Đọc truyện Cây Thập Tự Ven Đường – Chương 23
Dance chớp mắt, chờ đợi một câu bông đùa.
Nhưng Jon Boling đang hoàn toàn nghiêm túc.
“Anh đã tìm ra cậu ta? Ở đâu?”
“Ở Aetheria, vùng đất tưởng tượng của DimensionQuest.”
“Cậu ta đang lên mạng?”
“Lúc này thì không, nhưng đã từng lên. Gần đây.”
“Từ đó anh có thể tìm ra cậu ta đang ở đâu trong thế giới thực?”
“Không có cách nào để biết. Chúng ta không thể lần theo dấu cậu ta. Tôi đã gọi cho công ty cung cấp trò chơi có trụ sở tại Anh, và nói chuyện với vài nhân sự quản lý. Các máy chủ của DimensionQuest được đặt ở Ấn Độ và vào bất cứ thời điểm nào cũng có một triệu người tham gia trên mạng.”
“Và vì chúng ta đang có trong tay máy tính của cậu ấy, như thế có nghĩa là cậu ta sử dụng máy tính của một người bạn,” Dance nói.
“Hoặc cậu ta đã tới một nơi cung cấp dịch vụ mạng công cộng, hay đã mượn hoặc ăn cắp một cái máy tính rồi kết nối qua mạng không dây.”
“Nhưng bất cứ lúc nào cậu ta lên mạng, chúng ta sẽ biết cậu ta đang ở yên một chỗ, và có cơ hội tìm ra cậu ta.”
“Về mặt lý thuyết thì đúng thế,” Boling đồng ý.
“Sao cậu ta vẫn tiếp tục chơi? Cậu ta chắc chắn phải biết chúng ta đang truy nã mình.”
“Như tôi đã nói, cậu ta đã bị nghiện.”
Dance hướng về phía máy tính, “Anh chắc đó là Travis chứ?”
“Chắc chắn. Tôi đã vào các thư mục của cậu ta trong trò chơi và tìm thấy một danh sách các biểu tượng cậu ta đã tạo ra để đại diện cho mình. Sau đó, tôi nhờ vài sinh viên của tôi lên mạng tìm kiếm những cái tên đó. Cậu ta đã đăng nhập và đăng xuất trong ngày hôm nay. Tên của nhân vật là Stryker, với một chữ y. Nhân vật này thuộc loại Thunderer, có nghĩa là một chiến binh. Về cơ bản là một sát thủ. Một nữ sinh viên của tôi đã chơi DimensionQuest vài năm và tìm ra nhân vật này chừng một giờ trước. Cậu ta lùng sục quanh vùng nông thôn chỉ để giết người. Cô gái này đã chứng kiến nhân vật kia giết sạch cả một gia đình – đàn ông, phụ nữ và trẻ con. Sau đó nhân vật của cậu ta dừng lại.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Trong những trò chơi này, khi cô giết một nhân vật khác, nhân vật đó sẽ mất đi sức mạnh, điểm số và tất cả những gì mang theo. Nhưng nhân vật này sẽ không chết vĩnh viễn. Các nhân vật trong trò chơi sống lại sau vài phút. Nhưng chúng ở trong một trạng thái rất yếu cho đến khi có thể bắt đầu lấy lại sức mạnh. Dừng nhân vật là khi cô giết một nạn nhân và đợi gần đó cho tới khi họ sống lại. Sau đó cô có thể giết họ lần nữa, khi họ không thể tự vệ. Đây là một cách rất tệ, và phần lớn người chơi không làm điều đó. Nó giống sát hại một người lính đã bị thương trên chiến trường vậy. Nhưng có vẻ như Travis thường xuyên làm thế.”
Dance nhìn chằm chằm vào trang chủ của DimensionQuest, một giao diện đồ họa sống động với những thung lũng đầy sương mù, những ngọn núi cao lừng lững, những thành phố tưởng tượng, đại dương đầy sóng gió. Và những sinh vật thần thoại, các chiến binh, anh hùng, phù thủy. Và cả những kẻ xấu xa, trong đó có Qetzal – con quỷ mũi nhọn hoắt có miệng bị khâu lại cùng đôi mắt lạnh lẽo – đang nhìn cô chằm chằm.
Một mảnh nhỏ của cái thế giới ác mộng ấy đã giáng xuống trái đất này, nằm trong phạm vi thực thi luật pháp của cô.
Boling vỗ vào chiếc điện thoại di động đeo ở thắt lưng. “Irv đang giám sát trò chơi. Cậu ta đã viết một con rệp – chương trình máy tính tự động – sẽ thông báo cho cậu ta biết ngay khi Stryker đăng nhập. Cậu ta sẽ gọi hay gửi mail cho tôi ngay khi Travis xuất hiện.”
Dance đưa mắt nhìn vào bếp và thấy mẹ cô đang nhìn chăm chăm qua cửa sổ. Hai bàn tay bà đang nắm chặt lại.
“Còn bây giờ là điều tôi nghĩ,” Boling nói tiếp, “không thể lần được dấu vết, nhưng nếu chúng ta tìm thấy cậu ta trên mạng và quan sát cậu ta, rất có thể chúng ta sẽ biết được gì đó về cậu thiếu niên này. Cậu ta đang ở đâu, biết những ai.”
“Bằng cách nào?”
“Theo dõi những tin nhắn tức thời của cậu ta. Đó là cách những người chơi liên lạc với nhau trong DQ. Nhưng chúng ta chẳng thể làm gì cho tới khi cậu ta đăng nhập trở lại.”
Boling ngồi xuống. Hai người cùng im lặng nhấp rượu vang.
Không khí đột ngột bị phá vỡ khi Wes gọi, “Mẹ!” từ ngưỡng cửa.
Dance bật dậy và tách ra xa Boling trong khi quay người về phía con trai.
“Khi nào chúng ta ăn?”
“Ngay khi Martine và Steve tới?”
Cậu bé quay lại với chiếc tivi. Còn Dance và Boling quay vào nhà, mang theo rượu vang và chiếc máy tính. Anh cất cái máy vào trong túi đồ của mình rồi bê một cái bát đựng bánh quy mặn để trong bàn bếp lên.
Anh đi ra ngoài phòng khách, chìa bát ra mời Wes và Stu. “Khẩu phần khẩn cấp để giúp chúng ta duy trì sức lực.”
“Hay quá!” thằng bé reo lên, bốc lấy một nắm, rồi nói, “Ông ơi, quay lại cái đoạn lóng ngóng vụng về đó để bác Boling có thể xem đi.”
Dance giúp mẹ và con gái cô hoàn tất việc bày đồ ăn ra theo kiểu tự phục vụ trên bàn trong bếp.
Cô cùng Edie trò chuyện về thời tiết, về mấy con chó, về bọn trẻ, về Stuart. Chủ để này dẫn tới thủy cung, từ đây chuyển sang một cuộc trưng cầu về nước, và loanh quanh tới mấy chủ đề vặt vãnh khác, tất cả cùng có một điểm chung: Chúng đều tránh xa chuyện Edie bị bắt nhất.
Dance quan sát Wes, Jon Boling và bố mình ngồi cùng nhau ngoài phòng khách xem chương trình thể thao phát trên màn hình. Tất cả cùng bật cười khi một người bắt bóng đổ ập vào thùng Gatorade[1] làm người quay phim ướt sũng, đồng thời thi nhau vốc tay vào cái bát đựng bánh quy mặn như thể bữa tối chỉ là một lời hứa trống rỗng. Dance không ngăn được mỉm cười trước cảnh gia đình đầm ấm đó.
[1. Một thương hiệu nước uống dùng trong thể thao.]
Rồi cô liếc nhìn điện thoại di động của mình, thất vọng vì Michael O’Neil vẫn chưa gọi đến.
Trong khi cô sắp xếp bàn ngoài Hiên, những vị khách mời khác xuất hiện: Martine Christensen và chồng, Steven Cahill, leo lên cầu thang, theo sau là hai cậu con trai sinh đôi chín tuổi của họ. Wes và Maggie rất hân hoan khi thấy cả con chó nhỏ lông dài màu vàng nâu, Raye.
Hai vợ chồng họ vồn vã chào Edie Dance, tránh không nhắc tới bất cứ vụ điều tra nào, cho dù đó là những vụ tấn công liên quan tới cây thập tự ven đường hay vụ có can dự đến Edie.
“Chào em,” vị khách Martine tóc dài lên tiếng chào Dance, nháy mắt và đưa cho cô một chiếc bánh sô-cô-la tự làm có hình thù trông thật nguy hiểm.
Dance và Martine đã là bạn tốt nhất của nhau kể từ khi cô ấy quyết tâm một tay lôi Dance ra khỏi tâm trạng thờ ơ có thể dễ dàng làm người ta mắc nghiện của tình cảnh ở góa, buộc cô phải quay lại với cuộc sống.
Như thể từ thế giới ảo quay trở về thế giới thật, Dance lúc này thầm hồi tưởng lại.
Cô ôm hôn Steven, rồi anh lập tức biến mất vào phòng khách, gia nhập vào đám đàn ông, đôi giày hiệu Birkenstock thật hợp mái tóc dài buộc túm đuôi ngựa của anh ta.
Trong khi người lớn uống rượu vang thì mấy đứa trẻ tổ chức một cuộc trình diễn chó đột xuất ngoài sân sau. Raye có vẻ đã học thuộc tất cả bài tập về nhà, theo đúng nghĩa đen, chạy vòng vòng xung quanh Patsy và Dylan, làm đủ trò nghịch ngợm và nhảy qua các băng ghế. Martine nói anh chàng là một ngôi sao trong các lớp học về khả năng vâng lời và sự khéo léo.
Maggie xuất hiện và nói cô bé cũng muốn mang hai con chó của nhà họ đến trường.
“Chúng ta sẽ xem xét chuyện này,” Dance nói với con gái.
Không lâu sau nến được thắp lên, khăn ăn được phân phát và mọi người đã ngồi yên vị quanh bàn, đồ ăn bốc hơi nóng hổi trong bầu không khí giống như mùa thu của một buổi tối vùng Monterey. Những câu chuyện nhanh chóng rôm rả trong khi rượu vang được rót ra đều đặn. Wes thì thầm những câu pha trò với hai anh em sinh đôi, hai cậu nhóc cười rúc rích, không phải vì những câu tếu táo, mà vì một cậu bé lớn tuổi hơn đang dành thời gian thì thầm kể chuyện cười cho chúng.
Edie đang phá lên cười vì điều gì đó Martine vừa nói.
Và lần đầu tiên trong hai ngày vừa qua, Kathryn Dance cảm thấy tâm trạng u ám tan đi ít nhiều.
Travis Brigham, Hamilton Royce, James Chilton… và tay Hiệp sĩ Đen – Robert Harper – trôi ra khỏi tâm trí Dance. Cô bắt đầu nghĩ cuộc sống có thể cuối cùng sẽ tự nó ổn thỏa trở lại.
Jon Boling hóa ra là người khéo xã giao và dễ hòa đồng, cho dù anh chẳng hề biết ai ở đây trước ngày hôm nay. Anh và Steven, người lập trình viên, có nhiều điều để nói với nhau, dẫu cho Wes liên tục chen vào cuộc trò chuyện.
Tất cả đều cẩn thận tránh nhắc đến rắc rối Edie đang gặp phải, cũng đồng nghĩa với việc chủ đề chính quanh bàn ăn là tình hình kinh tế chính trị hiện tại. Dance không khỏi thú vị nhận thấy những vấn đề đầu tiên được đề cập đến cũng là những gì Chilton đã viết: Dự án nhà máy khử mặn nước biển và tuyến đường xa lộ mới đến Salinas.
Steve, Martine và Edie đều kịch liệt phản đối dự án nhà máy.
“Tôi chắc là vậy,” Dance nói. “Nhưng tất cả chúng ta đều đã sống ở đây một thời gian dài.” Cô đưa mắt về phía bố mẹ. “Chẳng lẽ bố mẹ chưa thấy mệt mỏi với hạn hán sao?”
Martine nói cô rất nghi ngờ việc nguồn nước do nhà máy khử mặn tạo ra có thể đem đến lợi ích cho họ. “Nó sẽ được bán cho các thành phố giàu có ở Arizona và Nevada. Ai đó sẽ kiếm được bạc tỷ, còn chúng ta sẽ chẳng thấy giọt nước nào.”
Sau đó, họ chuyển sang bàn luận về tuyến xa lộ. Những người tham gia bữa tối cũng bị chia rẽ trong chủ đề này. Dance nói, “Nó sẽ rất có lợi cho CBI và Sở Cảnh sát nếu chúng tôi phải điều tra các vụ án ở khu vực bắc Salinas. Nhưng vấn đề đội giá thành ở đây lại là một rắc rối?”
“Cái gì đội giá cơ?” Stuart hỏi.
Dance rất ngạc nhiên khi thấy tất cả mọi người nhìn cô với vẻ không hiểu gì. Cô giải thích việc đã biết được chuyện này do đọc trên Bản tin Chilton: Người viết blog đã khám phá ra khả năng có những hành vi gian lận.
“Chị chưa nghe thấy ai nói gì về chuyện đó,” Martine phát biểu. “Chị quá bận bịu với việc theo dõi tin về Những Cây thập tự ven đường nên không để ý lắm… Nhưng bây giờ thì chắc chắn chị sẽ để tâm tới nó, chắc đấy.”
Cô là người quan tâm tới chính trị nhất trong số bạn bè của Dance. “Chị sẽ vào xem blog đó.”
Sau bữa tối, Dance bảo Maggie mang cây đàn organ điện tử của cô bé ra làm một cuộc trình diễn nhỏ.
Cả nhóm cùng quay vào phòng khách, thêm nhiều rượu vang nữa được rót xoay vòng. Boling ngồi ngả lưng ra sau trên một chiếc ghế bành trũng, làm bạn cùng anh là chú chó Raye giống briard. Martine bật cười khi Raye chỉ to hơn một con chó cưng tí hon có chút xíu, nhưng anh vẫn một mực đề nghị giữ nó ở lại.
Maggie cắm điện cho cây đàn, rồi với vẻ nghiêm trang của một nghệ sĩ piano trong buổi trình diễn, ngồi xuống và chơi bốn bản nhạc từ cây đàn Book Three hiệu Suzuki của cô bé, những bản nhạc đơn giản soạn lại từ tác phẩm của Mozart, Beethoven và Clementi. Cô bé hầu như đánh không sai nốt nào.
Mọi người cùng vỗ tay tán thưởng, sau đó chuyển sang thưởng thức bánh ngọt, cà phê và lại thêm rượu vang nữa.
Cuối cùng, đến khoảng chín rưỡi, Steve và Martine nói họ muốn cho hai cậu con trai sinh đôi đi ngủ nên ra về. Maggie đã lên xong kế hoạch cho Dylan và Patsy tham gia vào lớp dạy chó của Raye.
Edie nở một nụ cười xa xăm. “Bố mẹ cũng phải về thôi. Hôm nay quả là một ngày dài.”
“Mẹ, ở lại thêm chút nữa đã. Uống thêm một ly vang đã.”
“Không, không, mẹ mệt lắm rồi, Katie. Đi nào, Stu. Em muốn về nhà.”
Dance đón nhận một cái ôm hôn hờ hững từ mẹ cô, và cảm giác nhẹ nhõm lúc trước tan đi khá nhiều. “Hãy gọi cho con sau.”
Thất vọng khi thấy bố mẹ mình ra về vội vã, cô nhìn theo ánh đèn hậu biến mất đầu đường. Sau đó, cô bảo lũ trẻ chào tạm biệt Boling. Anh mỉm cười bắt tay hai đứa nhỏ, rồi để các con cô đi rửa bát đĩa.
Wes xuất hiện vài phút sau, cầm theo một dĩa DVD. Ma trong vỏ sò[2], một bộ phim hoạt hình khoa học viễn tưởng Nhật Bản có liên quan tới những chiếc máy tính.
[2. Ghost in the Shell, một bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Nhật Bản.]
“Nó đây, bác Boling. Bộ phim này hay lắm. Bác có thể mượn nếu muốn.”
Dance lấy làm ngạc nhiên khi thấy Wes cư xử thân thiện đến thế với một người đàn ông. Có thể thằng bé đã nhận ra Boling là một đối tác trong công việc của mẹ mình, chứ không phải đối tượng hò hẹn. Thế nhưng trước đây thằng bé thậm chí luôn tỏ ra thủ thế với cả các đồng nghiệp của cô.
“À, cảm ơn cháu, Wes. Bác đã từng viết bài về hoạt hình Nhật Bản. Song chưa bao giờ xem bộ phim này.”
“Thật thế sao?”
“Chưa từng. Bác sẽ mang trả lại nguyên vẹn.”
“Bất cứ lúc nào. Chào bác.”
Cậu bé hối hả quay về phòng mình, để lại hai người với nhau.
Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc. Một giây sau, Maggie lại xuất hiện với một món quà của riêng mình. “Đây là những bản thu âm buổi biểu diễn của cháu,” cô bé đưa cho Boling một đĩa CD được để trong hộp gói quà.
“Là buổi biểu diễn cháu đã kể trong lúc ăn tối phải không?” Boling hỏi. “Buổi biểu diễn mà ông Stone ợ trong lúc đang chơi nhạc Mozart ấy?”
“Vâng!”
“Bác mượn được không?”
“Bác có thể lấy nó. Cháu có đến cả triệu chiếc đĩa. Bà ngoại đã ghi chúng.”
“Tuyệt quá, cảm ơn cháu, Maggie. Bác sẽ ghi ra máy iPod.”
Cô bé thực sự đỏ mặt – chuyện hiếm gặp ở Maggie, rồi chạy vụt đi.
“Anh không cần phải làm thế đâu,” Dance thì thầm.
“Ồ không. Có chứ. Một cô bé thật tuyệt vời.”
Boling cho cái đĩa vào túi đựng máy tính của mình và nhìn sang đĩa phim hoạt hình Wes đã cho mình mượn.
Dance lại hạ giọng lần nữa. “Anh đã xem bộ phim đó bao nhiêu lần rồi?”
Vị khách tặc lưỡi. “Ma trong vỏ sò ư? Hai mươi, ba mươi lần… cùng với hai phần tiếp theo nữa. Khỉ thật, cô thậm chí có thể phát hiện ra cả những câu nói dối chẳng hại gì đến ai nữa.”
“Rất cảm ơn anh vì đã làm thế. Điều đó rất có ý nghĩa với thằng bé.”
“Tôi có thể nói thằng bé rất phấn khởi.”
“Tôi thực sự ngạc nhiên vì anh không có con. Dường như anh rất hiểu bọn trẻ.”
“Không, chuyện đó chẳng bao giờ đi đến đâu cả. Nếu muốn có con, chắc chắn người ta cần có một người phụ nữ trong cuộc đời mình. Tôi là một trong số đàn ông cô cần phải cảnh giác. Không phải phụ nữ các cô vẫn luôn nói thế sao?”
“Cảnh giác ư? Nhưng vì sao chứ?”
“Đừng bao giờ hẹn hò với một anh chàng ngoài bốn mươi chưa từng kết hôn.”
“Tôi nghĩ ngày nay bất cứ chuyện gì có kết quả đều ổn hết.”
“Chỉ đơn giản là tôi chưa bao giờ gặp được người thích hợp để muốn cùng họ ổn định cuộc sống.”
Dance nhận thấy một bên lông mày thoáng nhướng lên cùng chút dao động trong cao độ của giọng nói.
Cô để những quan sát đó trôi đi.
Boling bắt đầu, “Cô…?” Đôi mắt anh nhìn xuống bàn tay trái của cô, nơi một chiếc nhẫn mặt ngọc trai màu xám được đeo trên ngón đeo nhẫn.
“Tôi góa chồng,” Dance nói.
“Ôi, trời ơi. Tôi xin lỗi.”
“Tai nạn xe hơi,” cô giải thích, chỉ cảm thấy một chút thoáng qua của nỗi buồn quen thuộc.
“Khủng khiếp quá.”
Và Kathryn Dance không nói gì thêm về chồng cô và vụ tai nạn, không vì lý do nào khác ngoài việc cô không muốn nhắc đến chúng nữa. “Vậy anh là một anh chàng độc thân thực thụ?”
“Tôi đoán là thế. Ngày nay đó là một từ người ta không còn nghe thấy nữa… từ cả thế kỷ nay rồi.”
Dance quay vào bếp lấy thêm rượu, cô chọn chai vang đỏ một cách vô thức – vì đó là loại Michael O’Neil ưa thích – rồi nhớ ra Boling thích vang trắng. Cô rót đầy nửa ly của hai người.
Họ trò chuyện về cuộc sống ở khu Bán đảo Monterey, cũng như những chuyến đạp xe trên núi và đi bộ dã ngoại của Boling. Công việc đang làm quá tĩnh tại với anh, vì thế anh thường leo lên chiếc bán tải cũ của mình và phóng lên núi hoặc tới một công viên tiểu bang.
“Cuối tuần này tôi sẽ làm một chuyến đạp xe. Sẽ là một chút tỉnh táo giữa một hòn đảo điên rồ.”
Sau đó, anh kể cho cô nghe nhiều hơn về cuộc hội họp gia đình đã nhắc tới lúc trước.
“Napa?”
“Đúng thế,” lông mày Boling cong lên một cách thật dễ mến và cuốn hút. “Gia đình tôi là… tôi đã nói thế nào nhỉ?”
“Một gia đình.”
“Trúng phóc,” anh bật cười nói. “Bố mẹ khỏe mạnh. Hai người anh em và tôi quan hệ hòa thuận trong phần lớn thời gian, cho dù tôi thích các con họ hơn. Mấy ông chú bà cô. Sẽ rất tuyệt. Thật nhiều rượu vang, thật nhiều đồ ăn. Những buổi hoàng hôn nhưng không nhiều, may mắn thay. Tối đa là hai. Như thế là vừa với các kỳ nghỉ cuối tuần.”
Một lần nữa, im lặng lại buông xuống giữa hai người. Thật dễ chịu. Dance không hề cảm thấy vội vã trong việc lấp đầy nó.
Nhưng không khí bình yên bị phá vỡ ngay khi điện thoại của Boling đổ chuông. Anh nhìn màn hình. Ngay lập tức, ngôn ngữ cơ thể chuyển sang trạng thái sẵn sàng cao độ.
“Travis đang lên mạng. Vào việc thôi.”