Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 79


Đọc truyện Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển – Chương 79

CHƯƠNG 79

Trước đây khúc dạo đầu của Trịnh Duẫn Hạo chưa từng cẩn thận như vậy, cơ thể mẫn cảm của cậu đã sớm phản ứng mở ra với hắn, bây giờ chỉ muốn mau chóng kết thúc, khúc dạo đầu khiến người ta đỏ mặt, vừa làm khổ người khác lại vừa ngọt ngào, nhưng bây giờ cậu không thể thốt ra một câu nào, chỉ phát ra những tiếng thở nặng nề.

Lật Kim Tại Trung lại đối diện với mình, nhìn thấy Kim Tại Trung giống như mọi khi nhắm chặt mắt tiếp nhận, môi của Trịnh Duẫn Hạo từ từ đáp xuống trán, chóp mũi, khoé môi, đến đoá tường vi trên xương đòn, không ngừng hôn, tay đưa đến hạ thân của Kim Tại Trung, giữ lấy dục vọng đã đứng thẳng lên vuốt ve vài cái lại buông ra, tay trượt đến mật động phía sau, ngón trỏ ấn nhẹ lên cửa vào của mật động…

“Ư…”

Lúc ngón tay của Trịnh Duẫn Hạo mượn chất bôi trợn trượt vào bên trong cơ thể, Kim Tại Trung có chút khó chịu khẽ kêu, đã lâu rồi không quan hệ, khiến cậu không quen với vật thể tiến vào. Trịnh Duẫn Hạo lại hôn lên đôi môi sưng đỏ của Kim Tại Trung, lưỡi trượt vào trong miệng cậu, vờn nhau với chiếc lưỡi của cậu.

Cho đến khi cảm thấy Kim Tại Trung đã có thể tiếp nhận mình, Trịnh Duẫn Hạo mới dứt môi ra, rút ngón tay thon dài ra, đặt phần dục vọng đã sớm cương cứng của mình trước cửa mật động, cúi người xuống.

“Nhìn anh, được không?”

Giọng khàn đục đầy dục vọng phát ra bên tai, hơi thở ấm nóng không ngừng phả vào, Kim Tại Trung cảm nhận, từ từ mở mắt ra, dùng ánh mắt nhuốm màu *** nhìn Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo dùng tay được băng bó cầm lấy tay phải của Kim Tại Trung áp lên xương đòn bên trái của mình.

“Chỗ này.”

Kim Tại Trung thuận theo ánh mắt mình nhìn sang đó, bên tay là nụ tường vi màu xanh nước biển khiến cậu mở to đôi mắt đang mơ hồ. Trịnh Duẫn Hạo đẩy người lên, dục vọng cương cứng liền tiến vào trong mật động nóng như lửa đốt của Kim Tại Trung.

“A…”


Cơ thể trong thoáng chóng bị lấp đầy, Kim Tại Trung không kiềm được phát ra tiếng rên, cảm giác vừa đau vừa thoả mãn lan truyền khắp người. Một lần nữa đặt nụ hôn lên trước trán Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo nhìn đôi mắt bị bao bọc bởi một làn sương mù của cậu.

“Uyên ương tường vi, hoa cái và hoa đực đồng chi cộng sinh, hoa cái vì hoa đực mà chờ đợi, hoa đực vì hoa cái mà nở rộ.”

Không tiếp tục kiềm chế dục vọng, Trịnh Duẫn Hạo không nhanh không chậm cử động phần eo rắn chắc, dục vọng to lớn không ngừng ma sát nội bích nóng bỏng của Kim Tại Trung, chịu đựng từng đợt khoái cảm, Kim Tại Trung không ngừng nghĩ về câu đó của Trịnh Duẫn Hạo, nhìn nụ hoa đang dần nở ra, yêu kiều mà xinh đẹp, cho đến khi sự động chạm dưới thân trở nên kịch liệt, Trịnh Duẫn Hạo một lần nữa hút lấy đôi môi cậu, quấn lấy chiếc lưỡi, khiến cậu không thể nào suy nghĩ đến những thứ khác.

“A……..um….um………..a…….a…..um…..”

Đôi môi của Tại Trung không ngừng chuyển động, dường như muốn nói gì, nhưng lại không thể khống chế được những tiếng rên rỉ không ngừng.

“Gọi anh đi, Tại Trung.”

Trịnh Duẫn Hạo giảm chậm tốc độ, ở bên tai Kim Tại Trung, âm thanh khàn đục.

“Duẫn… Duẫn Hạo, A! A…”

Lập tức tăng tốc tăng lực khiến cho tiếng rên rỉ của Kim Tại Trung cao hơn, bàn tay trên vai Trịnh Duẫn Hạo dùng lực nắm lấy bờ vai vững chắc. Kịch liệt cử động eo, kịch liệt ra vào mật động chật hẹp, Trịnh Duẫn Hạo nhìn đoá hoa tường vi dưới thân đang càng ngày càng xinh đẹp, động tác lại càng ngày càng điên cuồng hơn.

Tiếng va chạm khiến người ta đỏ mặt tim đập mạnh cuối cùng cũng dừng lại, tiếng hô hấp nặng nề vang lên trong không khí nóng ẩm, biểu hiện cuộc làm tình ngọt ngào kịch liệt này vừa kết thúc.


Nhẹ nhàng ngã lên người Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo rụt đầu vào hõm vai của cậu, hai cơ thể áp vào nhau cảm nhận nhịp tim của đối phương. Hô hấp dần dần ổn định lại, môi của Trịnh Duẫn Hạo áp lên môi Kim Tại Trung, nhẹ nhàng vân vê một lát mới nâng người dậy rút ra khỏi cơ thể của Kim Tại Trung, lúc này mới phát hiện bản thân quên sử dụng đồ phòng hộ, đã để lại trong người Kim Tại Trung, trong lòng có chút phiền muộn.

Trước đây không hề quên, hai lần ở suối nước nóng bên Canada cùng phòng sách không có đồ phòng hộ, hắn cũng khống chế bản thân giải phóng bên ngoài, hôm nay thật không kiềm chế được.

Trịnh Duẫn Hạo phiền muộn về sự thiếu kiềm chế của mình nằm xuống bên cạnh Kim Tại Trung, đưa tay vuốt tóc trên trán cậu, hôn lên chóp mũi mềm mại của cậu.

“Anh xin lỗi, lỡ để lại trong đó rồi.”

Kim Tại Trung mới đầu không hiểu, sau đó khuôn mặt đã bớt đỏ giờ lại đỏ bừng lên, gối đầu lên cánh tay đưa ra của Trịnh Duẫn Hạo, không dám nhìn mặt hắn.

Hèn gì cậu cứ cảm thấy hôm nay có gì là lạ, thì ra là…

“Cái này là từ lúc nào thế?’

Kim Tại Trung áp tay lên đoá tường vi đã trở thành nụ hoa trên xương đòn của Trịnh Duẫn Hạo.

“Xăm cùng ngày với em.”


Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng nói, tay nhẹ nhàng xoa bóp eo cho Kim Tại Trung.

Tay đang áp lên của Kim Tại Trung dừng lại một chút, sau đó ngón tay vuốt ve bông hoa đang dần mờ đi.

Cậu hơi hối hận, bản thân đến tận bây giờ mới phát hiện.

“Nó, mỗi lần đều xuất hiện sao?”

Hỏi câu này, khuôn mặt của Kim Tại Trung khó khăn lắm mới hết đỏ giờ lại đỏ lên.

Cậu đoán đoá tường vi của Trịnh Duẫn Hạo chỉ xuất hiện khi quan hệ, vì bình thường nhìn Trịnh Duẫn Hạo để trần nửa thân trên cũng không nhìn thấy.

“…Lần ở trong phòng sách không xuất hiện.”

Một lát sau Trịnh Duẫn Hạo mới trả lời, Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo với đôi mắt khó hiểu, Trịnh Duẫn Hạo vuốt vuốt phần tóc trước trán của Kim Tại Trung.

“Để nó xuất hiện cần hai điều kiện: nhiệt độ và mùi hương trên người em.”

“Mùi hương?”

“Đúng, vừa nãy em không ngửi thấy mùi hương mà trước đây từng ngửi qua sao?”

Kim Tại Trung gật đầu, cậu có ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ dễ chịu, trước đây cậu cũng từng ngửi thấy.


“Đó là mùi hương của đoá hoa trên người em, mỗi lần chỉ cần em động tình cơ thể sẽ toả ra mùi hương đó.”

“Em tưởng…”

Cậu cứ tường đó là mùi của chất bôi trơn, vì mỗi lần cũng là lúc quan hệ mới ngửi thấy. Qua câu lúc nãy của Trịnh Duẫn Hạo, cậu mới nhớ lần ở phòng sách không hề thấy, còn lần ở suối nước nóng bên Canada lại có.

“Mùi hương trên người em toả ra, trừ việc động tình lúc nãy ra, còn một cái chính là mùi hương của đóa hoa trên người anh.”

Cái này nói qua nói lại, Kim Tại Trung thông minh cũng trở nên hơi hồ đồ, đại khái hiểu là: họ là điều kiện cần thiết của đối phương. Đột nhiên nhớ đến Trịnh Duẫn Hạo nói tường vi đối với Trịnh Hạ hai nhà rất có ý nghĩa cùng câu nói lúc Trịnh Duẫn Hạo tiến vào trong người cậu, Kim Tại Trung cảm thấy, bên trong nhất định là có một câu chuyện. Ngoài ra, trên người cậu tại sao lại có mùi hương này?

“Anh gọi cái này là “Hải Lam Tường Vi” nhưng lúc nãy anh lại nói “Uyên Ương Tường Vi” nghĩa là gì?”

“Cái này đợi một lúc mới nói với em, đi tắm trước được không? Thứ đó ở trong người em sẽ không thoải mái.”

“Được.”

Khuôn mặt Kim Tại Trung lại đỏ lên, vừa ngồi dậy chuẩn bị xuống giường đã bị Trịnh Duẫn Hạo bế dậy, xuống giường đi về phía phòng tắm của hắn.

“Cách đây rất lâu, ở biên giới Tây Nam của Trung Quốc, có một bộ tộc xem sự trung thành là niềm tin.”

Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo ôm vào lòng, cằm đặt lên vai hắn, nhịn cái kích thích từ ngón tay đang ở trong cơ thể giúp cậu tẩy rửa, cố gắng nghiêm túc nghe câu chuyện liên quan đến tường vi.

“Ở trong lãnh thổ hoàng tộc của bộ tộc này có mọc một loại hoa màu xanh nước biển vừa giống hoa hồng vừa giống tường vi. Loại hoa này hoa đực hoa cái đồng chi cộng sinh, nhưng hoa cái luôn nở trước hoa đực một ngày, hoa đực sẽ nở sau khi hoa cái nở một ngày, sau đó hai hoa đực cái cùng héo tàn sau kì hoa. Loại hoa này khiến cho vương tộc cùng những người khác hiếu kì nên làm một thực nghiệm, sau khi hoa cái nở cắt đi hoa đực cùng cây, kết quả ngày hôm sau hoa cái đã héo tàn, bọn họ lại thử cắt đi hoa cái, kết quả là hoa đực ngày hôm sau không nở mà đã héo tàn, nên họ gọi loại hoa cộng sinh như uyên ương này là “uyên ương tường vi”. Vì loại thực vật này chỉ sinh trưởng tại nơi vương tộc sống, nên được bộ tộc tôn sùng là hoa thánh, trở thành biểu tượng cho sự trung thành, chỉ có người cầm quyền mới được dùng túi hương của loại hoa này hay mặc quần áo có hình của loài hoa này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.