Cậy Quân Sủng

Chương 17: 17


Đọc truyện Cậy Quân Sủng – Chương 17: 17:


Chương 17: 
 
Kỳ Sùng ngâm suối nước lạnh nửa canh giờ.
 
Lý Phúc ở bên cạnh hầu hạ, nói hạ nhân chuẩn bị một bát canh giải rượu: “Điện hạ uống chút canh giải rượu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.

Bản sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đêm lạnh như nước, mái tóc đen như mực của Kỳ Sùng bị nước làm ẩm ướt, lại càng làm nổi bật ngũ quan sắc bén sâu thẳm, đôi mắt phượng hẹp dài không có bất kỳ cảm xúc gì.
 
Lý Phúc bấm đốt tay tính thời gian, ở một bên nhắc nhở: “Hai tháng nữa là đại thọ sáu mươi của Đại Tư Mã, nếu như điện hạ muốn chuẩn bị thọ lễ thì nên chuẩn bị từ bây giờ.”
 
Kỳ Sùng đứng lên, giọt nước lạnh lẽo thuận thế chảy xuống.

Đây là suối nước lạnh, không phải suối nước nóng, suối nước nóng là để Minh Trăn dùng.
 
Hắn cũng không để thái giám nha hoàn hầu hạ mình, tự mình thay y phục, trăng đã lên cao, toàn hành cung đều chìm trong không khí u nhã lạnh lẽo.
 
Lý Phúc cũng không tiếp tục gác đêm, trở về phòng của mình ngủ.

Những nha hoàn thái giám khác cũng đều tranh thủ chợp mắt.
 
Thân thể Minh Trăn vốn yếu ớt, dù dưới đệm có thêm một tấm da hồ ly nhưng sau khi gặp ác mộng, mồ hôi lạnh chảy đầy người thì người cũng lạnh đến phát run.
 
Nàng nhìn xung quanh, bốn phía màu vàng nhẹ nhàng, ánh đèn cũng mờ ảo.

Nửa đêm nổi gió, chỉ nghe thấy tiếng trúc lao xao khiến đáy lòng người ta sợ hãi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.

Bản sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cung Tuế Hàn thực sự quá vắng vẻ, ngay cả Minh Trăn cũng cảm thấy sợ hãi.

 
Nàng ôm gối ngồi trên giường, tóc dài xõa xuống, y phục mỏng trên người bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, do dự một lúc cuối cùng Minh Trăn ôm gối của mình bước xuống giường.
 
Vốn dĩ Kỳ Sùng đã ngủ nhưng giấc ngủ của hắn vốn không sâu, nếu như ngủ sâu hơn một chút thì bị ám sát lúc nào cũng không hay
 
Đột nhiên nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn mở mắt đẩy màn ra.
 
Vừa nâng mắt lên thì thấy Minh Trăn đang khóc đi đến.
 
Đột nhiên Kỳ Sùng bừng tỉnh, hơi kinh ngạc nói: “A Trăn, sao vậy?”
 
Minh Trăn vứt gối đầu trong đang ôm trong ngực ra, vừa khóc vừa treo lên giường, thút tha thút thít nhào vào ngực Kỳ Sùng: “A Trăn mơ có quỷ đến bắt ta…”
 
Bát tự của tiểu cô nương yếu, mệnh cách cũng yếu, những năm gần đây thường xuyên sinh bệnh, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, cũng thường xuyên gặp ác mộng, lúc tỉnh lại thường là một mặt toàn nước mắt, thút tha thút thít tìm người khắp nơi.
 
Có lẽ nha hoàn bên người ngủ ngon, nàng không muốn quấy rầy nên mới chạy đến chỗ hắn.
 
Kỳ Sùng sờ tay Minh Trăn, tay nàng lạnh như băng.
 
Cúi đầu nhìn thử, vậy mà nàng lại đi chân đất đến đây, không trách lúc nãy yên lặng không một tiếng động, không kinh động đến người khác.
 
Kỳ Sùng cầm chân ngọc của Minh Trăn, chân nàng còn không lớn bằng bàn tay hắn, lạnh như một khối băng vậy.
 
Hắn kéo chăn đến đắp lên cho Minh Trăn.

Người nàng lạnh, lúc nào cũng cảm thấy lạnh, hai chân được Kỳ Sùng làm ấm, ôm lấy eo Kỳ Sùng nhắm mắt lại.
 
Minh Trăn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Kỳ Sùng bị nàng đánh thức lại không buồn ngủ.
 
Có lẽ nhiệt độ ban đêm mùa hè quá cao, dính vào người khác không dễ chịu, Kỳ Sùng luôn cảm giác mình có chút khô nóng.
 
Hương hắn dùng đều là hương lạnh, hương gỗ trầm ổn, Tuyết Tùng hoặc Bạch Đàn hương, cũng sẽ dùng Long Tiên hương nhưng trên người Minh Trăn lại là mùi hương hoa ngọt ngào.
 
Nàng trời sinh đã mang trên người mùi hoa mẫu đơn, hương thơm này đã có sẵn từ trong bụng mẹ.

Theo tin tức mà thám tử nghe ngóng được, Minh Trăn giống phụ thân nàng, cũng chính là Thành vương hoang đường không tình người kia.

Thành vương đẹp đến mức gần giống yêu quái, vừa yêu vừa tà, tính cách lại vặn vẹo, người của Ngu thị đều như vậy, trước đó dân gian còn có tin đồn Thành vương là thần hoa mẫu đơn hạ phàm, không chỉ đẹp mà người còn có mùi hương đặc biệt, các cô gái trẻ tuổi ở kinh thành nước Li đều muốn tiến cung, mong được Thành vương nhìn trúng.
 
Nếu như không gặp Minh Trăn, Kỳ Sùng cũng sẽ cảm thấy tin đồn của dân gian cực kỳ khoa trương.
 

Khác biệt duy nhất của nàng với Thành vương chính là Minh Trăn quá ngây thơ, thậm chí có thể nói là ngốc nghếch.
 
Hương thơm trên cơ thể Minh Trăn hòa vào với huân hương trên người nàng, dây dưa không dứt.
 
Y phục của nàng dùng nước Tường Vi, trăm cân tường vi mới hấp được một bình, lại lấy ngỗng lê (1) chưng qua với trầm hương khiến hương thơm kéo dài không tan đi, trân quý hiếm thấy, ngay cả Sở hoàng hậu cũng không nỡ dùng cho thường phục.
 
(1) một loại lê da mỏng, mềm, có mùi thơm nồng.
 
Kỳ Sùng chưa từng keo kiệt với Minh Trăn.

Hắn là Tần vương được gười người kính trọng, lập vô số công lao, không đến nỗi một tiểu cô nương yếu ớt cũng không nuôi được.
 
Đủ loại hương hòa vào với nhau, lúc trước cảm thấy bình thường, bây giờ lại cảm thấy không tầm thường chút nào.
 
Đến gần Kỳ Sùng sẽ ấm, cho nên Minh Trăn cựa qua cựa lại trong ngực hắn, tay ngọc nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Kỳ Sùng, dán mặt vào lồng ng.ực Kỳ Sùng.
 
Kỳ Sùng đè bả vai Minh Trăn lại, lơ đãng nhìn qua cánh môi mềm mại ướt át của nàng.
 
Lúc trước khi Minh Trăn vui vẻ có khi sẽ hôn lên mặt Kỳ Sùng một cái, chỉ là Kỳ Sùng không thích quá thân mật với người khác nên cự tuyệt, sau đó nghiêm khắc cảnh cáo Minh Trăn không được phép làm vậy, với bất cứ ai cũng không thể.
 
Tiểu cô nương bị hắn mắng thì khóc, lâu ngày không gặp Kỳ Sùng, dù nhớ đến mấy cũng chỉ nhào vào ngực hắn, thân thiết dùng mặt cọ cọ cổ áo Kỳ Sùng mà thôi.
 
Lòng bàn tay hắn ấn ấn lên gương mặt mềm mại của Minh Trăn, Minh Trăn cảm thấy không thoải mái, cúi đầu vùi mặt vào trong ngực Kỳ Sùng, không chịu lộ mặt 
 
Hô hấp ấm áp phả lên ngực hắn.
 
Ngày thứ hai cũng giống như thường ngày, chưa đến giờ Mão Lý Phúc đã đến gọi Kỳ Sùng rời giường.
 
Kỳ Sùng từ trên giường bước xuống, cổ áo mở rộng để lộ ngực và bụng gầy nhưng lại hấp dẫn, Lý Phúc mang y phục đến hầu hạ Kỳ Sùng mặc vào, ánh mắt lướt qua giường, lúc thấy mái tóc đen như mực, Lý Phúc còn tưởng mình hoa mắt, nhanh chóng đưa tay xoa xoa mắt.
 
Nhưng mà…!không có hoa mắt.
 
Minh Trăn đang ôm gối đầu ngủ say mà vì trong phòng có nàng nên mới có thêm hương thơm ngọt ngào ngào ngạt.
 
Lý Phúc do dự nói: “Kia là Minh cô nương ạ?”
 
Kỳ Sùng “ừ” một tiếng.
 

Đột nhiên Lý Phúc có cảm giác nuôi lớn con thỏ nhỏ sau đó bị lão hổ ăn sạch sành sanh.
 
Nhưng Kỳ Sùng bình tĩnh không gợn sóng, vẫn trấn định như ngày thường khiến Lý Phúc không biết nói gì cho phải.
 
Dạy bảo Minh Trăn thì… càng không thể.
 
Có lẽ Minh Trăn chưa từng nghĩ đến phương diện này, đứa nhỏ này làm gì cũng theo ý mình, lúc nào cũng làm theo bản năng.

Giảng một chút quy củ, cái gì mà nam nữ khác nhau, nàng căn bản nghe không vào.
 
Nói không chừng còn nghe không hiểu gì.
 
Đến lúc đó nếu nàng hiếu kỳ chạy đến trước mặt Kỳ Sùng hỏi…
 
Đầu của Lý Phúc cũng đừng mong còn nguyên, cho dù có mười cái cũng không đủ cho Kỳ Sùng chặt, vị này cũng không phải là người nhân từ sẽ nương tay.
 
Bây giờ Lý Phúc cũng không biết Kỳ Sùng nghĩ như thế nào, dù sao Kỳ Sùng là điện hạ, mọi chuyện do hắn quyết định.

Đến cho cùng Minh Trăn cũng chỉ là con thỏ bị vị này nhốt trong lồng mà thôi.
 
Dù chiếc lồng này chế tạo bằng vàng ròng, lại dùng đá quý để khảm lên, vui vẻ nhất cũng không phải là con thỏ bên trong, nó có hiểu gì đâu, lại còn cho rằng chuyện này vốn nên như vậy.
 
Vui vẻ nhất vẫn là người vừa trang trí lồng thỏ vừa đùa với con thỏ trong lồng.
 
Dù được ăn sung mặc sướng, ở cung vàng điện ngọc nhưng nói cho cùng, chỉ cần ở vị trí bị khống chế thì cũng không phải người sung sướng nhất.
 
Chỉ có nắm trong tay quyền lực thì tâm tình mới thoải mái.

Mặc dù bình thường Kỳ Sùng không thích châu báu mỹ phục, cũng không thích Kim Tê Ngọc Tái (2) ở dưới biển nhưng hắn không chế được sinh mệnh của tất cả mọi người, đó là điều không phải ai cũng có thể trải nghiệm.
 
(2) một món ăn được chế biến từ cá vược tươi thái mỏng và các loại rau rừng, ý chỉ các món ăn ngon.
 
Lý Phúc làm hạ nhân giúp quý nhân trông thỏ, dù thỏ có tốt đến đâu, quý nhân muốn ăn ngươi thì đem ngươi hấp hay kho tàu cũng đều được.
 
Một khi con thỏ nghĩ thông suốt, người bị hấp thịt kho tàu chính là Lý Phúc.
 
Lúc này cũng không thể không trách Kỳ Sùng chút nào được, con thỏ đã không ăn cỏ gần hang, nhưng hắn thì ngược lại, chỉ luôn gặm cỏ non cạnh tổ.
 
Kỳ Sùng luyện kiếm xong quay về thay y phục, lúc này trời đã sáng tỏ.

Lát nữa dùng bữa sáng xong Kỳ Sùng có chuyện cần phải ra ngoài, ban đêm còn có tiệc rượu, tính ra khi xong xuôi hết cả thì trời cũng đã khuya. 
 
Đến lúc đó Minh Trăn cũng đã ngủ rồi.
 
Kỳ Sùng thản nhiên nói: “Gọi A Trăn dậy.”
 
Lý Phúc khó xử: “Bình thường nửa canh giờ nữa Minh cô nương mới tỉnh, nàng thức dậy muộn.”
 

Hơn nữa…!lúc rời giường Minh Trăn rất dễ cáu giận.
 
Vô duyên vô cớ bị người ta gọi, quấy rầy mộng đẹp sáng sớm, chuyện này ai gặp phải cũng sẽ không vui.
 
“Bảo nàng dậy ăn sáng.” Kỳ Sùng nói: “Đừng có nằm mãi trên giường của Cô.”
 
Lý Phúc nói thầm trong lòng, nằm cũng nằm một đêm rồi, còn sợ nhiều thêm một canh giờ nữa sao?
 
Nhẹ giọng gọi Minh cô nương hai câu, lâu sau mới nghe thấy giọng nàng truyền ra từ sau màn trướng: “Hả?”
 
Lý Phúc nói: “Cô nương mau dậy ăn sáng.”
 
Minh Trăn mặt ủ mày chau: “Để đó đi, ta tỉnh lại sẽ dùng, công công ngươi đi ăn đi, không cần đến đây gọi ta.”
 
“Ngươi muốn lại đến khi nào?” 
 
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, hai mắt Minh Trăn nhanh chóng mở ra.
 
Kỳ Sùng ra hiệu Lý Phúc tránh sang một bên, tự mình vén màn lên: “Nước đã mang đến rồi, bây giờ đi rửa mặt đi.”
 
Minh Trăn kéo chăn lên qua đầu: “Không muốn.”
 
Sáng nàng cũng không có chuyện gì làm, dậy rồi cũng chỉ chơi…!Đã như vậy thì tại sao không cho nàng ngủ thêm chút nữa?
 
“Sau muốn ngủ thì đừng có nửa đêm ra khỏi phòng mình.” Kỳ Sùng nói: “Phải thay đồ trên giường, mau dậy đi rửa mặt đi.”
 
Hương thơm trên người Minh Trăn đã ám vào chăn của hắn cho nên muốn thay cái khác.

Lúc này nàng mới không bằng lòng ngồi trên giường, tóc đen rũ xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp câu hồn đoạt phách còn ngái ngủ, hai chân nhỏ thả xuống dưới: “Điện hạ đi ra ngoài đi, A Trăn thay y phục rửa mặt.”
 
Bình thường thời gian rửa mặt rất lâu, hôm nay nha hoàn biết Kỳ Sùng đang chờ nên nhanh nhẹn rửa mặt cho Minh Trăn.
 
Vốn dĩ bị bắt rời giường có chút tức giận, tâm trạng không tốt, nhưng Minh Trăn không mang thù, cũng nhanh quên chuyện này, đảo mắt một cái đã vứt chuyện không vui ra sau đầu.
 
Nàng ngoan ngoãn khéo léo ngồi đối diện Kỳ Sùng: “Điện hạ mặc y phục đẹp như vậy là muốn đi đâu vậy?”
 
“Đi săn.”
 
Minh Trăn “à” một tiếng, vô cùng đáng thương nhìn Kỳ Sùng: “A Trăn cũng muốn ra ngoài đi chơi.”
 
Đôi mắt ngập nước của nàng nhìn hắn mong đợi.
 
Kỳ Sùng gắp một miếng dưa muối tương đưa đến miệng Minh Trăn rồi đồng ý với nàng: “Trong cung rất lớn, ngươi nhớ đừng chạy loạn, nhớ mang nha hoàn theo.”
 
Minh Trăn gật đầu: “Được.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.