Đọc truyện Cậy Quân Sủng – Chương 22: 22:
Chương 22:
Minh Trăn xoa xoa cằm mình, uất ức tủi thân nói: “Điện hạ chả thương A Trăn.”
Kỳ Sùng đưa mắt nhìn nàng: “Không thương chỗ nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Trăn tỉ mỉ kể ra: “Điện hạ không ở bên A Trăn này, để A Trăn đi này, còn làm đau A Trăn này, đủ thứ luôn,…”
Dấu tay đỏ trên da nàng rất lâu mới biến mất, Minh Trăn càng nói càng tức giận, nước mắt rơi xuống rồi cầm khăn tay lau đi: “Hừ.”
Kỳ Sùng giữ tay Minh Trăn lại, lấy khăn lau cho nàng: “Được rồi, đừng khóc.
Con vẹt này quá nổi bật, Cô sẽ cho người trả lại Kỳ Thưởng, ngươi không thể giữ lại chơi được.”
Cả kinh thành chỉ có một con vẹt ngũ sắc, vốn ở trong tay Kỳ Thưởng, nếu để cho Minh Trăn mang về phủ An Quốc công chỉ sợ sẽ gây chú ý.
Vẹt ngũ sắc còn kêu to bằng cái giọng the thé: “Minh cô nương! Minh cô nương!”
Chắc hẳn Kỳ Thưởng dạy nó rất lâu mới được.
Kỳ Sùng đưa mắt nhìn con vẹt một cái, gia hỏa này dường như cảm nhận được Kỳ Sùng không dễ chọc, câu “Minh cô nương” thứ ba chỉ kêu một nửa đã im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ồn ào.
Nhưng xưa nay Kỳ Thưởng phong lưu, bên người nào thiếu những cô nương xinh đẹp.
Lần này tặng quà cho Minh Trăn, chỉ sợ không đơn giản là do thấy nàng xinh đẹp dễ lừa.
Minh Trăn không bỏ được: “Đây là cho ta mà, không thể trả lại.”
Kỳ Sùng nhéo nhéo chóp mũi Minh Trăn: “Ngươi là của Cô, đồ của ngươi tất nhiên cũng thuộc về Cô, trả lại mau.”
Vốn dĩ Minh Trăn đã khóc đỏ mũi cộng thêm bị hắn véo lại càng đỏ hơn.
Sau đó Kỳ Sùng đọc công văn, Minh Trăn cũng dính lại gần.
Nàng rất thích làm phiền Kỳ Sùng lúc hắn bận rộn, chỉ vào một hàng chữ hỏi Kỳ Sùng đây là ý gì.
Nếu như Kỳ Sùng không nói, Minh Trăn sẽ luôn hỏi bên tai hắn.
Đúng là một vật nhỏ đáng ghét.
Minh Trăn thấy Kỳ Sùng viết chữ thì nàng cũng cầm bút lên, chấm mực rồi y chang hắn.
Đều viết chữ “được”, nhưng khác ở chỗ là Kỳ Sùng dùng bút đỏ để phê, Minh Trăn dùng bút mực thường.
Phong cách chữ của Kỳ Sùng mạnh mẽ, khí phách hào hùng, những năm này càng hiện rõ sự sắc sảo, Minh Trăn không giống mười phần thì cũng giống đến chín phần.
Từ nhỏ nàng đã được Kỳ Sùng cầm tay dạy viết, từ trong ra ngoài đều mang ấn ký của Kỳ Sùng, muốn viết không giống Kỳ Sùng mới khó.
Kỳ Sùng nhìn lướt qua.
Minh Trăn nghịch ngợm cười một tiếng: “Có giống không?”
Kỳ Sùng nói: “Giống.”
Nhưng chữ của Minh Trăn lại là chữ nhỏ thanh mảnh và nổi, dường như mỗi nét bút đều mềm mại như không xương, bắt nàng viết theo kiểu chữ của Kỳ Sùng thì quá là mệt mỏi.
Lý Phúc mang trà vào thấy Minh Trăn ngắm nghía cây quạt ngọc trên bàn Kỳ Sùng, tiểu nha đầu còn kích động muốn lưu lại chữ viết vụng về của nàng lên trên quạt, Lý Phúc đặt trà xuống: “Hôm nay trời đẹp, cô nương nên đi ra ngoài chơi đi, bên ngoài có con khổng tước xanh đang xòe đuôi đó, cô nương đi xem chút đi, nha hoàn đều đang tụ tập ở đó, điện hạ đang bận, cô nương đừng quấy rầy ngài ấy.”
Đột nhiên Minh Trăn ôm eo Kỳ Sùng, vùi mặt vào trong ngực hắn: “Ta không muốn.”
Bút trong tay Kỳ Sùng trượt một đoạn, mực loang một mảng, tách tay của nàng ra rồi mắng yêu: “Nghịch ngợm.”
Lý Phúc dâng trà lên.
Minh cô nương đúng là hơi nghịch ngợm.
Kỳ Sùng cũng đã quen với chuyện này, nếu như Kỳ Sùng lạnh lùng trách mắng nàng, tiểu cô nương chắc chắn khóc lóc chạy ra ngoài, về sau cũng không tiếp tục làm phiền hắn nữa.
Lý Phúc đặt trà xuống, Minh Trăn uống thử một ngụm, mày nhăn lại: “Lạnh, sao không có thêm đường, vừa đắng vừa chát.”
Đây là trà lạnh chuẩn bị cho Kỳ Sùng, Kỳ Sùng không thích đồ ngọt, người bình thường khi uống trà cũng không cho thêm đường.
Nhưng Minh Trăn lại yêu ngọt như mạng.
“Ăn nhiều kẹo sẽ đau răng.” Kỳ Sùng gõ vào trán Minh Trăn một cái: “Về sau ăn ít đi nghe chưa.”
Cũng may sớm tối súc miệng đánh răng, nhánh dương liễu chấm cao dược tinh tế sạch sẽ, hàm răng Minh Trăn mới trắng muốt như cũ.
Minh Trăn phủ nhận: “A Trăn mới không có.”
Kỳ Sùng đẩy cánh môi nàng ra, hai hàm răng trắng như ngọc, cánh môi màu anh đào mềm mại ướt át nổi bật trên làn da trắng như tuyết, vừa thuần khiết vừa đẹp đẽ.
Minh Trăn nhìn hắn tự nhiên ngẩn người, cong môi cười: “Điện hạ thấy chưa, đúng là không có chứ?”
Kỳ Sùng ôm lấy eo nàng, đem nàng nàng đặt lên một cái nệm: “Ngồi yên.”
Hắn nhấp một ngụm trà, lúc đầu trong thư phòng vốn chỉ có hương thơm mát lạnh sạch sẽ để tinh thần tỉnh táo nhưng vì có thêm Minh Trăn nên lúc này đã toàn mùi hương ngọt ngào kiều diễm.
Tóc Minh Trăn vừa dài vừa dày nên phải chải rất nhiều, tóc nàng dài ngang eo, nàng lấy ít tóc của mình nghịch, một lúc sau dựa vào đệm ngủ thiếp đi.
Cửa sổ đang mở, gió từ bên ngoài thổi vào mang theo hơi lạnh của rừng trúc, nắng nóng giữa trưa cũng được thổi bay đi một nửa.
Bất luận là trên triều hay dưới triều, Kỳ Sùng đều muốn duy trì trạng thái đấu đá với nhau, bên trên có hoàng đế, ở giữa có huynh đệ, bên dưới có chư thần, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, lòng có quỷ thai (1), có người muốn lấy mạng hắn, cũng có người lại muốn lấy được lợi ích từ hắn, qua qua lại lại, tóm lại chỉ có hai từ lợi ích.
(1) những suy nghĩ trong lòng không thể nói ra.
Nói chung cũng chỉ có Minh Trăn là khác, hắn đặt một tay lên eo nàng, một tay hắn nuôi nàng, nhìn nàng từ một tiểu cô nương nói năng không rõ đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ tài nghệ song tuyệt, bản thân hắn cũng từ một thiếu niên bốn bề là địch trở thành một nam nhân.
Dường như cảm thấy lạnh nên Minh Trăn co người vào trong, Kỳ Sùng ôm lấy nàng đặt lên giường.
Trên chân nàng vẫn còn nguyên giày thêu, trên giày mềm thêu hoa thược dược, Kỳ Sùng cởi ra cho nàng rồi nhét nàng vào trong chăn.
Minh Trăn luôn có thói quen nói mơ khi ngủ, ngủ say sẽ nói lung tung gì đó nhưng hôm nay lại không, nàng nằm trong chăn yên lặng ngủ.
Còn con vẹt tất nhiên là sai người trả lại rồi.
Lý Phúc không để những người khác làm vì sợ Kỳ Thưởng sẽ cảm thấy mất mặt khi đem đồ hắn tặng trả lại cho nên y tự mình đi.
Kỳ Thưởng đang ngồi dưới bóng cây uống rượu, bên người là một công tử trẻ tuổi, Lý Phúc tiến lên: “Lục hoàng tử, Trần công tử.”
Trông Trần công tử này tao nhã lịch sự, có lẽ thân phận cũng không đơn giản, chỉ là không biết sao lại ở cùng một chỗ với Kỳ Thưởng, có lẽ do Kỳ Thưởng làm người ngay thẳng hào phóng, ai cũng có thể chơi được, Lý Phúc âm thầm đánh giá, sau đó nói: “Lục hoàng tử, điện hạ để nô tài trả con vẹt này lại cho ngài.”
“A Trăn muội muội chơi chán rồi sao?”
“Không phải.” Lý Phúc nói: “Khụ, Tần vương điện hạ không thích những con vật nhỏ líu ríu học người nói chuyện.
Còn Minh cô nương…!Lục hoàng tử điện hạ, tuy Minh cô nương xinh đẹp nhưng có nhiều cô nương khác cũng rất đẹp, ngài đừng chỉ nhìn nàng, Tần vương điện hạ không vui.”
Hai mắt Kỳ Thưởng đảo một vòng, lúc này mới kịp phản ứng, hình như hắn khiến Tần vương hiểu nhầm rồi.
Hắn làm Minh Trăn vui vẻ nhưng ý chính vẫn là muốn lấy lòng Tần vương mà.
Nhưng…!gái lớn gả chồng, mặc dù Kỳ Thưởng hắn không phải là tình lang (2) tốt nhưng gia thế bề ngoài đều thuộc hàng đầu, huynh trưởng của hắn không đến mức cho người trả lại đồ chứ?
(2) người yêu.
Trà trộn trên tình trường lâu như vậy, Kỳ Thưởng đã sớm thành cao thủ.
Hắn ho khan một tiếng, ra hiệu cho Trần công tử bên người lui ra.
Sau đó mới hỏi Lý Phúc: “Nói thật cho ta, có phải hoàng huynh thích A Trăn không?”
Mặt Lý Phúc hơi hơi xanh: “Nô tài…!Nô tài không biết.”
Kỳ Thưởng nói: “Ngươi không biết? Ngươi ở gần hoàng huynh nhất, nói cho bản hoàng tử, nếu không sau này bản hoàng tử lỡ vô ý đến gần A Trăn cô nương khiến hoàng huynh bất mãn, ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ thì tính sao nào?”
“Ôi chao, ngài đừng có ép nô tài.” Mặc kệ việc lớn hay việc nhỏ, chuyện bí mật hay là chuyện có thể nói, chỉ cần là chuyện liên quan đến Kỳ Sùng thì không có sự cho phép của Kỳ Sùng, Lý Phúc cũng không thể nói với người ngoài dù chỉ một chữ, có thể hầu hạ bên người Kỳ Sùng lâu như vậy, bản lĩnh bảo toàn sinh mệnh của y vẫn phải có: “Điện hạ thông minh hơn người, hẳn là rõ chuyện này.
Huống hồ Tần vương chúng ta có tấm lòng rộng lớn, tình cảm với ngài lại sâu đậm, sao có thể bị ảnh hưởng bởi một chút chuyện này?”
Kỳ Thường biết Lý Phúc là một tên cáo già, hắn lấy một ít vàng vụn khen thưởng cho y: “Được, ngươi trở về đi.”
Sắc trời dần tối, Lý Phúc cũng nhanh chóng rời đi.
Kỳ Thưởng vẫn tiếp tục chơi đùa với con vẹt.
Lý Phúc còn mấy việc phải chuẩn bị cho Minh Trăn, mấy ngày này còn phải đưa Minh Trăn về phủ An Quốc công, nghe Dư Trúc nói bên kia cũng rất sốt ruột, lo lắng chậm không thể kịp đưa người về cho An Quốc công.
Minh Trăn mang theo hai nha hoàn Thiên Cầm và Tân Dạ, nói là Dư Trúc mua được, hơn nữa hai người bọn họ đều có bản lĩnh có thể bảo vệ Minh Trăn chu toàn.
Y phục trang sức, những thứ này càng không thể mang về, đừng nói điền trang ở nông thôn, ngay cả tiểu thư quý tộc cũng không có mấy thứ của Minh Trăn mà dùng.
Mang về chỉ rước thêm phiền phức.
Mùa hè Minh Trăn thích mặc áo lụa, mùa thu thích mặc gấm vóc, phụ nhân tay nghề tinh xảo ba tháng mới làm được một cuộn, càng không muốn mang về đủ loại trang sức.
Điều Lý Phúc lo lắng nhất chính là Minh Trăn ở phủ Tần vương đã lâu, về phủ An Quốc công rồi, bên trên có đích mẫu La thị khôn khéo tài giỏi, lại có mấy tỷ tỷ không giao tiếp tốt, liệu có khả năng bị bắt nạt hay không.
Trong khoảng thời gian này, nhân lúc vẫn chưa phải trở về, Lý Phúc muốn Tân Dạ các nàng biết toàn bộ thành viên trong An Quốc Công hủ, để cho các nàng nói lại cho Minh Trăn, chớ để đến lúc đó lại nói sai lời gì.
Người trong phủ An Quốc công cũng biết tin Minh Trăn trở về.
Lúc đầu Minh Nghĩa Hùng để La thị thu dọn một tiểu viện cho A Trăn ở, có hạ nhân lắm mồm nói cho Minh Oái.
Minh Phù đã xuất giá nhưng Minh Oái vẫn chưa, nàng ấy vừa mới đính ước một mối hôn sự không tệ, Minh Oái không có quá nhiều ký ức về Minh Trăn, chỉ lờ mờ hiện lên hình ảnh một tiểu nha đầu xinh đẹp vụng về.
Nha hoàn bên dưới đều nói: “Một Ôn công tử liên tục đến phủ chúng ta, nghe nói là lão gia cố ý muốn gả Cửu tiểu thư cho hắn.
Mặc dù gia cảnh Ôn công tử này bần hàn nhưng lại là người thông minh có chí cầu tiến, Cửu tiểu thư ở điền trang phơi gió phơi nắng nhiều năm như vậy không biết đã thành dã nha đầu rồi cũng nên, cộng với đầu óc ngốc nghếch trời sinh, không có chút tư thái nào của tiểu thư khuê các, thật tiếc thay cho Ôn công tử này.”
Minh Oái đắc ý: “Tiếc hắn cái gì chứ? Còn không phải hắn vì tiền đồ nên thấy người sang mới bắt quàng làm họ sao? Nếu không thì sao hắn sẽ đồng ý cưới một nha đầu ngốc ở nông thôn chứ, kết thân với phủ chúng ta cũng là hắn được lợi rồi.
Hai ngày trước hắn gặp ta, muốn nói chuyện với ta, bộ dạng nịnh nọt, ta liền không để ý đến hắn, cũng vừa vặn xứng với A Trăn.”
La thị không thích Minh Trăn, ước lượng thử phân lượng của Minh Trăn trong lòng An Quốc công sau đó sắp xếp cho Minh Trăn một tiểu viện yên tĩnh, mặc dù nhỏ nhưng cũng khá sạch sẽ, đồ vật bên trong cũng kém với đồ vật thường ngày Minh Oái dùng một chút.
Minh Nghĩa Hùng viết thư giục Dư Trúc hai lần, Dư Trúc luôn nói đang trên đường về.