Đọc truyện Cậy Quân Sủng – Chương 3: Xử Lí Liên Thị
Editor: Bánh
Beta-er: Cookie Bunny
– —–
Thời điểm La thị tiến vào sân, Chu ma ma đã không còn hơi thở.
Một tiểu nha đầu đến bên cạnh bà, nói nhỏ vài câu.
Phủ An Quốc Công đã xảy ra chuyện gì, trong lòng La thị biết rõ ràng, cuối cùng vẫn tới chậm một bước.
Chẳng qua bà cũng không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt thản nhiên như cũ, trực tiếp bế Minh Trăn vào phòng.
Ngày thường La thị sống trong nhung lụa, thể trọng Minh Trăn cũng không tính là nhẹ, bà cũng đã lấm tấm mồ hôi, trên trán còn đọng những giọt mồ hôi trong suốt.
Giương mắt nhìn An Quốc Công đang ngồi trên ghế, La thị biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Sao lão gia lại ở chỗ này?”
Liên thị thấy La thị ôm Minh Trăn trở về, sắc mặt khẽ biến, sau đó nhào tới ôm Minh Trăn: “Đứa nhỏ đáng thương của ta, phu nhân, đưa đứa nhỏ này cho ta đi.”
Đôi mắt lạnh lùng của La thị lập tức nhìn nàng một cái: “Sao lại đến phiên tiện thiếp như ngươi xen vào? Lùi lại!”
Vành mắt Liên thị đỏ lên, liếc nhìn Minh Nghĩa Hùng một cái rồi cẩn thận nói: “Lão gia…”
An Quốc Công xưa nay yêu thương Liên thị.
Trong phủ nhiều thị thiếp, Liên thị là người được sủng ái nhất, nhưng An Quốc Công sẽ không vì nàng mà làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê.
Liên thị cũng rõ ràng điểm này, cho nên không dám làm càn.
Hắn trầm giọng hỏi: “A Trăn bị lạc ở chỗ nào?”
La thị buông Minh Trăn xuống.
Minh Trăn rụt rè nhìn Liên thị một cái, sau đó nhìn về phía An Quốc Công nhẹ giọng gọi một tiếng: “Phụ thân”.
Minh Nghĩa Hùng giơ tay xoa đầu Minh Trăn, nội tâm trăm ngàn cảm xúc đan xen: “Đứa bé ngoan.”
La thị ngồi bên cạnh Minh Nghĩa Hùng, nha hoàn pha trà bưng lên.
Bà uống một ngụm cho nhuận giọng rồi nói: “Ta quản gia không nghiêm, để nô tài phía dưới làm lạc mất Cửu tiểu thư, lão gia cứ việc trách phạt, ta không có lời nào oán hận.”
So với Liên thị, La thị có phong phạm đương gia chủ mẫu hơn hẳn, ở trước mặt Minh Nghĩa Hùng biểu hiện đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Trong lòng Liên thị đột nhiên trở nên thấp thỏm bất an, nàng vẫy tay với Minh Trăn: “Đứa bé ngoan, mau đến bên cạnh di nương nào.”
Minh Trăn không thích Liên thị, nhưng cô bé lại rất sợ Liên thị, biết nếu không nghe theo Liên thị, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị đánh, cho nên dù không thích, không cam lòng cũng phải đi đến chỗ Liên thị.
Minh Nghĩa Hùng mở miêng: “Hạ nhân phạm sai lầm đã bị trừng phạt, A Trăn đã trở về bình an rồi thì chuyện này dừng ở đây.”
La thị cũng biết rõ, Minh Trăn chỉ là một thứ nữ, chỉ cần bình an trở về, Minh Nghĩa Hùng sẽ không làm đương gia chủ mẫu là mình đây khó xử.
Nhiều năm như vậy, Minh Nghĩa Hùng đối xử với bà tôn trọng có thừa, sủng ái không đủ nhưng chưa bao giờ làm cho bà mất mặt trước thiếp thất.
Lui một trăm bước mà nói, kể cả Minh Trăn có thật sự xảy ra chuyện gì đi nữa, địa vị của mình cũng sẽ không bị dao động, cùng lắm là mất đi sự tín nhiệm của Minh Nghĩa Hùng.
Hơn nữa, tính tình La thị hiếu thắng, từ trước đến nay chưa bao giờ cho người khác có bất cứ cái gì để chỉ trích mình.
Liên thị ôm thân thể cứng ngắc của Minh trăn vào ngực, ánh mắt đảo quanh rồi nói với La thị: “Lần này nhờ có phu nhân nên A Trăn mới có thể bình an trở về.
A Trăn, con có sợ không? Đừng sợ, Chu mama để lạc mất con đã bị đánh chết, sau này A Trăn sẽ không bị lạc nữa.”
Thanh âm của Liên thị uyển chuyển êm tai, bình thường đặc biệt câu dẫn người.
Nàng ta cũng biết An Quốc Công yêu nàng ta thế nào.
Liên thị lại nhìn về phía An Quốc Công: “Lão gia, hôm nay thiếp đúng là lo lắng muốn chết.
Hiện giờ A Trăn đã trở về, buổi tối người nhất định phải tới chúc mừng với thiếp cho tốt.”
Minh Nghĩa Hùng gật đầu đáp: “Được.”
Trong lòng An Quốc Công phu nhân La thị tràn đầy lửa giận.
Chu mama hầu hạ La thị nhiều năm, đánh chó phải nhìn mặt chủ, chẳng qua cũng chỉ là để lạc mất một đứa thứ nữ, tiện nhân Liên thị này vậy mà dám xúi giục An Quốc Công đánh chết một người sống, đúng là tát mạnh vào mặt La thị một cái thật vang.
La thị buông chén trà đã uống xong trong tay xuống, lúc này mới mở miệng nói: “Liên di nương, đứa nhỏ A Trăn này mệnh khổ, vừa sinh ra thì mẫu thân liền qua đời.
Hiện tại nuôi dưỡng dưới gối ngươi là bởi vì lão gia tin tưởng ngươi, biết ngươi sẽ nuôi dưỡng nàng cho thật tốt.”
Ánh mắt của La thị và Liên thị chạm nhau, Liên thị chột dạ liền né tránh theo bản năng, luôn cảm thấy La thị đã phát hiện ra điều gì đó.
Nàng ta cười khan: “Nhiều năm như vậy thiếp không sinh được một đứa con nào, A Trăn để cho thiếp nuôi, thiếp coi con bé như con gái ruột của mình.”
Minh Nghĩa Hùng không hiểu vì sao tự nhiên La thị lại nhắc đến điều này, nhưng La thị làm việc luôn ổn trọng, nếu đã nhắc tới thì chắc chắn là nàng có lí do.
Hắn uống một ngụm trà.
La thị nói: “Tiền tiêu vặt hàng tháng của A Trăn đều là ngươi cầm, ta hỏi ngươi, nếu như người thương con bé thì vì sao lại để con bé ăn mặc rách nát như thế này?”
Ánh mắt Liên thị tránh né một chút: “Vì sao phu nhân lại nói như vậy? Quần áo của A Trăn là vừa được làm tháng này.”
Minh Nghĩa Hùng nhìn lướt qua Minh Trăn một cái, tiểu cô nương cắn cắn ngón tay, tuy quần áo không bằng của Minh Huệ nhưng cũng coi như một thân quần áo lộng lẫy: “Quần áo của A Trăn rõ ràng là tốt đẹp, phu nhân không cần trách móc nặng nề quá.”
La thị đứng lên, đi về phía Minh Trăn: “A Trăn, con lại đây.”
Liên thị lôi kéo tay Minh Trăn không buông, sắc mặt nàng ta nháy mắt đỏ lên: “Lão gia, thiếp biết phu nhân nhìn thiếp không thuận mắt nên mới soi mói bắt bẻ đủ điều, nhưng thiếp đối với A Trăn như thế nào, mấy năm nay người chắc chắn có thể thấy được.”
La thị cười lạnh: “Nếu ngươi không làm việc đó, thì cũng không sợ người ngoài soi mói.”
Bà khom lưng, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Minh Trăn, nhẹ nhàng cuộn áo khoác lên trên, lộ ra một đoạn trung y màu sắc cũ kĩ: “Nữ nhi nhà chúng ta, tuy rằng thua kém so với công chúa hoàng thất, nhưng so với nữ nhi nhà bình thường lại được nuông chiều hơn.
Quần áo cũ nát như vậy, nha hoàn bên cạnh ta và ngươi cũng không hiếm lạ gì, Liên thị, ngươi để cho tiểu thư trong nhà mặc như vậy đến phủ công chúa?”
Liên thị nào ngờ được hôm nay La thị lại đi cùng Minh Trăn đến?
Trong nháy mắt, nước mắt Liên thị lập tức rơi xuống: “Ta không biết, là nô tài bên dưới chăm sóc A Trăn…”
Sắc mặt Minh Nghĩa Hùng trầm xuống, không mở miệng.
La thị nói, “Nếu A Trăn được khen là nuôi tốt, tất cả công lao đều là của ngươi, bây giờ nàng xảy ra chuyện lại thành lỗi do hạ nhân sơ suất gây ra?”
Liên thị quỳ gối trước mặt Minh Nghĩa Hùng: “Lão gia, người biết mà, bình thường thiếp đối xử với A Trăn như thế nào, người đều rõ ở trong lòng.
Hôm nay có lẽ là do hạ nhân hoa mắt, trời chưa sáng đã phải rời giường nên mới lấy nhầm quần áo cũ cho A Trăn mặc.”
Chuyện bộ quần áo cũng không phải là chuyện lớn, Liên thị dù sao cũng là di nương được Minh Nghĩa Hùng sủng ái nhất.
Nếu La thị làm lớn chuyện, chỉ khiến nàng có vẻ như là người lòng dạ hẹp hòi.
La thị chán ghét liếc nàng ta một cái: “Ngươi cho rằng ta muốn nói quần áo của con bé sao? Quần áo của A Trăn rách nát, ta có thể xem như ngươi cần kiệm quản gia, nhưng những vết thương chồng chất trên người con bé, ngươi định giải thích như thế nào?”
Tuy Minh Trăn còn nhỏ nhưng dù sao cũng là một nữ hài tử, không tiện để Minh Nghĩa Hùng nhìn nhiều.
La thị chỉ xắn ống tay áo bé lên, hai cánh tay trắng nõn, phấn điêu ngọc mài đầy vết bầm tím đặc biệt rõ ràng.
“Trên người nàng còn rất nhiều vết thương, cũ mới đan xen, nếu lão gia không tin có thể mời đại phu đến kiểm tra.”
Minh Nghĩa Hùng nhìn thoáng qua cánh tay của Minh trăn, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng: “Liên thị, ngươi giải thích chuyện này như thế nào?”
Liên thị hé môi: “Thiếp không biết, lão gia, là bọn nô tài làm, thiếp không biết…”
Lúc trước thừa nhận là chính mình chăm sóc Minh Trăn không tốt, nếu để hắn biết được mình ngược đãi Minh Trăn….
Liên thị rùng mình một cái.
Nàng biết rõ Minh Nghĩa Hùng là người như thế nào, tuy yêu thích cái đẹp nhưng không trầm mê đắm chìm trong nó.
Nhiều năm như vậy, Liên thị ở trước mặt hắn luôn ngụy trang thành người lương thiện nhu nhược, nếu để hắn biết được bản tính thật sự của mình thì nàng ta nhất định sẽ mất đi sự sủng ái.
Liên thị hiểu rõ một điều hơn bất cứ ai, Minh Nghĩa Hùng ghét nhất chính là loại phụ nhân tâm địa rắn rết.
Có điều, La thị không cho nàng ta nhiều cơ hội ngụy biện.
La thị kéo Minh Trăn đến trước mặt nàng ta: “A Trăn, con nói cho thái thái biết, bình thường di nương đối xử với con như thế nào?”
Tiểu hài tử không biết nói dối, Minh Trăn như này — lại càng không biết nói dối.
Chỉ cần nhìn biểu tình trốn tránh như vậy của Minh Trăn là Minh Nghĩa Hùng đã đoán được đại khái sự việc.
La thị nói: “Đứa bé ngoan, con nói cho thái thái biết, thái thái làm chủ cho con, sau này sẽ không có người khi dễ con nữa.
Về sau A Trăn sẽ không phải ở trong viện của Liên di nương nữa, nói cho thái thái, di nương phạt con như thế nào? ”
Minh Trăn chỉ chỉ đùi mình: “Di nương dùng kim đâm A Trăn.”
Ánh mắt Minh Nghĩa Hùng lập tức lạnh lẽo.
Liên thị tiến lên ôm bắp đùi hắn: “Lão gia, người nghe thiếp giải thích, A Trăn bị thái thái mua chuộc! Thái thái luôn nhìn thiếp không thuận mắt nên muốn vu hại thiếp.”
Minh Nghĩa Hùng giơ tay đẩy nàng ta ra, liếc nhìn La thị: “Chuyện tiếp theo, nàng xử lý là được rồi.”
La thị lắc đầu: “Lão gia vẫn nên ở lại đi, bây giờ gọi hết nô tài trong phòng Liên thị tới, thẩm vấn từng người một.
Lão gia phải tận mắt nhìn mới biết có phải ta hãm hại nàng hay không.”
Minh Nghĩa Hùng không muốn để ý tới tranh đấu ở hậu trạch, hắn là nam nhân ra vào chiến trường, ghét nhất là việc nữ nhân lục đục.
La thị muốn hắn tận mắt xem, ái thiếp hắn cưng chiều, đến tốt cùng là có tâm địa như thế nào.
Nha hoàn lớn nhỏ trong phòng Liên thị đều bị gọi đến.
Không đến một canh giờ, những nha hoàn này quỳ trên đất đã khai ra hết tất cả.
“Chúng nô tài không dám động vào Cửu tiểu thư dù chỉ một đầu ngón tay, tất cả đều là di nương làm.”
“Di nương thường nói Cửu tiểu thư khắc chết mẹ ruột mình, giờ ở viện của nàng, cũng suốt ngày khắc nàng, khiến cho di nương nàng không sinh được nhi tử.”
“Bình thường di nương đối với Cửu tiểu thư không đánh thì mắng, lúc trước di nương còn bắt chúng nô tì tắm cho Cửu tiểu thư bằng nước lạnh, nói rằng nếu tiểu thư bị bệnh thì lão gia sẽ đến.”
“…”
Sắc mặt Liên thị trắng bệch, một câu cũng không thốt lên được.
Nghe lời Liên thị nói dùng châm để chọc vào da thịt của A Trăn vì sẽ không lưu lại vết thương, Minh Nghĩa Hùng trong cơn giận dữ giơ tay cho Liên thị một cái tát: “Tiện nhân!”
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Minh Nghĩa Hùng đánh nữ nhân.
“Trước tiên A Trăn chuyển sang phòng nàng nuôi đi.” Minh Nghĩa Hùng liếc nhìn La thị, “Liên thị tâm địa rắn rết, hành hạ tiểu thư, theo gia pháp mà xử trí.”
Sự việc phát triển thuận lợi như vậy khiến cho La thị có hơi giật mình.
Gia pháp có nặng có nhẹ, Liên thị mỏng manh nhỏ nhắn, đánh nhẹ thì Liên thị sẽ nhanh chóng bình phục rồi tiếp tục câu dẫn An Quốc Công, đánh nặng thì La thị sẽ bị coi là không đủ nhân từ.
La thị sờ sờ chiếc vòng ngọc trên tay nói: “Đưa Liên thị đến Phật đường ở thôn trang, ngày ngày sao chép kinh thư, không được trở về.”
Liên thị bị kéo xuống.
Buổi tối An Quốc công có tiệc rượu, có quan viên tới bái kiến, sau đó muốn ra ngoài cùng nhau nên nhanh chóng rời đi.
Minh Trăn đứng một bên, với đầu óc của nàng, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy Minh Trăn cũng không làm được cái gì nhưng lại giúp La thị loại trừ được Liên thị.
Chỉ là, cái chết của Chu ma ma từ đầu đến cuối vẫn là khúc mắc trong lòng La thị.
La thị thu lại ý cười hiền lành, phân phó nha hoàn bên người: “Đưa Cửu tiểu thư đi nghỉ ngơi, nhỡ thu dọn một gian phòng ở.”
Hết chương 3..