Đọc truyện Cậy Quân Sủng – Chương 25: 25:
Chương 25:
Minh Nghĩa Hùng thấy Kỳ Sùng lạnh lùng đi tới thì nghĩ thầm có phải mình làm chuyện gì không đúng chọc phải vị sát thần này rồi không?
Nhưng Kỳ Sùng trời sinh lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng cộng thêm thân phận tôn quý, trên người có khí chất hoàng thất ung dung quý giá làm cho người khác không dám khinh thường, chỉ cảm thấy đây là thần tiên hạ phàm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Nghĩa Hùng chắp tay: “Không biết hôm nay Tần vương điện hạ đến chơi hay có việc gì?”
Kỳ Sùng cười như không cười, đôi mắt phượng lạnh lùng đảo qua Ôn Hồng đứng bên.
Minh Nghĩa Hùng tranh thủ nói với Kỳ Sùng: “Tần vương, đây là tiến sĩ năm ngoái tên là Ôn Hồng, bây giờ đang làm việc ở Văn Uyên Các.”
Ôn Hồng chỉ cảm thấy phong thái của Tần vương lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn mỹ làm cho người khác nhìn mà phát hoảng rồi nhanh chóng thi lễ: “Vi thần tham kiến Tần vương điện hạ.”
Kỳ Sùng nói: “Bản vương nghe nói tài văn chương của ngươi rất tốt.”
Minh Nghĩa Hùng cũng cảm thấy thế, đúng lúc ở đây có hai tờ giấy của Ôn Hồng, liếc mắt ra hiệu cho hắn ta một cái.
Ôn Hồng nhanh chóng trình lên cho Kỳ Sùng: “Trước đây điện hạ viết “Bỉ khang phú” ở Trần Châu, ngôn từ thanh lịch, chữ như châu ngọc, châm chọc quan viên tầm thường, cũng nghiêm túc chỉ rõ tập tục ở Trần Châu khiến học sĩ trong triều tán thưởng không thôi.
Vi thần cả gan mong điện hạ chỉ điểm cho một chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Sùng nhận lấy, nhìn lướt qua một chút.
Trên giấy toàn là những từ ngữ hoa lệ trống rỗng, chỗ thì tán dương giang sơn hưng thịnh, chỗ thì tán dương tình hình kinh thành phồn vinh.
Có tài mà vô dụng, huống hồ mấy cái này cũng thường rồi, đưa lên trên thì bị người ta cười nhiều một cái mà thôi.
Muốn trị quốc thì phải hiểu rõ tâm tư của người dân chứ không phải những lý luận tầm thường sáo rỗng này.
Ném một viên đá vào chỗ ở phụ tá của phủ Tần vương tùy tiện đập trúng ai cũng có thể viết được mười tờ như thế này.
Vậy mà cũng xứng cưới A Trăn?
Nực cười!
Thấy Kỳ Sùng im lặng không nói gì thì tim Ôn Hồng càng đập mạnh hơn.
Nói thật, vị điện hạ này khiến người ta có cảm giác áp bức quá mạnh, đứng trước mặt hắn làm ngươi cảm thấy bản thân mình không có cấp bậc lễ nghĩa gì, chỉ có thể quỳ xuống mà thôi.
Trước kia An Quốc công là võ tướng cho nên cũng không quá tinh thông ở phương diện này, chỉ thấy từ ngữ của Ôn Hồng hoa mỹ, khác biệt với người khác nên ông cảm thấy không tệ.
Hơn nữa khi trò chuyện với Ôn Hồng, phát hiện người trẻ tuổi này đúng là có chí hướng cao xa.
Tiếp theo Kỳ Sùng lạnh nhạt hỏi ngược lại Ôn Hồng mấy câu, mỗi câu đều khiến hắn ta đổ đầy mồ hôi, một chữ cũng không thốt lên được.
Lý Phúc đứng bên nhìn Ôn Hồng bằng ánh mắt thương hại.
Tiểu tử này đúng là xui xẻo, nếu là quan nhỏ bình thường không có gì đặc biệt thì Kỳ Sùng cũng chẳng thèm để ý, hắn ta thì hay rồi, dám chọc Tần vương.
Vì có Kỳ Sùng ở đây nên xung quanh lạnh lẽo không tiếng động, y phục của Ôn Hồng cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Ngươi viết đỉnh núi Đốc Châu bao la hùng vĩ, sông Tịch Châu trong vắt, thế có biết năm ngoái ở Đốc Châu có đại hàn, vô số dân chúng chết rét, còn ở Tịch Châu năm trước rối loạn, bách tính trôi dạt khắp nơi?”
Ôn Hồng bị khí tràng của Kỳ Sùng dọa sợ, không dám nói câu nào.
Mà hắn ta cảm thấy ánh mắt Kỳ Sùng nhìn mình càng ngày càng lạnh giống như đang nhìn một con kiến nhỏ bé không có sức phản kháng.
Kỳ Sùng ném văn chương đang cầm trong tay xuống trước mặt Ôn Hồng: “Sau này được điều đến kinh cũng muốn viết mấy thứ ba hoa chích chòe này để qua mắt Cô sao!”
Ôn Hồng nhanh chóng quỳ xuống: “Vi thần không dám!”
Kỳ Sùng chỉ cảm thấy mỉa mai, sơn hà này trăm ngàn lỗ thủng, ở đâu ra thứ cảnh đẹp phồn hoa chứ.
Cũng vì kiểu người đầu cơ trục lợi, thư sinh không thấy khó khăn gian khổ của người dân để ca ngợi triều đại không hết lời như Ôn Hồng mới khiến hoàng đế mắt cao hơn đầu, nghĩ bản thân đã tạo nên một thời đại huy hoàng.
An Quốc công đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên khi thấy Kỳ Sùng nhằm vào một quan nhỏ vô danh, bình thường có thể được Kỳ Sùng đãi ngộ như thế này cũng đều là những đại thần có mặt mũi.
Nhưng Ôn Hồng đang là người ông chọn để làm nữ tế tương lai, Minh Nghĩa Hùng cũng không muốn nhìn Ôn Hồng bị mắng giống như con chim cút, vì thế nói vài câu hoà giải.
Ôn Hồng cũng cảm giác được Tần vương không phải là nơi hắn ta có thể nương nhờ vào.
Nghe nói Tứ hoàng tử Kỳ Diên cũng đang chiêu hiền đãi sĩ, bây giờ xem ra sau khi kết thân gia với An Quốc công phủ cũng phải thuyết phục An Quốc công phủ ủng hộ Tứ hoàng tử mới được.
Sau khi để Ôn Hồng lui xuống, Minh Nghĩa Hùng hỏi Kỳ Sùng: “Không biết đột nhiên điện hạ đến thăm là có chuyện gì?”
Kỳ Sùng: “…”
Quên mất không nghĩ lý do.
Lý Phúc đứng bên nói: “Điện hạ chúng ta đi ngang qua phủ An Quốc công, tự nhiên nhớ ra đã lâu rồi chưa gặp ngài nên nảy sinh suy nghĩ muốn đến thăm, xem xem ngài có khỏe không.”
Minh Nghĩa Hùng hiểu rõ, hiện tại phe cánh hoàng hậu và phe cánh của Tần vương tranh đánh nhau đến mức ta sống ngươi chết, sáng nào vào triều cũng đều thấy hai bên tranh qua đấu lại không ngớt.
Có lẽ Kỳ Sùng muốn lôi kéo ông nên mới đến.
Nhưng mà…!lôi kéo ông cũng không nói lời hay ho gì mà còn mắng nữ tế tương lai của ông không ngóc đầu lên nổi.
Minh Nghĩa Hùng không hề vui mừng nói, vẫn trả lời đàng hoàng: “Đa tạ Tần vương điện hạ quan tâm, lão thần vẫn tốt.”
Kỳ Sùng nói: “Minh đại nhân luôn kiêu ngạo, từ trước đến nay vẫn không thích kết thân với người khác, nhân tài trong kinh thành cũng nhiều, tại sao đột nhiên lại điều Ôn Hồng đến Văn Uyên Các?”
Minh Nghĩa Hùng kinh ngạc ngước mắt.
Đối mặt với mắt phượng thâm sâu khó lường của Kỳ Sùng, đột nhiên Minh Nghĩa Hùng nhớ đến chuyện vị này trong triều có thể nói là một tay che trời.
Dựa vào cục diện này, nếu như hoàng đế không nhanh chóng lập Kỳ Sùng làm thái tử thì chỉ sợ rằng sẽ trong cung sẽ có biến.
Đối với từng biến động lớn nhỏ trong triều đa số Kỳ Sùng đều biết hết.
Nhưng Minh Nghĩa Hùng luôn ở phía trung lập nên dù Kỳ Sùng biết ông làm những chuyện gì cũng không nên hỏi dứt khoát như vậy.
Do dự một lúc, Minh Nghĩa Hùng mới nói: “Lão thần thấy hắn tài hoa hơn người, làm ở Văn Uyên Các là phù hợp nhất, bệ hạ cũng nhìn trúng nhân phẩm của đối phương rồi.”
Kỳ Sùng khẽ cười một tiếng.
Minh Nghĩa Hùng cũng biết không thể lừa được đối phương, trong lòng hai người tự hiểu rõ, với tính cách của ông cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Bàn cờ còn chưa dọn, Minh Nghĩa Hùng nói: “Hiếm khi Tần vương rảnh rỗi, chúng ta chơi mấy ván cờ chứ?”
Chỉ với hai ván cờ, Kỳ Sùng đã biết toàn bộ những gì mình muốn.
Trà cũng đổi chén mới, Lý Phúc tự mình đi theo người của phủ An Quốc công đi pha trà.
Trong tay Kỳ Sùng cầm một quân cờ đen: “Hóa ra Minh đại nhân cố ý chọn Ôn Hồng làm nữ tế.”
Đôi mắt đen không thấy đáy của hắn càng thêm phức tạp, khóe môi nở một nụ cười lạnh: “Các vị tiểu thư đều cao quý hơn người, đích tiểu thư lại đính hôn với thế tử Khang vương, vị nhỏ nhất này Minh đại nhân nên suy nghĩ cẩn thận.
Người trung thực không chỉ dựa vào phẩm chất là biết được.”
Minh Nghĩa Hùng lắc đầu: “Ta đã điều tra qua.”
Trời tối rất nhanh, Kỳ Sùng cũng cáo từ rời đi.
Minh Nghĩa Hùng tự mình tiễn hắn ra cửa.
Sau khi lên xe ngựa, Lý Phúc nói: “Nô tài đã biết nơi Minh cô nương ở, điện hạ có muốn đến xem thử không? Chỗ của Minh cô nương yên ắng, trời cũng đã tối, dựa vào thân thủ của điện hạ chắc chắn sẽ không có người nhìn thấy.”
Kỳ Sùng đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe Lý Phúc nói vậy, đôi mắt phượng lạnh lùng mở ra, hơi híp lại: “Sao Cô lại làm ra chuyện như vậy chứ?”
Hai canh giờ sau.
Trời tối đen, vì trời còn nóng nên Minh Trăn ngồi trong thùng ngâm một lúc, sau khi đi ra Thiên Cầm giúp Minh Trăn lau nước trên người.
Thiên Cầm vừa lau vừa nói: “Ở chỗ này đúng là chịu tội, nếu như lúc trước thì cô nương đâu chỉ đơn giản tắm một cái là xong chứ?”
Gió đêm thổi lành lạnh xua tan đi khí nóng, người Minh Trăn cũng hơi lạnh, nàng mặc một bộ sa y rồi để Thiên Cầm cầm lược chải mái tóc đen bóng của mình.
Thiên Cầm nói: “Cô nương đến giường ở cửa sổ nằm đi để nô tỳ chải tóc cho ngài, dầu hoa hồng mang theo còn rất nhiều, nô tỳ kêu Tân Dạ đi lấy.”
Minh Trăn nhẹ gật đầu: “Được.”
Không biết vì sao một lúc lâu sau Thiên Cầm và Tân Dạ vẫn chưa quay về.
Minh Trăn mệt mỏi, nhìn chằm chằm ngọn đèn cách đó không xa rồi đổi tư thế nằm nghiêng.
Ngọn đèn lấp lóe một điểm nhỏ, không ngừng lung lay giống như bị gió thổi.
Nhưng trong phòng lại không có gió, Minh Trăn ngáp nhỏ một cái, trong mắt hiện lên ít nước mắt, trên mặt cũng đỏ ửng, nghe tiếng bước chân, nàng tưởng Thiên Cầm đến nên hỏi: “Gả là gì vậy?”
Bả vai yếu đuối mảnh mai bị một người đè lại, đột nhiên thân thể Minh Trăn mất trọng lượng, ngước mắt lên thì thấy một khuôn mặt lạnh lẽo thâm thúy, đôi mắt nàng mở to: “Điện hạ!”
Kỳ Sùng thản nhiên nói: “Ngươi muốn gả cho ai?”
Minh Trăn cảm thấy giọng nói của Kỳ Sùng không tốt, nàng nói: “Ta chỉ nghe người ngoài nói, phụ thân muốn gả ta cho người khác.”
Kỳ Sùng vuốt tóc nàng: “Đừng suy nghĩ lung tung, Cô chưa đồng ý thì không ai có thể bảo ngươi làm gì cả.”
Minh Trăn gật đầu: “Vậy thì được.
Điện hạ, vì sao ngài lại xuất hiện ở đây?”
“Ở chỗ này quen chưa?”
Lúc đầu Minh Trăn muốn nói không quen, ban đêm nàng sợ hãi không dám đi ngủ.
Mà phu nhân lại rất nghiêm khắc, Minh Trăn thấy phu nhân sẽ sợ hãi, mấy di nương nói chuyện cũng khiến nàng không thoải mái.
Nhưng nàng lại không muốn để Kỳ Sùng thấy mình yếu ớt, một chút khổ cũng không chịu được, mặc dù đúng là không chịu được thật.
Minh Trăn nhẹ gật đầu, nở nụ cười nói: “Đương nhiên tốt nha, ta đã gặp hai vị ca ca, bọn họ còn mua điểm tâm cho ta nữa, còn có tỷ tỷ, nàng ấy rất náo nhiệt.”
Kỳ Sùng tự nhiên bóp cằm Minh Trăn: “Xem ra ngươi trưởng thành rồi, cũng không nhớ đến Cô nữa rồi.”
Tiểu mỹ nhân trong lòng mình, yếu ớt lại tinh xảo, lúc đầu Minh Trăn còn miễn cưỡng cười, nghe Kỳ Sùng nói thì nước mắt đột ngột tuôn ra, dường như bị uất ức gì đó, lách ta lách tách rơi xuống: “A Trăn không có… không có đâu.”
Kỳ Sùng lau nước mắt cho Minh Trăn, giọng nói lạnh nhạt: “A Trăn không nói dối hả? Nếu không muốn thì Cô sẽ đi.”
Hắn thong thả đứng dậy muốn rời đi, bóng đêm tối tăm, đèn trong phòng cũng cực kỳ ảm đạm, thứ duy nhất tràn ngập trong phòng là hương thơm kiều diễm trên người Minh Trăn và hương thơm lành lạnh trên người Kỳ Sùng.
Minh Trăn cắn cắn môi, cũng đi theo.
Bóng lưng đối phương thẳng tắp như trúc, áo bào màu mực trong bóng đêm càng thêm lạnh lẽo.
Đáng tiếc chân Minh Trăn không dài như đối phương, thân thể nàng nhanh nhẹn di chuyển trước mặt Kỳ Sùng, không cẩn thận đẩy hắn một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, trước khi chạm mặt đất, Kỳ Sùng đã ôm được eo Minh Trăn rồi ôm người lên.
Minh Trăn: “…”
Nàng luôn cảm giác Kỳ Sùng cố ý bắt nạt mình nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua, không nói được cũng không tả được nên nàng cũng không biết đối phương có đang cố ý hay không.
Tác phong ngày thường của Kỳ Sùng chững chạc thận trọng.
Nhưng đối với tiểu cô nương nhà mình thường sủng ái nhiều hơn là trêu đùa, lần này lại trêu đùa quá trớn để nàng khóc mất tiêu.
Minh Trăn nói: “A Trăn rất nhớ điện hạ, tối nào nằm mơ cũng thấy điện hắn hết.”
Lời nói nhiệt tình như vậy, nếu đổi lại là một cô nương bằng tuổi Minh Trăn thì người ta sẽ tưởng đó là tỏ tình.
Nhưng Kỳ Sùng biết Minh Trăn không suy nghĩ nhiều như vậy, đối với nàng mà nói chỉ đơn giản là nhớ.
Vì Kỳ Sùng từng ở bên cạnh nàng lâu ơi là lâu.
Kỳ Sùng vuốt tóc Minh Trăn: “Đã biết, đi ngủ đi.”
“Điện hạ có thể ở cạnh ta không?”
“Không được.”
Dù sao Kỳ Sùng cũng là một nam nhân bình thường, không động vào những nữ nhân khác là bởi vì hắn chán ghét, còn Minh Trăn là người duy nhất mà hắn không ghét, bây giờ lớn lên lại yêu kiều duyên dáng như vậy, nếu buổi tối ngủ cùng một chỗ sẽ rất dễ xảy ra chuyện không nên phát sinh.
Lúc trước ở phủ Tần vương, ở địa phương quen thuộc nhất, Kỳ Sùng có thể coi Minh Trăn là tiểu cô nương từng quen thuộc nhưng ở trường hợp khác, Minh Trăn còn mặc…
Trên người nàng chỉ có một bộ y phục mỏng, xương quai xanh tinh tế, đường cong vòng eo đẹp đẽ, Kỳ Sùng thực sự không thể đơn thuần mà coi nàng là một tiểu cô nương được.
Kỳ Sùng nhéo nhéo gương mặt nàng: “Cô còn phải hồi phủ, còn một số việc cần phải xử lý.”
Vì trời nóng, hai người đều mặc ít nên chỉ cần đưa tay lên là chạm được đến thân thể mềm mại của Minh Trăn.
Tự nhiên thân thể Kỳ Sùng cứng đờ.
Mặc dù Minh Trăn thất vọng nhưng nàng hiểu sinh hoạt của Kỳ Sùng trước sau như một, có rất nhiều việc cần Kỳ Sùng xử lý, cũng có nhiều người cần Kỳ Sùng cứu vớt.
Nàng nói: “Điện hạ có thể ôm ta một cái được không?”
Kỳ Sùng không muốn đụng vào thân thể Minh Trăn, đêm nay động t1nh chỉ là ngẫu nhiên, không thể tiếp tục.
Thấy hắn lờ mình đi, Minh Trăn khẽ nói: “Nếu vậy thỉnh thoảng điện hạ có thể đến nhìn ta không, nếu như không rảnh thì điện hạ cũng không cần lo lắng, A Trăn sẽ cẩn thận không để quên điện hạ đâu.”
Nói đến chuyện không cẩn thận quên hắn…!Chuyện này đúng là đã từng xảy ra.
Bảy, tám năm trước, khi Kỳ Sùng còn chưa nhược quán, cũng là lúc thay đổi lớn nhất, chỉ đi ra ngoài khoảng nửa năm, sau khi trở về Minh Trăn còn hỏi hắn là ai, sao lại ở chỗ này.
Nếu như ở phủ An Quốc công quá lâu, lại có ca ca tỷ tỷ gì đó chơi với nàng, mỗi ngày nàng đều tự do tự tại, dựa vào bộ não bằng quả hạnh nhân của nàng thì không chừng chưa đến một hai năm đã quên hắn là ai.
Những chuyện dựa vào ký ức không phải là thứ nàng có thể làm chủ.
Huống hồ lời của Minh Trăn không thể tin được, hôm nay nàng có thể ôm tay Kỳ Sùng gọi ca ca tốt, ngày mai cũng có thể ôm thỏ gọi con thỏ ngoan.
Thấy điện hạ không trả lời mình, Minh Trăn cô đơn quay đầu, ngoan ngoãn nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Sau khi ra ngoài, gió đêm khẽ thổi, trên người Kỳ Sùng mang theo hương thơm của Minh Trăn, xe ngựa chờ bên ngoài tường cao, Lý Phúc ở trong màn đêm cũng bất an chờ đợi.
Thấy thân ảnh quen thuộc, Lý Phúc nói: “Điện hạ, thế nào rồi? Minh cô nương vẫn ổn chứ?”
Kỳ Sùng nói: “Vẫn ngốc như trước.”
Lý Phúc không dám trả lời, chỉ có mình Kỳ Sùng mới có thể nói Minh Trăn ngốc thôi, người khác chưa mở miệng thì cũng đã bay màu.
Ban nãy nàng muốn ôm hắn nhưng hắn lại từ chối, chỉ sợ ban đêm nàng sẽ vụng trộm khóc nhè.
Nhớ đến gương mặt thương tâm dưới ánh đèn của Minh Trăn, lại suy nghĩ đến chuyện hôn sự An Quốc công chuẩn bị cho Minh Trăn, Kỳ Sùng chỉ muốn gi3t ch3t tên tiểu tử họ Ôn kia thôi.