Cậy Quân Sủng

Chương 118: Ngoại Truyện 7


Đọc truyện Cậy Quân Sủng – Chương 118: Ngoại Truyện 7


Nếu như Minh Trăn đã thành hoàng hậu thì dựa theo thông lệ của triều Lăng, mệnh phụ phải vào cung chúc mừng vào sáng sớm.
Sáng sớm, Thiên Cầm đã nhắc mãi ở bên tai của Minh Trăn là hôm nay sẽ có những phu nhân nào tới.
Người có thân phận cao quý thì hiển nhiên có mấy vị vương phi, vài vị thế tử phi, có lẽ những vương phi và thế tử phi này cũng sẽ dẫn theo các quận chúa trong nhà vào cung.
Ngoại trừ tông thất thì chính là các cáo mệnh phu nhân, phu nhân trong các nhà hầu gia, công gia, như phu nhân La thị của An Quốc Công, như phu nhân Tống thị của Vũ Văn Tranh,…!Những phu nhân này cũng có thể sẽ dẫn các tiểu thư trong nhà mình đến.
Sau đó sẽ là các phu nhân của các đại thần khác, cao quý thì ví dụ như phu nhân Tể tướng nhưng những người khác thì địa vị thấp nhất cũng phải là ngũ phẩm trở lên, trên ngũ phẩm mới có tư cách vào cung gặp hoàng hậu.
Minh Trăn gật đầu, có lẽ đã nhớ kĩ những thứ này rồi.
Thiên Cầm ở bên cạnh cười nói: “Nương nương không nhớ được cũng không sao.”
Dù sao Minh Trăn có thân phận địa vị càng cao thì nàng càng chẳng sợ sẽ nhận nhầm người, vì đó không phải lỗi của nàng mà lo là do những người này để lại ấn tượng không đủ sâu đậm với nàng.
Tân Dạ dùng lòng bàn tay làm tan chảy một ít Ngọc Dung Cao, bôi lên gò má mịn màng của Minh Trăn, da thịt không chút phấn son cũng sáng mịn không tỳ vết, chẳng qua chỉ thoa một xíu phấn mới, gò má trắng như tuyết đã lập tức có khí sắc, lộ ra vẻ hơi ửng hồng.
Cố ý rề rà trong chốc lát.
Đợi đến nỗi các vương phi, quận chúa, thế tử phi và các phu nhân đều đã lo sợ bất an.

Hiện tại, bọn họ nghe được ba tin tức, cũng không biết cái nào là thật.
Tin tức thứ nhất, thật ra, hoàng hậu là con gái của nhà họ Minh, chính là tiểu mỹ nhân mà bọn họ đã nhìn thấy trong yến tiệc mừng thọ của hoàng thái phi Thận Đức.

Có người nhìn rõ có một số người không nhìn thấy nhưng đó chỉ là một thứ nữ nho nhỏ đáng thương mà thôi.
Tin tức này thật sự rất hoang đường, cho nên bị tất cả mọi người bác bỏ.
Tin tức thứ hai chính là, hoàng hậu là người mà hoàng đế tự mình dẫn theo bên cạnh, coi như trân như bảo, vẫn luôn nâng trong lòng bàn tay.
Nhưng từ trước đến nước, hoàng đế lạnh lùng vô tình, sao có thể yêu chiều một nữ nhân được chứ, những người này cũng không phải là người chưa từng gặp thiên tử bao giờ, vì thế tin tức này cũng bị mọi người gạt bỏ.
Tin tức thứ ba, hoàng hậu chính là vương nữ mà hoàng đế nghênh đón từ triều Tễ.

Lúc này mới đáng tin cậy hơn một chút, hơn nữa trong cung cũng nói như vậy với bên ngoài.
Chỉ có điều, hai tin tức trước lan truyền loạn xạ ở bên ngoài, ầm ĩ đến mức lòng người cũng hơi hơi ngứa ngáy, không thể hiểu nổi rốt cuộc là cái gì mới là sự thật.
Các quận chúa và tiểu thư chưa xuất giá đều đang chờ đợi nhưng vô cùng mong đợi chính là mấy tiểu thư của Minh gia.

Hôm ấy, bọn họ đã gặp Minh Trăn rồi, sắc nước hương trời, nhan sắc vô cùng nổi bật, không phải là người mà người tầm thường có thể so sánh được.

Hơn nữa, lúc ấy, bọn họ ỷ vào việc bản thân có thân phận tôn quý hơn nên đứng ở bên cạnh nói mấy lời lãnh đạm thờ ơ, cũng không biết đối phương có nghe thấy không nữa…
Lúc này, cung nữ đi ra từ bên trong, chỉ ngửi thấy làn gió thơm tinh tế, một nữ tử mặc quần áo lộng lẫy sang trọng được bọn họ nhẹ nhàng đỡ ra ngoài. 
Trang phục hôm nay của Minh Trăn rất lộng lẫy, tóc nàng vốn đã đẹp, vừa dày lại vừa nhiều, chải búi tóc khuynh kế (1), tóc mây bồng bềnh, tầng tầng lớp lớp như những đám mây, trên tóc cài mười hai chiếc trâm vàng xếp chồng được khảm huyết ngọc và dương chi ngọc to bằng trứng chim bồ câu, phượng hoàng trên bộ diêu (2) sinh động như thật, phun ra Kim Châu (3), khuyên tai Đông Châu (3) trên tai lắc lư theo từng bước chân.
(1)Búi tóc khuynh kế
(*) Bộ diêu: là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử thời cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên bộ diêu sẽ lay động theo từng bước chân.
(**) Kim Châu và Đông Châu: là các loại ngọc trai quý hiếm, trong đó Đông Châu quý hơn, được mệnh danh là “vua của các loại ngọc trai”, chỉ có hoàng đế và hoàng hậu mới được dùng.
Các phụ nhân bên dưới cũng không dám nhìn thẳng vào hoàng hậu.
Nữ nhân tôn quý nhất hiện này chính là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Chỉ nhìn thấy một góc phượng bào màu vàng kéo lê qua trước mặt, phượng hoàng trên đó như lửa, trông sống động như thật.
Làn váy trang sức trên y phục của Minh Trăn quá dài, lại cực kì dày nặng, cũng dùng quá nhiều sợi chỉ vàng chỉ bạc, da thịt nàng lại vô cùng non mịn, chỗ cổ tay không có áo lót bảo vệ nên bị mài đỏ một phần.
Nàng đeo một chuỗi hạt châu trên cổ tay trắng ngần, chuỗi hạt châu làm từ hạt bồ đề, loại giản dị tự nhiên, luồn vào mấy chiếc nhẫn chồng chất trên các ngón tay và ngón áp út, ngón tay út mang móng tay giả khảm đá quý mang đến sự xa hoa quyền quý.
Mọi người vội vàng hành lễ với Minh Trăn: “Thần phụ bái kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Minh Trăn nhận lấy nước trà mà Tân Dạ đưa tới, sau khi thấm giọng một ngụm, nàng mới đặt ly trà trên mặt bàn gỗ lim tơ vàng.


Bấy giờ, nàng mới lạnh nhạt nói: “Đều đứng lên đi, ban ngồi.”
Là giọng nói rất hay, mang theo vào phần lãnh đạm nhưng rất dễ nghe, có một số người muốn nhìn vị hoàng hậu phát ra giọng nói này một chút.
Các vị phu nhân đều ngồi xuống, trước đây bọn họ cũng không thân không quen với hoàng hậu, hiện giờ đều đồng loạt nói về thân phận với mình với hoàng hậu.
Thật ra, ngay từ tiền triều, cho dù là Vũ Văn hoàng hậu hay là Sở hoàng hậu, bọn họ đều chưa bao giờ cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Vũ Văn hoàng hậu có xuất thân cao quý nhưng lại không được hoàng đế sủng ái, hoàng đế gây khó dễ với bà ở khắp nơi, hơn nữa tính tình của bà lại yếu đuối, trong mắt một số phu nhân không chứa nổi một hạt bụi, không thèm để ý tới hoàng hậu.

Hoàng hậu không nhận ra bọn họ, vậy đó là vì hoàng hậu làm chưa tốt, lễ nghĩa không đủ chu đáo.

Không ai thèm để ý tới cái nhìn của Vũ Văn hoàng hậu, sau khi về, bà chỉ có thể lén rơi lệ.
Sau đó là Sở hoàng hậu, Sở gia như mặt trời ban trưa, mọi người lập tức khách sáo lễ độ, nhưng đại đa số cũng là hoàng tộc và hậu duệ quý tộc, các phu nhân khác cũng đều có uy tín danh dự.

Giang sơn của hoàng đế đều do các gia tộc này nắm giữ, vô số các tầng lợi ích chồng chất lên nhau, trong lòng mọi người cũng không coi trọng Sở hoàng hậu như vậy, ngược lại là bà ấy phải xem xét thời thế, trấn an lòng dạ của các phu nhân.
Nhưng tình hình hiện nay lại không giống như trước đây nữa.
Minh Trăn là sủng hậu, không thể nghi ngờ, bởi vì hậu cung của hoàng đế trống hoắc, có khi còn không tuyển chọn tú nữ.
Thứ hai, vị hoàng đế này cũng chân chính nắm quyền sát phạt và quyết đoán, giang sơn của hắn là dựa vào hắn, các vị đại thần đều là quân cờ bị hắn đùa bỡn thao túng, có thể đổi sang quân cờ mới bất cứ lúc nào.

Sao dáng vẻ tầm thường kia của tiên đế có thể so được với đương kim thánh thượng chứ?
Phu quân của những người này sợ đương kim hoàng đế, các bà cũng chẳng còn tự tin nên cũng đều cúi đầu với hoàng hậu, từng bước từng bước cúi đầu khom lưng để lấy lòng hoàng hậu nương nương.
Minh Trăn ban trà cho mọi người, là trà tiến cống thượng hạng của Triệu Tư, các vị phu nhân đều đang khen nước trà ở cung Khôn Đức rất ngon.

Tông thất vương gia cầm quyền cũng không nhiều lắm, phần lớn chỉ có phú quý mà không có quyền lực, sau khi Kỳ Sùng thượng vị thì càng là như thế.

Bởi vậy, nhóm vương phi, thế tử phi này chỉ có thân phận hiển hách mà thôi, khi mở miệng nói chuyện thì vẫn nhường cho phu nhân quyền thần tới nói chuyện.
Đương nhiên nhà Vũ Văn là gia tộc có địa vị cao nhất hiện nay.
Trước phu nhân Vũ Văn vào cung thì đã bị Vũ Văn Tranh gọi tới để răn dạy một phen, sau đó, Vũ Văn Tranh bảo bà ta phải lễ độ với hoàng hậu một chút, nói là hoàng đế cực kỳ coi trọng hoàng hậu, nếu như đắc tội với hoàng hậu thì nhà Vũ Văn cũng sẽ bị hoàng đế chán ghét và vứt bỏ.
Mấy phụ nhân này chỉ quản lý việc nhà ở hậu trạch, ông ta ở trong triều đình nên hiểu rất rõ thế cục.

Vũ Văn Tranh hiểu được, hiện giờ, nhà Vũ Văn được nâng lên cao không phải bởi vì nhà mình có quyền có thế, mà là đúng lúc hoàng đế muốn dùng bọn họ, tất cả quyền thế mà nhà Vũ Văn có không phải tự họ có được mà là được thánh thượng rủ lòng thương.
Nếu như đắc tội với Kỳ Sùng, Kỳ Sùng có thể nâng nhà Vũ Văn lên cao thì cũng có thể giẫm xuống dưới lòng bàn chân, có thể đề bạt nhà Vũ Văn thì cũng có thể đề bạt các gia tộc khác.
Phu nhân Vũ Văn cười nói ra chức quan của phu quân và cáo mệnh của mình, hôm nay, Vũ Văn Uyển cũng quấn lấy bà ta, cứ khăng khăng muốn tới đây nhìn xem.

Bà ta cũng đẩy Vũ Văn Uyển một cái, nói với hoàng hậu: “Đây là tiểu nữ A Uyển nhà thần, A Uyển, mau thỉnh an với hoàng hậu nương nương đi.”
Lúc nãy Vũ Văn Uyển vừa mới ngẩng đầu lên nhìn Minh Trăn.
Ban đầu nàng ta mong đợi hoàng hậu chính là công chúa của triều Tễ, chẳng cần biết nàng là công chúa của triều Tễ hay là công chúa của Hạ quốc gì đó, chỉ cần không phải tiểu mỹ nhân đã từng nhìn thấy kia là được, ai ngờ, vừa mới ngẩng đầu lên thì vẫn thấy khuôn mặt chim sa cá lặn kia. 
Vũ Văn Uyển cũng sắp ghen ghét tới phát điên rồi.
Hơn nữa, Vũ Văn Tranh còn răn dạy nàng ta một phen, bảo nàng ta đừng mơ mộng hão huyền, hiện tại đã quyết định nhà phu quân tương lai rồi, sau này cứ sống cho tốt với người ta là được.

Đối phương cũng là con cháu thế gia, chỉ có điều… Gặp hoàng đế rồi, sau lại gặp nam nhân khác, thì thấy cái gì cũng không tốt không đẹp bằng, không tuấn mỹ lắm, trông cũng không cao lắm, dáng người thì ẽo ọt, không mạnh mẽ lắm.
Kỳ Sùng chướng mắt nàng ta, nàng ta lại chẳng có cách nào khác, nàng ta chỉ có thể nguyền rủa nữ tử mà Kỳ Sùng thích mau chết đi vào mỗi tối, đợi người đó chết rồi thì nói không chừng bản thân nàng ta sẽ có cơ hội.
Ngày trước nàng ta còn có thể khoe khoang mình là đích nữ, Minh Trăn chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, thế mà hiện giờ lại phải dập đầu trước mặt một thứ nữ.
Ánh mắt nghiêm khắc của phu nhân Vũ Văn dừng ở trên người Vũ Văn Uyển: “A Uyển, còn không mau bái kiến hoàng hậu nương nương đi.”
Thấy Vũ Văn Uyển không động đậy, ánh mắt của phu nhân Vũ Văn tựa như ước gì có thể ăn nàng ta luôn vậy.
Bà ta sợ trong lòng hoàng hậu có khúc mắc, nhân lúc nâng Vũ Văn Uyển dậy, bà ta véo mạnh một cái vào cánh tay đối phương.
Vũ Văn Uyển không cam lòng không tình nguyện tiến lên, quỳ xuống với Minh Trăn: “Thần nữ bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Có rất nhiều quận chúa, tiểu thư có quan hệ không tốt với Vũ Văn Uyển, thậm chí có một vài người có nhan sắc xinh đẹp có tài hoa còn bị nàng ta cố ý lôi kéo người đi cô lập bôi nhọ.

Mấy ngày nay, nàng ta diễu võ dương oai không ít ở trước mặt mọi người, người khác thấy nàng ta là đích nữ của nhà Vũ Văn nên cũng đều nể mặt nàng ta mấy phần.
Hiện giờ trông thấy Vũ Văn Uyển ngoan ngoãn nghe lời như vậy, trong lòng cũng thấy sảng khoái.
Hiển nhiên Minh Trăn nhớ rõ quá khứ, mặc dù nàng không để ở trong lòng cũng không coi ra gì nhưng hôm nay gặp mặt, đương nhiên cũng coi như là có chuyện rồi.
Nàng nhìn về phía phu nhân Vũ Văn: “Vũ Văn tiểu thư thật sự đính hôn rồi à?”
Phu nhân Vũ Văn vội nói: “Đã đính hôn rồi ạ.”
Minh Trăn hơi mỉm cười: “Vậy thì ban cho một đôi ngọc như ý đi.” 
Khắp người nàng đều lộ ra khí chất cao quý, tôn quý xuất trần, người vốn là hoàng hậu hiển nhiên vô cùng khéo léo, người khác nhìn thấy trên mặt hoàng hậu lóe lên một nụ cười mỉm thì đều nhìn đến hoảng hốt: Quả thật là vẻ đẹp có một không hai, hoàng đế có được nữ tử xinh đẹp như vậy, thế mà còn có thể xử lý gọn đẹp hàng loạt chuyện triều chính, đúng là hiếm thấy.
Trong lòng Vũ Văn Uyển càng khó chịu hơn, nhắc tới vị hôn phu của mình, nàng ta lại thấy tức, tiền đồ vô lượng thì thế nào? Xuất thân thế gia thì sao? Còn không phải chỉ là một thư sinh ra vẻ nho nhã, cả ngày khoe chữ thôi à, hoàn toàn kém xa hoàng đế.
Nhưng hiện tại, nàng ta chỉ có thể cam chịu số phận, đành phải run giọng nói: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương ban thưởng.”
Đương nhiên La thị cũng đang ở đây, bà ta cũng đã nghe Minh Nghĩa Hùng nói về thân thế ly kỳ của Minh Trăn, vậy mà vẫn suýt chút nữa không nhận ra Minh Trăn, bởi vì Minh Trăn mặc phượng bào vào thật sự rất lãnh đạm cao quý khiến người ta không dám lại gần.
Vẫn là dáng vẻ của tiểu cô nương như trước, kiểu dáng của phượng bào trên người cũng được làm rất đẹp nhưng châu báu lộng lẫy quý giá trên người nhiều không đếm xuể, chỉ cảm thấy nặng trĩu khiến người ta không dám nhìn nhiều.
Chờ đến khi La thị muốn mở miệng, Minh Trăn mới ôn hòa nói: “Mẫu hậu của bản cung lưu lạc ở bên ngoài bởi vì chiến tranh loạn lạc, nhận được sự chăm sóc của nhà họ Minh, sau đó bản cung mới có thể bình an.

Phu nhân hiền lương thục đức, xử lý hậu trạch gọn gàng ngăn nắp, bản cung cũng rất kính trọng.”
La thị hổ thẹn, trước đây dù không coi là bạc đãi Minh Trăn nhưng chung quy vẫn không thể tốt như đối xử với Minh Oái.

Sau này, Minh Oái cũng được thơm lây từ Minh Trăn, rất được tôn trọng ở phủ Khang Vương, chỉ có thể nói là Minh Trăn đối đãi tốt hơn với bọn họ.
Bây giờ, Minh Trăn lại cho bà ta rất nhiều thể diện ở trước mặt mọi người, La thị cũng cảm thấy biết ơn.
Mọi người cũng hiểu rõ, hóa ra vị phía trên này không chỉ đã từng là thứ nữ của Minh gia mà thật ra còn là vương nữ duy nhất của triều Tễ.
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.