Đọc truyện Cây Thập Tự Ven Đường – Chương 44
Dance băng qua sân tới chỗ Donald và Lily Hawken, đôi giày hiệu Aldo của cô dính đầy bụi đất và mảnh cây vụn. Những con châu chấu tanh tách nhảy lên khi cô bước đi.
Cặp vợ chồng ngồi trên bậc tam cấp trước cửa ngôi nhà nghỉ của Chilton. Khuôn mặt Hawken hằn rõ vẻ đau khổ. Hành động phản trắc của người bạn đã làm ông bị chấn động sâu sắc.
“Jim đã làm chuyện này sao?” ông thì thầm.
“Tôi e là vậy.”
Một ý nghĩ nữa khiến ông rùng mình. “Chúa ơi, nếu lũ trẻ cũng có mặt ở đây thì sẽ ra sao? Không lẽ anh ta cũng…?” ông không thể hoàn tất câu nói.
Người vợ nhìn chằm chằm ra khoảnh sân bụi bặm, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Hollister nằm cách xa bờ biển, không khí mùa hè, bị giam lại giữa các quả đồi, đã nóng lên dữ dội vào lúc giữa ngày.
Dance nói, “Thực ra, đây là lần thứ hai y tìm cách giết ông.”
“Lần thứ hai?” Lily thì thầm. “Ý cô là cả ở chỗ ngôi nhà nữa? Khi chúng tôi đang dỡ đồ hôm trước?”
“Đúng thế. Lần đó cũng là Chilton, mặc một chiếc áo có mũ trùm đầu của Travis.”
“Nhưng… anh ta mất trí rồi hay sao?” Hawken sững sờ hỏi, không hiểu nổi. “Sao anh ta lại muốn giết chúng tôi?”
Dance đã học được rằng, trong công việc của cô, cố gắng nhẹ nhàng sẽ chẳng đem lại lợi ích gì. “Tôi không thể nói hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi nghĩ James Chilton đã sát hại người vợ đầu của ông.”
Một tiếng kêu thảng thốt đau đớn. Một đôi mắt mở to sững sờ kinh ngạc. “Cái gì?”
Đến lượt Lily ngẩng đầu lên quay sang Dance. “Nhưng chị ấy mất trong một vụ tai nạn. Khi đang bơi gần La Jolla.”
“Tôi đang tìm hiểu thêm chi tiết từ San Diego và lực lượng Bảo vệ bờ biển để xác minh chắc chắn. Nhưng nhiều khả năng là tôi đúng.”
“Anh ta không thể làm thế. Sarah và Jim rất…” lời nói của Hawken tan biến đi.
“Thân thiết phải không?” Dance hỏi.
Ông ta đang lắc đầu. “Không. Không thể có chuyện đó.” Nhưng rồi Hawken bật ra giận dữ, “Có phải cô đang muốn nói hai người họ từng có quan hệ với nhau?”
Sau một khoảng im lặng, cô từ tốn, “Phải, tôi nghĩ vậy. Tôi sẽ có được một vài bằng chứng sau mấy ngày tới. Thông tin về đi lại. Các cuộc điện thoại.”
Lily khoác cánh tay quanh vai chồng cô. “Anh,” cô thì thầm.
Hawken nói, “Tôi nhớ hai người họ luôn rất thích sự có mặt của nhau khi chúng tôi đi chơi dã ngoại. Và với tôi, Sarah là một thách thức. Tôi luôn phải đi vắng. Có khi hai, ba ngày một tuần. Không nhiều lắm. Nhưng thỉnh thoảng Sarah nói tôi đang sao lãng cô ấy. Một kiểu đùa bỡn – tôi không hề để tâm đến nó một cách nghiêm túc. Song có thể cô ấy thực sự có ý đó, và Jim đã bước vào để lấp đầy khoảng trống. Sarah luôn rất đòi hỏi.”
Giọng của Hawken cho phép Dance đoán đáng ra từ cuối cùng trong câu phải kết thúc bằng “trên giường”.
Cô nói thêm, “Tôi đoán Sarah muốn Chilton rời bỏ Patrizia và cưới cô ấy.”
Một tiếng cười cay đắng. “Và anh ta từ chối?”
Dance nhún vai. “Đó là những gì tôi suy đoán.”
Hawken ngẫm nghĩ về khả năng đó. Ông nói thêm với giọng trống rỗng, “Nói không với Sarah không phải là hành động khôn ngoan.”
“Tôi đã nghĩ về thời điểm mà gia đình ông chuyển tới San Diego chừng ba năm trước. Cũng vào khoảng thời gian đó bố Patrizia qua đời, bà ấy được thừa kế khá nhiều tiền, đồng nghĩa Chilton có thể tiếp tục viết blog của y – lúc bấy giờ y bắt đầu làm việc toàn thời gian với nó. Tôi nghĩ y đã manh nha lối suy nghĩ mình đang thực thi một nhiệm vụ để cứu vãn thế giới. Tiền của Patrizia có thể cho phép y làm điều đó. Vậy là y cắt đứt với vợ ông.”
Hawken hỏi, “Và Sarah đe dọa sẽ nói ra mọi chuyện nếu anh ta không rời bỏ Pat?”
“Tôi nghĩ cô ấy định công bố rộng rãi rằng James Chilton, giọng nói đạo đức của đất nước, đã dan díu với vợ người bạn thân nhất của mình.”
Dance tin rằng Chilton đã nói dối Sarah, đồng ý tiến hành ly hôn, rồi tới gặp người phụ nữ ở San Diego. Cô ta hẳn đã hình dung đề nghị của y là chuyến đi picnic lãng mạn ở một khu bờ biển vắng vẻ gần La Jolla. Một tua bơi lội tại khu bảo tồn bờ biển xinh đẹp tọa lạc ngay đó. Rồi tai nạn xảy đến – một cú đánh vào đầu. Hoặc có thể y đã dìm người phụ nữ dưới nước.
“Nhưng sao anh ta lại định giết chúng tôi?” Lily hỏi, đồng thời đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà đầy vẻ bất an.
Dance nói với Donald Hawken, “Hai người đã không liên lạc trong một thời gian đúng không?”
“Sau khi Sarah chết, tôi suy sụp đến mức từ bỏ mọi thứ, thôi không gặp gỡ tất cả bạn cũ nữa. Phần lớn thời gian tôi dành cho bọn trẻ. Tôi là một kẻ khép mình… cho tới khi gặp được Lily. Sau đó tôi bắt đầu hòa nhập trở lại với cuộc sống.”
“Và ông quyết định quay về.”
“Phải. Bán công ty đi và quay trở về,” Hawken đã hiểu ra. “Phải, phải, Lily và tôi sẽ cùng sống với Jim và Patrizia, còn có vài người bạn cũ quanh đây. Đến một lúc nào đó chúng tôi, không tránh khỏi phải ngồi cùng nhau hồi tưởng lại. Jim từng đến Nam California ít lâu trước khi Sarah mất. Hẳn anh ta đã nói dối Pat về chuyện đó; sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi anh ta bị lộ tẩy.”
Hawken ngoái đầu nhìn vào trong ngôi nhà, đôi mắt mở to. “Bức tranh Thiên nga xanh… Phải!”
Dance nhướng một bên mày lên.
“Tôi nói với Jim rằng mình muốn tặng anh ta một bức tranh mà người vợ quá cố từng ưa thích. Tôi nhớ đã từng thấy anh ta nhìn chăm chăm vào nó khi ở lại nhà mình sau ngày Sarah qua đời,” một tiếng cười chua chat. “Tôi dám cược bức tranh là của Jim. Có lẽ anh ta đã mua từ nhiều năm trước cho đến một ngày khi Sarah xuất hiện và bảo muốn nó. Có thể anh ta nói với Patrizia rằng mình đã bán bức tranh cho ai đó. Nếu như bây giờ người vợ nhìn thấy nó lần nữa, cô ấy sẽ không khỏi băn khoăn bằng cách nào Sarah có được.”
Điều này có thể giải thích cho sự tuyệt vọng của Chilton – tại sao y lại mạo hiểm tới mức dám giết người. Ông chủ blog cao đạo rao giảng cho thế giới về đức hạnh sắp sửa bị lộ tẩy đã có một mối quan hệ bất chính – với một phụ nữ đã qua đời. Những câu hỏi sẽ được đặt ra, một cuộc điều tra sẽ bắt đầu. Và thứ quan trọng nhất đời với y – cái blog quý hóa – chắc sẽ bị hủy hoại. Y cần loại bỏ mối đe dọa đó.
Bản tin quá quan trọng để có thể mạo hiểm…
Lily hỏi, “Nhưng người đàn ông ở nhà anh ta, Schaeffer thì sao? Bản tuyên bố James sắp sửa đọc – trong đó có nhắc tới Travis.”
“Tôi tin chắc kế hoạch nguyên bản của Schaeffer không can dự gì tới Travis. Hắn đã muốn giết Chilton từ lâu – có lẽ từ khi anh trai hắn chết. Nhưng khi hắn biết được về các vụ tấn công liên quan tới vụ Cây thập tự ven đường, hắn viết lại bản tuyên bố để thêm tên Travis vào đó – như thế sẽ không ai nghi ngờ bản thân Schaeffer.”
Hawken hỏi, “Làm thế nào cô tìm ra được Jim chính là thủ phạm, chứ không phải Schaeffer?”
Phần lớn, cô giải thích, là vì những thứ không có mặt trong các báo cáo kiểm tra hiện trường TJ mới đưa cho cô.
“Những gì không có mặt trong đó?” Hawken hỏi.
“Thứ nhất,” cô giải thích, “không có cây thập tự nào báo trước vụ mưu sát Chilton. Kẻ sát nhân đã để lại những cây thập tự tại các địa điểm công cộng trong những lần tấn công khác. Nhưng không ai tìm thấy cây thập tự cuối cùng. Thứ hai, thủ phạm đã sử dụng xe đạp của Travis, hay của chính y, để lưu lại các vết lốp xe nhằm đổ tội cho cậu thiếu niên. Song Schaeffer không có chiếc xe đạp nào ở bất cứ đâu. Và rồi khẩu súng hắn đã dùng để đe dọa Chilton thì sao? Đó không phải là khẩu Colt đánh cắp của bố Travis. Đó là một khẩu Smith và Wesson. Cuối cùng, không có hoa hay dây buộc hoa trong xe hay phòng của hắn ở nhà nghỉ. Vậy là tôi cân nhắc tới khả năng Greg Schaeffer không phải là Tên sát nhân với cây thập tự ven đường. Hắn chỉ tình cờ xuất hiện đúng thời điểm diễn ra vụ án và quyết định tận dụng nó. Nhưng nếu hắn không phải là kẻ để lại những cây thập tự, thì có thể là ai đây?”
Dance đã trở lại lần qua danh sách các đối tượng nghi vấn. Cô nghĩ tới mục sư Fisk và tay vệ sĩ của ông ta, rất có thể chính là CrimsoninChrist. Bọn họ chắc chắn là những kẻ cuồng tín và đã đe dọa trực tiếp Chilton trong các bài đăng trên blog. Nhưng TJ đã tới gặp Fisk, tay vệ sĩ và vài thành viên chủ chốt của nhóm này. Tất cả bọn họ đều có bằng chứng ngoại phạm vào thời gian xảy ra các vụ tấn công.
Cô cũng đã cân nhắc về Hamilton Royce – kẻ chuyên tháo gỡ rắc rối tới từ Sacramento, được trả tiền để đóng cửa blog vì những gì Chilton đã viết liên quan tới Ủy ban Các nhà máy điện Hạt nhân. Một giả thiết khá hay ho, nhưng càng nghĩ nhiều về nó, cô càng thấy đây ít có khả năng là đáp án. Royce là một đối tượng nghi vấn quá hiển nhiên, vì ông ta đã cố gắng làm blog phải ngừng hoạt động – và một cách rất công khai – bằng cách viện đến cảnh sát tiểu bang.
Clint Avery, chủ thầu xây dựng, cũng là một khả năng. Song cô đã điều tra ra được những cuộc gặp bí hiểm của Avery sau khi Dance rời khỏi công ty của ông ta là với một luật sư chuyên về luật sử dụng lao động và hai người đàn ông đang làm công. Tại một khu vực nơi phần lớn chủ sử dụng nhân công lo lắng vì đã thuê mướn quá nhiều lao động nhập cư bất hợp pháp không có hồ sơ, Avery lại lo bị truy tố vì thuê mướn quá ít người thiểu số. Có vẻ như ông ta cảm thấy bất an với Dance vì sợ cô thực sự có mặt ở đó để điều tra một vụ khiếu nại về vi phạm luật dân sự có thể cáo buộc ông ta phân biệt đối xử với người gốc La Tinh.
Dance cũng đã có lúc nghĩ tới khả năng bố Travis là thủ phạm, và thực sự nghĩ liệu có mối liên hệ nào về tâm lý giữa những cành cây, bó hoa hồng với công việc chở khách đi tham quan thắng cảnh của Bob Brigham hay không. Thậm chí cô còn nghĩ thủ phạm có khi là Sammy – có vấn đề về tâm thần, nhưng rất có thể là một người cực kỳ thông minh, khôn ngoan, và có khả năng đầy hận thù với người anh trai.
Nhưng dù gia đình Brigham có những vấn đề riêng của họ, đó cũng là chuyện hầu như tất cả mọi gia đình đều gặp phải. Và cả ông bố lẫn cậu con trai đều có bằng chứng ngoại phạm vào thời gian xảy ra một vài cuộc tấn công.
Vừa nhún vai, Dance vừa nói với vợ chồng Hawken, “Cuối cùng tôi cạn hết đối tượng nghi vấn. Và xem xét tới chính James Chilton.”
“Tại sao?” người chồng hỏi.
A tới B tới X…
“Tôi đã nghĩ tới một điều mà chuyên gia tư vấn của chúng tôi đã nói về các blog – về việc chúng có thể nguy hiểm như thế nào. Và tôi tự hỏi: Sẽ ra sao nếu Chilton muốn giết ai đó? Bản tin Chilton sẽ là một vũ khí thật lợi hại. Bắt đầu một tin đồn, rồi để cộng đồng mạng lan truyền đi. Sẽ không ai thấy ngạc nhiên khi nạn nhân bị công kích trả đũa lại. Và đó là thủ phạm của các vị.”
Hawken thắc mắc, “Nhưng Jim không hề nói gì về Travis trên blog cả.”
“Và cả chuyện đó cũng thật khôn ngoan: Nó làm cho Chilton dường như hoàn toàn vô can. Nhưng y chẳng cần phải nhắc tới Travis. Y biết Internet hoạt động như thế nào. Chỉ cần vài tin đồn bóng gió nói cậu ta đã làm gì đó sai trái, vậy là các Thiên Thần Báo Thù sẽ đảm nhiệm phần còn lại. Nếu Chilton là thủ phạm, tôi tự hỏi khi đó ai sẽ là nạn nhân bị nhắm tới. Chẳng có gì về hai cô gái, Tammy hay Kelley, cho thấy y muốn giết họ. Hay về Lyndon Strickland hay Mark Watson. Hai vợ chồng ông cũng là những nạn nhân tiềm tàng, tất nhiên rồi. Tôi nghĩ lại tất cả những điểm đã biết được về vụ án. Tôi chợt nhớ ra một điều thật lạ. Ông nói với tôi rằng Chilton đã hối hả tìm tới nhà ông ở San Diego để ở cạnh ông và các con vào ngày Sarah qua đời. Y đã có mặt ở đó chỉ trong vòng một giờ.”
“Phải. James đã ở L.A. dự một cuộc họp. Anh ta đã lên chuyến bay sớm nhất.”
Dance nói, “Nhưng Chilton nói với vợ là ông ta đang ở Seattle khi biết tin Sarah qua đời.”
“Seattle?” Hawken có vẻ bối rối.
“Tham dự một cuộc họp tại trụ sở của Microsoft. Không, trên thực tế y đã ở San Diego. Y luôn ở đó từ đầu, không hề rời thành phố sau khi dìm Sarah chết đuối. Chilton muốn đợi nghe tin để được vào nhà ông. Y cần phải làm thế.”
“Cần ư? Vì sao?”
“Ông nói y đã ở lại, thậm chí còn giúp ông lau dọn phải không?”
“Đúng thế.”
“Tôi nghĩ y muốn lục tìm khắp nơi trong nhà và thủ tiêu bất cứ thứ gì trong đồ đạc của Sarah có thể cho biết hai người họ có quan hệ với nhau.”
“Chúa ơi,” Hawken lẩm bẩm.
Nữ đặc vụ giải thích thêm vài mối liên hệ nữa giữa Chilton và các vụ tội ác: Y là một vận động viên ba môn phối hợp, nghĩa là y hay đi xe đạp. Dance nhớ đã nhìn thấy đủ thứ dụng cụ thể thao ở ga ra nhà Chilton, trong đó có đến vài chiếc xe đạp.
“Rồi đến mẫu đất,” cô giải thích về việc tìm ra mẫu đất không tương thích ở gần một trong những cây thập tự. “Điều tra Hiện trường tìm thấy vết đất tương tự trên giày của Greg Schaeffer. Song nguồn gốc chính là từ mấy khu vườn ngoài sân trước nhà Chilton. Đó là nơi Schaeffer đã giẫm phải.”
Dance hồi tưởng lại, thực ra cô đã chính mắt nhìn thấy nguồn gốc của mẫu đất ấy trong lần đầu tiên tới nhà ông ta, khi quan sát cảnh vật xung quanh.
“Và còn cả chiếc xe của ông ta nữa, chiếc Nissan Quest.”
Cô kể cho hai vợ chồng về việc nhân chứng Ken Pfister nhìn thấy một xe công của tiểu bang gần một trong những cây thập tự. Sau đó cô mỉm cười châm biếm. “Nhưng kỳ thực chính Chilton là kẻ đã lái nó – sau khi sắp đặt cây thập tự thứ hai.”
Cô chỉ về phía chiếc bán tải của Chilton đang đậu gần đó. Nó mang trên thanh chống va đập một dải băng rôn cô vẫn nhớ từ hôm đầu tiên tới nhà ông ta.
If you DESALINATE, you DEVASTATE.
Chính mấy chữ cái cuối cùng trên đó là thứ Ken Pfister đã nhìn thấy khi chiếc bán tải chạy ngang qua: STATE[1].
[1. Tiểu bang.]
“Tôi tới gặp thẩm phán mang theo những gì khám phá ra và có được lệnh khám nhà. Tôi cử nhân viên cảnh sát tới lục soát nhà Chilton tại Carmel. Ông ta đã tẩu tán phần lớn bằng chứng, song họ đã tìm thấy một ít cánh hoa hồng và một mảnh bìa các tông tương thích với loại được dùng gắn trên những cây thập tự. Tôi nhớ ông ta có nói sẽ đến đây cùng ông bà. Vậy là tôi gọi cho Sở Cảnh sát hạt San Benito, đề nghị họ cử một đội chiến thuật tới. Điều duy nhất tôi không đoán ra là Chilton định ép buộc chính Travis bắn ông bà.”
Cô cắt ngang lời cảm ơn nhiệt thành của người chồng – ông này có vẻ như sắp khóc – bằng một cái nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình.
“Tôi phải đi bây giờ. Ông bà hãy trở về nhà cố nghỉ ngơi một chút.”
Lily ôm chầm lấy Dance. Hawken dùng cả hai bàn tay nắm chặt lấy tay cô. “Tôi không biết nên nói gì nữa.”
Rời khỏi họ, cô bước tới chỗ chiếc xe tuần cảnh của Sở Cảnh sát hạt Monterey, nơi James Chilton đang ngồi. Mái tóc thưa của y dính bết vào bên đầu. Y quan sát cô lại gần với một cái nhìn chua chát trên khuôn mặt. Gần như mai mỉa.
Cô mở cửa sau xe ra, cúi người xuống.
Y rít lên, “Tôi không cần phải bị còng chân thế này. Nhìn xem. Thật đồi bại.”
Dance ngắm nhìn cặp còng. Đầy vẻ hài lòng.
Y nói tiếp, “Bọn họ còng tôi vào, mấy tay cảnh sát đã làm thế, và còn mỉm cười! Vì bọn họ bảo tôi đã còng thằng nhóc. Tất cả chuyện này thật bẩn thỉu. Tất cả chỉ là một nhầm lẫn. Tôi đã bị cài bẫy.”
Dance thiếu chút nữa bật cười. Ngoài tất cả những tang vật đã thu được, vẫn còn ba nhân chứng trực tiếp về những tội ác của y – Hawken, vợ ông này và Travis.
Cô nhắc lại những lời thông báo của cảnh sát về các quyền của y.
“Có người đã làm chuyện đó rồi.”
“Chỉ muốn đảm bảo ông thực sự hiểu chúng. Mà ông có hiểu không nhỉ?”
“Các quyền của tôi ư? Có. Nghe này, lúc đó, phải, tôi có một khẩu súng. Nhưng người ta đã tìm cách giết tôi. Tất nhiên tôi sẽ phải bảo vệ bản thân. Có kẻ nào đó đã cài bẫy tôi. Đúng như cô nói, kẻ nào đó tôi từng nhắc đến trên blog. Tôi thấy Travis bước vào phòng khách và rút súng của mình ra. Tôi bắt đầu mang súng trong người kể từ khi cô nói tôi đang gặp nguy hiểm.”
Tảng lờ màn đóng kịch, cô nói, “Chúng tôi sẽ đưa ông về Sở Cảnh sát hạt Monterey và tạm giam ông, James. Đến lúc đó ông có thể gọi điện thoại cho vợ và luật sư riêng của mình.”
“Cô có nghe những gì tôi đang nói không thế hả? Tôi đã bị gài bẫy. Cho dù thằng nhóc đó nói gì đi nữa, nó là một đứa tâm thần không ổn định. Tôi đã đóng kịch với nó từ đầu đến cuối, theo những ảo tưởng của nó. Tôi sẽ bắn nó nếu thằng nhóc ấy tìm cách làm hại Don và Lily. Tất nhiên là thế rồi.”
Dance cúi người ra trước, cố khống chế cảm xúc của bản thân tốt nhất có thể. Một điều không hề dễ dàng. “Tại sao ông lại nhằm vào Tammy và Kelley, James? Hai cô bé vị thành niên chưa bao giờ làm gì ông.”
“Tôi vô tội,” y lẩm bẩm.
Nữ đặc vụ nói tiếp, như thể y chưa hề nói gì. “Tại sao lại là họ? Vì ông không thích thái độ của đám trẻ vị thành niên à? Ông không thích họ bôi xấu cái blog quý báu đó với những câu từ tục tĩu chăng? Hay ông không thích ngữ pháp tồi?”
Y không nói gì, song Dance tin có một tia thừa nhận lóe lên trong đôi mắt đó. Cô tiếp tục dồn ép.
“Và tại sao lại là Lyndon Strickland? Và Mark Watson? Ông sát hại họ chỉ vì họ đăng bài dưới tên thật và dễ dàng tìm ra được, phải vậy không?”
Giờ đây Chilton đã quay nhìn đi hướng khác, như thể y biết mình đang để lộ sự thật ra trên đôi mắt.
“James, những bức hình ông đăng lên blog, giả bộ là của Travis, chúng thì sao nhỉ? Ông đã tự vẽ chúng, phải không nào? Tôi còn nhớ bản lý lịch trên Bản tin Chilton cho hay ông là một chuyên gia thiết kế đồ họa và thầy dạy mỹ thuật ở trường cao đẳng.”
Y không nói gì.
Cơn phẫn nộ phả ra nóng nảy hơn. “Ông có thấy thích thú không khi vẽ hình tôi bị đâm như vậy?”
Một lần nữa, lại là im lặng.
Dance đứng dậy. “Rồi tôi sẽ tiến hành thẩm vấn ông. Ông có thể yêu cầu luật sư của mình có mặt nếu muốn.”
Đúng lúc đó y quay về phía cô, khuôn mặt đầy cầu khẩn. “Tôi muốn một thứ, đặc vụ Dance. Cô có thể làm ơn được không?”
Cô nhướng một bên mày lên.
“Tôi cần một thứ. Nó rất quan trọng.”
“Cái gì vậy, James?”
“Một cái máy tính.”
“Cái gì?”
“Tôi cần dùng đến một cái máy tính. Khẩn cấp. Ngay hôm nay.”
“Ông được nhận các cuộc gọi điện thoại từ chỗ tạm giam. Không có máy tính.”
“Nhưng còn Bản tin… Tôi cần đăng các câu chuyện của mình lên đó.”
Giờ thì cô không thể nhịn được cười nữa. Y không hề bận tâm đến vợ mình hay các con, mà chỉ nghĩ tới cái blog quý hóa đó. “Không, James, chuyện ấy sẽ không xảy ra đâu.”
“Nhưng tôi cần phải làm. Tôi cần phải!”
Nghe những lời đó và trông thấy cái nhìn cuồng loạn của y, Kathryn Dance cuối cùng đã hiểu James Chilton. Độc giả chẳng là gì với y hết. Y đã dễ dàng sát hại hai người trong số họ và chuẩn bị sẵn sàng để sát hại thêm nhiều người nữa.
Sự thật chẳng là gì với y cả. Y đã dối trá hết lần này tới lần khác.
Không, câu trả lời thật đơn giản: Giống như những người chơi DimensionQuest, giống như rất nhiều người đắm chìm trong thế giới ảo, James Chilton là một kẻ mắc nghiện. Mắc nghiện với sứ mệnh cứu rỗi của y. Mắc nghiện với thứ quyền lực đầy quyến rũ được rao giảng bằng ngôn từ, lời lẽ của y vào đầu óc và trái tim của những con người ở khắp nơi trên thế giới. Càng nhiều người đọc những lời suy tưởng, nguyền rủa, tán dương của y, cảm giác khoan khoái càng mạnh mẽ hơn.
Cô cúi xuống, ghé sát vào mặt y. “James. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để đảm bảo rằng cho dù ông tới nhà tù nào, ông cũng sẽ không bao giờ vào mạng được nữa. Không bao giờ trong phần đời còn lại của ông.”
Khuôn mặt y trở nên tái nhợt, và y bắt đầu gào thét. “Cô không thể làm vậy! Cô không thể tước đi blog của tôi. Độc giả cần tôi. Đất nước cần tôi! Cô không thể!”
Dance đóng cửa xe lại và gật đầu với người cảnh sát ngồi sau vô lăng.