Đọc truyện Cậy sủng sinh kiều – Chương 14:
Đại triều hội ngày đầu năm mới là một dịp trọng đại trong năm. Hoàng tử, thân vương cùng với quan lại kinh thành, các sứ thần nước ngoài phải đứng xếp hàng từ ngoài cửa điện Phụng Thiên, bái lạy năm lần, khấu đầu ba lần.
Cẩm Y Vệ phụ trách nghi thức đại giá, giáo phường phụ trách lễ nhạc, ban lễ nghi tư tắc trình lên văn thư, hạ biểu, cống vật để thể hiện uy phong nước lớn. Những ban bệ này đã là hơn một ngàn người, ngoài ra còn có các bô lão, nhân tài, học quan, nhà nho… Trước điện Phụng Thiên người đông như kiến, cờ xí rợp trời, khung cảnh cực kỳ hoành tráng náo nhiệt!
Đến canh giờ đã định, Đoan Hòa Đế lên điện, ngoài điện tiếng hô như sấm, mọi người nhất tề quỳ lạy, khí thế mênh mông cuồn cuộn.
Đoan Hòa Đế nhìn quanh đám người, liếc mắt một cái là thấy được Chu Chính Hi và Chu Dực Thâm. Hai người đều mặc đại phục, đầu đội mũ miện chín hàng châu, một người áo đen, một người áo xanh nhưng chiều cao xấp xỉ, hình dáng tương tự. Áo bào năm lớp, hai vai thêu hình rồng, tay áo thêu họa tiết núi, lửa và hoa cỏ, chân đi ủng cao, lưng đeo ngọc bội, tay cầm ngọc khuê. Một người chi lan ngọc thụ, một người phong thần tuấn lãng, cực kỳ xuất chúng.
Chu Dực Thâm cảm nhận được ánh mắt của hoàng đế, vẫn quỳ nghiêm trang dưới đất, không hề ngẩng đầu. Mũ áo thiên tử, hình dạng và chất liệu giống với thân vương và hoàng tử, nhưng phẩm cấp cao hơn. Mũ miện mười hai hàng châu, áo bào đen tám lớp, vai áo thêu long chầu nhật nguyệt, gấu áo thêu sơn thủy và các vì tinh tú, ý nói hoàng đế sánh ngang trời đất, thuận theo thiên mệnh, cai trị vạn dân. Loại cảm giác tối cao vô thượng đó, tất cả thế gian đều đạp dưới lòng bàn chân khiến mọi người quy phục, Chu Dực Thâm đã từng trải nghiệm.
“Các khanh bình thân!” Đoan Hòa Đế hạ lệnh. Thái giám truyền âm ra ngoài điện, tầng tầng lớp lớp, tất cả đồng thanh hô vạn tuế rồi mới đứng dậy.
Đứng phía trước Chu Dực Thâm là vài vị hoàng huynh, phiên vương của các nơi, phần lớn đều uể oải không phấn chấn.
Lúc khai quốc, biên giới phía bắc chưa ổn định, cho nên phiên vương chia nhau nắm trọng binh, có quyền lực tương đối lớn. Kiểu phiên vương có vũ khí quân đội riêng phổ biến đến tận thời tiên đế trị vì. Lúc tiên đế bệnh nặng, Lỗ Vương ở đất phong Sơn Đông, cũng chính là Đoan Hòa Đế bây giờ, dẫn đầu mang binh vào kinh, cùng với Bình Quốc Công nội ứng ngoại hợp, phong tỏa bốn cửa ra vào, khống chế toàn bộ kinh thành.
Vì vậy sau khi Đoan Hòa Đế đăng cơ, đề phòng chuyện xưa tái diễn, tìm mọi cách làm suy yếu thế lực phiên vương, còn phái thái giám thân cận ngày đêm giám sát. Phiên vương ở đất phong cũng giống như con tin bị giam lỏng, không có chút tự do nào.
Chu Dực Thâm cảm giác được trong suốt quá trình thực hiện nghi thức, Đoan Hòa Đế nhìn mình rất nhiều lần. Quan hệ giữa huynh đệ bọn họ hiện tại giống như mặt hồ mùa đông, thoạt nhìn trơn nhẵn, thực tế đóng băng ba thước, phía dưới lại là mạch nước ngầm mãnh liệt. Chu Dực Thâm đã làm hoàng đế nên hiểu được, sự kiêng kị của hoàng huynh đối với mình là căn bệnh chung của mọi đế vương. Nhưng hắn lại không phải là một Tấn Vương bị động chờ người ta chém giết!
Đại triều hội kết thúc, Đoan Hòa Đế về Càn Thanh cung cởi đại phục phức tạp ra, thay đổi thường phục, đang định thẩm duyệt tấu chương thì một tiểu thái giám khom người tiến vào bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng trưởng tử xin cầu kiến ạ!”
Đoan Hòa Đế còn bực mình chuyện lần trước, nhưng lại không nỡ không gặp, liền nhẹ giọng: “Cho hắn vào!”
Chu Chính Hi còn chưa thay y phục. Theo từng bước đi, chín hàng ngọc châu ngũ sắc va chạm phát ra tiếng kêu lanh canh. Hắn quỳ xuống đất hành lễ, sau đó cất tiếng: “Nhi thần có việc khẩn cầu phụ hoàng ân chuẩn!”
Đoan Hòa Đế không nhìn hắn, tiếp tục đề ngự bút hai màu đỏ và đen: “Nói đi!”
“Thái phó hàn lâm dạy nhi thần, giảng bài quá trúc trắc khó hiểu, nhi thần nghe không vào! Xin phụ hoàng đổi cho nhi thần một thầy dạy khác!” Chu Chính Hi nói.
Đoan Hòa Đế thấy hắn thành tâm dốc lòng lo cho việc học, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút: “Trong lòng ngươi có chọn được ai vừa ý không?”
“Văn võ bá quan trong triều, nếu luận về học vấn, không ai có thể sánh bằng Tô Liêm. Nhưng ngài ấy thân là nội các thủ phụ, chính vụ bận rộn, e rằng cũng khó lòng dạy dỗ nhi thần! Nhi thần đã hỏi qua, cửu thúc chính là đệ tử hiếm hoi của Tô Liêm, lại không giữ chức vụ gì, mời thúc ấy dạy nhi thần là tốt nhất!”
Đoan Hòa Đế nghe hắn nói xong, cau mày, nhất thời không nói gì.
Chu Chính Hi vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt phụ hoàng, giọng tỏ vẻ đáng thương: “Phụ hoàng và mẫu phi luôn chê nhi thần không cầu tiến! Không phải nhi thần không muốn học, mà là những hủ nho đó giảng bài khô khan nhàm chán vô cùng, nhi thần cố gắng nhiều rồi mà vẫn không hiệu quả! Ngày ấy nhi thần đến phủ của cửu thúc, chỉ hàn huyên vài câu đã cảm thấy rất là hợp ý! Nghe nói cửu thúc từ nhỏ thông minh hiếu học, dù là học vấn hay nhân phẩm cũng đều là tấm gương cho nhi thần học tập. Nếu phụ hoàng đáp ứng nhi thần, về sau nhi thần chắc chắn sẽ nỗ lực vươn lên, không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng và mẫu phi!”
Chu Chính Hi nói chân thành nghiêm túc, ánh mắt long lanh, tha thiết chờ đợi mà nhìn phụ thân.
Đoan Hòa Đế nắm ngự bút trong tay đến cứng đờ, nhìn về phía nhi tử, không biết phải cự tuyệt thế nào. Đứa con trai này là trưởng tử của hắn, hai mươi mấy tuổi hắn mới có được bảo bối cục cưng này, làm hết thảy cũng đều là vì trù tính tương lai cho nó. Nó vẫn chưa hiểu được, một hoàng thúc tuổi tác xấp xỉ, văn võ song toàn là uy hiếp lớn thế nào ư?
Chu Dực Thâm sẽ thật sự hết lòng dạy nó đạo trị quốc, đạo làm vua? Nói ra, chỉ sợ không ai tin nổi!
“Phụ hoàng, người đáp ứng nhi thần đi!” Chu Chính Hi khẩn cầu.
“Ngươi đi về trước đi, chuyện này để trẫm suy nghĩ rồi sẽ quyết định!” Đoan Hòa Đế nói.
Chu Chính Hi thấy phụ hoàng không chấp thuận, cũng không phản đối, trong lòng còn có vài phần hy vọng, ngoan ngoãn lui xuống. Hắn thật sự cảm thấy hợp với cửu thúc. Hơn nữa nếu cửu thúc trở thành thầy dạy, về sau hắn có thể danh chính ngôn thuận đến phủ của cửu thúc thường xuyên, cũng có thể gặp nha đầu béo kia.
***
Chu Dực Thâm trở lại phủ, nhìn thấy Thẩm Nhược Trừng ôm sách bút ngoan ngoãn đứng ở ngoài Lưu Viên chờ hắn, chân còn đang đá vài viên đá nhỏ dưới đất. Vật nhỏ này mới cao hơn eo hắn một chút, thấp hơn trẻ con bằng tuổi rất nhiều. Vừa nãy ở cửa cung, hắn nhìn thấy vài vị tiểu quận chúa của hoàng huynh xấp xỉ tuổi nàng, đều đã cao đến ngực hắn.
Thật ra hắn cũng không cần quá lo lắng vóc dáng hiện tại của nàng, tương lai đến lúc sẽ nảy nở. Tới khi đó, hầu hết nam nhân trên đời này đều sẽ điên cuồng vì nàng!
Chu Dực Thâm nhíu nhíu mày, hắn nghĩ đến chuyện đó để làm gì nhỉ? Gần đây hình như hắn quá chú ý đến nha đầu này rồi!
Từ xa xa, Nhược Trừng đã nhìn thấy Chu Dực Thâm trở lại, mặc đại phục. Nàng theo bản năng rũ mắt xuống, nhưng lại không nhịn được mà nhìn trộm hắn vài cái. Hai lần trước đều thấy hắn mặc thường phục, chưa làm nổi bật vẻ tôn quý cao cao tại thượng. Người này rõ ràng chỉ hơn nàng tám tuổi, còn chưa được gọi là nam tử thành niên. Nhưng rất nhiều lúc, nàng cảm thấy hắn trầm ổn lão luyện như đã trải qua quá nhiều biến cố tang thương.
Nhược Trừng suy đoán, có lẽ việc tiên đế và nương nương qua đời là đả kích quá lớn với hắn. Hơn nữa, không hiểu sao nàng cảm thấy, lễ phục hoàng gia thêu hình rồng thật sự rất hợp với hắn!
Chu Dực Thâm dừng trước mặt nàng hỏi: “Đợi bao lâu rồi? Sao không đi vào?”
“Vương gia không ở đây, ta không dám tùy tiện đi vào! Ta cũng vừa mới tới, cũng không phải chờ lâu đâu!” Nhược Trừng cố gắng hết sức giữ cho giọng nói bình tĩnh tự nhiên. Trước khi tới nàng đã tự dặn bản thân, hiện tại Chu Dực Thâm là thầy dạy của mình, chuyện quá khứ hết thảy phải tạm thời khép lại không đề cập tới. Tuy trong lòng vẫn sợ hắn nhưng ngoài mặt nàng đã có vẻ tự nhiên hơn nhiều rồi!
Hơn nữa, hắn còn mừng tuổi cho nàng ba trăm lượng đó! Đã nhận quà của người ta thì cũng phải vui vẻ nhiệt tình chứ!
Chu Dực Thâm không nói gì, dẫn vào Lưu Viên, bảo nàng vào tây thứ gian xem sách trước còn hắn thì đi thay y phục.
Nhược Trừng bước vào tây thứ gian. Bên trong có thêm một bộ bàn ghế đọc sách, quay mặt về hướng nam, tấm bình phong ban đầu đặt ở đó đã dời đi rồi. Ngoài cửa sổ là một góc vườn trúc xanh mướt, ánh nắng chan hòa. Nàng đi đến, kéo ghế ra ngồi xuống, hình như là dành cho nàng, độ cao vừa vặn. Lần trước nàng tới Lưu Viên rõ ràng còn chưa có bộ bàn ghế này…
Trên bàn bày một bộ văn phòng tứ bảo mới tinh: bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, nghiên mực Đoan Khê, giấy Tuyên Thành. Nhiều món trong số này, trước đây nàng chỉ nghe nói, còn chưa từng nhìn thấy, không nhịn được muốn sờ, nhưng lại không dám. Nàng cúi xuống nhìn bút lông và nghiên mực đang ôm trong lòng, khác nhau một trời một vực, cảm thấy xấu hổ muốn giấu đi.
Chu Dực Thâm thay một bộ thường phục màu đen, bước vào tây thứ gian, nhìn thấy Thẩm Nhược Trừng đang ngồi ngây ngốc nhìn những thứ trên bàn. Hắn bước tới, Nhược Trừng vội vàng đứng dậy hành lễ, vẻ mặt miễn cưỡng xấu hổ.
“Ngồi đi! Bàn ghế này là chuẩn bị cho ngươi, giấy và bút mực là ta dặn bọn họ tìm kích cỡ nhỏ nhất rồi đấy, ngươi thử xem dùng có vừa tay không?”
Nhược Trừng nghe tất cả đều là dành cho nàng, dù trong lòng có chuẩn bị thì vẫn rất kinh hãi. Nàng thầm nhẩm tính, toàn bộ chỗ này ít ra cũng phải mấy trăm lượng, Vương gia quả nhiên không thiếu tiền!
“Ngươi muốn học cái gì?” Chu Dực Thâm ngồi xuống hỏi. Kiếp trước nàng đi học bên Thẩm gia, gặp phải vấn đề nào khó quá mới tới hỏi hắn. Hắn cũng không để ý rốt cuộc nàng am hiểu cái gì, không am hiểu cái gì.
“Ta, ta muốn học tranh chữ của các danh gia!” Nhược Trừng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng. Vốn lúc trước, nàng định nói kinh, sử, tử, tập linh tinh, rồi mới nhân tiện nói muốn học cả thư pháp và tranh chữ. Tranh chữ thuần túy là một loại sở thích nghệ thuật, nhiều nam tử không có hứng thú tìm hiểu bởi vì khoa cử khảo thí sẽ không thi lĩnh vực này. Nhưng vừa rồi lúc Chu Dực Thâm hỏi, nàng vẫn không nhịn được mà nói thật ước muốn trong lòng.
Quả nhiên, Chu Dực Thâm nghe xong thì trầm mặc. Nhược Trừng cúi đầu vặn vẹo ngón tay. Nếu bị hắn trách cứ hoặc là cự tuyệt, lại tính cách khác vậy!
“Ngươi muốn trở thành một tác giả tranh chữ, hay là muốn về sau có thể đánh giá một bức tranh đẹp xấu thật giả?” Ngoài dự đoán, Chu Dực Thâm không răn dạy cũng không cự tuyệt mà nghiêm túc hỏi.
Nhược Trừng nhìn Chu Dực Thâm, cảm thấy ý muốn của mình được tôn trọng, lập tức lấy hết can đảm trả lời: “Ta cảm thấy có hứng thú với tranh chữ, cũng muốn kế thừa truyền thống của gia đình! Ta không biết có thể làm được loại nào, nhưng muốn thử xem xem!”
Khi nói những lời này, ánh mắt nàng lấp lánh sáng ngời, cả người như được thổi một luồng sinh khí khác hẳn. Chu Dực Thâm không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một lát rồi nói: “Từ nhỏ ta học kinh, sử, tử, tập, sách lược trị quốc nhiều hơn, không phải là am hiểu lắm về tranh chữ! Nhưng ta đã được thầy dạy cho chút ít, biết cái gì đều có thể dạy lại ngươi cái đó! Nếu ngươi quyết định chọn con đường này, thì sẽ khá là vất vả! Bởi vì dù là trở thành một tác giả tranh chữ hay là một người có thể giám định và thưởng thức tranh chữ, đều phải làm việc rất cực nhọc!”
“Ta sẽ nỗ lực!” Nhược Trừng lập tức trả lời. Hắn không cười nhạo cũng không đả kích, chỉ nói cho nàng, lựa chọn con đường này sẽ phải đối mặt với cái gì. Nàng không ngờ ý tưởng khá hoang đường của mình, thậm chí có thể nói là mộng tưởng, mà lại được nam nhân cao cao tại thượng này tôn trọng, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Chu Dực Thâm gật đầu, đi ra ngoài dặn dò vài tiếng. Một lát sau, Lý Hoài Ân cùng vài người ôm một đống quyển trục bước vào. Chu Dực Thâm nói: “Đây là tranh chữ của các danh gia thời Tùy Đường, bắt đầu học từ những cái này đã!”
Nhược Trừng nhìn mấy trăm quyển trục la liệt dưới đất, trợn tròn hai mắt.