Đọc truyện Cây Nấm Nhỏ FULL – Chương 18: “cậu Tin Chắc Rằng Không Ai Trong Căn Cứ Này Giỏi Ăn Hiếp Người Khác Bằng Lục Phong Cả”
Song, một bàn tay chợt hiện diện trước mắt cậu vào phút giây này, ngón tay dài và nước da trắng toát, An Chiết đã quá thân thuộc với hình dáng này rồi – bởi kể từ khi làm xong cánh tay giả, ông chủ Shaw bèn đặt nó trong kệ hàng sát đầu giường cậu, cậu dễ dàng nhìn thấy nó trước khi đi ngủ hằng đêm, ấy chính là bàn tay Lục Phong.
Lục Phong tay thì cầm một đầu băng gạc, tay thì cầm đầu còn lại quấn lên cánh tay An Chiết vài vòng, siết hơi lẳn.
Kế đến, An Chiết nhìn trân trân mười ngón tay nọ thoăn thoắt thắt nút vuông vắn cho lớp băng gạc.
…Lục Phong quấn băng giúp cậu, dẫu cho một giây trước cái tên này hãy còn châm chọc cậu.
Cậu kéo ống tay áo sơ-mi xuống, lúng búng:
– Cảm ơn ạ.
Lục Phong không trả lời.
Bỗng có tiếng bộc phát váng tai dội lên từ phía dưới, nó nặng trình trịch, nom cứ như sập đến từ tuốt dưới lòng đất vậy, nên An Chiết bèn ngó thử xuống dưới.
Bố cục kiến trúc của Sở Thành phòng là một khoảnh sân trong bề thế được bao quanh bởi các tòa nhà nằm bốn phía, tòa nhà mà cậu bị giam lỏng đêm nay là tòa nhà thấp bé nhất.
Hiện tại những tòa nhà ấy chẳng khác gì một bãi chiến trường: người dân được sơ tán ra ngoài, muôn tốp lính tráng mặc giáp và vác vũ khí xồng xộc đâm bổ vào trong, thứ thanh âm giật dội rúc lên từng tràng, biết bao tòa nhà đang ầm ầm rung rít, cơn chấn động mạnh khiến mặt kính vỡ loảng xoảng và có tòa nhà đã sụp đổ rồi; những công trình hùng vĩ hãy còn kiên cố chừng nửa tiếng trước dần biến thành một đống gạch vụn, bụi bặm cùng khói lửa từ bom hạt nhân vừa nổ phủ lấp chốn ấy nom tựa làn sương trắng lóa.
Lính tráng thuộc Sở Thành phòng trang bị đầy đủ, họ đang kéo băng cách li khắp xung quanh và cắm bảng cảnh báo bức xạ.
Loại bom hạt nhân mà quân đội sử dụng là bom urani nghèo[1] – nó có khả năng xuyên thủng cực mạnh, bức xạ tuy yếu song vẫn gây nhiều tác hại cho cơ thể con người nếu tiếp xúc dài lâu, ta cần phải xử lí nó cẩn thận.
[1] Uranium nghèo là chất thải thu được từ việc sản xuất nhiên liệu cho hạt nhân, nó sẽ làm tăng nguy cơ phát triển ung thư phổi, gây ảnh hưởng tới thận, bạch huyết và não, gây dị tật bẩm sinh.
Phần đa người trong các tòa nhà đã được sơ tán đến khu vực nằm ngoài Sở Thành phòng.
Mà ông chủ Shaw, thi sĩ cùng những tên tù nhân khác thì náu ở lều khẩn cấp dựng tại khoảnh sân trong, dăm bảy tay lính vác súng canh chừng họ, An Chiết có thể nom thấy họ từ đây.
Chợt cậu phát hiện Lục Phong đứng dậy rồi đến đứng trước cửa sổ.
Cực quang xanh sẫm bạt ngàn phủ trùm tầng không ngoài ô cửa nom chói lọi khôn cùng, bóng hình đứng trước cửa của Lục Phong bị nhòe thành đường nét đen, anh nghiêng đầu trông sang một góc khác của khoảnh sân trong.
An Chiết nhìn lần theo ánh mắt anh, có một thiết bị đen sì to tướng lù lù ngay vị trí ấy – nó khá giống một cái đĩa tròn, được lẳn bởi muôn lớp cuộn cảm[2] bát giác khổng lồ.
Đĩa tròn lõm phẳng từ cạnh trở xuống, một vật thể hình nón đen mượt rắn rỏi lô nhô ngay giữa tâm, nó nhỏ thó và mang hình dáng phóng xạ… Những thứ như dây nhợ hay cột điện kết nối nón đen với cuộn cảm.
Toàn bộ thiết bị còn đồ sộ hơn cả hai tòa nhà, ta sẽ chẳng tài nào ngắm nổi bầu trời nếu đứng ở dưới đĩa tròn rồi ngẩng nhìn lên.
[2] Cuộn cảm là một loại linh kiện điện tử thụ động tạo từ một dây dẫn điện với vài vòng quấn, sinh ra từ trường khi có dòng điện chạy qua.
An Chiết chống cằm đăm chiêu chốn ấy, tạo hoá của loài người luôn khiến cậu cảm thấy hùng vĩ và lạ lẫm xiết bao.
Bỗng cậu nhác thấy Lục Phong rút máy liên lạc ra bấm một dãy số, thanh âm tẻ ngắt vẳng lên, giọng anh như trận tuyết mùa đông nào đấy.
– Tôi là Lục Phong ở Tòa Xử án.
Đề nghị kết nối với trung tâm Hải đăng.
Họ đang đứng sát rạt nhau, tiếng động rập rờn từ loa máy liên lạc cũng lọt vào tai An Chiết chút đỉnh.
Bên kia trả lời:
– Đang kết nối, vui lòng chờ trong giây lát.
Áng chừng hai mươi giây sau, đầu bên kia vọng ra một giọng nam:
– Sở Thành phòng gặp chuyện gì à?
Lục Phong đáp:
– Sâu khổng lồ dưới lòng đất xâm lấn, tôi nghi chúng sống theo bầy, trước mắt Sở Thành phòng vẫn đang an toàn.
– Hiểu rồi, – Bên kia bảo – khả năng cao là sâu sống theo bầy đấy, chúng tôi sẽ cử tổ nghiên cứu đến Sở Thành phòng ngay.
Mọi người nhớ chú ý bảo vệ vũ khí âm học[3].
[3] Là 1 kiểu thiết bị phát luồng sóng âm vượt khỏi ngưỡng nghe cho phép của con người, công dụng của nó là để phát thanh thông báo, bắn sóng âm ngăn chặn thù địch hoặc giải tán người dân.
Thực ra lúc tra không có giải thích cụ thể, phải search quàng search xiên vài hôm mới hiểu nên mấy chương trước tớ có để tên hơi lộn xộn, thôi thì thống nhất cái này nhé…
Lục Phong:
– Được.
Vừa gác máy thì máy liên lạc của anh lại tiếp tục rung lên, lần này do kẻ khác gọi tới.
Lục Phong:
– Howard?
– Đừng cho nổ khu vực đất ở tòa nhà số 3 nữa, bên phía chúng tôi đã tìm được dấu vết bò và đang xuống dưới lòng đất đánh giáp lá cà với quái vật rồi – Howard bảo – Có người bị thương, đã bắn chết những ai bị thương nặng, còn bị thương nhẹ thì đang đưa ra bên ngoài, cậu sang kiểm tra đi.
Lục Phong thử trông xuống dưới:
– Tôi thấy rồi.
Dứt lời, anh lại bảo:
– Loài sâu cực kì nguy hiểm, chỉ cần tiếp xúc với chất nhầy cũng nên đưa ra ngay.
Howard mắng khẽ câu gì đó, song Lục Phong vẫn duy trì giọng điệu cũ, anh nói rằng:
– Bảo vệ vũ khí âm học.
– Trước mắt thì chưa phát hiện dấu vết bò tới vị trí vũ khí âm học, – Howard xẵng giọng – Móng xây dưới vũ khí âm học còn chắc hơn cả mấy tòa nhà, Thượng tá Lục tập trung hoàn thành chức vụ của mình là tốt rồi –
Lục Phong đáp với vẻ lạnh nhạt:
– Vậy phiền ngài.
Dứt lời họ bèn dập máy, xét theo giọng điệu của cả hai thì ắt hẳn đây không phải là cuộc trò chuyện vui vẻ gì cho cam, nhưng có vẻ Lục Phong cũng chẳng buồn bận tâm lắm, anh nghiêng người tựa trước cửa sổ, dáng điệu lười nhác, tuy nhiên anh luôn quan sát kĩ các tay lính đi tới đi lui tại khoảnh sân trong, An Chiết biết anh đang theo dõi liệu các tay lính có đang an toàn hay chăng.
An Chiết nhàn quá, nên cậu bèn ngắm cái thiết bị to kềnh nằm dưới sân tiếp.
Theo những gì từ cuộc trò chuyện giữa Lục Phong với kẻ khác, cậu đoán nó chính là “vũ khí âm học”.
Cậu nghe cái danh từ này nhiều lần lắm rồi, sổ tay căn cứ từng đề cập đến.
Khu ngoại thành ở căn cứ có tổng cộng mười vũ khí âm học được quản lí bởi Trung tâm Âm học nằm ở khu 1 căn cứ.
Cái hồi còn ở trong tiệm của ông chủ Shaw, cậu có nghe thấy loa căn cứ báo rằng bây giờ là mùa sinh sản của quái vật kí sinh và chân khớp.
Nhằm tránh tình trạng bị xâm lấn từ trên không, căn cứ đã tăng công suất chạy của vũ khí âm học lên mức 3.
Suy ra, thiết bị ấy mang công dụng bảo vệ cả căn cứ thoát khỏi sự xâm lăng của lũ quái vật trên không – như chim muông hay côn trùng chân đốt chẳng hạn, An Chiết chả tỏ tường nguyên lí của nó, chỉ thấy thần kì quá đi thôi.
Sau khi nghía xong từng chi tiết nhỏ của vũ khí âm học, cậu lại dời tầm mắt quan sát căn phòng.
Căn phòng làm việc này khá hẹp, đồ đạc chẳng có mấy mà chỉ vỏn vẹn mỗi hai cái bàn, giá súng và mấy tủ hồ sơ thôi.
Lắm thứ được xếp gọn ghẽ trong tủ hồ sơ: các tệp hồ sơ và ngồn ngộn những tài liệu cậu nhìn chả rõ, đôi ba cuốn cẩm nang về sử dụng máy móc, thêm một cuốn “Hiến pháp Căn cứ” dày chừng bốn ngón tay nữa.
Hóa ra, phần pháp luật in trong sổ tay căn cứ đã được cắt giảm.
An Chiết tiếp tục nhìn xuống, ngăn nằm dưới ngăn chứa tài liệu đặt dăm lọ thủy tinh, phần đa đều là lọ rỗng, tuy nhiên kế bên lại có một lọ chứa độ mười mấy hạt giống thực vật, rồi trông tiếp sang bên cạnh thì cậu thấy một cái túi nom như tiêu bản đất, nó dán mác “an toàn” màu trắng.
An Chiết bỗng nhớ về bào tử của mình.
Có lẽ bào tử cũng tựa hạt giống vậy, phải chăng bào tử mà cậu bị quân đội loài người móc mất nay đã bị nhét vào lọ thủy tinh hoặc thùng chứa nào đấy… Hễ nghĩ tới cảnh tượng này, An Chiết lại bắt đầu cáu kỉnh, cứ như thể cậu cũng tự đặt mình vào một chiếc lọ bịt bùng.
Bào tử là thứ quan trọng nhất của cậu, ấy thế mà cậu vẫn chưa biết nó ở nơi nào.
Hơn nữa, tất cả manh mối đều bị chàng thượng tá thẩm phán giả đứng cạnh cậu chặt đứt.
Nếu muốn tìm được bào tử, cậu phải moi thông tin từ Lục Phong.
Song cậu chỉ là một cây nấm, cậu biết mình chẳng giống con người.
Cậu hiểu rằng năng lực quan sát của Lục Phong rất đáng sợ, khả năng cao là chỉ cần cậu vừa mở miệng thì sẽ bị nghi ngờ ngay.
Hay là, mình cũng cố quan sát Lục Phong thêm một thời gian vậy.
Cậu thốt nhiên giật thót khi vừa nghĩ đến đây, cậu ngoảnh đầu, chạm trúng ánh mắt Lục Phong.
Một cặp mắt xanh sẫm sắc sảo và vẻ mặt điềm nhiên hiện rõ dưới ngọn đèn, chẳng hay anh đã nhìn cậu bao lâu rồi.
An Chiết đoán mình lại bị nghi ngờ, nhưng cậu phải gắng vượt qua nó.
Kế đến cậu bèn nhìn đáp trả lại thượng tá, chớp chớp mắt.
Sắc mặt thượng tá vẫn vẹn nguyên, nói với vẻ bình thản:
– Đi được rồi đấy.
Thời gian ủ bệnh đã hết.
An Chiết hỏi:
– Xuống dưới đó ư?
Đám tù nhân đều đang ở trong lều vải khẩn cấp tại khoảnh sân trong.
Lục Phong dửng dưng đáp:
– Ừ.
An Chiết bặm môi, mãi sau, khát vọng tìm về bào tử vượt lên nỗi sợ hãi chàng thượng tá, cậu vặn lại:
– Lạnh lắm luôn đó.
Lục Phong liếc cậu, đoạn bảo:
– Cậu là tù nhân.
An Chiết cãi:
– Nhưng người ta có phạm tội dâm ô thật đâu.
Lục Phong đăm đăm vào cậu, chừng hai giây sau cái tên này bỗng bật cười.
– Được thôi.
– Lục Phong nói – tội đánh cắp thông tin của thẩm phán giả phi pháp, cân nhắc tăng hình phạt gấp đôi.
– Không đánh cắp mà, – An Chiết gắng bào chữa – tôi chỉ làm con rối dựa trên thông tin của anh thôi.
– Ồ, – Lục Phong nói – tội lợi dụng thông tin của thẩm phán giả hòng trục lợi phi pháp, cân nhắc tăng hình phạt gấp bốn.
An Chiết lí nhí:
– Cũng hổng có trục lợi mà.
Lục Phong khoanh tay nhìn cậu:
– Không trục lợi, chẳng lẽ cậu giữ nó để tự dùng à?
An Chiết:
– …
Cãi chẳng lại.
Cậu thấy Lục Phong nhướng mày nhìn mình:
– Lợi nhuận bao nhiêu?
– Không biết – An Chiết trả lời.
– Tiền lương bao nhiêu?
– 60R.
Lục Phong lại phì cười.
– Đáng thương chưa kìa, – Anh bảo – Lão ta lừa cậu, chừng nào ra tù nhớ đòi lão ta tăng lương.
An Chiết cảm giác mình đang bị chế giễu, đây là lần thứ ba trong đêm cái tên này chọc tức cậu rồi, cậu tin chắc rằng không ai trong căn cứ này giỏi ăn hiếp người khác bằng Lục Phong cả.
Song chưa kịp nghĩ rõ nên đáp trả thế nào, đã thấy Lục Phong cúi đầu xem đồng hồ.
– Rạng sáng rồi, – Anh lại nói với ngữ điệu ra lệnh mà An Chiết quá đỗi quen thuộc – xuống dưới mau.
Vừa hay, ngọn gió đêm giá lạnh lách qua ô cửa sổ và tấp thẳng vào mặt An Chiết, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở căn cứ là rất lớn.
Cậu khẽ ạch chiu một phát, kế đến nhận thấy Lục Phong đứng đối diện thoáng chau mày, tựa hồ đang kì thị cậu.
Lục Phong chau mày, cất tiếng quở:
– Yếu ớt.
An Chiết xác nhận mình bị kì thị, cơ mà gió rét đáo để, cậu kìm đâu có nổi, nên bèn tiếp tục ạch chiu phát nữa.
An Chiết: “…”
Cậu sợ lạnh lắm, cũng muốn ở bên Lục Phong để tìm thêm manh mối.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt của thượng tá, cậu sực vỡ lẽ nếu còn ương bướng thì không khéo mình sẽ bị ném ra ngoài cửa sổ mất.
Cho nên cậu đành cúi đầu lặng lẽ kéo cổ áo vào, đứng dậy chực xoay người rời đi.
Đương lúc sắp mở cửa, Lục Phong chợt cất tiếng ở đằng sau:
– Đứng lại.
An Chiết dừng chân, ngoảnh đầu.
Lục Phong hãy còn khoanh tay tựa bên cửa sổ, anh thoáng nguýt sang bên phải căn phòng, nói bâng quơ:
– Cậu có thể vào đấy nghỉ ngơi.
An Chiết lần theo ánh mắt anh, cậu thấy vách tường bên phải ấy thế mà lù lù thêm một cánh cửa nữa.
Cậu chạy tới, mở nó ra.
Đây là một buồng nghỉ chỉ có độc một chiếc giường và bàn sách đơn sơ, trên cánh cửa gắn mắc áo kiểu đứng, có một chiếc áo khoác màu đen.
An Chiết sực nhận ra đây là buồng của ai.
Cậu thốt lên:
– Anh…
– Tôi phải thức thâu đêm, – Lục Phong bảo – cậu có thể chọn ngủ ở đây, hoặc ở ngoài.
An Chiết cân nhắc giữa hai bên, bèn quyết đoán đáp:
– Cảm ơn anh nhé.
Lục Phong chẳng đáp, anh xoay người quan sát tiếp tình hình phía dưới qua ô cửa.
Sự rầm rĩ ngoài kia chẳng dứt giây nào, nó vẫn là xáo động tột cùng.
An Chiết bước vào căn buồng này, cậu khép cửa lại rồi ngắm nghía xung quanh.
Bên trong ám đầy hơi thở cô quạnh, dấu vết con người sinh sống thực ít ỏi, duy chỉ có tấm chăn xếp vuông vức nơi cuối giường là còn ít nếp thôi.
Dăm hộp đạn vật vạ trên bàn gỗ, kế hộp đạn là một lưỡi dao găm quân dụng màu bạc khá cùn, ngặt nỗi thứ hấp dẫn ánh mắt An Chiết lại là một cuốn sổ để ngỏ nằm giữa bàn.
Trên trang giấy có bút tích màu đen.
Ngày 16 tháng 6: Bình thường.
Ngày 15 tháng 6: Bình thường.
Ngày 14 tháng 6: Bình thường.
An Chiết nhận ra đây là gì, nó là sổ tay ghi chép công việc của thẩm phán giả.
Vào cái dạo mà cuộc biểu tình chống đối Tòa Xử án nổi dậy, có một tấm biểu ngữ viết rằng: Xin hãy công khai ghi chép công việc của thẩm phán giả.
Song hiện tại ngẫm kĩ, dẫu có chịu công khai đi chăng nữa, thì cũng chả có gì đáng xem với cái lối viết qua loa như này.
Cậu thử lật về phía trước, đến tháng Năm.
Trong một loạt dãy “bình thường” chợt xuất hiện một dòng chữ:
Ngày 17 tháng 5: Ký sinh trùng đột nhập, đã giải quyết, báo cáođang chờ gửi.
Ngày 18 tháng 5: Bình thường, đã gửi báo cáo ngày 17 tháng 5.
Tiếp tục lật về trước.
Ngày 11 tháng 5: Bất thường, đối tượng bị tình nghi có ID3261170514 (mức độ nguy hiểm cực thấp), thông qua xét nghiệm gen, cho phép vào thành.
An Chiết: “…”
Xem ra hôm ấy ở cổng thành, Lục Phong chẳng những phát hiện sự kì lạ nơi cậu, mà còn phát hiện cậu yếu xìu nữa.
Tuy nhiên cậu sẽ chẳng ngừng lại bởi điều này, có thứ trực giác đang thôi thúc cậu hãy lật về trước.
Ông chủ Shaw từng bảo, tất cả thành viên trong quân đội – thậm chí cả Tòa Xử án, cũng phải đi ra vùng ngoài làm nhiệm vụ.
Mà vị trí cậu đánh mất bào tử lại xuất hiện vỏ đạn của Tòa Xử án.
Trống ngực An Chiết nện thùm thùm, lướt hết mười mấy trang viết ngoáy, bỗng một dòng ghi chép khác hẳn với những dòng còn lại đập vào mắt cậu.
Ngày 20 tháng 2: Về thành, tiêu bản giao cho phía Hải đăng.
An Chiết tạm ngừng mắt trên hàng chữ này phút chốc, tiếp tục lật về phía trước, bất ngờ thay – trang giấy ấy chi chít chữ hơn mọi trang khác nhiều.
Ngày 12 tháng 2: Vùng ngoài, Vực Thẳm, đã bổ sung thêm 4 chi tiếtvào bản đồ, thu thập 7 tiêu bản thực vật, 4 tiêu bản động vật, 7 tiêu bản bài tiết, 3đoạn phim kí sự vềhành động của quái vật lai đa trạng thái.
Ngày 13 tháng 2: Vùng ngoài, Vực Thẳm, thu thập 13 tiêu bản thực vật, 3 tiêu bản động vật, 14 tiêu bản bài tiết, 6 đoạn phim kí sự về hành động của quái vật lai đa trạng thái.
…Anh ta đến Vực Thẳm.
An Chiết thốt nhiên trợn to mắt, cậu nhìn đăm đăm vào dòng ghi chép cuối cùng.
Ngày 14 tháng 2: Vùng ngoài, trở về, thu thập 1 tiêu bản nấm khác thường (bào tử).
Đầu óc An Chiết tức khắc chết lặng, bàn tay cầm trang giấy run lập cập.
Hết chương 18
Tranh minh họaSource: slisrealzhen @weibo
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.