Đọc truyện Cây Nấm Nhỏ FULL – Chương 4: “bọn Họ Thà Giết Nhầm Còn Hơn Bỏ Sót”
Da nó đen kịt, chính là màu da của Anthony! Song vào giây phút này, khuôn mặt loài người ấy đã biến dạng vặn vẹo, vị trí vốn dĩ là hốc mắt nay đã nhú vảy nâu lít nha lít nhít, mũi bị vẹo xuống thành một vết nứt to tướng, phần mõm chĩa ra ngoài, ở giữa xuất hiện cái vòi đen vừa dài vừa xoắn.
Nó thoáng dừng bước, rìa cánh cạ lên thành xe, vọng ra âm thanh rợn gáy.
“Anthony, mày làm cái thá gì vậy?” Giọng nói bất mãn của Horsen vang lên, “Tao đếch có sở thích để thằng khác nhìn trộm.”
Dứt lời, gã lại cúi đầu, ghì chặt cơ thể An Chiết, cậu cảm giác có hàm rãng cắn phập vào cổ mình, làn da bị răng nanh cắn rách, cơn đau dần dần rõ rệt.
Nhưng cậu chả hơi đâu quan tâm nữa rồi, cậu cương cứng cả người, đối diện với Anthony bị biến dị thành quái vật.
Một giây, hai giây, ba giây.
Đôi cánh sau lưng Anthony khẽ rung, vòi bắt đầu xoay tròn trên không trung.
“Sợ?” Dường như Horsen áp lên người cậu cũng thoáng nhận ra cơ thể đối phương đờ đi, mồm lầm bầm mắng, “Còn giả vờ à?” Kế đó bóp mạnh lấy hông cậu, gặm da dẻ cậu liên tục.
Bỗng ngay giây phút này ——
Tiếng cánh vỗ ong ong chợt truyền sang, sáu cái chân mảnh khảnh của Anthony đáp xuống sàn, cơ thể nghiêng về phía trước, dồn nén lực, bất ngờ lao tới chỗ họ giống hệt một con nhện nhỏ dài!
Tiếng gió thổi vang khắp không gian thu hẹp, đồng tử An Chiết tan rã ngay chớp nhoáng, cơ thể lập tức biến hóa chuyển thành trạng thái gốc mềm mại linh hoạt, sợi nấm tung phần phật trong buồng nghỉ, hầu như lấp đầy toàn bộ không gian, nhất thời chặn đứng tầm mắt Anthony.
Khoảnh khắc tiếp theo, An Chiết bỗng cảm giác được kẻ đang đè mình đầu tiên là cứng đờ phút chốc, ho khan vài lần, kế đó tứ chi nhanh chóng luống cuống: “Mẹ kiếp, đây là ——”
Cậu cúi đầu nhìn, trông thấy Horsen vừa ngoạm cổ cậu ban nãy đã cắn đứt vô số sợi nấm mềm khiến phổi và thực quản bị sặc, vẻ mặt khi ho khan hết sức đau đớn hoảng sợ.
Cùng lúc ấy có vô số sợi nấm bị Anthony giơ chi trước chặt phăng, sợi nấm mềm mại dễ đứt, chả hề có tí bền bỉ nào, chỉ biết tranh thủ chạy trốn trong khoảng thời gian chưa đầy năm sáu giây.
An Chiết áng chừng khoảng cách giữa mình và Anthony chút đỉnh, vội dùng sợi nấm cuốn chặt quần áo rồi luồn lách khỏi Horsen đang hoang mang vô ngần, giành lại sự tự do.
Sợi nấm trắng muốt của cậu tuôn tới cửa y hệt thủy triều trắng xóa, quay trở về trạng thái người nơi cửa xe, bấm công tắc của nó.
Tiếng ầm ầm ngân dài, cửa xe hất lên, An Chiết lập tức thu tất cả sợi nấm, vươn một tay tóm lấy cổ áo Horsen nhảy vọt ra ngoài, cả hai cùng ngã xuống xe, nện mạnh vào đất cát rắn rỏi.
—— Ít nhất nơi đây sẽ an toàn hơn buồng xe chật hẹp kia.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc đầu Anthony cũng ló khỏi cửa xe, âm thanh ong ong chói tai vang rền, trước tiên nó vỗ cánh bay cao chừng bốn năm mét, kế đấy đột ngột lao xuống phía dưới ——
Mà vào thời điểm nó bay phắt lên trời, An Chiết đã vội vàng bò dậy, tăng tốc chạy ra đằng sau.
Cậu trông thấy Horsen vẫn cứ trưng cặp mắt rã rời nằm ngửa trên mặt đất, Anthony vươn chi trước sắc lẹm đâm thủng bộ ngực gã trong chớp nhoáng.
—— An Chiết từng chứng kiến vô số cuộc săn bắt lẫn cảnh tượng trốn thoát, biết rõ nên trốn kiểu gì, cậu tưởng Horsen cũng biết điều đó.
Song mãi đến thời khắc máu tươi bắn tung tóe Horsen mới đột ngột hoàn hồn, gã rống to một tiếng, hai tay chộp lấy chi trước Anthony, đôi chân đạp tới tấp lên cơ thể đã biến thành con nhộng đen sì dài ngoẵng, định bụng thối lui.
Mặt đất dội ầm ầm, An Chiết nhanh chóng ngoảnh đầu, phát hiện chiếc xe bọc thép vốn đã lái đi thật xa bỗng dưng rẽ hướng, xoay đầu lao như gió qua bên này —— cuối cùng Vans cũng phát hiện điều bất thường rồi.
Cậu thở hổn hển vài ngụm, cất bước phóng tới chỗ xe bọc thép.
Dễ dàng trông thấy vẻ mặt lo lắng của Vans thông qua ô cửa sổ, còn chưa kịp chạy đến thì cửa xe bọc thép đã bật ra, thời khắc An Chiết kề sát xe bọc thép, có một đôi tay cường tráng kéo mạnh cậu từ mặt đất, cậu phối hợp động tác của Vans chui vào buồng lái, Vans tức tốc ném cậu sang một góc, đóng sầm cửa xe lại.
An Chiết bảo: “Bọn họ…”
“Không cứu được!” Vans tiếp tục dốc sức đánh vô-lăng, xe bọc thép quay đầu sang phương hướng ban nãy, đạp ga hết cỡ, phi thẳng một mạch.
An Chiết tựa nơi thành ghế phụ lái, thở hồng hộc chốc lát, sau khi thoáng khôi phục hô hấp cậu bèn nhìn sang kính chiếu hậu đằng sau —— Anthony biến dị và Horsen thoi thóp vì bị thương nặng đang quấn chặt nhau lăn lộn khắp nơi, Anthony nhấc chi trước lên, kế đó đột ngột cắm xuống, xỏ xuyên liên tục qua bụng Horsen, ghì bẹp cơ thể gã trên mặt đất.
Tiếp theo, nó ngẩng lên nhìn sang chỗ họ.
Ước chừng qua năm giây, nó tựa hồ từ bỏ ý định truy đuổi xe bọc thép, cúi đầu, thọc cái vòi mảnh vào đầu Horsen, cơ thể Horsen co quắp một đợt rồi dứt khoát mềm oặt.
Xe lao rất nhanh, chẳng mấy chốc, bóng dáng bọn họ đã biến mất trong cát vàng bụi rậm, rốt cuộc chả còn thấy được gì nữa.
Vans hỏi: “Anthony biến dị à?”
An Chiết ngoảnh sang nhìn Vans, thấy vành mắt anh ta hơi ửng đỏ.
Cậu gục xuống đáp: “Xin lỗi ạ.”
Cậu còn sống, mà Vans lại mất đi hai đồng đội.
“Xin lỗi gì chứ?” Vans miễn cưỡng nở nụ cười, “Mỗi lần chúng tôi ra ngoài làm việc đều có người chết, quen rồi.
Nói không chừng kẻ bỏ mạng tiếp theo chính là bản thân.”
Nhưng An Chiết vẫn cảm thấy thực sự áy náy, Anthony bị nhiễm virus —— nếu cậu chịu nói cho Vans biết ngay khi phát hiện vết tích mấy giọt máu đáng ngờ dính trên mảnh giáp, có lẽ bọn họ sẽ nhận ra Anthony bị nhiễm virus sớm hơn.
Cậu cúi đầu khai hết sự việc.
Vans lặng thinh giây lát, giọng thều thào: “Thứ Anthony biến thành không phải kiến, khả năng cao hắn đã bị nhiễm virus sẵn.
Chúng tôi từng chạm trán một bầy muỗi rừng biến dị trước khi gặp cậu.”
An Chiết: “Sau đó… Anh ấy bị vảy sượt trúng ư?”
Vans nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Mức độ ô nhiễm của đồng bằng số hai cực thấp, hai sao, xước da hoặc bị thương nhẹ không nhất định sẽ nhiễm virus.
Tuy nhiên nếu tiết lộ thì chắn chắn sẽ bị đội ngũ vứt bỏ, rất nhiều người bị thương xong cũng chả dám nói gì.”
Âm thanh anh ta nhỏ chút đỉnh: “…Bởi vì họ muốn về nhà.”
An Chiết: “Vậy Horsen thì sao?”
Giả dụ phát hiện Anthony bị nhiễm virus từ sớm, có lẽ Horsen sẽ không chết.
“Cậu đừng để nó trong lòng, Horsen chết chả oan tí nào.” Vans châm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, “Gã làm quá nhiều chuyện thất đức, dưới tay có ít nhất năm mạng người.
Nếu chẳng phải lần này thực sự thiếu thành viên, tôi với Anthony cũng chả muốn hợp tác với gã.
Cơ mà lúc ấy gã đang làm gì thế? Ức hiếp cậu à?”
An Chiết im lặng, Vans nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh chiều tà rọi bóng, đường nét cậu trai trông vừa bình tĩnh vừa ôn hòa, giống hệt giọt nước óng ánh trong suốt.
Tuýp người này xuất hiện ở vùng hoang mạc hiểm ác, ắt hẳn có nỗi khổ riêng khó nói, thế nhưng Vans quyết định không hỏi.
Và tương đồng, An Chiết cũng chả biết nên nói gì với Vans, cậu đang hồi tưởng cảnh tượng trước khi Horsen chết.
Lúc mới bắt đầu, hình như Horsen đã mất nhận thức tạm thời, mãi đến khi bị đâm mới tỉnh lại.
Trước đấy Horsen đã làm cái gì ấy nhỉ?
Hắn cắn trúng sợi nấm.
An Chiết chau mày, kì thực cậu cũng chả rõ bản thân mình có độc hay không nữa.
Hiện tại cậu đang hoài nghi mình chính là một cây nấm độc.
Càng chạy thẳng phía trước thì thảm thực vật càng thêm thưa thớt, khắp hoang mạc mênh mang bát ngát chẳng có bất kì sinh vật nào, chỉ vỏn vọn mỗi chiếc xe bọc thép đang lăn bánh cô độc chở bọn họ.
Buổi tối, thời điểm cực quang lại xuất hiện trên bầu trời, Vans mới định bụng dừng xe nghỉ ngơi.
Anh ta dụi tàn thuốc lên vô-lăng, mở nắp miệng cống thông giữa buồng lái với buồng nghỉ, nhảy xuống, giọng dội lên từ dưới buồng nghỉ đen ngòm: “Ngủ một giấc đã, lái thêm chừng một ngày rưỡi nữa là đến căn cứ.”
An Chiết chạy tới trước miệng cống, vì để tầm nhìn rộng rãi, vị trí của buồng lái rất cao, mà nhằm tiết kiệm không gian cho khoang dự trữ, vị trí của buồng nghỉ ở tận dưới đáy, cực kì thấp, độ cao chênh lệch với buồng lái áng chừng một mét, và giờ cậu phải nhảy xuống.
Cậu đứng yên trù trừ lưỡng lự chốc lát, chỉ sau ba giây ngắn ngủi, có vẻ Vans đã nhận ra cậu do dự, bảo: “Cậu ngồi đó trước đi.”
An Chiết nghe lời ngồi thụp trên lề cống, đôi chân huơ huơ lơ lửng, chẳng mấy chốc, Vans vươn tay vịn nửa người trên của cậu, đỡ cậu xuống dưới.
An Chiết đáp chân vững vàng, nhỏ giọng bảo: “Cảm ơn ạ.”
“Không sao.” Vans mỉm cười, âm thanh lộ ra một loại dịu dàng từ tốn, “Em trai tôi sợ độ cao nên cứ như vậy suốt, nó chắc lớn tầm tuổi cậu thôi.”
An Chiết cố gắng tìm tòi quy luật giao lưu của loài người, thăm dò hỏi: “Bạn ấy cũng đi hoang mạc chung với anh hả?”
Ừm.” Vans đáp, “Trước kia luôn đi chung.”
“Lần này thì không đi à?”
“Mất rồi.” Vans bảo, “Hai tháng trước, bị thẩm phán giết ngay cổng căn cứ.”
Thẩm phán, đây là lần thứ ba An Chiết nghe thấy danh từ này.
Lần thứ nhất là An Trạch nói, y đang khuyên nhủ cậu đừng đến căn cứ loài người:
– Em không thể thoát khỏi con mắt của thẩm phán.
Lần thứ hai là Anthony nói, hắn không muốn cho cậu vào nhóm:
– Chúng ta không phải thẩm phán, không thể hoàn toàn khẳng định cậu ta là người.
Mà ở trong trí nhớ cậu thu được từ An Trạch, dường như nó là một danh từ xuất hiện với tần suất cực kì cao.
Vì vậy cậu lặp lại lần nữa: “…Thẩm phán?”
“Cậu không biết?” Giọng Vans cất cao, mang theo sự kinh ngạc, “Rốt cuộc cậu chui ra từ xó nào vậy?”
An Chiết nhỏ giọng đáp: “Hồi trước em ít tiếp xúc với kẻ khác lắm.”
“Nhìn thấy rồi.” Vans vặn một nút xoay gắn nơi vách buồng nghỉ, ánh đèn màu trắng ảm đạm trên nóc buồng chợt sáng lên, miễn cưỡng rọi sáng không gian chật hẹp này.
Anh ta lôi bịch lương khô ra khỏi ngăn chứa trên vách, An Chiết cũng tự lấy thức ăn nước uống nằm trong ba lô, ngồi đối diện với Vans.
Bất chợt nghe Vans giải thích: “Căn cứ có một quy chế, gọi là « Dự luật Thẩm phán giả », sau đấy có một tổ chức trực thuộc quân đội nắm giữ quyền hạn rất cao, gọi là Tòa Xử án, thành viên của Tòa Xử án chính là Hội đồng Thẩm phán.”
“Mọi khi bọn họ thường thay nhau trực ở cổng căn cứ, thành viên nào cũng có giấy phép giết người, giết người sẽ không phạm pháp.”
Nghe xong câu ấy, An Chiết nhớ mang máng rằng mình từng tìm được thứ có liên quan đến điều này trong kí ức An Trạch.
Cậu hỏi: “…Thế họ sẽ phán đoán đối tượng tiến vào căn cứ là khỏe mạnh hay nhiễm virus à?”
Vans đáp: “Ừ, ngoại trừ tốp nhiễm virus dễ bị phát hiện thì có vài người không thể phát hiện được.
Một là do quá trình biến dị vẫn chưa bắt đầu, hai là do mức độ biến dị quá cao, bề ngoài chả khác gì loài người, căn cứ gọi đó là dị chủng.”
An Chiết mở to hai mắt.
Nếu nói như vậy thì cậu chính là dị chủng rồi.
Vans cởi áo khoác đắp lên người mình, vặn nắp bình nước đoạn bảo: “Dân số ở căn cứ cực kì đông, sau khi dị chủng tiến vào căn cứ sẽ tàn sát điên cuồng, kế đó chính là phát tán virus trên diện rộng.
Tòa Xử án có trách nhiệm phải xác định từng đối tượng đến thành phố rốt cuộc là người hay dị chủng, và quá trình xác định được gọi là Thẩm Phán.”
“Vậy…” An Chiết hỏi, “Sau khi phát hiện họ là dị chủng thì sao?”
“Còn sao nữa chứ?” Vans nhướn mày, đáp, “Bắn chết ngay tại chỗ thôi.”
An Chiết lặng thinh, cúi đầu cắn bánh quy khô một phát, cậu mới học được cách ăn lương thực giống loài người, đối với cậu mà nói thì lương thực của loài người khá cứng, thời điểm nuốt xuống khoang miệng và yết hầu sẽ bị nghẹn đau, nên tuy cậu ăn rất chậm, nhưng nhịp tim lại đập rất nhanh.
Lề mề chốc lát, cậu hỏi tiếp: “Có thể phát hiện hết tất cả dị chủng thật ư?”
Vans nốc ngụm nước đầy, tựa lên thành xe, hai mắt nhắm nghiền, giọng điệu nom hơi mất tinh thần: “Ai mà rõ chứ, chả có bằng chứng.
Chẳng kẻ nào biết được liệu những người bị giết rốt cuộc có phải là dị chủng thật hay không, em trai tôi chính là ví dụ.”
An Chiết chẳng đáp, hình như cậu đang hỏi một đằng, Vans trả lời một nẻo, song cậu vẫn im lặng lắng nghe.
“Nó… Lần ấy nó đến đồng bằng số một cùng tôi, mức độ ô nhiễm ở đó còn thấp hơn cả đồng bằng số hai, tôi luôn luôn canh chừng nó, tôi có thể dám chắc rằng nó không hề bị thương.” Vans mỉm cười, giọng lại khản đặc, “Về tới cổng căn cứ, xui thay thẩm phán trực hôm nọ lại không phải thẩm phán bình thường, đó là kẻ đứng đầu hội đồng, mọi người gọi gã là Thẩm phán giả.
Thẩm phán khác giết người buộc phải nêu nguyên nhân, nhưng gã thì không.
Gã chả cần đưa ra nguyên nhân để giết bất luận kẻ nào, cũng chả chấp nhận lời biện hộ, cho dù có thuộc tầng lớp cấp cao của căn cứ đi chăng nữa, giết chính là giết.
Hôm nọ gã đã làm như thế, nổ súng ngay khi vừa nhìn thấy em trai tôi.”
“Tôi chẳng tin, song không còn cách nào khác.
Việc thế này xuất hiện vô số lần, gã từng giết rất nhiều người, hàng loạt đối tượng trong căn cứ hận gã, đương nhiên là có tôi.
Biết đâu một ngày nào đó tôi cũng sẽ bị gã bắn chết.”
Dứt lời, Vans thẫn thờ nhìn bàn tay phải của mình phút chốc, kế đó quăng bình nước sang bên cạnh, gối lên tay nằm xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nóc buồng nghỉ, cuối cùng quay về quỹ đạo trả lời vấn đề ban đầu của An Chiết: “Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nếu dị chủng thật sự tiến vào căn cứ, đảm bảo sẽ bị phát hiện.
Hiện tại vừa tròn một năm kể từ khi gặp sự cố dị chủng tập kích cùng lúc.”
An Chiết lo lắng quá, vì để che giấu sự lo lắng này, cậu bèn nhắm mắt lại, vươn tay trái dụi dụi mắt.
Vans bảo: “Thôi ngủ đi, nhóc con.”
An Chiết nằm ngay bên cạnh anh ta, mặc kệ ngày mai thế nào, chí ít đêm nay thật an toàn, không có quái vật, cũng không có Horsen, chỉ có anh Vans đối xử rất tốt với cậu mà thôi.
Trước khi ngủ cậu giơ vỏ đạn kia lên, ngắm nhìn hành lang cuối cửa xe.
Giả như —— giả như bây giờ cậu lén lút mở cửa ra chuồn khỏi xe, trở về cánh đồng hoang phân bố quái vật dày đặc, chắc hẳn cậu vẫn tiếp tục sống được, chẳng cần đến gặp thẩm phán, chẳng cần bị giết ngay tại chỗ, cậu chưa rõ mình có thể sống bao lâu, song nhất định sẽ lâu hơn ngày mai.
Tuy nhiên, bào tử có phải là vật quan trọng hơn mạng sống không?
—— Phải chứ.
Đối với sinh vật dưới đáy vực thẳm mà nói, cái chết – chính là chuyện nhỏ nhặt chả đáng kể nhất.
Song mới ở bên ngoài vực thẳm một ngày ngắn ngủi, tận mắt chứng kiến Anthony biến dị và Horsen tan xác, hóa ra mạng sống của con người cũng chẳng đáng quý tới vậy.
An Chiết nhắm nghiền mắt, cậu biết rằng mình phải đến căn cứ phương Bắc.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ lại khởi hành chặng đường tới căn cứ.
Bởi lẽ chỉ có mỗi Vans điều khiển xe đâm ra không đủ sức, cho nên thời gian nghỉ ngơi của họ dần lộn xộn hơn, bắt đầu dưỡng sức từ chiều hôm thứ hai, sang nửa đêm hôm thứ ba mới tiếp tục men theo hướng Bắc, đương lúc cực quang nhạt đi, vòm trời xuất hiện màu trắng, Vans bất chợt bảo: “Sắp đến rồi.”
An Chiết đưa mắt nhìn về phía trước, buổi sáng lạnh lẽo chìm trong sương mù, cả thành phố hình tròn chậm rãi ló ra khỏi chân trời.
Thành phố, cậu biết từ này, loài người tập trung tại thành phố, tương tự nấm tập trung vào dịp mưa vậy.
Xe bọc thép mãi chạy thẳng một mạch, sau khi màn sương sớm tản đi, cảnh tưởng trước mắt càng lộ rõ nhiều chi tiết hơn.
Thành phố hình tròn bao bọc bởi bức tường thành xám xịt kiên cố, độ cao nó ngang ngửa cây nấm cao nhất, dẫu hai mươi người có chồng lên nhau, chân người trên giẫm lên vai người dưới cũng chưa chắc vượt qua tường thành nổi.
Chóp tường thành gắn ít nanh thép và gai, màu thì sắc sảo lạnh buốt, giống hệt nham thạch lẫn đất đai mùa đông.
Biên giới tường thành giăng đầy hệ thống theo dõi cùng máy móc laser, ai đột nhập sẽ bị phát hiện ngay lập tức, hai cánh cổng thành chính là lối đi duy nhất, chỉ đủ cho một người vào và một người ra.
Bấy giờ bọn họ đang đứng ngoài cánh cổng chỉ có vào chứ không có ra.
Sau đó, An Chiết trông thấy khá nhiều tiểu đội giống của Vans lái tới từ bốn phương tám hướng, có mặc quần áo gọn nhẹ, có mặc quần áo vừa dày vừa nặng, tay cầm vũ khí, một đội chừng bốn hoặc năm thành viên lái xe bọc thép tương tự dừng ngay khu vực vạch sẵn, tiếp theo nhảy xuống xe đi sang cổng thành, kiểm tra riêng xe với người.
Vans rời xe trước, An Chiết vịn cánh tay anh ta trèo xuống xe, cậu cảm giác cánh tay Vans hơi cương cứng nên nghĩ bụng, có lẽ cánh cổng thành này đã gợi lại những hồi ức buồn bã về em trai Vans.
Bọn họ sải bước tới vị trí cổng thành, nơi đó đang xếp thành từng tốp dài, hàng ngũ khá lộn xộn, thấy không rõ tình hình lắm, chỉ biết mọi người đang lần lượt tiến vào thôi.
An Chiết nép sau lưng Vans bước sang chỗ xếp hàng, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Binh lính vận quân phục màu đen đứng vây kín hai cánh cổng thành, bên hông giắt hai khẩu súng, một khẩu cầm tay, một khẩu laser.
Đằng sau bọn họ là vũ khí hạng nặng khổng lồ đặt đối diện cổng thành.
Có thể mường tượng ra nếu một mai xuất hiện quái vật định xâm lấn, những vũ khí hạng nặng này nhất định sẽ bắn nó tan xác thế nào.
Nhìn dáo dác tứ phía xong, cậu chợt bị một bóng dáng màu đen hấp dẫn ánh mắt —— ở vị trí trống trãi xa xa dưới tường thành, người nọ cũng vận quân phục đen sẫm, trông có vẻ là một chàng lính vô kỉ luật tự ý rời khỏi hàng ngũ, chẳng hề đứng gác quy củ như đồng nghiệp mình, mà là tựa hờ nơi tường thành, đang cúi đầu từ tốn lau một khẩu súng đen ngòm.
Thế nhưng, quân phục đen sẫm trên người chàng tựa hồ tinh tế và thẳng thớm hơn những kẻ còn lại rất nhiều, hoặc có lẽ là do thân hình thon dài cân xứng mà ra.
Vans thoáng nhìn sang bên kia, chẳng hiểu cớ sao bước chân bỗng dưng tăng tốc, lôi cậu đi thẳng về phía trước, ngay thời khắc bọn họ sắp lách vào hàng cuối cùng ——
An Chiết trông thấy đối tượng đằng xa nọ chậm rãi ngẩng đầu.
Dưới vành nón quân phục màu đen, xuất hiện một đôi mắt xanh lục lạnh nhạt.
Trong chốc lát, bước chân An Chiết đột ngột dừng lại, cảm giác được xung quanh bất chợt rét căm căm, giống hệt hầm băng vậy.
Vans ngoảnh đầu hỏi: “Cậu sao th ——”
Giọng nói tức thì im bặt.
Một tiếng súng vang rền.
Vóc dáng vạm vỡ của Vans lảo đảo ngay tại chỗ, ngã phịch xuống dưới đất, đôi mắt anh ta mở to và cổ họng rít ken két, máu tươi tuôn trào từ huyệt thái dương, cơ thể run lập cập vài đợt rồi chả còn bất kì tiếng động nào.
An Chiết thậm chí không thể kịp vươn tay túm lấy vạt áo anh ta, cũng không hề có thời gian cân nhắc rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ngẩng đầu lên đối mặt với chàng sĩ quan quân phục đen sẫm, bởi lẽ vào giờ phút này, sĩ quan ấy đang chầm chậm di chuyển nòng súng đen kịt —— nhắm về phía cậu..