
xưởng trong khi nói chuyện, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy. Theo
thường lệ Khúc Trực sẽ ngồi ở bên cạnh giám sát thiết bị tháo dỡ bom,
nghĩ tới mặc dù vẫn chỉ nghe lý lẽ của một phía Lương Hạ Mạt, hai người
liền ớn lạnh, cơ bản hai người không hiểu rõ lắm về tình huống, nhưng
mình nói như thế nào cũng coi như ra chút khí lực, làm cho Lương Hạ Mạt
đưa ra quyết định tốt hơn, muốn dừng lại một chút phải lừa gạt cậu ta
cái gì đây?

Đúng vào lúc chuyên tâm, các thiết bị thu hình đang
tiến hành giám sát việc tháo dỡ bom đột nhiên xuất hiện làn khói trắng ở thân quả bom, toàn thân Khúc Trực dường như kéo căng, ngay lập tức tiến vào trạng thái khẩn cấp để chuẩn bị, tay nắm lấy vật truyền tin la lớn.

“Hơi nước, chạy mau.” _Thiên Yết.DĐLQĐ_

Bên trong nhà xưởng một số nhân viên xử lý quả bom, kể cả Lương Hạ Mạt lập
tức nắm bắt tình huống khác thường này,trước tiên rút khỏi nhà xưởng, xe cứu hỏa đậu sẵn ở trong sân có thể sử dụng bất cứ lúc nào, chiến sĩ vận chuyển tất cả các thiết bị chữa cháy đâu vào đấy.

Trước tiên Khúc Trực kiểm tra tình trạng vết thương của Lương Hạ Mạt, vết thương chỉ bị xước, không có gì đáng ngại.

“Làm sao lại thế này?”

Lương Hạ Mạt che cánh tay chảy máu của mình tùy tiện lau vào áo nguỵ trang.

“Không có chuyện gì, lúc đi ra không cẩn thận quét đến. Tôi nói với cậu một
chút về tình trạng này, bên trong thân đạn có thuốc nổ, rất có thể sẽ

nổ.”

Lòng Khúc Trực nặng trĩu gật đầu.

“Hôm nay cậu trúng thưởng, đầu đạn cao cấp và rất mạnh, quả bom chống tăng
rất quan trọng, siêu mạnh, đừng lo lắng, nhìn lại tình hình một chút,
vẫn chưa nổ mà.”

Nhưng mà trôi qua hơn 20 phút, nhà xưởng hoàn
toàn yên tĩnh như cũ, giống như có phần thay đổi kỳ lạ, Lương Hạ Mạt
không nhịn được.

“Không thể đợi thêm nữa, tôi tiến đến thăm dò

một chút xem nguyên nhân gây ra hơi nước, sợ nhất ngòi nổ bị đâm thủng,
hơi nước không nổ vậy thì phiền toái, hơn nữa bên trong còn có hai thùng đạn phá giáp, chậm trễ sẽ không kịp.”

Khúc Trực cũng không giành đi trước, phương diện này anh không bằng Lương Hạ Mạt.

Bởi vì xử lý đạn phá giáp cần thao tác linh hoạt tự nhiên, Lương Hạ Mạt vẫn không mặc đồ phòng ngừa bạo lực thật dầy cản trở chuyên nghiệp, làm các biện pháp đề phòng đơn giản sau đó tiến vào nhà xưởng, lúc này anh tạm
dừng một chút, anh nhìn điện thoại di động trong tay Khúc Trực rồi mấp
máy môi, cuối cùng lại không hề nói gì.

Khúc Trực nghĩ, nếu như cõi đời này chỉ có một người có thể làm cho cậu ấy không an tâm, có lẽ chỉ có Trì Đông Chí.

“Anh ấy như vậy được không? Tại sao anh ấy lại không mặc đồ phòng ngừa bạo lực?”

Vệ Hồng Kỳ ở một bên nhỏ giọng hỏi, ánh mắt Khúc Trực vẫn chưa rời khỏi bóng lưng của Lương Hạ Mạt.

“Quả bom đặc biệt phải điều trị đặc biệt, một chuyên gia về xử lý bom, chính là ngày ngày nói chuyện yêu thương với Tử Thần, đấu trí đấu dũng.”

Thời gian trở nên rất dài, cuối cùng khi Lương Hạ Mạt từ nhà xưởng Ryan đi
ra, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Vệ Hồng Kỳ rõ ràng xụi lơ ở trên vai của Khúc Trực.

Khuôn mặt của Lương Hạ Mạt vểnh lên tươi cười.

“Giải trừ.” _Thiên Yết.DĐLQĐ_

Sau một lúc sợ bóng sợ gió, cũng không có xảy ra chuyện gì. Thì ra chỉ là
bom và đuôi tên lửa bị rỉ sét, bởi vì vòng quay tốc độ cao mới dẫn tới
hơi nước.

Sau đó Khúc Trực lại thấy trên mặt của Lương Hạ Mạt tựa như hối hận và may
mắn, khi đó đã là gần tối, anh ta ngồi một mình ở phía sau đỉnh núi nhỏ, ánh mắt vô cùng xa xăm, nhìn về phía nhà mình.

“Đang nghĩ cái gì thế?”

“Vợ tôi.”

Khúc Trực phì cười, sinh vật đơn bào.

“Xử lý tốt chưa?”

Lương Hạ Mạt hỏi._Thiên Yết.DĐLQĐ_

“Ừ, bình thường không thể tháo dỡ, nên vận chuyển ra cho nổ ở gò đất.”

Trên mặt Lương Hạ Mạt có chút mơ màng.

“Trước kia gặp phải tình huống như thế này, tôi cũng không căng thẳng như vậy, việc đã hoàn thành thì không sợ hãi về nhà để ôm cô ấy. Tôi chỉ mới vừa tiến vào nhà xưởng kia, đột nhiên tôi cảm thấy mình đặc biệt là nhớ cô
ấy, không muốn vào nữa, aiz cậu nói xem, trước kia tại sao tôi không có
loại cảm giác này?”


“Trước kia dù là cậu muốn sao trên trời thì
cô ấy cũng nghĩ biện pháp để hái xuống cho cậu, hiện tại để cho cậu phát điên trở lại, mất đi là tốt nhất, cũng may bây giờ cậu đã biết thay
đổi, nhưng vẫn còn chưa đủ.”

“Nếu như có lỗi, tôi không phải là
không nguyện ý tỉnh lại, mà là tôi không biết mình làm không tốt chỗ
nào, tỉnh lại từ chỗ nào đây? Đã qua hai mươi mấy năm như vậy, cô ấy
chính là sinh trưởng trong da thịt của tôi. “

“Cho nên, nếu để
mất cô ấy giống như là cắt thịt của cậu, nói không chừng lúc ấy cậu đã
chết bỏ mẹ rồi, cậu lệ thuộc vào cô ấy nhiều hơn là cô ấy lệ thuộc vào
cậu, đó chính là thói quen của cậu.”

Lương Hạ Mạt suy nghĩ một
chút, cũng không nhịn được cười, đúng vậy, nhưng quá nhẹ, trong thực tế, không chỉ có vậy, anh đã không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là nỗi đau mất đi cô như vậy.

” Cô ấy ghét nhất tôi nói chữ chết này, aiz Khúc Trực, cậu nói nếu tôi chết, cô ấy có thể sống tốt nữa sao?”

“Nhất định là có thể.”

Khúc Trực lười biếng nằm ở trên cỏ, ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng.

“Cô ấy còn phải chăm sóc mẹ của cậu thay cậu.”

Lương Hạ Mạt sững sờ, biết đây là đáp án chính xác nhất.

“Nhưng tôi phát hiện, nếu như cô ấy chết đi rồi, tôi khẳng định là mình không sống nổi.”_Thiên Yết.DĐLQĐ_

Cuối cùng Lương Hạ Mạt và Khúc Trực trở về nhà với hai ngày nghỉ phép,
trong lòng anh giống như lắp thêm một cái máy gia tốc, lòng như lửa đốt
muốn về nhà, vừa mới tách ra khẳng định không phải là bởi vì nhớ nhung,
anh tự hào nhất là sự nghiệp, dù anh không thể chia sẻ thành công cũng
như thất bại của mình với cô, nhưng chẳng biết tại sao anh chỉ muốn gặp
mặt cô một lần, cho dù chỉ là liếc mắt một cái.

Nhưng khi anh hào hứng vội vã về nhà thì Trì Đông Chí cũng không ở đây, điều này chắc
chắn như đổ một chậu nước lạnh vào niềm đam mê tràn đầy cảm xúc của anh. Vương Thục Hiền nói cô ấy đi tới nhà của Tiết Bình rồi, Vệ Biên Cương
nói nhớ cô ấy.

Lương Hạ Mạt ở nhà ngây người không có cái rắm lớn công phu, xoay người lại lập tức đi đến quân khu người thân đại viện.
Hôm nay do lái xe trở anh về, đến cửa lớn đại viện nhấn còi một cái, một chiến sĩ đã chạy tới, kiểm tra giấy chứng nhận sĩ quan rồi mới chạy đi
gọi điện thoại nội bộ.

Lương Hạ Mạt ngồi ở trong xe có phần vô
cùng buồn chán, nhìn vào kính chiếu hậu sửa sang lại kiểu tóc, vẫn rất
đẹp trai. Trong chốc lát có hai người ra ngoài, Lương Hạ Mạt định thần
nhìn lại, lập tức ngồi thẳng, một là Vệ Biên Cương, một là. . . . . .

Không biết ai, nhưng nhìn rất quen mắt, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lại, đây
không phải là người chỉ huy đại đội đặc chủng phó đại đội trưởng Khuông
Vĩ sao, là anh họ của Vệ Hồng Kỳ trong sở bọn họ, lần trước còn đối mặt
đánh qua, nghe nói ngay cả tiến hành huấn luyện cũng đi đến nơi của bọn
họ.

Lương Hạ Mạt không muốn đối mặt đánh nhau cùng anh ta, một là không quen, hai là có hiềm nghi, chờ người đi rồi mới xuống xe đi tới
chỗ Vệ Biên Cương. Vệ Biên Cương nhìn thấy anh theo thường lệ trước hừ
hừ hai tiếng, sau đó bắt đầu phê bình.

“Sao dừng xe ở đây?”_Thiên Yết.DĐLQĐ_


Lương Hạ Mạt cười như chó săn.

“Dừng nơi này được rồi, con tới đón vợ con rồi lập tức đi ngay.”

“Vợ của cậu không có tới đây, gặp nhau ở bên ngoài với mẹ vợ cậu.”

Lương Hạ Mạt lập tức yên lặng muốn chạy đi.

“Lát nữa họ trở về, nghe nói buổi tối ăn thịt dê nướng.”

Lương Hạ Mạt lại không biến sắc nhích lại gần bên cạnh Vệ Biên Cương.

Vào đến nhà, Vệ Biên Cương liền lấy bàn cờ ra, Lương Hạ Mạt thấy thế, trên
trán anh hiện rõ sự khổ sở, ông già này thật là, ông ca thán cho mình
nghe là mấy chục năm trời, mỗi ngày đều nên hoạt động trí óc, đúng là
lắm chuyện .

Cái người Lương Hạ Mạt này, hễ là chuyện cần động
não, khảo nghiệm trí nhớ gì đó thì anh vốn không tinh thông, nhưng nhân
phẩm của anh không được, nghiên cứu những thứ này mục đích không phải là vì thắng, là vì không để cho người khác thắng, giống như chơi cờ tướng, mình công kích là thứ yếu, chủ yếu là chặn đường người ta, cho nên sau
khi đánh một vài ván, Vệ Biên Cương tức giận dựng râu trợn mắt. Vệ Biên
Cương chơi cờ phẩm. . . . . . Vẫn còn so sánh không hơn Lương Hạ Mạt,
chuyện tám trăm năm trước tất cả đều vạch trần ra, cái thời gian tới đại viện ăn trộm táo gai, khi cùng người đánh nhau phải dựa vào Đông Tử
trút giận cho anh. . . . . . Sau lại dứt khoát uy hiếp anh nói còn dám
sử dụng ám chiêu, liền giữ Đông Tử ở lại nhà mẹ đẻ, Lương Hạ Mạt lúc này mới thoáng có thu lại.

Có một loại người, không làm chuyện thất
đức, người đớ sẽ không ý tứ, nhàm chán. Con ngươi của Lương Hạ Mạt loạn
chuyển chung quanh cũng không tìm được thứ gì hứng thú, chợt nhớ tới mới vừa rồi anh thấy Khuông Vĩ, không nhịn được chuyển đề tài._Thiên
Yết.DĐLQĐ_

“Người mới vừa rồi là ai vậy, còn làm phiền ngài tự mình đưa ra ngoài.”

“Cháu ngoại ta.”

Suy nghĩ một chút lại giải thích rõ hơn:

“Con trai của chị ta.”

Lương Hạ Mạt lại có nghi vấn.

“Chao ôi sao con chưa từng thấy qua vậy?”

Vệ Biên Cương cũng không ngẩng đầu lên, nghiêm túc chuyên chú nghiên cứu nước cờ.

“Đừng nói là cậu, Đông Tử cũng chưa gặp qua cậu ấy, số lần cha mẹ cậu ấy một
năm thấy cậu ta còn không nhiều hơn đầu ngón tay. Khi ta kết hôn với mẹ
của Đông Tử thì Khuông Vĩ chính là tiểu tử mới lớn, sớm đã tới trường
quân đội, nhiều năm cũng không về tới một lần, vậy thì làm sao mà gặp.”

Lương Hạ Mạt thuận miệng đáp một tiếng, nghĩ lại không đúng, anh họ của Vệ
Hồng Kỳ là cháu ngoại của ông già này, mà Vệ Hồng Kỳ cũng họ Vệ, đó
không phải là. . . .

Lương Hạ Mạt giả vờ uống trà trên tay để
che giấu khuôn mặt lúng túng của mình, không thể nói anh biết Vệ Hồng
Kỳ, ngàn vạn lần không thể nói, kiên quyết không thể nói, đánh chết cũng không thể nói. Nơi này có sẵn cơ sở ngầm, cha mẹ vợ có thể lợi dụng anh không? Cơ bản là anh không có can đảm phạm sai lầm lớn, anh có không ít tật xấu, vợ biết tính tình này của anh cũng không có chuyện gì, nhưng
không thể mất mặt ở trước mặt cha mẹ vợ, nếu như bị kiện cáo đến đây,
vậy thì mắc cỡ chết mất. Mấu chốt nhất là Vệ Hồng Kỳ không biết nói dối, hơn nữa chưa bao giờ biết giữ mồm, không đáng tin cậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.