Cây Nấm Nhỏ

Chương 30: “anh Giỏi Quá Đi”


Đọc truyện Cây Nấm Nhỏ FULL – Chương 30: “anh Giỏi Quá Đi”


An Chiết khẽ rủ mắt xuống, cái cảm giác được thẩm phán giả xoa đầu nom kì diệu xiết bao, cậu đoán hiện tại Lục Phong đang ở trong một trạng thái rất dịu dàng.

Nếu như lời an ủi ban nãy của cậu đã chạm đến trái tim Lục Phong, vậy thì cậu sẽ thấy hạnh phúc lắm.
Thế là cậu bèn nở nụ cười với Lục Phong.
Sau đó chỉ thấy ánh mắt Lục Phong chợt trở nên xấu xa, ngón tay vốn đương xoa đầu cậu dần trượt xuống dưới, bẹo má cậu.
…An Chiết tự nhủ vẫn là lúc buồn bực thì cái tên này mới lành tính chun chút, chí ít sẽ không hở tí là bắt nạt người ta.
Cậu né tránh Lục Phong:
– Xuống bếp canh lửa cái đã.
Lục Phong đáp:
– Ờ.
An Chiết vọt vào nhà bếp, cậu phát hiện quả nhiên nước đã sôi ùng ục rồi, bọt nước ken dày gần như muốn trào ra khỏi nắp nồi.

Dạo gần đây cậu đã nắm vững đầy đủ kĩ năng nấu nướng, cậu giở nắp nồi trong suốt, hơi nước trắng xóa cứ thế bốc lên và lớp bọt nhanh chóng xẹp xuống.

Thịt xông khói nở mềm trong nước sôi, mép từng cục khoai tây nhỏ cũng dần mướt hơn, lượng nhỏ sữa tươi ban nãy khiến màu xúp trông hơi trắng bợt, cái mùi thơm mằn mặn tươi rói phả vào mặt thoảng chút vị ngọt hoang hoải dai dẳng – đấy là một hương vị mà An Chiết rất thích.
Cậu cầm cái thìa nằm bên cạnh lên, dùng đáy thìa nghiền nát các cục khoai tây chín mềm, dưới sự khuấy đều và đè nghiến, những cục khoai tây ấy dần hòa tan trong nước xúp, có thể thấy nồi xúp khoai tây này đương đặc sệt lại bằng mắt thường.
Chẳng biết Lục Phong đi xuống bếp tự bao giờ, anh tựa bên khung cửa thản nhiên hỏi:
– Cần tôi giúp một tay không?
Tất nhiên An Chiết chả trông mong gì quý ngài thượng tá thạo việc bếp núc hết, cậu trả lời:
– Thôi khỏi.
Nhưng Lục Phong vẫn chưa chịu đi, anh cứ đứng đấy quan sát An Chiết, kế tiếp ánh mắt dời về phía căn bếp, ngắm quanh không gian nhỏ bé này một lượt.

Cuối cùng anh dừng mắt nơi cái vòi màu bạc trên bồn rửa bát:
– Rỉ nước à?
An Chiết đáp:
– Ừa.

Vòi nước ở phòng bếp đã rỉ nước kể từ ngày đầu tiên cậu chuyển vào đây, mặc kệ vặn chặt kiểu gì cũng có nước nhỏ xuống.

Ban ngày âm thanh chả rõ ràng mấy, chỉ khi đến buổi tối lặng im phăng phắc, khi mà ngay cả ánh đèn nơi tháp đôi diệu vợi đều dập tắt thì từng tiếng tí ta tí tách lại văng vẳng trong căn hộ, lắm khi sẽ phá bĩnh giấc ngủ của An Chiết.

Song, phá bĩnh giấc ngủ chỉ là vấn đề thứ chính thôi, vấn đề quan trọng nhất là… Nếu cứ để vầy qua ngày này tháng nọ, e rằng cậu phải trả nhiều tiền nước hơn mất.
An Chiết thấy Lục Phong cởi áo khoác ra vắt một bên, anh kéo ống tay áo sơ-mi quân phục lên, đoạn vươn tay khóa van điều áp màu đen trên ống nước – đấy là vị trí mà chiều cao An Chiết không với tới nổi.
Tiếp theo, anh vặn vòi nước ra.
An Chiết lặng lẽ quan sát loạt động tác của anh, cậu tự nhủ động tác ấy chỉ thể hiện hai điều, một là muốn phá luôn vòi nước nhà cậu, hai là muốn sửa nó giúp cậu.

Lí trí cậu lựa vế trước, song trái tim lại muốn tin tưởng vế sau hơn.
Đúng ngay lúc này, cánh cửa bỗng bị gõ vang.
Lục Phong đương tháo vòi nước thành tám phần, anh chẳng màng ngẩng đầu lên bảo:
– Mở cửa – Giọng điệu hùng hồn đến mức nghe cứ như anh mới là chủ nhân căn hộ này vậy.
Chủ nhân chân chính An Chiết thả thìa xuống, vọt ra ngoài huyền quan mở cửa, một tên lính bận quân phục xuất hiện.

Đối phương ngó dáo dác xung quanh phòng khách, đoạn bảo:
– Thượng tá Lục gọi tôi tới đây.
Hắn ta nói oang oang, chợt nghe chất giọng bình tĩnh của Lục Phong vọng đến từ dưới bếp:
– Ở bên này.
Tên lính dừng chân trước cửa nhà bếp, chụm sát giày bốt vào rồi chào hỏi đàng hoàng:
– Thưa Thượng tá Lục, tôi là người thuộc ban hậu cần, để sai sót thẻ ID của ngài là sơ suất của chúng tôi… – Hắn ta đột nhiên ngừng bặt, tầm mắt thoáng dời sang linh kiện vòi nước Lục Phong đang cầm, vẻ mặt hắn ta giống hệt gặp ma, sao đó mới tiếp tục – …Về việc này, chúng tôi chân thành bày tỏ sự áy náy và…
– Bớt nói nhảm – Lục Phong lạnh lùng ngắt lời hắn ta.
Tên lính đáp:
– …Tôi đến đưa thẻ ID mới cho ngài.
– Cảm ơn – Lục Phong còn chẳng buồn liếc nhìn hắn ta, hai tay lắp hai phần linh kiện vào chung bận nữa, đoạn bảo – Đặt nó xuống đi.
Thành bồn rửa bát chất đầy vỏ khoai tây, bên cạnh là dao phay, bồn rửa bát ướt nhẹp và trong tay thượng tá là linh kiện vòi nước.


Tên lính cầm thẻ ID, bỗng dưng hắn ta chẳng biết nên đặt ở đâu.
An Chiết đành nhỏ giọng nói:
– Đưa cho tôi đi.
Sau khi nhận thẻ ID, chính là tiễn khách.
Tên lính đứng nơi cánh cửa lại ngó thượng tá đương ở dưới bếp, đoạn ngó sang An Chiết, hắn ta cố ý giảm nhỏ thanh âm, song bởi lẽ giọng vốn oang oang sẵn nên dù có giảm thì cũng như không thôi:
– …Thượng tá đang làm gì vậy?
An Chiết:
– Sửa vòi nước đấy.
– Thẩm phán giả mà còn biết sửa vòi nước ư? – Tên lính nghi ngại quan sát cậu – Thế giữa cậu và ngài ấy…
An Chiết đáp:
– Giờ là hàng xóm.
Tên lính hỏi:
– Còn trước kia thì sao?
– Trước kia… – An Chiết nghĩ đến việc hai người họ từng ngủ ké giường đối phương, nên bèn đáp – hẳn là bạn bè.
Khóe miệng tên lính miễn cưỡng nhếch lên:
– …Ha ha.
Có vẻ hắn ta không tin.
Chắc họa hoằn lắm Lục Phong mới tháo vòi nước của người khác nhỉ, An Chiết lặng thinh tiễn tên lính đi.

Lúc cậu quay lại nhà bếp, chỉ phát hiện vòi nước đã được gắn về vị trí cũ.
Lục Phong mở van điều áp, vòi nước không nhỏ giọt nữa.
– Quao! – An Chiết reo lên, cậu nhìn vòi nước kia, vừa nghĩ chẳng phải giờ khắc nào thẩm phán giả cũng ăn trên ngồi trước ứ thèm quan tâm người ta, vừa nghĩ dường như việc gì anh cũng biết hết, nên cậu khen – Anh giỏi quá đi.
Âm thanh của cậu vẫn mềm mại như xưa, nghe cực kì yếu ớt.

Mùi thơm từ xúp khoai tây lan tỏa ngập ngụa, nương theo hơi nước dày đặc mà vấn vít cả căn bếp, Lục Phong lặng lẽ đáp:

– Cậu cũng không tồi.
Sau khi xúp khoai tây chín nhừ hẳn An Chiết bèn múc nó vào hai cái bát riêng, đồng thời còn ăn kèm với hai bịch lương khô được xem như món chính.

Lục Phong nom khá là vui vẻ, tuy nhiên An Chiết lại nuốt chẳng vô, cậu vắt hết óc muốn moi chút thông tin về Hải đăng từ miệng Lục Phong, do đó cậu bèn hỏi quanh co Lục Phong dăm câu.
– Tiếp theo anh tính làm gì?
– Chờ lệnh.
– Anh sẽ làm việc ở tháp đôi hả?
– Chắc vậy.
– Hải đăng có thường xuyên liên lạc với quân đội không?
– Hiếm.
– Tiến sĩ đang làm việc ở Hải đăng ấy… anh thân với anh ấy lắm hở?
– Không thân – Khuôn mặt Lục Phong vô cảm.
Sự vô cảm rành rẽ ấy khiến An Chiết gạt phăng ý định hỏi tiếp, nhưng nếu cậu chấm dứt ở đây thì trông có vẻ khả nghi lắm, vì vậy cậu lại hỏi:
– Cô bé hôm nay…
Một giây sau, Lục Phong nhìn về phía cậu.
– Đừng hỏi điều không nên hỏi, – Anh vô tình bảo – cấm nói chuyện khi ăn cơm.
An Chiết chán chường ngậm miệng.
Mãi tới khi bữa tối kết thúc, cậu vẫn chưa moi được tí tin tức nào về bào tử, thế nhưng, thái độ của thẩm phán giả dành cho cậu dường như đã tốt hơn rất nhiều.
An Chiết mở cửa tiễn Lục Phong đi.
Lục Phong nói:
– Tạm biệt.
An Chiết cũng nói:
– Tạm biệt.
Chỉ thấy Lục Phong áp thẻ ID mới lên máy quét, đèn xanh thoắt sáng, cánh cửa thuận lợi mở ra.

Lục Phong đẩy cửa, kế đấy anh bỗng dưng chững lại, đanh người tại chỗ.

Đối với thượng tá mà nói thì loại biểu hiện này là cực kì hi hữu, thế là An Chiết lẳng lặng thò đầu ra, lia mắt vào trong căn hộ dòm thử.
Và lần này vừa nhìn, cậu cũng khựng lại.
Căn hộ chẳng hề vắng ngắt.
Một cái vali to tướng đương dựng sát cạnh chiếc ghế xô-pha nằm đối diện cánh cửa, có vị sĩ quan bận quân phục màu đen ngồi ngay ngắn trên đó.


Vị sĩ quan này sở hữu mái tóc đen mướt và đôi mắt xanh lục, bấy giờ đang lạnh lùng nhìn thẳng ra ngoài của.
Lục Phong đứng trước cửa ngoảnh đầu lại, trông sang An Chiết bằng cặp mắt xêm xêm.
An Chiết:
– …Không phải tôi.
Không phải cậu thật mà.
Kể từ khi bị bắt thì cậu vẫn chưa gặp lại con rối thẩm phán giả lần nào, cậu còn tưởng rằng mặt hàng đầy điềm gở này đã nổ tung chung với khu 6 rồi chứ, cớ sao lại xuất hiện trong căn hộ Lục Phong hả?
Bấy giờ, máy liên lạc của Lục Phong chợt đổ chuông, giọng người ở đầu dây bên kia rất lớn – hiển nhiên chính là tên lính ban hậu cần ghé tới đưa thẻ ban nãy:
– Thưa thượng tá, ngài đã trở về căn hộ chưa ạ? Thẻ ID mới sử dụng có ổn không ạ?
– Cảm ơn, dùng ổn – Lục Phong đáp – nhưng tôi muốn biết vì sao lại có con rối ở phòng khách nhà tôi?
– Con rối ư? – tên lính bên kia thoạt đầu thoáng nghi ngại, sau đấy lập tức tỉnh ngộ – À à, trước kia Tòa Xử án rút lui khẩn cấp có hạ lệnh bảo vệ những mặt hàng và tài liệu quan trọng, binh lính phụ trách việc cứu nguy phát hiện nó, họ đoán nó có thể là dụng cụ quân sự quan trọng nên mang tới chung luôn.

Chúng tôi chẳng biết bố trí kiểu gì, bèn đặt tạm trong phòng khách của ngài.
Lục Phong lặp lại một câu:
– Dụng cụ quân sự quan trọng?
– Là như vầy, mặc dù chúng tôi chỉ ở chủ thành, nhưng cũng biết trong ngoại thành tồn tại vài tổ chức phản động chống đối Tòa Xử án, chúng tôi suy đoán con rối mô phỏng hẳn là vật dùng để dụ quân địch của Tòa Xử án, hơn nữa chi phí chế tạo ra nó trông cũng rất… – Mồm mép hắn ta liến thoắng mãi.
Lục Phong chẳng hé lời nào.
Cuối cùng hắn ta phát hiện điều sai sai:
– Thưa thượng tá, tôi nói gì sai ạ?
– Không, cảm ơn cậu – Lục Phong ngắt máy.
Sau khi ngắt máy, anh nói với An Chiết:
– Qua đây.
An Chiết thấy tuyệt vọng tột cùng, vụ án trước kia của cậu vẫn chưa khép tội đâu, chẳng qua lũ sâu tấn công đột ngột nên mới may mắn chuồn khỏi ngục giam thôi, hiện tại tang chứng lại xuất hiện, lẽ nào thẩm phán giả muốn nhắc lại chuyện xưa rồi buộc tội cậu ư?
Cậu bước qua.
Lục Phong thô bạo xách con rối đương ngồi trên ghế xô-pha lên, anh tống nó vào cái vali đoạn đẩy sang cho An Chiết, An Chiết ngơ ngác nhấc quai xách lên.
Lục Phong:
– Tặng cậu đấy.
An Chiết:
– ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.